Chương 2

Mặt trời lên cao Quân Ly mới tỉnh lại. Ngày thường trong cốc, nghe tiếng gà gáy đã dậy, rất ít có cơ hội ngủ nướng, điều này khiến Quân Ly cảm giác mình không giống người ẩn cư nơi sơn lâm. Bởi vì hắn thường nghe bằng hữu Nguyễn Lương Ngọc nói, ngày ngày muốn ngủ khi nào liền ngủ, muốn ăn cơm khi nào liền ăn, muốn ăn bao nhiêu món cũng được, hắn rất là hâm mộ, cảm thấy Nguyễn Lương Ngọc lang thang bên ngoài hạnh phúc hơn mình nhiều, tối thiểu là vô câu vô thúc.


Vì vậy hôm nay hắn rõ ràng đã tỉnh, nhưng vẫn tiếp tục lăn trên giường, ngủ tới lúc thấy mệt mới rời giường rửa mặt.
Đi ra cửa phòng gặp tiểu nhị, hắn biết mình lại bỏ lỡ điểm tâm. Quân Ly không để ý lắn, một cái bánh bao cũng đủ lót dạ dày.


Sau đó hắn mang một cuốn sách cũ nát ra cửa, sách hắn thường xuyên đọc qua, trên đó vẽ lộ tuyến lộn xộn và viết một số công việc vụn vặt hàng ngày. Quân Ly lật một trang, mơ hồ thấy được địa đồ đại trạch, hắn nhìn một lúc rồi khép sách, bắt đầu tìm người hỏi thăm.


Hắn đơn giản muốn hỏi tên tòa nhà, nhưng hỏi một phố cũng không ai biết, có người nói với hắn bản địa không có toà nhà như vậy, không chừng đi nơi khác có thể tìm được. Vì thế Quân Ly hoài nghi mình đi lầm đường, sư phụ chỉ nói sơ qua phương hướng, cụ thể địa danh nào, lão nhân gia cũng không rõ, hắn phải đi đâu tìm chứ?


Quân Ly buồn rầu dạo trên đường một ngày, không thu hoạch được gì, đành về khách điếm.


Ngày hôm sau hắn lại ra cửa, lần này nghe được tin tức từ Trang chưởng quỹ bán tơ lụa. Chưởng quỹ kia thường xuyên ra ngoài buôn bán, đi qua không ít nơi, nơi Quân Ly cần tìm hắn đã đi qua, nhưng không nhớ rõ có tòa nhà như vậy, đại khái hoang phế quá lâu, không thể khiến người ta chú ý.


available on google playdownload on app store


Quân Ly cảm tạ chưởng quầy, vừa trở về vừa nghĩ, không bằng mình tự đi một chuyến, cùng lắm lại sai đường, hắn cũng đã quen…..
Đang miên man suy nghĩ, Quân Ly đột nhiên cảm giác chân bị giữ chặt, cúi đầu xem, một đôi tay dơ bẩn đang nắm ống quần hắn. Theo cánh tay nhìn lại, Quân Ly thấy một tên khất cái.


Gọi tên khất cái có lẽ không chính xác, bởi vì người nọ không xin tiền cũng không xin cơm, chỉ phủ phục dưới đất ngửa đầu nhìn hắn, trên gương mặt vô cùng bẩn là đôi mắt hắc bạch phân minh.


Quân Ly giật giật chân, lờ mờ cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc. Ngẫm lại, hắn nghĩ tới – người điên khuya ngày hôm trước.


Lúc ấy trời tối đen, Quân Ly không nhìn kỹ y, hôm này thấy rõ ràng, mới phát hiện người này quả thật chật vật tới cực điểm. Vải rách trên người không che được bao nhiêu, làn da lộ ra ngoài đầy vết máu, thậm chí còn thảm thiết hơn hôm đó.


Quân Ly trầm mặc một lúc, thử thăm dò: “Huynh đài, ngươi đói bụng?”
Người nọ không nói lời nào, mắt vẫn chăm chú nhìn hắn, lại cố sức duỗi ra một cánh tay khác, run rẩy bắt lấy cổ chân Quân Ly.
Quân Ly tinh tường trông thấy trên hài trắng xanh của mình có năm ngón tay đen.


Hắn hít sâu một hơi, bình tâm nói: “Huynh đài, nếu ngươi đói bụng, tại hạ có thể mua vài cái bánh bao cho ngươi, ngươi có thể buông tay ra trước được không……”
Mắt người nọ giật giật, há mồm nhổ ra hai chữ: “Bánh bao.”


Quân Ly lập tức gật đầu: “Đúng vậy, bánh bao, bánh bao mới ra nóng hổi, muốn ăn?”
Người nọ do dự gật đầu một cái.
Quân Ly mừng rỡ: “Vậy ngươi buông tay trước, ta đi mua cho ngươi.”
Người nọ bất động, lại nắm chặt Quân Ly hơn.


Quân Ly thật muốn thở dài: “Ta nói, ngươi không buông tay, sao ta đi mua?” Nói xong, dùng sức rút chân, không ngờ kẻ điên này quá mạnh, hắn không động đậy được nửa phần.


Quân Ly kinh ngạc, thầm nghĩ nội lực của y không yếu, có lẽ còn cao hơn mình. Hắn ngồi xổm xuống, cũng không ngại ô uế, hai tay nắm chặt cổ tay kẻ điên, vận khí đẩy ra.


Kẻ điên thấy hai tay muốn rời khỏi ống quần Quân Ly, lại hiện ra một chút hoảng hốt, càng thêm ra sức khép tay lại. Hai người đấu sức nửa ngày, Quân Ly mệt mỏi đổ mồ hôi, hổn hển buông tay ra, hắn đáp lên mạch môn kẻ điên, liền cảm thấy gân mạch trong cơ thể y thác loạn, nội lực tứ tán, đúng là mang theo nội thương và trúng độc.


Quân Ly có chút không đành lòng, thầm nghĩ một người tập võ như y lưu lạc đến tình cảnh này thật đáng thương.
Kẻ điên nhìn hắn không dời tay, liền an tâm tiếp tục ôm chân hắn, hơn nữa còn dịch đến bên hắn.


Sắc mặt Quân Ly thay đổi, cuối cùng cắn răng nói: “Ngươi có thể đứng lên không, có thể đứng lên thì cầm tay áo của ta, quần của ta sắp bị ngươi túm rớt!”


Kẻ điên ngưỡng mặt lên, si ngốc nhìn hắn một lát, thấy Quân Ly quả thật duỗi tay cho y, liền cố sức đứng thẳng dậy, phảng phát chịu đựng rất nhiều đau đớn, vội vàng nắm tay áo Quân Ly.


Quân Ly nhìn y vừa rồi nằm giống một bãi thịt ch.ết, hiện giờ đứng lên lại cao hơn mình, huống hồ đối phương còn khom lưng.
Thở dài, Quân Ly nói: “Ta mang ngươi đi ăn, sau…… Sau đó ngươi không được theo ta, nghe chưa?”
Kẻ điên nhìn hắn bất động.
Quân Ly trừng mắt: “Nghe không!”


Kẻ điên dời mắt, gật đầu.
Quân Ly cứ như vậy kéo vật thế to lớn bẩn thỉu trở lại khách điếm, mới vừa vào cửa liền bị tiểu nhị ngăn cản.
Tiểu nhị cười làm lành: “Khách quan, khất cái không thể vào điếm, còn có khách nhân dùng cơm, vạn nhất đắc tội người ta, thật không tốt.”


Quân Ly cũng biết người sau lưng không được chào đón, vừa rồi đi trên đường, mọi người đều chỉ trỏ né tránh. Ai, chỉ có thể nói là mình xui xẻo.


Móc ra đồng bạc vụn bỏ vào tay tiểu nhị, hắn nói: “Phiền ngươi, Tiểu nhị ca, ta dẫn y ăn một bữa cơm, ăn xong y liền đi, tuyệt không chậm trễ việc làm ăn của các ngươi.”
Tiểu nhị thu tiền, cao hứng: “Vậy đi, các người ngồi trong cùng, người ít, ăn thế nào cũng được.”
“Hảo, đa tạ ngươi.”


Kẻ điên đi theo Quân Ly, ngược lại rất ngoan ngoãn, nhưng sau khi ngồi xuống cũng không chịu buông tay, mấy lần Quân Ly khuyên bảo đe dọa mới bắt y buông ra, an tâm ăn cơm.


Quân Ly không yêu cầu cao về thức ăn, tùy tiện gọi vài món, kẻ điên ăn lang thôn hổ yết, Quân Ly chưa ăn mấy miếng chén đĩa đã thấy đáy, hắn lại gọi tiểu nhị thêm vài món ăn.


Miễn cưỡng lót dạ, Quân Ly để đũa xuống, yên lặng nhìn kẻ điên ăn. Kẻ điên vét sạch sẽ cơm trong chén, sau đó hướng Quân Ly nở nụ cười.


Nụ cười này thuần túy rất ngu ngốc, nếu bỏ qua khuôn mặt bẩn thỉu của y, còn có thể xem là nụ cười đáng yêu. Quân Ly ôn hoà cười một cái, hỏi: “Ăn no?”
Kẻ điên thu liễm nụ cười, có chút lo sợ nhìn hắn.


“Ăn no rồi, chúng ta liền……” Quân Ly vốn muốn nói mỗi người một ngả, nhưng nửa câu sau còn chưa kịp nói, chỉ thấy toàn thân kẻ điên đột nhiên run lên, sau đó máu tươi từ miệng phun ra.
Quân Ly lắp bắp kinh hãi, vừa định lên tiếng hỏi thăm, kẻ điên nghiêng người ngã xuống ghế.


Khách điếm lập tức ồn ào, một số người gan lớn vây quanh xem náo nhiệt.
Tiểu nhị vội vàng chạy tới: “Cái này, cái này, cái này là sao a?”
Quân Ly ra hiệu trấn an: “Không sao, y ăn quá nhiều, no tới hôn mê. Ta là đại phu, mọi người không cần sợ…… Không phải trúng độc……”


Được Quân Ly giải thích, mọi người đều tản đi, tiểu nhị giúp Quân Ly mang kẻ điên lên phòng, sau đó lau lau mồ hôi, vẻ mặt u sầu nói: “Khách quan, ta đã nói khất cái không thể vào tiệm, người xem, hiện tại xảy ra chuyện?”


Quân Ly lại lấy bạc ra, đưa cho tiểu nhị: “Phiền ngươi mang thùng nước đến, yên tâm, có gì xảy ra ta chịu.”


Tiểu nhị than thở, lui xuống chuẩn bị. Quân Ly đến bên giường bắt mạch cho kẻ điên, theo mạch thay đổi, xác thực độc trong cơ thể phát tác. Độc này kỳ lạ, Quân Ly học nghệ nhiều năm chưa từng gặp tình huống này, nhất thời có chút khó xử.


Lấy dược trong bình cho kẻ điên ăn vào, tạm thời không vấn đề, giải dược của độc môn nhà hắn chưa bao giờ hỏng.


Kẻ điên nằm trên giường của Quân Ly hai canh giờ, rốt cục mở mắt. Quân Ly đang ngồi bên bàn trà đọc sách, thấy y tỉnh lại, khép sách, nói: “Rốt cục chịu tỉnh? Ăn no rồi ngủ, ngươi thực thanh nhàn.”
Kẻ điên không hiểu hắn trêu chọc, chỉ sững sờ nhìn qua, trong mắt không có xúc cảm gì.


Quân Ly thở dài, tay chỉ thùng gỗ lớn bên cạnh: “Tắm rửa, ngươi khiến giường ta cũng hôi rồi.”
Kẻ điên bất động, Quân Ly đi qua kéo y xuống giường, cởi vải nát trên người y ra, đạp y vào thùng gỗ.


Kẻ điên ngồi trong thùng gỗ cũng không biết rửa, Quân Ly đứng bên, nghiến răng nghiến lợi lau chùi cho y. Sau đó gội cái đầu rối bời của y, mất ba thùng nước mới tắm sạch sẽ.






Truyện liên quan