Quyển 2 - Chương 37
Kê Thanh Bách cực kỳ quan tâm chân của Đàn Chương.
Tiểu lang quân vẫn luôn ngồi trên xe lăn, hai chân buông thõng xuống, áo ngoài của nam tử Tấn Đô rộng rãi, che kín hết nên không nhìn rõ lắm.
Kê Thanh Bách muốn hỏi mấy lần, nhưng lời đến bên miệng lại không nói nên lời.
Đàn Chương di chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn, hỏi: “Phương trượng muốn uống trà không?”
Kê Thanh Bách than nhẹ, hơi do dự nói: “Không được, trong chùa còn có việc khác cần làm, thí chủ cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Đàn Chương không cử động, một tay đỡ ấm trà, chậm rãi quay đầu sang nhìn hắn. Y không nói lời nào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kê Thanh Bách giống như tuyết lạnh giá trong mùa đông khắc nghiệt.
“…..” Kê Thanh Bách cũng ngại nói rời khỏi lần nữa.
Hắn bị tiểu lang quân nhìn đến lạnh cả người, nhưng lại cảm thấy không thể nói rõ là kỳ lạ ở đâu, thế nên hắn chỉ có thể bối rối ngồi xuống, chờ Đàn Chương rót trà cho hắn.
“Phương trượng ở đây bao lâu rồi?” Tiểu lang quân thôi không nhìn nữa, y cúi đầu rũ mắt, không còn vẻ lạnh lùng như ban nãy. Y đưa chén trà bốc hơi nóng cho hắn, bàn tay rất ấm áp.
Kê Thanh Bách mỉm cười: “Khi ta xấp xỉ tuổi tiểu lang quân đã ở trong chùa Đà Sơn rồi, nhoáng cái đã hơn hai mươi năm trôi qua.” Hắn nói xong lại liếc mắt nhìn y, trong lòng hơi nóng, buột miệng thốt ra “Tiểu lang quân đúng là tướng mạo tuấn tú, ngươi vừa đến hoa mộc lan trong chùa đã ảm đạm đi rồi, tuổi trẻ anh tuấn.”
Đàn Chương liếc mắt nhìn hắn, nói nhỏ: “Phương trượng trông cũng không lớn tuổi.”
Kê Thanh Bách: “……” Hắn biết là hắn lại lắm miệng, nhưng hắn không thể nào đáp lại câu như “Ta đủ tuổi làm cha ngươi” được, thế nên hắn chỉ mỉm cười ngượng ngùng, cúi đầu uống trà.
Cho tới khi Lục Trường Sinh quay lại, thấy hòa thượng ở trong phòng thì nghi ngờ có phải hắn ta bị ảo giác rồi không.
“Phương trượng Thanh Bách?” Hắn ta không nhịn được xác nhận lại người là người sống “Sao ngươi lại tới đây?”
Kê Thanh Bách đứng lên, hành lễ với hắn ta: “Bần tăng vừa vặn gặp được tiểu lang quân nên vào phòng uống ly trà nóng.”
Lục Trường Sinh trưng ra vẻ mặt như gặp quỷ. Hắn ta hầu hạ Đàn Chương nhiều năm như vậy, lang quân nhà hắn ta đâu giống loại có thể mời người khác vào phòng uống trà!
“Lục Trường Sinh.” Đàn Chương bỗng dưng nói “Thay ta tiễn phương trượng.”
Kê Thanh Bách không hiểu vì sao Đàn Chương lại đột nhiên ra lệnh tiễn khách. Nhưng nghĩ vậy lại thành ra hắn có vẻ mặt dày quá, thế nên hắn quẫn bách nói: “Vậy, vậy bần tăng xin phép cáo từ trước…”
Hắn nói dứt lời, chưa đợi tiểu lang quân phản ứng lại đã vội vã rời khỏi.
Lục Trường Sinh hết nhìn người này lại nhìn người kia. Hắn ta còn chưa động đậy, chén trà trong tay Đàn Chương đã vỡ nát trên mặt đất.
Lục Trường Sinh: “……”
Thương nhân bán muối Lưỡng Giang vốn họ Phương, mười sáu năm trước vợ cả sinh ra một đứa con có tật ở chân. Càng kỳ lạ hơn là ngày đứa bé được sinh ra, nó không khóc không ầm ĩ, ba tháng biết nói, trăm ngày biết viết. Gia chủ Phương gia tiếc đứa con bị tật ở chân, nhưng lại vui nó thông minh tài giỏi, chưa đến mười tuổi đã có phong thái của gia chủ một nhà.
Một ngày kia có một người tu tiên đi du lịch ngang qua Lưỡng Giang, sau khi thấy đứa con nhỏ tuổi của vợ cả Phương gia thì nhất thời vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Người đó nói Phương gia không thể thừa nhận mệnh số của người này, nhưng chỉ cần người này còn ở thì Phương gia nhất định có thể may mắn, hưng thịnh trăm năm.
Lục Trường Sinh được coi như đại phu sớm nhất được Phương gia mời tới chữa chân cho Đàn Chương. Ban đầu hắn ta còn cảm thấy kỳ lạ vì sao Đàn Chương lại mang họ Đàn chứ không phải họ Phương, sau này mới biết được hóa ra là do chính lang quân sửa lại tên.
Không thể không nói, ở trong lòng Lục Trường Sinh, Đàn Chương là thiên tài đỉnh cao. Lắm mưu nhiều kế lại thủ đoạn, tài thao lược e rằng kể mười ngày mười đêm cũng không hết.
Nhưng lang quân tính tình bạo ngược, vui buồn thất thường, giống như la sát trong địa ngục luyện hỏa vậy.
Lục Trường Sinh hầu hạ y ngần ấy năm, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ. Hòa thượng này cư xử liều lĩnh như vậy, chẳng trách sẽ chọc giận lang quân.
Sau khi Đàn Chương ném vỡ chén thì hình như đã nguôi giận hơn, y cúi đầu nhìn chân y, vẻ mặt u ám.
Lục Trường Sinh e dè nói: “Lang quân muốn gọi người mát xa chân sao?”
Vì chân có tật, nhiều năm không thể cử động nên cơ bắp đương nhiên sẽ co lại. Vì muốn giữ được dáng vẻ như bình thường, mỗi ngày đều cần được mát xa.
Đàn Chương nhắm mắt lại, lắc đầu. Vừa nãy y tức giận nên động đến vết thương trên bả vai, lúc này máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ phần vai áo.
Lục Trường Sinh vội vàng giúp y xử lý vết thương, băng bó xong rồi lại không nhịn được nhắc nhở: “Phương trượng kia có thuốc giải độc trường tình… Ngài xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”
“Nên giải quyết thế nào là thế nào?” Đàn Chương lạnh nhạt nói, hơi mất kiên nhẫn “Để hắn giải độc cho ta.”
Lục Trường Sinh chớp mắt, cho rằng chủ tử hắn ta đang nói giỡn: “Phải giải một năm.”
Đàn Chương cau mày, hình như mới cảm thấy là một phiền phức, tự lẩm bẩm: “Một năm đã giải được rồi?”
Lục Trường Sinh: “” Ngài còn chê ngắn!?
Kê Thanh Bách trở về tiền điện, lại quỳ gối trên đệm hương bồ, hắn vẫn còn cảm thấy lỗ tai hơi nóng.
Hắn thật sự là, chỉ cần ở gần Đàn Chương là dễ mất chừng mực. Hắn vừa nhớ tới Phật Tôn cùng hắn sống mấy vạn năm trên Phật Cảnh, vừa nhớ tới kiếp trước y làm hoàng đế.
Giờ mình hắn ở đây thâm tình, e rằng sẽ khiến y cảm thấy phiền phức.
Kê Thanh Bách lại than ngắn thở dài một phen, sau khi tự kiểm điểm bản thân xong hắn mới bước ra khỏi điện Vô Lượng. Đám tiểu sa di đang chuẩn bị đưa cơm cho khách đi ngang qua, nhìn thấy hắn thì vô cùng vui vẻ vây quanh kêu phương trượng.
“Mau đi đi.” Kê Thanh Bách sờ cái đầu trọc của mỗi đứa nhóc “Đừng để đồ ăn nguội.”
Nhóm tiểu sa di: “Phương trượng có đi cùng không ạ?”
Kê Thanh Bách cười khổ, đương nhiên là hắn muốn đi, nhưng phải nhịn.
Không ngờ rằng nửa đêm nửa hôm Lục Trường Sinh lại đột ngột tới tìm hắn.
“Có chuyện gì vậy?” Kê Thanh Bách tùy tiện mặc thêm áo cà sa, mở cửa cho hắn ta “Tiểu lang quân xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy khó mà nói nên lời, ậm ờ nói: “Đúng là xảy ra chút chuyện… phiền phương trượng qua một lát.”
Kê Thanh Bách hốt hoảng, cho rằng cơ thể của Đàn Chương xảy ra chuyện gì. Rõ ràng là hắn đã cho y uống thuốc giải, pháp lực của hắn cũng đủ dùng. Nói sao thì thuốc có thể duy trì bảy ngày không phát tác, vì sao lại đột nhiên tái phát!?
“Không nên chứ nhỉ.” Kê Thanh Bách đi theo Lục Trường Sinh, hắn đi rất nhanh. Cuối cùng lại thành ra hắn đi vội phía trước, Lục Trường Sinh theo sát phía sau “Vì sao thuốc giải của bần tăng lại không phát huy tác dụng?”
Lục Trường Sinh chạy theo thở hồng hộc, càng giải thích càng xấu hổ: “Cũng không phải không phát huy tác dụng, chỉ là….” Hắn ta thật sự không nói được, chỉ có thể thừa dịp ban đêm trời tối, nhìn thoáng qua Kê Thanh Bách với vẻ thương hại. Hắn ta cắn răng nói dối “Dù sao phương trượng tới là biết.”
Kê Thanh Bách nghe hắn nói vậy thì tưởng có chuyện lớn xảy ra thật, nào có tâm trạng để ý đối phương vẻ mặt gì, hắn nhanh chóng vọt vào thiền phòng của Đàn Chương.
Lục Trường Sinh đi phía sau, “Rắc rắc” khóa luôn cửa phòng lại.
Kê Thanh Bách: “……”
Trong phòng chỉ thắp một cây nến, lờ mờ chiếu sáng bóng người nằm trên giường.
Kê Thanh Bách nhất thời bị hành động này làm cho ngẩn người, hắn run giọng gọi thử thăm dò: “Đàn tiểu lang quân.”
Bóng người cử động, rèm giường được vén lên, mỹ nhân lang quân áo nửa hở nửa kín, lộ ra lồng ngực trắng như ngọc.
Kê Thanh Bách nào dám nhìn nhiều, hắn vội vã quay đầu, chắp tay trước ngực “A di đà phật”, lắp bắp nói “Tiểu, tiểu lang quân, không, không thoải mái chỗ nào?”
Qua một lúc lâu, hình như hắn nghe thấy tiếng thở dài của Đàn Chương, y thấp giọng nói: “Phương trượng, ngươi cách ta quá xa, ngực ta khó chịu.”