Chương 6
Sau đó, Chiêu Lâm khôi phục lại bộ dáng ban đầu, hắn vẫn như thường lệ giúp ta tu luyện, cùng ta uống rượu, nói chuyện phiếm. Chỉ là khi thấy ta, ý cười trên khuôn mặt dường như nhiều hơn một chút, thế nhưng, hắn không áp ta xuống bàn lần nào nữa.
Ta cũng thoải mái hơn nhiều, không giống như ban đầu mỗi ngày đều ngóng trông thiên kiếp. Tu luyện xong nếu không còn việc gì thì lại vào thư phòng, nghiên cứu đủ loại tâm pháp bí tịch, rồi lại chuyển sang đọc mấy bản truyền kỳ, vừa coi vừa cắn hạt dưa. Chờ cho tới khi Chiêu Lâm bận bịu xong sẽ gọi ta trở về phòng.
Thiên kiếp của ta, tình kiếp của ta vẫn chưa tới.
Thôi, bao giờ đến khắc sẽ đến.
Hiện tại có Chiêu Lâm bên cạnh, cảm giác cũng không tệ lắm, thế nên cũng chẳng vội mà thành tiên.
Cứ như vậy, bất tri bất giác đã qua trăm năm.
Rốt cuộc, vị sư tôn năm nào chữa thương cho ta cũng đã xuất quan.
Toàn bộ đệ tử trên núi tập trung nghênh đón, lần này còn lớn hơn cả lần trước. Trong long ta thầm hâm mộ, rồi lại bắt đầu mơ mộng hão huyền: Về sau nếu ta tu thành tiên nhân, già trẻ lớn bé trong tộc cũng sẽ nghênh đón ta như vậy, hảo, thật tốt.
Tố Hoà chân nhân trang nghiêm ngồi trên đại điện, nhìn qua diện mạo vẫn trẻ trung như vậy, nhưng tóc đã trắng xoá. Bốn đại đệ tử quỳ gối dưới điện, còn những đệ tử khác theo trình tự nhập môn cũng quỳ theo thứ tự. Với bối phận của ta hiện tại vừa vặn đứng trên bậc thang ngoài điện, miễn cưỡng có thể nhìn vào bên trong, những đệ tử bối phận nhỏ hơn chỉ có thể đứng ở trong sơn, hoặc trước sơn môn.
“Lại là trăm năm nữa.” Tố Hoà chân nhân hít sâu “Chiêu Lâm, ngươi cũng đã tu thân tròn năm trăm năm rồi.”
“Dạ” Chiêu Lâm đáp, làm bộ không nhận ra nụ cười lạnh lẽo của Hàm Băng và Hi Trọng. Ta quỳ dưới bậc thang thầm vui mừng, sau cái ngày ta trúng khu ma hương kia, Chiêu Lâm vì muốn bảo vệ ta chu toàn, tu luyện cả một ngày đêm, tu vi tăng tiến không ít, Hàm Băng và Hi Trọng trừ bỏ cười lạnh, cũng không dám khiêu khích thêm nữa.
Tố Hoà chân nhân thâm ý nhìn Chiêu Lâm một lúc, cũng không nói thêm gì nữa, rồi chuyển chủ đề “Ngày ta bế quan từng do thám thiên mệnh, núi Thanh Thành gần đây có yêu hoạ, Chiêu Lâm, Hàm Băng, Hi Trọng, ba ngươi hãy dẫn một đệ tử ưu tú, xuống núi trừ yêu đi!”
Từ “yêu” vừa nói ra, ta bỗng nhiên run rẩy, chỉ cảm thấy ánh mắt sư tôn thẳng tắp rơi xuống trên người ta, vội vàng cúi đầu sờ ngọc Côn Lôn, vẫn còn, lại ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sư tôn đã nhìn sang nơi khác. Có lẽ ta đã suy nghĩ nhiều chăng.
Sau khi phân phó chút việc trong núi, Tố Hoà chân nhân rời khỏi đại điện, còn gọi Chiêu Lâm đi theo tới cấm địa sau núi.
Đợi hồi lâu, Chiêu Lâm mới từ trên điện trở về, vào phòng tìm ta.
“Ngươi có nguyện ý theo ta đi trừ yêu?”
“Ta nguyện ý”
Theo ta nghĩ, yêu quái xung quanh núi Thanh Thành đề vô cùng an ổn, muốn trở thành ác yêu tất nhiên sẽ tự làm mình bị thương mà thôi. Tốt xấu gì ta cũng là hồ yêu tu vi cao thâm, cứu với đồng loại yếu ớt một chút hẳn cũng là điều nên làm. Thứ hai, vạn nhất có yêu quái lợi hại thật, một mình Chiêu Lâm khẳng định ứng phó không nổi, ta đi theo giúp hắn một tay, miễn cho hắn lại bị Hàm Băng và Hi Trọng giễu cợt. Lại nói, ta cũng muốn mượn cớ xuống núi, xem nếu có thể đánh bậy đánh bạ gặp được thiên kiếm, thì công đức viên mãn rồi.
“Ngươi nên lo lắng một chút, nhỡ đâu quá mức nguy hiểm…”
“Không phải là còn có sư huynh nữa sao?”
“Vậy thu thập đi, ngày mai cùng ta xuống núi.”
“Được.”
“Chiêu Minh.”
“Sư huynh sao vậy?”
“Năm trăm năm, nếu ta chưa tu thành bán tiên, ngươi liệu có nguyện theo giúp ta chờ năm trăm nữa không?”
“Ta muốn cùng sư huynh thành tiên.” Ta cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, trong lòng thầm nghĩ: Năm trăm năm đã là cái gì, ta tu một ngàn hai trăm năm rồi còn chưa thành nữa là.
Chiêu Lâm không nói, ánh mắt phức tạp nhìn ta, cũng không biết là vui hay không.
Ta nhất thời không biết nên làm thế nào, đầu óc vừa tỉnh đã thấy mình dán môi lên môi hắn, sờ soạng rồi hút lấy hai cái, chưa đợi đến lúc cạy mở khớp hàm hắn, đầu lưỡi chính mình đã bị hắn nhẹ nhàng cắn qua.
Chiêu Lâm ghì lấy thắt lưng ta, áp ta vào góc tường, càng nhích gần lại người ta. Ta chỉ đơn giản tiến vào ***g ngực hắn, cánh tay nhẹ nhàng bám lên cổ hắn, tham lam ngửi cái mùi hương khói nhàn nhạt trên người Chiêu Lâm.
Môi răng giao triền, rồi Chiêu Lâm buông lỏng ta ra, bình tĩnh nhìn ta một lúc, tựa như có gì đã thông suốt, mặt mày giãn nở hẳn.
Ta cười cười, rồi nghe thấy hắn chậm rãi nói một câu.
“Đừng mị mắt cười với người khác.”
“Được.”
Sáng sớm hôm sau, ta theo Chiêu Lâm ra sơn môn, còn gặp Hàm Băng và Hi Trọng đi cùng vài người sư đệ khác. Bọn họ khách khí gọi một tiếng “Sư huynh”, rồi chẳng nói gì nữa, sáu người mang kiếm cùng nhau xuống núi.
Xuống dưới chân núi, mọi người lại chia nhau đi loanh quanh vài vòng, vâ không phát hiện ra cái gì yêu hoạ bong dáng. Chiêu Lâm đành phải nói với Hàm Băng và Hi Trọng, ba người bọn họ mang theo sư đệ được phân công chia ra hành động.
Hàm Băng và Hi Trọng đồng ý, dẫn theo các sư đệ đi về phía Đông, Tây dò xét. Còn Chiêu Lâm dẫn ta đi về hướng Nam.
“Phía Nam núi Thanh Thành có một thôn trang nhỏ, trăm năm trước ta đã từng tới, trong đó có gà luộc và rượu hoa quế ngon lắm, không biết hiện giờ thế nào rồi.” Chiêu Lâm cười nói với ta.
“Sư huynh làm sao biết được ta đang muốn ăn thịt uống rượu?” Ta mị mắt cười hỏi.
“Chuyện gì ta chẳng biết!”
Ta và Chiêu Lâm không có ngự kiếm, chậm rãi du ngoạn, hồi lâu mới tới cái thôn trang nhỏ hắn nói đến. Đã trăm năm qua đi, thôn trang mặc dù nhỏ, nhưng người đã nhiều lên, nam nhân cày cuốc ngoài đồng, nữ nhân giặt quần áo bên suối, trẻ con chạy tới chạy lui ngoài đồng, còn người già ngồi trước sân phơi nắng.
Chiêu Lâm vừa đi vừa nhìn cảnh đó, đột nhiên nhẹ giọng nói với ta.
“Chiêu Minh, ta thường xuyên suy nghĩ, nếu năm đó người sư tôn nhặt được không phải là ta, mà người nhặt được chỉ môt nông dân bình thường, ta có lẽ đã có những ngày đơn giản thé này.”
“Chiêu Minh, một nông dận như ta thì làm sao có thiên phú tu tiên được.”
“Chiêu Minh, có phải vì thế nên sư tôn nói trần căn của ta chưa dứt không?”
“Chiêu Minh, nếu như vậy, có phải ta vĩnh viễn chẳng còn cách nào thành tiên?”
Ta bị hắn hỏi như vậy, trong lòng cũng đột nhiên hoảng hốt, nếu như tu tiên đối với hắn là thống khổ, chi bằng không tu còn hơn. Sống thoải mái là đủ rồi.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại chẳng biết nên nói gì, ta chỉ có thể nhẹ nhàng nói.
“Chiêu Lâm, ta muốn ăn gà nướng, muốn uống rượu hoa quế.”
“Được” Chiêu Lâm nhìn ta cười, dẫn ta vào một cửa hàng nhỏ trong thôn.
Cứ như thế vui chơi cả ngày, nhoáng một cái đã đến buôi tối, thế nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của yêu hoạ đâu, ta không khỏi nghĩ, hay là sư tôn đoán sai thiên mệnh rồi? Hẳn là không phải, nếu không sư tôn sẽ lập tức thành người mất, à không, thành tiên chứ?
Chiêu Lâm dẫn ta vào rừng cây nhỏ trong thôn, rồi nhóm lửa, chúng ta không có thu hoạch gì, còn Hàm Băng và Hi Trọng vẫn chưa thấy có tin tức, có lẽ họ cũng giống chúng ta thôi.
“Mệt sao, ngươi nghỉ một chút, ngày mai chúng ta lại cẩn thận tìm lại xem.”
“Mặt đất cứng lắm.”
“Vậy lại đây, dựa vào ta mà ngủ.”
“Hảo.” Chiêu Lâm nhìn ta cười, dẫn ta hướng trong thôn tiểu cửa hàng đi.
Ta gối đầu lên đùi Chiêu Lâm, thầm nghĩ, nếu có thể hoá thành nguyên hình, trực tiếp có thể nằm vào trong ngực hắn rồi.
Mặc Lãng nói hình người của ta rất xinh đẹp, hình dáng hồ ly cũng vậy, tuy rằng nửa câu sau là “Nếu làm thành cái áo da hồ ly lại càng đẹp hơn.”
À đúng vậy, ngây người cả trăm năm trên núi Than Thành, ta đã nhanh chóng quên mất mình là một con hồ ly, nếu Chiêu Lâm biết mình là một con hồ yêu, liệu có thể trừ tất cả các loại yêu trừ mình hay không? Có lẽ không đâu, dù sao thì ta cũng chỉ là một con yêu quái an ổn mong muốn tu tiên đắc đạo mà thôi.
“Chiêu Minh, sư tôn nói có thành tiên hay không ngay tại ý niệm, nếu người muốn thành tiên, phải bỏ được ý niệm đó trước.”
“Vậy sư huynh có từng nghĩ muốn thành tiên không?”
“Năm trăm năm tu luyện nhận hết xa lánh thật sự quá mệt mỏi, nếu không thể thành tiên, loại ngày như vậy sẽ không bao giờ chấm dứt.”
“Ta sẽ cùng sư huynh thành tiên.” Ta nhắm nghiền hai mắt.
Chiêu Lâm nhẹ nhàng đưa tay che mắt ta, chậm rãi chuyển động, xẹt qua hai gò má ta, rồi dừng lên môi ta, những ngón tay lạnh lẽo tựa hồ đang ghi nhớ lấy gương mặt ta.
Mơ mơ màng màng, hai mí mắt ta cũng không nâng lên được nữa.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, thân mình Chiêu Lâm đột nhiên kịch liệt run lên, ta giật mình tỉnh lại, hắn đang lay ta dậy, ta vội vàng mở mắt ngồi dậy.
Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm cách đó không xa, vẻ mặt trầm trọng chậm rãi nói,
“Đến rồi.”
Ta nương theo ánh mắt của hắn nhìn qua, thôn trang nhỏ vừa rồi lúc này đã chìm ngập trong ánh lửa, mọi người chạy trốn tứ phía. Giữa ánh lửa là một con thú khổng lồ điên cuồng gào thét.
“Nhanh lên.” Ta kéo tay áo hắn. Nếu đây là thiêu kiếp của ngươi, đánh bại nó thì có thể trở thành tiên.”
“…” Ánh mắt hắn phức tạp nhìn ta, một lúc lâu mới chộp lấy tay ta, nói “Chờ một chút, đừng làm mình bị thương.”
Ta vội vàng.
Ta và hắn nhanh chóng cầm ngự kiếm chạy lại, đợi người dân trốn về phía sau thì tạo lá chắn, ngăn trở ngọn lửa từ con thú kia. Bọn họ trốn một lúc lâu, rồi mới xông lên đánh.
Ta chăm chú nhìn con thú phun lửa kia, hình dáng như sư tử, trên người lại có vân, trên đàu có sừng, sau lưng có cánh. Đã trưởng thành như vậy rồi, quả nhiên là mãnh thú.
“Sương hỏa thú.” Chiêu Lâm nói.
Phương Nam có sông dung nham, trong có thượng cổ yêu thú, gọi là “Sương Hoả”, có thể phun tà hoả, đốt vạn vật.
Ta ngẩn người, đây chính là một con yêu thú lợi hại, chỉ bằng Chiêu Lâm, Hàm Băng, Hi Trọng ba người có lẽ đánh không lại, Tố Hoà chân nhân quả nhiên thăm sai thiên mệnh rồi?
Mắt thấy sương hoả thú sắp đánh tới chúng ta, Hàm Băng và Hi Trọng còn chưa tới, ta còn đang rối rắm nghĩ làm thế nào mới thắng, không nghĩ Chiêu Lâm đột nhiên chạy đến trước người ta, mang theo kiếm xông lên.
“Chiêu Lâm!” Ta hô một tiếng.
Ánh lửa tận trời, hắn quay đầu lại nhìn về phía ta cười, hắn nói,
“Nói cho sư tôn, ta có lẽ…không trở về được được.”
Đại não ta bắt đầu đau, bụng quặn lại, trong mắt chỉ còn là hình ảnh Chiêu Lâm bị sương hoả thú đẩy ngã sấp xuống.
Ta vội vàng tháo ngọc Côn Lôn xuống, áp chế yêu khí lập tức vọt ra, lần đầu tiên chỉ còn suy nghĩ giết chóc, chậm rãi đi qua nhặt lên chuôi kiếm của Chiêu Lâm vốn dính đầy máu sương hoả thú.
Sương hoả thú, và một con hồ ly đã tu luyện một ngàn hai trăm năm. Hôm nay, chỉ còn một kẻ sống.
“Yêu hồ ngu xuẩn, thân là yêu loại, lại muốn làm bạn với người, thật buồn cười.”
“Ta chẳng phải là một con yêu quái tốt, chung quy cũng chẳng có duyên đắc đạo. Thật là buồn cười.” Ta cũng cười, rút kiếm xông lên.