Chương 29: Lễ trao giải
"Tôi kính trọng!" Tiết Mặc nhìn Nhâm Tuyết, khẳng định, "Và cũng thích anh ấy!" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, cậu hỏi: "Có vấn đề gì à?"
Nhâm Tuyết lại đổi thành gương mặt ôn hòa, nhã nhặn như bình thường, cảm thán: "Xem ra, khẩu vị của cậu đúng là rất lớn!"
"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi nghĩ đại tổng tài nên dừng xe thì hơn!" Dù sao thì những gì nên nói cậu cũng đã nói rõ ràng rồi, nếu cứ tiếp tục ngồi chung xe với Nhâm Tuyết, cậu sẽ thấy khó chịu. Người ta thường nói mua bán bất thành nhân nghĩa, những người đạt tới cảnh giới như vậy liệu có mấy ai? Thấy đối phương trưng cái vẻ như không có gì, Tiết Mặc buồn bực không thôi, cậu lấy điện thoại, chuẩn bị cầu cứu với bên ngoài.
"Ting ting ting", điện thoại vang lên ba tiếng, Tiết Mặc lại gọi tiếp, vẫn như vậy, cậu cẩn thận xem lại, thấy không có cột sóng nào.
"Đừng phí thời gian nữa!" Nhâm Tuyết lười biếng nói một câu, luôn tiện ngáp một cái, "Trong xe tôi có hệ thống chắn sóng, tôi mà không cho phép, thì ai cũng đừng nghĩ tới chuyện gọi điện thoại!" Nói xong, anh ta còn nhìn Tiết Mặc bằng ánh mắt tự đắc, thấy cậu giận tới nghiến răng, anh lại mỉm cười, nghiêng người qua, nằm lên đùi đối phương, bắt đầu ngủ một giấc.
"Nè!" Với tình huống bất ngờ vừa mới xảy ra, Tiết Mặc ngây người, trừng to mắt. Qua một hồi sau, cậu mới sực nhớ là phải phản kháng, cậu kêu lên một tiếng, nhưng Nhâm Tuyết lại không có phản ứng, dĩ nhiên là đang ngủ ngon lành.
Anh l à th ầ n ng ủ chuy ể n th ế à? Tiết Mặc đau đầu, xoa nhẹ thái dương, rồi cúi đầu nhìn người thanh niên như Thiên Sứ gối trên đùi mình, sao tên này tự nhiên quá thế? Tiết Mặc trợn trắng mắt.
Không thể không nói, trong lúc ngủ, báo là một loài động vật vô cùng đáng yêu. Lúc ngủ, Nhâm Tuyết giống như một con báo tuyết thu đi hết móng vuốt, nhìn vô hại, khó lòng cưỡng lại. Tiết Mặc thật bất đắc dĩ, cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, rồi ngẫu nhiên cúi đầu nhìn cái kẻ đang ngủ say sưa trên đùi mình. Nhìn bề ngoài, Nhâm Tuyết đúng là rất có giá trị thưởng thức, nhưng điều quan trọng chính là bên trong nha, oa oa, t â m h ồ n cao đẹ p, r ố t cu ộ c th ì mi ở n ơ i n à o?
Sắp tới nơi, cuối cùng thì thần ngủ Nhâm Tuyết cũng mở mắt ra, Tiết Mặc nghi ngờ nhìn người mới đó đã biến thân, thần thái sáng láng nọ. Sao anh ta d ậ y đú ng gi ờ qu á th ế, trong ng ườ i anh ta c ó đồ ng h ồ b á o th ứ c à?
Mím môi thỏa mãn, Nhâm Tuyết dịu dàng nói: "Cưng à, trên thế giới này có rất nhiều việc không hoàn mỹ giống như trong tưởng tượng của chúng ta! Với trình độ hiện tại của cậu, nếu chỉ dựa vào thực lực đi tới, thì e là thằng em trai nhà tôi sẽ sớm có lòng mà không có sức mất. Lắm lúc, buông thả một chút cũng chẳng phải là chuyện to tác gì, cho nên, phải cố mà thể hiện đi!"
Nhìn cái mặt không cam lòng, muốn phản bác của Tiết Mặc, Nhâm Tuyết cười khẽ, rồi đột nhiên ngồi dậy, nắm tay Tiết Mặc, kéo ra sau lưng, lấn tới, dịu dàng nói: "Nếu cậu không muốn tối nay chơi 3p, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời đi!"
Tay bị giữ chặt, thân thể bị đè ép, Tiết Mặc chịu đau, trừng Nhâm Tuyết. Mấy trò uy hϊế͙p͙ thế này, nếu thoát ra từ miệng Trương Dương thì cậu có thể xem như trò cười đáp lại, nhưng nếu thoát ra từ miệng Nhâm Tuyết, thì khái niệm đó lại khác hẳn. Tiết Mặc xác định, anh ta dám nói dám làm, hơn nữa còn tuyệt đối không nương tay.
"Coi như cậu nợ tôi một món nợ ân tình!" Thấy Tiết Mặc đau tới mặt tái mét cũng không chịu nói câu nào, Nhâm Tuyết chủ động nhường bước, buông tay ra, còn thân thiết sửa sửa bộ âu phục bị kéo nhăn của đối phương, rồi vỗ vỗ sau lưng cậu, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Nhâm Tuyết đã quyết định chuyện gì thì khó mà đổi ý, nếu như còn từ chối nữa thì đúng là không biết điều. Tiết Mặc hít sâu một hơi, thản nhiên gật đầu.
Là bá chủ của giới giải trí, đại biểu của công ty Nhâm thị vừa bước vào hội trường lễ trao giải, đã bị giới truyền thông chú ý. Nhất là đại tổng tài Nhâm Tuyết, anh trở thành tiêu điểm, ánh đèn lóe lên không ngừng.
Tiết Mặc bị Nhâm Tuyết xếp đi phía sau, bên phải anh ta. Cậu theo sát, đi vào trong, dĩ nhiên cũng khiến mọi người phải nhìn chăm chú. Bấy giờ, bên ngoài đang suy đoán, không biết người mới đi phía sau, có vẻ mặt không cam lòng đó là ai? Có quan hệ gì với Nhâm gia.
Chủ tịch Ban tổ chức tự mình đi tới đón, thân thiết bắt tay Nhâm Tuyết, mời qua hàng ghế khách quý. Hai người giao tiếp mấy câu bình thường xong, đối phương lại chuyển chủ đề sang người Nhâm Tuyết dẫn theo, người ở bên trái, ai ai cũng biết, đó là cây đại thụ của giới lồng tiếng, Nhân khí vương Quan Tuệ, nhưng còn người bên trái, dường như là người mới, không có tiếng tăm gì.
"Vị này là...?" Chủ tịch nhìn Tiết Mặc, hỏi.
Nhâm Tuyết lập tức nở nụ cười mê người, tàn sát hàng loạt, nhìn sang Tiết Mặc bằng ánh mắt dịu dàng, đáp: "Là người của tôi!"
Lời vừa thốt ra, xung quanh yên tĩnh tới đáng sợ. Tiết Mặc kinh hoảng, trừng Nhâm Tuyết, hận không thể cắt anh ta thành từng mảnh nhỏ.
Gừng càng già càng cay, lão chủ tịch là người đầu tiên hoàn hồn, cười gượng hai tiếng, nhủ thầm: Ai c ũ ng bi ế t Nh â m Tuy ế t t ừ ng tr ă ng hoa th ế n à o, quan tr ọ ng l à đế n m ộ t m ả nh l á c â y c ũ ng kh ô ng d í nh đượ c v à o ng ườ i, nh ư v ầ y, kh ô ng ph ả i l à qu á k ỳ l ạ hay sao? Tham gia m ộ t ho ạ t độ ng, m à c ũ ng kh ô ng qu ê n d ẫ n ng ườ i t ì nh t ớ i giao ti ế p.
Thấy những người xung quanh hiểu lầm ngày càng sâu, ai cũng kinh ngạc, tò mò nhìn mình, Tiết Mặc gấp tới độ muốn dậm chân, t ê n ch ế t ti ệ t Nh â m Tuy ế t n à y l à đ ang s ợ thi ê n h ạ kh ô ng lo ạ n? Ông đây là trong sạch! Cậu mới vừa định lên tiếng giải thích, đã nghe tên đầu sỏ thản nhiên nói thêm một câu, "Là nhân viên của công ty tôi, gọi tắt là của tôi, cái gì không đúng sao?"
Những người xung quanh hít sâu một hơi, ngay cả Quan Tuệ luôn giữ gìn hình tượng trầm ổn cũng há hốc mồm. Nghe thế, Tiết Mặc mới thở phào một hơi, trưng nụ cười trẻ ngoan ra, xoa dịu tâm hồn bị tổn thương của mọi người.
Lúc này, Nhâm Tuyết vẫn giữ nụ cười trên mặt, sải bước dẫn theo đám người hầu, đi về phía hàng ghế mời.
Nh â m gia ơ i l à Nh â m gia, xin m ấ y ng ườ i đừ ng tr ê u t ô i n ữ a! Tiết Mặc ôm trái tim bị Nhâm Tuyết làm cho vỡ nát, cậu đúng là chịu không nổi tổn thương a!
Trước dãy ghế mời, trên ghế bình thẩm bí mật, Đại Đế Nhâm Lẫm nghe tiếng xôn xao, y thản nhiên quay đầu qua nhìn, sau đó dừng lại trên người Tiết Mặc và Nhâm Tuyết, rồi mặt không chút thay đổi, quay đi.
Ngồi trước các diễn viên lồng tiếng được mời một khoảng, Tiết Mặc không cam lòng, cắn môi. Không ngờ lần đầu tiên cậu tham dự buổi lễ trao giải lớn nhất trong giới mà lại phải ngồi ở ghế khách mời, với một diễn viên lồng tiếng luôn nhiệt tình với công việc như cậu mà nói, quả là một tiếc nuối.
"Có gì mà phải thở dài!" Nhâm Tuyết xem thường, "Không có tiền đồ, mục tiêu của cậu, hẳn là chiếc ghế của Nhâm Lẫm kia kìa, cái đám nhóc đó có gì mà tranh!"
Lời vừa nói ra, cả Quan Tuệ cùng Tiết Mặc đều quay qua nhìn Nhâm Tuyết, hai người đều kinh ngạc. Tuy nhiên, người phía trước là vì đối tượng khẳng định, còn người sau là người được nhắc tới.
Anh ta l à đ ang kh ẳ ng đị nh, c ổ v ũ m ì nh sao? Tiết Mặc không ngờ là câu này lại đi ra từ miệng Nhâm Tuyết, bất kể thế nào, thì gã thiên tài quái lạ này cũng không giống dạng người nói ra được câu đó, khi nào thì anh ta có lòng tốt đi cổ vũ cho người mới vậy nhỉ?
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Nhâm Tuyết quay qua nhìn Tiết Mặc, nói tiếp: "Có đôi khi, tôi cũng khách quan lắm!"
"Cám ơn!" Bấy giờ, Tiết Mặc mới nở nụ cười nhiệt tình, "Tôi sẽ cố gắng hết mình!"
"Không phải chỉ cố gắng không là đủ, con người, có lắm lúc phải nhờ vào may mắn!" Nhâm Tuyết nháy mắt với Quan Tuệ một cái, ý bảo y khép cái miệng lại, rồi cười cười, quay đầu sang, "Tôi sẽ là may mắn của cậu!" Sau khi dùng khẩu hình miệng nói với Tiết Mặc câu đó, anh ta lập tức im lặng, quan sát lễ trao giải.
Giải thưởng được tuyên bố lần lượt, không khó đoán, Khang Vĩnh Nguyên đã bị loại. Ninh Tâm ở một bên an ủi anh ta, dù sao thì được đề cử đã là một minh chứng khẳng định thực lực, đoạt giải thì tốt, không được thì cũng phải điều chỉnh tốt tâm trạng, đời người còn dài, vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Chủ tịch ban tổ chức buổi lễ lên phát biểu, cổ vũ và cảm tạ các diễn viên lồng tiếng đã cống hiến cho sự nghiệp giải trí. Âm nhạc vang lên, báo hiệu chương trình trao giải đã kết thúc.
Tiếp đó, chính mà một tiết mục vô cùng thoải mái, khách tới sẽ tham dự tiệc tối, chủ yếu là nhân cơ hội này trò chuyện, trao đổi với nhà tài trợ, công ty chế tác. Nhất là các diễn viên lồng tiếng không đoạt giải, phải tạo nhiều đầu ra mới là quan trọng.
Nhâm Tuyết vừa xuất hiện đã thu hút tầm nhìn của muôn người, ai cũng tới chào hỏi. Ở trong mắt mọi người, Nhâm Lẫm quá thực tế, rất khó tiếp cận, tới tiếp xúc với y chẳng khác gì tự tìm phiền phức, chi bằng cố chào hỏi người anh có nụ cười Thiên Sứ này nhiều một chút sẽ tốt hơn.
Thấy xung quanh Nhâm Tuyết bị vây chặt như nêm cối, thừa dịp này, Tiết Mặc thoát ly ma chưởng, nhìn quanh, cậu tìm một nơi ít người, đi tới.
Uống một ngụm Champagne, bấy giờ Tiết Mặc mới thở phào một hơi. Đi theo Nhâm Tuyết, tinh thần phải chịu đủ loại kích thích, giống như đang tản bộ trong khu bom, không biết khi nào thì tan xương nát thịt.
"Nếu đã tới rồi, sao không đi làm quen với mọi người? Đứng ngơ ra ở đây làm gì?" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trương Dương vừa đi tới, vừa nói.
Thấy anh bạn lâu rồi không gặp, tâm trạng của Tiết Mặc lập tức tốt hẳn lên: "Muốn gặp anh đúng là còn khó hơn lên trời, sao rồi, dạo này thế nào?"
"Ha ha, cũng không đến nỗi tệ!" Cười gượng hai tiếng, nhìn thấy Tiết Mặc, Trương Dương cảm giác như mình đã làm ra chuyện đại ác. Coi bộ, Nhâm Tuyết thật sự ra tay rồi, nếu không Tiết Mặc tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây.
Trong lúc hai người đang tán gẫu thì Nhâm Tuyết đã bước ra khỏi đám người, đi về phía hai người họ. Cùng đi với anh ta, còn có một người đàn ông trung niên.
Trong thoáng chốc, Tiết Mặc và Trương Dương đều sượng mặt, cố nở một nụ cười thật tự nhiên, sau đó đều tập trung đề phòng kẻ địch.
"Xin giới thiệu, vị này chính là Tiết Mặc, là người mới mà tôi vừa mới nhắc với ngài đấy! Tiết Mặc, đây là nhà chế tác nổi tiếng của công ty game Đỉnh Hoa, Vạn Niên Xuân tiên sinh!" Nhâm Tuyết cười như gió xuân, thái độ nghiêm trang ấy khiến hai người muốn rớt kính mắt.
Anh ta l à ng ườ i t â m th ầ n ph â n li ệ t, hay l à b ị ai đó xuy ê n v à o? Thái độ thay đổi quá nhanh, trước sau cứ như hai người khác nhau! Bất kể là kinh ngạc thế nào, Tiết Mặc vẫn giữ tinh thần làm việc là số một, mới đó đã tiến vào trạng thái xả giao với nhà chế tác.
Nói chuyện một phen, cuối cùng thì Vạn Niên Xuân tiên sinh cũng đi vào vấn đề chính. Công ty của ông đang chuẩn bị cho ra một game trí năng, muốn mời Tiết Mặc tham gia lồng tiếng.
"Công ty của chúng tôi cũng đã lên kế hoạch hết rồi, biểu hiện của Tiết tiên sinh vào hôm lễ Tình Nhân rất ưu tú, thích hợp với nhân vật lần này của chúng tôi!" Dù sao thì Vạn Niên Xuân cũng là nhà chế tác từng trải sa trường, yêu cầu tất nhiên là không thấp. Người trong giới, tới lui là điều tất yếu, chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn, dùng những người mới có hậu trường cũng được. Nhưng điều quan trọng là phải chọn những diễn viên lồng tiếng có thực lực, dĩ nhiên, cũng có thể qua đó mà bán đi một ân tình, thế chính là nhất cử lưỡng tiện.
Mọi người ai cũng có thực lực, quan trọng là phải biết cách phát huy và tạo nên nhân khí. Đương nhiên là Tiết Mặc rất hiểu những gì đang diễn ra, dù trong lòng cậu luôn thấy khó chịu với Nhâm Tuyết, nhưng dẫu sau thì cậu cũng phải cảm kích lòng tốt của anh ta. Là một người mới, có thể được cấp trên tự mình dẫn dắt, như vậy đã là sự giúp đỡ quá mức rồi.
Nhận được công việc lồng tiếng cho vai chính trong game, đó chính là thành quả lớn nhất mà Tiết Mặc thu được khi tham gia buổi tiệc tối nay.
"Ai chà, đời người nơi nào không gặp lại, đã lâu không gặp, Nhâm tiên sinh. Và cả..." Người đàn ông nhã nhặn mang kính mắt ấy đi tới chào hỏi, trong nụ cười của anh ta chứa một chút lạnh lùng: "Trương Dương tiên sinh!"