Quyển 1 - Chương 18

Không phải vì Kê Thanh Bách tức giận nên mới ho ra máu, bây giờ mệnh hắn không do hắn định đoạt rồi. Sớm hơn chút có lẽ hắn có thể kể hết cho Đàn Chương, nhân quả kiếp trước kiếp này, nói hết cho y nghe cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kiếp số của y, nhưng hiện giờ thì cái gì cũng không thể nói.


Cũng không biết biến số xuất hiện lúc nào, Kê Thanh Bách vốn không định dây dưa mệnh số với Phật Tôn. Đùa chứ Phật Tôn nhà hắn pháp ấn vô cực, siêu thoát lục giới, nếu hắn không cẩn thận dây dưa sâu với y, vậy kết cục của hắn chính là hồn phi phách tán, nguyên thần tan biến.


Hắn chỉ định xuống hạ giới giúp đỡ ông chủ, ai ngờ giúp này giúp nọ, hắn lại trở thành nhân quả của y, tội này thật sự quá lớn.
Hắn ngủ mê man, lại cảm giác có người đang đút thuốc cho hắn uống. Uống hết thuốc rồi hắn mới phát hiện mình đang dựa trong ngực Đàn Chương.


Dựa vào người y vừa thoải mái vừa dễ chịu, y giống như một vốc tuyết ấm áp. Đối với hắn mà nói, bao nhiêu ngày tẩm bổ cũng chẳng hữu ích bằng việc ở bên cạnh Đàn Chương.


Thấy hắn tỉnh, cuối cùng Lục Trường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta dặn dò một lô một lốc, gì mà không thể quá lo lắng âu sầu, tức giận dễ ảnh hưởng sức khỏe.


Kê Thanh Bách nghe câu được câu không, hắn chỉ có thể duỗi tay kéo tay áo Đàn Chương, hít một hơi mới nói: “Ta không sao…bây giờ là lúc nào rồi?”
Nha hoàn đứng bên cạnh lau nước mặt, sụt sịt nói: “Nương nương ngủ suốt ba ngày, dọa nô tỳ sợ ch.ết khiếp.”


available on google playdownload on app store


Kê Thanh Bách: “……” Hắn thật sự không biết bản thân có thể ngủ lâu như vậy.


Hẳn là Lục Trường Sinh cũng buồn khổ lắm. Ngày tết thế này lôi hắn ta tới khám bệnh, hơn nữa còn là loại bệnh không thể chữa khỏi. Bây giờ hắn ta dùng thuốc gì cũng thấy hoảng hốt sợ hãi trong lòng, thái y Lục nhìn vị Kê Ngọc nương nương này chẳng khác nào nhìn một người ch.ết.


Trong mấy ngày Kê Thanh Bách mê man, bên ngoài không hề yên ổn. Trong cung có một đám người ch.ết, tử trạng thê thảm đáng sợ. Mà càng kỳ lạ hơn là ngày hôm sau, xác ch.ết được rót thủy ngân rồi đưa đến trước cửa phủ thừa tướng.


Ngày hôm đó, trước cổng son nhà thừa tướng thây chất thành núi nhỏ, cả bầu trời cũng như nhuộm màu máu khiến hơn nửa số người làm trong phủ thừa tướng bị dọa sợ phát điên. Ngày hôm sau Kê Minh cáo quan xin về quê, trình tấu chương lên lại bị hoàng đế trả lại.


“Mấy ngày nay Ngọc Nhi bị bệnh, trẫm rất lo lắng. Nếu lúc này ái khanh về quê, nàng biết tin nhất định sẽ không vui.” Cảnh Phong đế vẻ mặt bi thương, dáng vẻ tình thâm không thể dài lâu “Chờ đến lúc nàng tỉnh lại ái khanh lại suy xét việc đi ở cũng không muộn.”


Y đã nói đến mức này rồi, sao Kê Minh còn không rõ ý y. Nếu Kê Ngọc có thể khỏe lại đồng thời tiếp tục sống tốt, ông ta là phụ thân của nàng, đương nhiên có thể giữ lại mạng. Nhưng nếu Kê Ngọc không qua được cửa này, thì theo ý của Đàn Chương, trên dưới Kê gia mấy trăm mạng người đều phải chôn theo nàng.


May mắn là Kê Thanh Bách đã tỉnh lại.
Triều đình suýt bị đảo lộn vì hắn, hắn không hề hay biết. Từ sau khi hắn tỉnh lại, vị phụ thân hờ kia đột nhiên từ chức thôi quan làm hắn tưởng lần đó hắn đe dọa thành công, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.


Đương nhiên là hoàng đế sẽ không nói gì với hắn.
Chờ Kê Thanh Bách khỏe hơn, thái hậu bỗng dưng muốn đi chùa cầu phúc, phù hộ dòng dõi hoàng thất.
Nói đến vấn đề nối dõi tông đường cho hoàng thất, Kê Thanh Bách cảm thấy hơi xấu hổ.


Trước đó hắn rất ủng hộ thái hậu nạp hậu cung cho hoàng đế, hắn cũng vui lòng giúp đỡ tìm kiếm nửa còn lại cho y. Nhưng đã lâu vậy rồi chẳng những không buộc được tơ hồng nào mà ngược lại, hắn còn buộc cả bản thân vào trong.


Nói ra thì hậu cung đã được mở rộng thật, mỹ nhân cao thấp béo gầy gì đều vào được, nhưng vẫn không hề có tin vui gì về việc sinh con nối dõi tông đường. Hoàng đế cưng chiều Kê Thanh Bách trở thành người đứng đầu lục cung. Nếu không phải ngoại hình của Kê Thanh Bách còn rõ rành rành ra đây, hẳn là không ít người sẽ nghi ngờ y đã bị yêu phi mê hoặc.


Trời đất chứng giám, cho tới giờ hắn và Phật Tôn vẫn trong sạch, dù có ôm nhau ngủ cũng chỉ là ôm ngủ, không làm gì khác.
Chùa Bàn Long được xây từ khi tiên đế còn sống. Hậu cung đi cầu phúc, hoàng đế sẽ không đi chung, nhưng y lại để Tằng Đức theo hầu Kê Thanh Bách.


Có đại tổng quản đi theo hầu hạ, chỉ dựa vào điểm này thôi đã đủ thấy Kê Ngọc chiếm vị trí không hề đơn giản trong lòng Cảnh Phong đế.


Giống với thái hậu, Kê Thanh Bách có xe ngựa riêng, bên trong có đủ mọi thứ từ lò sưởi tới thảm ấm. Đồ vật hắn dùng đều do Đàn Chương tự tay chọn, nói y cực kỳ chiều hắn cũng không có gì sai.


Kê Thanh Bách nằm xem một quyển sách dã quái giải trí, hắn không đeo bất cứ trang sức gì, trừ chuỗi hạt vòng mà hoàng đế đưa.


Thái hậu sai người bên cạnh đưa hương tới, vì Kê Thanh Bách vốn là thần tiên nên hắn cũng chẳng để ý mấy thứ này lắm. Hắn bảo Tằng Đức chọn, rồi cầm lên xem thử, cảm thấy người phàm cũng khá thú vị.


Nhớ năm đó Vô lượng phật cũng thường được người ở nhân gian cúng bái. Phật Tôn ngày ngày xem thiện ác và sinh tử của phàm trần, cuối cùng tất cả chỉ là hương khói lướt qua đáy mắt y mà thôi.


Hoàng gia có quyền uy đến đâu thì khi đến chùa cũng phải tuân thủ quy tắc trong chùa. Trụ trì của chùa Bàn Long pháp hiệu Hoài Nhượng, sau khi chào hỏi thì có mấy tiểu sa di dẫn người tới thiền phòng.


Xếp xong đồ dùng cần thiết, thái hậu và Kê Thanh Bách tới đại điện vô lượng lễ phật. Lúc Kê Thanh Bách nhìn thấy tượng vàng Vô lượng phật trước mặt thì biểu cảm có hơi phức tạp.


Thái hậu đã lớn tuổi, không thể tụng kinh quá lâu nên sau cùng chỉ có mình Kê Thanh Bách quỳ trên đệm hương bồ. Cơ thể Kê Ngọc vốn đã chẳng khỏe mạnh gì, Kê Thanh Bách quỳ một lát cũng lười quỳ tiếp, bắt đầu ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo.


Hắn lại nhìn thoáng qua tượng phật to lớn trước mặt, nghĩ thầm dù sao cũng chẳng giống Đàn Chương chút nào, hắn không bái hàng dởm cũng là chuyện đương nhiên.


Lúc Hoài Nhượng bước vào thì thấy Kê Thanh Bách lười nhác không xương ngồi đó. Ông ta niệm “A di đà phật”, Kê Thanh Bách vội đáp lễ lại.
Hoài Nhượng nhìn thấy cổ tay hắn thì híp mắt lại, vẻ mặt hơi bất ngờ.
Kê Thanh Bách chớp mắt, hắn cũng cúi đầu nhìn chuỗi hạt vòng trên cổ tay.


Hoài Nhượng mỉm cười, chắp tay trước ngực, thấp giọng nói: “Hóa ra là bệ hạ cầu bình an cho thí chủ.”






Truyện liên quan