Quyển 4 - Chương 82: Phiên ngoại 3: Ăn giấc mơ (Hạ)

Không phải Kê Thanh Bách chưa từng nghĩ tới việc ngủ cùng Phật Tôn, dù sao hắn cũng là một con heo vòi ăn giấc mơ, công việc chính là ngủ cùng người khác. Hơn nữa trước đó Bạch Triêu cũng nói rồi, hắn tới đây để ăn giấc mơ, đuổi ác niệm, mà việc này đối với hắn mà nói, chẳng phải chuyện khó khăn gì.


Linh áp trong điện Vô Lượng khác một trời một vực với bên ngoài, thần tiên tu vi thấp vốn không duy trì được hình người. Kê Thanh Bách vốn sợ gần ch.ết, cố gắng biến mấy lần mà vẫn là dáng vẻ heo vòi, nằm bò dưới đài sen run lẩy bẩy, chỉ sợ Phật Tôn mất hứng sẽ hủy sạch tu vi của hắn đày hắn xuống trần gian.


Hình như Phật Tôn chờ hơi mất kiên nhẫn, cũng mặc kệ Kê Thanh Bách đang trong hình dạng nào, con người lạnh như băng tuyết nằm trên giường hoa sen, một tay ôm heo vòi trong ngực, lòng bàn tay vuốt ve gáy đối phương.


Kê Thanh Bách bị niết gáy nổi hết đợt da gà này tới đợt khác, lại thêm trước đó đã ngủ nhiều rồi nên trong chốc lát hoàn toàn không ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ.
Ai ngờ nhắm mắt một lát, hắn lại ngủ luôn.


Kê Thanh Bách cảm thấy chân thân của hắn mập như vậy, đại khái là do ham ăn ham ngủ.


Nếu Phật Tôn gọi hắn tới ăn giấc mơ, vậy ít nhiều gì hắn cũng có thể nhìn trộm một hai cảnh trong mơ của y. Phật Tôn thân phận cao quý, Kê Thanh Bách cũng không dám khinh suất. Sau khi ăn một vài giấc mơ, hắn mới thấy Phật Tôn nằm ở chỗ sâu trong.
Cự long nằm trong hồng liên.


available on google playdownload on app store


Kê Thanh Bách ngẩng đầu lên nhìn như đang nhìn một cái núi nhỏ cuộn tròn, vảy rồng hỗn độn bàng bạc phản chiếu ánh sáng rực rỡ, cự long hé một bên mắt, con ngươi màu vàng thẳng đứng, phun một hơi về phía heo vòi đứng ở dưới.
Kê Thanh Bách: “……”


Trong mơ hiểu biết lẫn nhau, đương nhiên là Kê Thanh Bách biết tên húy của Phật Tôn.
Hắn cũng không dám gọi thẳng tên đối phương ở trong lòng, chỉ có thể nơm nớp lo sợ ăn vài giấc mơ lẻ tẻ xung quanh cự long.


Không thể không nói, Phật Tôn pháp ấn vô biên, trong lục giới không ai sánh bằng y. Dù chỉ là cảnh trong mơ thì cũng lẫn không ít tu vi và linh khí, Kê Thanh Bách ăn rất vui vẻ, thần hồn thức hải cũng được tẩm bổ lại. Nếu không phải còn đang ở trong giấc mơ của đối phương, giờ phút này hắn thoải mái tới mức hận không thể nằm lăn ra đất phơi bụng ợ.


Cứ như vậy cách quãng ăn rồi lại ngủ ngủ rồi lại ăn, đến khi Kê Thanh Bách tỉnh dậy từ trong mơ của Đàn Chương, đã sớm qua ba ngày.
Nay không còn ở trong mơ của y, hắn cũng không dám gọi thẳng tên húy của y ở trong lòng.


Đàn Chương còn chưa tỉnh, Kê Thanh Bách lén biến về hình người. Vừa cúi đầu thì phát hiện trên tay áo đối phương toàn lông rụng của hắn.


Chuyện này thật sự không thể trách hắn, người căng thẳng rụng tóc, heo vòi căng thẳng rụng lông, đây là hiện tượng sinh lý, không khống chế được. Kê Thanh Bách chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí nhặt lại lông, ai ngờ vừa ngẩng đầu thì thấy Phật Tôn đang mở mắt nhìn về phía hắn.


Kê Thanh Bách cầm số lông rụng của bản thân, nhìn đối phương bằng ánh mắt đáng thương. Hắn cũng không biết nên nói gì, đâu thể nói lông ta bền lắm ngài giữ lại đừng vứt bỏ.


Đàn Chương vươn tay cầm một cái lông của hắn lên, đặt trước mắt quơ nhẹ, bỗng nhiên hỏi: “Dây cung của Hậu Nghệ được làm từ lông của ngươi?”


Kê Thanh Bách không ngờ rằng Phật Tôn cũng biết chuyện này, cảm thấy tự hào trong lòng, cố giấu ý cười mà không giấu được, bô bô kể Hậu Nghệ tìm hắn kiểu gì, hắn giúp người ta làm cung ra sao, cuối cùng còn kể cả chuyện Hậu Nghệ giỏi giang bắn rơi chín mặt trời.


Phật Tôn nghe hắn kể xong thì mỉm cười không rõ ý tứ: “Thiên Đế nói ngươi suốt ngày gây họa, không hiểu quy củ, đúng là không đổ oan cho ngươi.”
“……” Kê Thanh Bách cứng họng, sau đó lửa giận bốc lên, tức giận nói: “Hắn ta xấu xa tố cáo trước!”


Đàn Chương ung dung liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng to gan đấy nhỉ?”
Kê Thanh Bách há miệng, giống như cảm thấy hơi tủi thân. Đàn Chương nhặt từng cọng lông dính trên tay áo, phất tay trái, tất cả đều biến thành một luồng khói mỏng.


Nháy mắt, Kê Thanh Bách bỗng phát hiện hắn đang đứng trong Vạn Trọng Uyên.
Dưới chân Đàn Chương nở đầy hoa sen, y đứng chắp tay, tùy ỳ quét mắt nhìn nơi này.
Kê Thanh Bách cảm thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”


“Nơi nào cũng được.” Đàn Chương giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào một nơi: “Dẫn ngươi xuống đi dạo.”
Kê Thanh Bách: “……”


Hình như tình huống này không đúng lắm, Kê Thanh Bách mơ hồ nghĩ, một giây trước hắn còn đang khen Hậu Nghệ, khen xong lại phát hiện Thiên Đế lại dám nói xấu hắn trước mặt Phật Tôn, hắn mất hứng phản bác, Đàn Chương lại cảm thấy hắn to gan.
Ai ngờ Phật Tôn còn dẫn hắn đi dạo Vạn Trọng Uyên?


Đàn Chương cũng không nói nhiều, dẫn hắn đi dạo hết Uyên này tới Uyên khác. Đến khi ngắm nhìn hết một lượt phong cảnh, Kê Thanh Bách cũng không biết rốt cuộc y muốn gì.


Trong Vạn Trọng Uyên có một vườn cây ăn quả, Kê Thanh Bách rất thích nơi này, ở lại đó một lúc lâu cũng không nỡ rời đi. Đàn Chương cũng không giục hắn, y đứng dưới tàng cây mộc lan, nhìn Kê Thanh Bách thay đổi hình dáng xuống nghịch nước trong dòng suối dưới thác nước.


Kê Thanh Bách vẫy vùng một lúc lâu, không thấy con cá nào mới nhớ ra, nơi này là thế giới hư ảo do Phật Tôn biến ra, không nên có vật sống.
Hắn chạy về bờ, ngẩng đầu nhìn cây mộc lan nở đầy hoa ngát hương, người dưới tàng cây càng là đẹp đến mức lục giới cũng phải ảm đạm.


Đàn Chương mở một vò rượu.
Mùi hoa thơm phức, mùi rượu mát rượu, Kê Thanh Bách thấy Phật Tôn uống được nửa thì nhìn về phía hắn, y hỏi: “Chơi chán chưa?”
Kê Thanh Bách chớp mắt nói: “Tôn thượng còn chưa uống xong rượu kìa.”
Vò rượu trong tay Đàn Chương lập tức biến mất.


“Không thể mê rượu.” Y thản nhiên nói.


Kê Thanh Bách chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi Vạn Trọng Uyên. Bây giờ hắn đang trong dáng vẻ con người, không thể cách Phật Tôn quá gần. Hương hoa mộc lan vẫn thoang thoảng trong gió, hoa sen không còn nở theo từng bước đi của Đàn Chương, nhưng y vẫn đi chân trần, trên cổ chân có một cái lắc, lúc đi lại không hề phát ra tiếng vang.


Kê Thanh Bách tò mò nhìn nhiều mấy lần, thấy Đàn Chương quay đầu lại thì hắn lập tức ra vẻ ngoan ngoãn hiền lành.


Bốn ngày còn lại hai người đều trải qua như vậy, ngủ rồi chơi, rồi lại ăn uống. Phật Tôn tính tình không tốt lắm, Kê Thanh Bách mà nghịch quá trớn, hắn cũng sẽ bị đập về nguyên thân, cụp đuôi rũ tai nằm ngoan ngoãn. Hắn thích nói chuyện, khi Đàn Chương uống rượu, hắn sẽ kể về cuộc sống ung dung tự tại của hắn dưới hạ giới. Cũng may lúc trước gây họa quá nhiều, chuyện gì cũng có, nhiều không đếm xuể, nên khi kể kỹ từng chuyện một còn đặc sắc hơn cả thoại bản dưới nhân gian.


“Ta tặng Nam Sư cặp sừng kỳ lân kia, hắn ta thích lắm, treo trong động, rất đẹp.” Sau khi tỉnh dậy Kê Thanh Bách nằm bên cạnh Đàn Chương, bây giờ hắn đã khá quen với cuộc sống ở Phật Cảnh.
Thời gian thấm thoát trôi, không biết trong Phật Cảnh đã trôi qua bao nhiêu năm rồi.


Cũng không biết Phật Tôn có thói quen gì mà một nơi rộng lớn như vậy còn phải chia một năm bốn mùa, trời lạnh hai người không ra ngoài, làm ổ trên giường hoa sen.


Ban đầu Kê Thanh Bách không dám ngủ trên giường, sợ rụng lông lại chọc giận Phật Tôn. Sau đó hắn phát hiện thật ra y cũng không để ý lắm, mùa đông lại ôm hắn trong ngực, như cái lò sưởi ấm vậy.


Giường hoa sen rất lớn, trước đây không thấy có hơi người, bây giờ đã khác rồi. Trên giường nhiều lăng la tơ lụa, gối ngọc và đủ thứ đồ chơi nho nhỏ, còn có thoại bản nhân gian chất đầy đầu giường.
“Bạch Hổ tiên Nam Sư?” Đàn Chương nhìn hắn: “Ngươi quen hắn?”


Kê Thanh Bách gật đầu: “Hai ta là bạn thân, trước đây ta đi đâu hắn ta cũng đi cùng, ta tặng hắn ta không ít sừng kỳ lân.”
Phật Tôn nhướn mày, bỗng nhiên hỏi: “Sừng kỳ lân có màu gì?”
Kê Thanh Bách hơi ngạc nhiên: “Tôn thượng chưa thấy sao?”


Đàn Chương không nói gì, vươn tay cuốn tóc Kê Thanh Bách đùa nghịch giống như vuốt lông hắn vậy.
Kê Thanh Bách cho rằng y chưa thấy lần nào thật, lập tức hăng hái đứng dậy, vỗ ngực nói: “Ta đi săn cho tôn thượng một cặp, chờ lần sau ngài xuống khỏi đài sen là có thể nhìn thấy rồi!”


Đi săn sừng kỳ lân, Kê Thanh Bách còn gọi thêm Nam Sư. Trong Bồng Lai có chục nghìn con kỳ lân, Kê Thanh Bách canh me nửa tháng mới bắt được kỳ lân vương. Sừng kỳ lân không phải muốn cắt là cắt được, đầu tiên phải đánh nhau với kỳ lân, đánh thắng nó thì nó mới tình nguyện dâng hai sừng cho.


Nam Sư không hiểu vì sao bạn thân nhất định phải săn sừng kỳ lân vương, Kê Thanh Bách lại rất nghiêm túc nói: “Đồ tặng Phật Tôn, đương nhiên phải là tốt nhất.”
Nam Sư hơi ganh tị: “Tặng ta thì tùy ý tặng, tặng Phật Tôn thì tặng thứ tốt nhất, Thanh Bách ngươi thiên vị thật đấy!”


Kê Thanh Bách cũng lười nhiều lời với hắn ta, nhìn thấy kỳ lân vương rời núi thì lập tức xông lên quyết đấu.
Kỳ lân vương khác với những con kỳ lân bình thường khác, sừng lân mạ vàng, lửa lân cháy vạn năm không tắt, đương nhiên là nó pháp lực cao cường, không thể khinh thường.


Nam Sư chắc chắn đánh không lại, hắn ta nhìn Kê Thanh Bách cũng cảm thấy nguy. Nhưng dẫu sao tu vi của hắn cao hơn hắn ta, nguyên hồn còn có đèn sáng thượng cổ, nếu hai người hợp sức thì phần thắng cũng không nhỏ.


Kê Thanh Bách đánh rất vất vả, đấu với kỳ lân vương mười ngày mười đêm, có lúc suýt cận kề cái ch.ết, cực kỳ nhếch nhác chật vật. Sau cùng hắn cũng cắt được sừng kỳ lân vương, vui vẻ cười một lúc lâu mà không khép miệng được.


Hắn phải trở về trước khi Phật Tôn xuống đài sen nên không kịp xử lý vết thương trên người, mệt nhọc lại hấp tấp trèo lên thang trời, mở cổng Vạn Trọng, xông thẳng tới điện Vô Lượng.


Đàn Chương mở mắt ra, đáy mắt bằng phẳng không gợn sóng, không buồn không vui, không giận không oán. Kê Thanh Bách đứng trước cửa điện ló đầu vào trong, cũng không cảm thấy vết thương đau mà chỉ sốt sắng nhìn người ngồi trên đài sen.


Phật Tôn đi chân trần giống như đạp lên bông tuyết bước tới, dừng lại trước mặt Kê Thanh Bách.
“Sừng kỳ lân vương, tặng ngài!” Kê Thanh Bách tháo một cặp sừng kỳ lân từ trên lưng xuống, cặp sừng đó mạ vàng sáng lấp lánh, đỉnh sừng còn có lửa lân cháy mãi không tắt.


Đàn Chương cúi đầu nhìn hồi lâu, vươn tay nhận lấy. Đầu ngón tay y mơn trớn ngọn lửa kia, nóng đến mức trong lòng cũng nổi lên gợn sóng.
Kê Thanh Bách hồn nhiên không biết, chỉ vui vẻ vì Phật Tôn nhận sừng của hắn, hắn vui mừng khôn xiết.


“Sau này ngươi không được tùy tiện tặng sừng kỳ lân cho người khác.” Phật Tôn nói như vô ý, vẻ mặt bình tĩnh.


Kê Thanh Bách gật đầu, suýt xoa nói: “Kỳ lân vương vạn năm mới mọc cặp sừng mới, ngoài ngài ra ta cũng không tặng được người khác. Hơn nữa con hươu đó khó đánh lắm! Nếu không phải ta pháp lực cao cường đã sớm bị nó đá xuống hồ Bồng Lai, ch.ết mấy lần rồi.” Hắn nói xong lại như làm nũng, nói với Đàn Chương: “Ta vất vả lắm mới lấy được cặp sừng này, tôn thượng phải giữ gìn cẩn thận đó!”


Phật Tôn không nói có đồng ý hay không, chỉ cười nhẹ, nói nhỏ: “Hẳn là ngươi không hiểu ý nghĩa của việc tặng sừng kỳ lân vương.”
Kê Thanh Bách ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
Đàn Chương rũ mắt, ý cười chứa nửa phần từ bi, y nói: “Không có gì.”


“Ngươi cũng lỗ mãng thật, vừa lên đó đã tặng Phật Tôn sừng kỳ lân vương.” Sau khi Đàn Chương lịch kiếp trở về, một ngày nọ Bạch Triêu uống rượu với Kê Thanh Bách, nhắc tới chuyện này vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng: “Sừng kỳ lân vương vạn năm mới hình thành, xương mạ vàng, đầu sừng có lửa lân. Kỳ lân kỳ lân, cặp sừng này là món quà kỳ lân vương tặng kỳ lân mẫu cầu ái, lửa lân vạn năm không tắt giống như tình yêu mãi mãi dài lâu.” Hắn ta liếc Kê Thanh Bách, chậc lưỡi lắc đầu: “Thần tiên kết thành tiên lữ có không ít người dùng sừng kỳ lân làm tín vật định tình, không biết nên nói ngươi thâm tình hay lỗ mãng nữa.”


Kê Thanh Bách sờ mũi, cứng họng không trả lời được. Nay cặp sừng kỳ lân đó vẫn còn treo dưới đài sen của Đàn Chương, mỗi lần Kê Thanh Bách thấy nó đều đỏ mặt. Khi xưa hắn còn nhỏ ngây ngô, chỉ biết đây là đồ tốt, muốn tặng cho tôn thượng mà thôi. Có lẽ là đã vô tình khiến Phật Tôn động lòng, mà hắn lại không hề hay biết.


Bạch Triêu không dám giữ hắn ở lại uống rượu lâu, nhấm nháp vài ly thì đuổi hắn về.
Đàn Chương không ở trong điện Vô Lượng, Kê Thanh Bách tìm một vòng thì được chim Diệu Âm dẫn tới vườn cây ăn quả.


Quả nhiên, Phật Tôn đang ngồi dưới tàng cây mộc lan câu cá, Kê Thanh Bách bước lại gần thì ngửi thấy hương hoa thơm phức, quanh quẩn trên đầu vai y.


“Gần đây hẳn là sừng kỳ lân vương đã mọc lại rồi.” Kê Thanh Bánh dựa vào đùi Phật Tôn, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm y, ánh mắt sáng ngời: “Ta lại săn cho ngài thêm một cặp?”


Đàn Chương cúi đầu, hơi mỉm cười: “Vạn năm qua kỳ lân vương không kiếm được vợ, ngươi đừng gây họa nữa.”
Một lát sau, y ôm Kê Thanh Bách lên đùi, hôn lên đôi mắt như lá liễu của hắn, nói nhỏ: “So với những thứ đó, ngươi càng khiến ta vui vẻ.”






Truyện liên quan