Chương 11: Lý Huyền Anh & Đinh Hoàng
Được, ta tin lão phu nhân. - Tên quản gia gật đầu nói.
Nói xong tên quản gia liền lùi xuống, trong lòng gã liền vui sướng lần này biết vận khí mình đã tới. Gần đây vô tình gã biết được một bí mật liên quan đến phu nhân của đại trưởng lão, bà ta đã lén lút lấy cắp một số tài nguyên trong thủ khố gia tộc.
Chỉ cần gã đến thủ khố tìm lấy bằng chứng xác thực thì lần này gã có thể lập được công, có thể một bước lên trời.
Ngày hôm sau, đại trưởng lão đang ở trong phòng tu luyện thì nhận được lời mời của lão phu nhân Hồ Xuân Thương.
- Không biết hôm nay lão phu nhân cho mời có chuyện gì không? - Vừa đến nơi đại trưởng lão lập tức hỏi.
- Dạo gần đây phu nhân của đại trưởng lão dường như không được khỏe?- Hồ Xuân Thương thản nhiên hỏi.
- Phu nhân của lão phu nào đâu có chuyện gì, thể trạng của vợ lão phu luôn rất tốt, không biết lão phu nhân hỏi vậy có ý gì?
- Chỉ là ta quan tâm sức khỏe của cô ấy thôi, ta nghe được tin là phu nhân của đại trưởng lão dường như đang mắc trọng bệnh, nên cần phải lấy gấp “Thiên Tiên Sâm vạn năm” trong thủ khố của gia tộc.
- Thiên Tiên Sâm vạn năm sao?- Đại trưởng lão biến sắc nhưng rất nhanh liền ổn định dường như không có chuyện gì.
- Đúng vậy, ông cũng rõ bảo vật này có tác dụng ra sao, khi tình huống nguy cấp để bổ sung nội lực cho các vị trưởng lão thủ hộ hoặc gia chủ ở cấp độ Phá Cảnh. Không phải thứ có thể tùy tiện lấy đi. - Hồ Xuân Thương bỗng nhiên cứng rắn nói, giọng nói pha chút uy hϊế͙p͙.
Nghe được như vậy, đại trưởng lão làm sao không biết vợ của mình có dính dáng tới Thiên Tiên Sâm vạn năm. Trong lòng vô cùng giận dữ nhưng trên mặt vẫn không chút biến đổi, che giấu rất sâu.
Hôm nay Hồ Xuân Thương cho người mời ông ta đến nói chuyện dĩ nhiên không muốn công khai bí mật này ra, vì dù sao Thiên Tiên Sâm vạn năm là báu vật của trưởng lão thủ hộ hoặc gia chủ dùng, nếu có người tìm đến cũng có thể đổ thừa cho gia chủ đã mất từng sử dụng rồi.
Đại trưởng lão cũng là con cáo già thành tinh, nếu lão phu nhân đã tha cho ông ta, có nghĩa là bản thân ông ta cũng phải báo đáp và cái chức gia chủ của Trần Long coi như đã được xác định.
- Ta hiểu rồi, ta sẽ cho lão phu nhân một đáp án hài lòng. - Đại trưởng lão thản nhiên nói, sau đó cũng đứng dậy bỏ đi.
Hồ Xuân Thương thấy đại trưởng lão không nói gì liền rời đi, cũng không chút nào ý định giữ lại, vì bà ta biết mình đã đạt được mục đích.
Mười ngày sau, Đỗ Minh đã bị đưa đến Nguyễn Gia. Lúc này, không còn ai có thể nhận ra hắn là một thiếu chủ của Trần Gia một trong tứ đại gia tộc, hắn ăn mặc không khác gì một hạ nhân.
Khi tỉnh dậy phát hiện bản thân mình bị người đàn bà độc ác Nguyễn Hoàn Nga đem đến Nguyễn Gia để trở thành một công nhân. Trong lòng Đỗ Minh đã hạ quyết tâm nếu có ngày gặp lại sẽ trả thù lại gấp trăm lần, ở dị giới này được sáu năm, thì người đàn bà này chính là kẻ ức hϊế͙p͙ hắn nhiều nhất.
Khi bị đưa đến Nguyễn Gia, hắn cũng biết rõ tạm thời không thể thay đổi số phận sẽ trở thành một công nhân. Tuy nhiên cho dù là một công nhân thì hắn cũng không quên việc phải rèn luyện võ công, không chỉ thực hiện mơ ước xông pha giang hồ khi có cơ hội mà còn chờ ngày phục thù cho dì Thẩm và chính bản thân hắn.
- Cậu nhóc, cậu tên gì?- Một người thanh niên thân thể cường tráng cũng thuộc nhóm nhân công của Nguyễn Gia đến Lý Gia ở cùng chỗ với Đỗ Minh hỏi.
- Em tên là Đỗ Minh. - Đỗ Minh ngại ngùng nói.
Với hắn thì nếu đã rời khỏi Trần Gia thì cái tên Trần Thiên Quân cứ xem như đã ch.ết đi, bây giờ hắn sẽ sống với cuộc đời của hắn, cuộc đời của Đỗ Minh.
- Em bao nhiêu tuổi, sao còn nhỏ như vậy đã phải làm công nhân rồi?
- Năm nay em mười một, gia cảnh không được may mắn nên bị người ta đem vào đây. - Đỗ Minh vừa nói, vừa buồn bã.
Gương mặt của một đứa trẻ mười một quả nhiên có tác dụng ghê gớm, những người xung quanh nghe Đỗ Minh nói đều có chút thương tâm. Bọn họ tuy đều là công nhân, có người vì kiếm tiền cho gia đình, có người vì phải trả nợ, nhưng không ai nhỏ hơn Đỗ Minh cho nên bọn họ nhất thời đều thấy đứa trẻ như Đỗ Minh thật đáng thương.
Cứ như vậy, Đỗ Minh và nhóm nhân công của Nguyễn Gia đưa đến Lý Gia đã ở cùng nhau bảy năm.
Lý Gia Trang - Xưởng chế tạo vũ khí.
Xưởng chế tạo vũ khí của Lý Gia nằm ngay trên một miếng núi lửa lâu năm của La Thành đại lục, nhờ nhiệt năng và hơi nóng còn sót lại của nó mà Lý Gia tạo thành vô số thần binh lợi khí.
Lý Gia phát triển trở thành tứ đại gia tộc cũng dựa vào nơi này. Bao nhiêu năm tranh đấu quyền lực của loài người, chiến trận diễn ra liên miên, bao nhiêu gia tộc, thế lực đứng lên rồi ngã xuống. Càng như vậy Lý Gia càng phát triển, vì nhu cầu sử dụng vũ khí vô cùng lớn, đặc biệt vũ khí do Lý Gia chế tạo ra lại càng tuyệt đối chất lượng.
Lúc này đây, đang có vài ngàn công nhân phân chia nhau sản xuất vũ khí để cung cấp.
- Mọi người ngừng tay, ta có chuyện thông báo. Một đại hán cao lớn chạy vội vào hét to lên.
- Huyền Anh tiểu thư và Đinh Hoàng công tử đang chuẩn bị ghé thăm chúng ta. Người đại hán cao lớn tiếp tục nói.
Tất cả mọi nhân công nghe tên Huyền Anh tiểu thư đều nở nụ cười vui mừng trên mặt.
- Huyền Anh tiểu thư đến kìa.
Hàng trăm thanh niên chạy đến các thùng nước rửa mặt, bắt đầu chỉnh trang lại đầu tóc. Đối với những nhân công tại nơi đây Lý Huyền Anh đích thực là nữ thần trong lòng họ.
Cho dù bọn họ biết cả đời cũng không lọt vào mắt xanh tiểu thư nhưng chỉ cần nhìn thấy tiểu thư mỉm cười với bọn họ, bọn họ đã thấy trong lòng vô cùng ấm áp như mùa xuân.
Cho nên mỗi lần Huyền Anh xuất hiện, bọn họ luôn chỉnh trang y phục, rửa mặt mũi để đón tiếp nữ thần của họ một cách nghiêm túc nhất.
Ít giây sau, một nam một nữ cùng tiến vào xưởng chế tạo vũ khí. Người nam chính là Đinh Hoàng công tử, chính là đứa con út của Đinh Tiến gia chủ Đinh Gia hiện tại. Lần này Đinh Hoàng có mặt ở đây một mặt là để giao dịch một vụ làm ăn lớn với Lý Gia, mặt khác chính là có cơ hội gần gũi với Lý Huyền Anh.
Lý Huyền Anh, cũng là đứa con gái út của Lý gia chủ, Lý Trường Thanh. Năm nay mười chín tuổi, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đen láy, đẹp không khác gì một tiên nữ khiến những nam nhân khác khi gặp mặt cũng không tự chủ được mà say mê.
- Huyền Anh tiểu thư.
- Đinh Hoàng công tử.
Tất cả công nhân đều vấn an hai người bọn họ. Có không ít người công nhân đang âm thầm đánh giá tên công tử này.
- Xưởng vũ khí của Lý gia quả nhiên danh bất hư truyền. - Đinh Hoàng trầm trồ khen ngợi.
- Đinh công tử thật quá lời, được Đinh gia nể mặt tìm đến chúng tôi đặt một số lượng vũ khí lớn thật khiến chúng tôi hãnh diện.- Huyền Anh cũng khiêm tốn đáp lời.
Huyền Anh dẫn Đinh Hoàng đi một vòng quanh xưởng vũ khí, vừa đi ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
- “Thì ra hắn đang ở phía sau” Huyền Anh thầm nghĩ.
-
Người mà Huyền Anh tìm không ai khác chính là Đỗ Minh. Đỗ Minh ở Lý Gia đã được bảy năm, trong thời gian bảy năm này hắn và Huyền Anh có chút quen biết nhau.
Đinh Hoàng là một người tinh tế, thấy Huyền Anh nói chuyện với mình nhưng ánh mắt có chút tìm kiếm liền biết nàng ta đang tìm người, sau đó lại thấy Huyền Anh nhìn chằm chằm vào một tên công nhân liền biết Huyền Anh đang kiếm tên này.
- Những nhân công ở Lý Gia chắc ai tay nghề rèn vũ khí cũng xuất sắc nhỉ? Đinh Hoàng bỗng nhiên hỏi.
- Đúng vậy, những nhân công ở Lý Gia chúng tôi đều được huấn luyện bài bản và kỹ lưỡng.
- Vậy không biết tôi có thể thỉnh giáo tay nghề của một nhân công nào không?
- Dĩ nhiên là được, Đinh công tử có thể tự mình kiểm nghiệm.
- Vậy thì được rồi.
Dứt lời, Đinh Hoàng liền chỉ tay vào Đỗ Minh dứt khoát nói.
- Cậu nhóc kia, không biết có thể cho tôi kiểm tr.a chút tay nghề được không?
Huyền Anh không ngờ người Đinh Hoàng chọn lại là Đỗ Minh, liền tính tiến lên ngăn cản.
- Anh gọi tôi sao?- Đỗ Minh ngơ ngác nhìn Đinh Hoàng hỏi lại.
- Đúng vậy, không gọi người thì còn ai khác nữa sao?
Đỗ Minh nghe có người muốn thử tay nghề rèn vũ khí của mình, cũng không chậm chạp tiến đến phía trước hai người Huyền Anh nói.
- Nếu công tử không chê, thì tiểu nhân xin múa rìu qua mắt thợ. Không biết công tử muốn tiểu nhân làm gì?
Đỗ Minh tuy hiện tại là thiếu niên mười tám, nhưng thực tế hắn đã trả qua gần bốn mươi năm trên đời, lại trải qua nhiều năm tháng làm công nhân sớm đã trở thành một người biết co biết duỗi.
- Ta nghe nói, rèn có ba loại gia công là “nóng”, “ấm”, và “lạnh”. Vậy thì không biết người có thể thực nghiệm cho ta xem không?
- Được chứ, không thành vấn đề, ba phương pháp này cũng là cơ bản nhất của việc rèn vũ khí.
Đỗ Minh nói xong quay người đi đang tính cầm lấy một phôi vũ khí có sẵn thì Đinh Hoàng liền ngăn lại.
- Không phải ta muốn người rèn cho ta xem, mà ta muốn thử xem đôi tay của một người công nhân cảm nhận ba loại “nóng,ấm,lạnh” này như thế nào.
Dứt lời Đinh Hoàng liền chụp lấy cánh tay của Đỗ Minh, trong mắt có một tia sát cơ.
- Để ta xem thử cánh tay người cảm nhận nhiệt độ như thế nào.
Đinh Hoàng vận nội lực Nhập Cảnh sơ kỳ của mình, dồn nội lực xuống bàn tay khiến bàn tay gã đỏ lên, nhiệt độ cũng từ đó gia tăng gấp bội.
- Đầu tiên sẽ là nóng nhé.
- Trên đời ta ghét nhất là bị tên nam nhân khác nắm tay, nếu người thích chơi trò biến thái thì ta không bồi tiếp được. - Đỗ Minh tức giận nói.