Chương 28
Thanh Ti giờ phút này đích xác đang khẩn trương, bởi vì cậu phát hiện bước chân không ngừng trượt đi, nếu không phải trước đó đã có cảnh giác, có lẽ sớm đã bị trượt ngã, xem ra ngay cả sân khấu cũng gặp vấn đề, mỗi lần đổi một loại phục sức khác nhau, sân khấu chữ T cũng sẽ theo đó mà biến đổi, nhất định là trước khi cậu biểu diễn, đã có người động tay động chân trên sân khấu đặc biệt làm riêng cho cậu, trên người cậu là trang phục trọng đầu hí, nếu xảy ra sai sót, hội triển lãm lần này xem như đã thất bại một nửa.
Mặt khác, hai người mẫu đi trước Thanh Ti đã tạo dáng xong ở phía đầu sân khấu, Thanh Ti phát hiện bước đi của những cô gái này khác hẳn với người mẫu, chính là tương đối chậm hơn, việc này càng làm cho suy đoán của cậu thêm chắc chắn, dựa theo sắp xếp, Thanh Ti sẽ đi đến phần phía trước sân khấu, sau đó đứng tạo hình, rồi mới theo những cô gái này xoay người lui về.
Đến được phía trước, Thanh Ti vừa thoáng thở hắt, đột nhiên cảm thấy dưới chân trượt đi, cả người liền ngã về phía sau, cậu thầm kêu một tiếng không ổn, ngay lập tức uốn người nương theo, nhanh chóng xuất ra hai ngón tay trái chống xuống sàn, dùng lực đẩy ngược toàn thân lên, lộn vòng trên không, tiếp đất với một chân chống xuống từ phía sau, nửa quỳ trên sân khấu, sau đó liền nhẹ phất ống tay áo phải, phủ lên đầu gối trái, trán hơi cúi về phía trước, tạo ra tư thế hành lễ.
Thanh Ti thành thạo ti trúc cầm vũ*, vi tuyệt nhất chính là vũ nghệ, vào cuối mỗi khúc ca vũ, quan trọng nhất là hành lễ tạ ơn, kì thực kĩ thuật vũ này phải chính xác đến từng bước một, chú ý đến bất kháng bất ti, bất cung bất cứ*, tức phải tiến đến cảm tạ khán giả đang xem vũ, mà cũng không được làm mất đi phong thái của chính điệu vũ, tư thế này Thanh Ti từ bé đã được luyện đến thành thục, ban nãy vì quá bất ngờ, chưa kịp nghĩ đã lập tức xuất diễn, mà chiêu thức tạm thời bay lên không lộn vòng kia cũng là mô phỏng theo thân pháp của Vũ Văn Tuấn.
*ti trúc cầm vũ: ti, trúc, cầm là 3 loại nhạc cụ, vũ là múa.
*bất kháng bất ti, bất cung bất cứ: không cao ngạo không hèn mọn, không cung kính cũng không luồn cúi.
Hội trường trong nháy mắt có chút yên tĩnh, nhưng khi nhìn thấy người trên sân khấu ánh mắt mỉm cười, thanh tư trong suốt, chỉ có thể nói lần này Kình Phong quả thật có nhiều chiêu trò, sau một trận kinh diễm thì lập tức vang lên tiếng vỗ tay kéo dài như triều bàn sậu khởi*, thậm chí có rất nhiều người không hẹn cùng ngẩng đầu về phía sân khấu chữ T, cố sức tìm kiếm một loại dây cáp nào đó.
*triều bàn sậu khởi: thủy triều dâng cuồn cuộn
“Mau đến hậu trường!”
Vũ Văn Tuần nói xong, liền lập tức hướng hậu trường chạy đi, Vũ Văn Tranh vẫn còn trầm mê trong màn kinh diễm chóng vánh vừa rồi, hơn nửa ngày vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Đợi đến khi bọn họ tới được hậu trường, Thanh Ti đã bước vào, Vũ Văn Tú đang vây lấy cậu hỏi đông hỏi tây, Vũ Văn Tuần lúc này liền đem em gái đẩy ra, vội vàng hỏi Thanh Ti: “Cậu có bị thương không?”
Thấy nét mặt khẩn trương của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti vội lắc đầu, cậu cho Vũ Văn Tuần xem hòn đá cuội trong lòng bàn tay mình, ý nói cậu không có việc gì.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” – Vũ Văn Tranh ở bên cạnh hỏi.
Anh ban đầu còn tưởng động tác vừa rồi là do anh hai và Thanh Ti trước đó đã luyện tập tốt, nhưng khi thấy dáng vẻ khẩn trương của Vũ Văn Tuần, lúc này mới cảm thấy sự tình có điều không đúng.
Thanh Ti nhận lấy bút từ Vũ Văn Tuần, đem những điều mình phát hiện cùng hoài nghi viết ra, Vũ Văn Tuần vừa đọc xong liền nói: “Lập tức đổi sân khấu, kiểm tr.a lại giày của tất cả mọi người xem có gì khác thường không.”
May thay tất cả người mẫu và nhân viên đều rất có kinh nghiệm, mọi người lợi dụng thời gian biểu diễn Đường trang ở một sân khấu khác mà kiểm tr.a tất cả những đôi giày được sử dụng, quả nhiên ở đế giày phối với Thanh trang phát hiện dấu vết có người đã động tay qua, đế giày bị thoa một tầng sáp dày, nếu không nhìn kĩ, hoàn toàn chẳng thể nhận ra sự khác biệt này, điều may mắn là Thanh Ti đã lên sân khấu trước tiên, nếu để những người mẫu khác mặc Thanh trang, mang loại giày đế cao này lên sân khấu, có lẽ sẽ không chỉ là suýt ngã đơn giản như vậy.
May mắn là lần này bố trí biểu diễn ở bốn sân khấu, ở những khoảng giữa có thể cho người lên kiểm tr.a ngay tức thì, bởi vì đã xảy ra chuyện như vậy, Vũ Văn Tuần cũng không quay lại chỗ ngồi để theo dõi nữa, mà một mực đứng ở phía sau chỉ huy mọi người hành động, thẳng cho đến khi hội triển lãm kết thúc.
Kẻ gian trá kia đã sớm không còn thấy bóng dáng, nhưng nếu biết hắn là người của Phổ Thần, Vũ Văn Tuần tự nhiên cũng sẽ không dừng tay, lần trước vì chuyện của Thanh Ti mà hắn đem Quách Khả Phong đánh đến tơi bời, hắn tự nhủ nhất định không thèm để ý đến đau đớn của tên gia khỏa kia lần nữa.
Nhờ vào sự xuất hiện của Thanh Ti, hội triển lãm lần này của Kình Phong nhận được sự hưởng ứng chưa từng có, sau hai tuần lễ diễn ra, những cú điện thoại gọi đến Kình Phong cơ hồ chưa hề ngơi nghỉ, ngoại trừ đơn đặt hàng từ các khách hàng bên ngoài, nhiều hơn chính là phóng viên của các đài truyền hình, huấn luyện viên giới người mẫu, thậm chí còn có đạo diễn của giới điện ảnh truyền hình, bọn họ trước sau chỉ hỏi một chuyện – cô gái sóng sánh như nước hồ, thoạt nhìn tuyệt mĩ đến khó tin kia đến tột cùng là thần thánh ở phương nào?
Sự phồn hoa náo nhiệt ở thế giới bên ngoài tựa hồ không hề ảnh hưởng đến Thanh Ti, sau khi hội triển lãm chấm dứt, cậu như trước trốn vào nhà Vũ Văn Tuần, tiếp tục trải qua cuộc sống an ổn của mình, bất quá nếu ngẫu nhiên xem được chương trình TV thu lại từ buổi triển lãm trang phục hôm đó, lúc nhìn thấy phản ứng của khán giả sau khi bản thân xuất diễn, Thanh Ti trong lòng vẫn là có một chút cảm giác thỏa mãn.
Tưởng rằng Vũ Văn Tuần sẽ mượn cơ hội này dẫn cậu đi tham dự những hoạt động tương tự như vậy, cho nên sau đó một thời gian dài, Thanh Ti vẫn không ngừng trông mong, đáng tiếc sau khi hội triển lãm trang phục kết thúc, Vũ Văn Tuần lại bắt đầu giam cầm cậu, điều này làm cho cậu rất không vui vẻ, cậu biết Kiều Diễm cùng Vũ Văn Tranh từng nhiều lần đến tìm Vũ Văn Tuần, hy vọng cậu có thể tiếp tục phát triển trong lĩnh vực này, nhưng đều bị người kia nhẫn tâm cự tuyệt.
Trái lại, Vũ Văn Tuần bởi vì lượng khách hàng kí hợp đồng với công ty tăng vọt mà chẳng thể rảnh rỗi, phần lớn thời gian đều để Thanh Ti ở nhà một mình, điều này làm cho cậu thật hoài niệm hôm trước khi lên sân khấu một ngày cậu cùng Vũ Văn Tuần ở cùng một chỗ, Vũ Văn Tuần thích cậu như vậy, nhất định sẽ không đem cậu như món đồ chơi bài trí bên người.
Có lẽ chờ thêm một khoảng thời gian, thử lần nữa cùng Vũ Văn Tuần nói chuyện xem sao, cậu đối với phong thổ nơi này đã dần quen thuộc, cho cậu đi làm người mẫu cũng được, đến công ty Kiều Diễm làm việc cũng được, vẫn hơn cả ngày buồn chán ở nhà….
Thanh Ti đang ở phòng khách nhàm chán suy nghĩ, điện thoại bên cạnh bỗng vang lên.
Trong nhà Vũ Văn Tuần ngoại trừ Thanh Ti là người ngoài, chưa bao giờ có người xa lạ gọi điện thoại tới, trùng hợp Vũ Văn Tuần hiện tại đang ở trên lầu, Thanh Ti thấy chuông vang lên không ngừng, cậu lo lắng có việc gì đó gấp, chần chừ một hồi, rốt cuộc cũng cầm ống nghe lên.
Bên kia ống nghe là một thanh âm không hề quen biết.
“Vũ Văn Tuần!”
Thanh Ti không có cách nào giải thích bản thân không phải, trong lòng đang tự hối hận khi nãy đã quá nhiều chuyện, đối phương bỗng nhiên nở nụ cười.
“Không nói lời nào? Ngươi không phải là tên câm điếc đó chứ?”
Quách Khả Phong!
Trước đây hắn cũng đã từng châm chọc cậu như thế, mấy ngày trước còn ở hội triển lãm của Kình Phong động tay động chân, Thanh Ti nghe nói Vũ Văn Tuần từng vì vậy mà cùng Phổ Thần tranh cãi qua, dường như đôi bên đã âm thầm giải quyết vấn đề, không nghĩ đến Quách Khả Phong cư nhiên còn dám gọi điện đến đây.
“Thằng nhóc câm điếc kia, ngươi hiện tại nổi tiếng rồi, từ TV đến báo chí nơi nơi đều đăng tin tức về ngươi, nói cái gì gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hừ, ta trông mà nực cười, ngươi bất quá chỉ cần có tiền liền sẽ trở thành nam kĩ bồi nhân trên giường thôi.”
Thanh Ti tay cầm ống nghe có chút run rẩy, ngay lúc cậu muốn dập điện thoại, bên kia lại tiếp tục nói: “Vốn là ta muốn tìm Vũ Văn Tuần, có điều ngươi tiếp cũng tốt, bởi vì sau khi xem ngươi biểu diễn, ta càng muốn ngươi hơn. Cho nên ngươi yên tâm, những lời này ta sẽ không nói ra bên ngoài, vạch trần việc như vậy đối với đôi bên đều không có lợi… Ngươi nếu ở bên Vũ Văn Tuần sống không nổi nữa, chỗ ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi, kĩ thuật của ngươi nhất định không tồi phải không? Vũ Văn Tuần trước kia có một vài người bạn gái cố định, thế nhưng từ khi bao dưỡng ngươi, đã không còn thấy hắn liên lạc với các cô gái đó…..”
“Bất quá ngươi cũng đừng vội đắc ý, mọi việc đều phải nhìn xa trông rộng mới tốt, đừng nghĩ rằng Vũ Văn Tuần yêu thương ngươi thật lòng, bọn người Vũ Văn gia đều thích lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng được, nếu không phải thế, Vũ Văn Tuần có tính chiếm giữ mạnh mẽ như vậy, tại sao lại cho ngươi xuất đầu lộ diện tham gia hội triển lãm? Còn không phải bởi vì ngươi có thể mang đến cho hắn lợi ích sao? Phải rồi, lần này biểu hiện của ngươi đã giúp cho Kình Phong kiếm lời không ít, chẳng hay Vũ Văn Tuần trích cho người bao nhiêu phần trăm?…”
Rốt cuộc không thể chịu thêm nữa, Thanh Ti đem ống nghe dùng sức dập xuống, rồi mới ngã người ngồi lên sô pha.
Vũ Văn Tuần không phải lợi dụng cậu, hắn cho cậu lên sân khấu vì cậu có thể đảm nhiệm được!
Thanh Ti cứ như vậy ra sức tự thuyết phục chính mình, chính là lời nói của Quách Khả Phong giống hệt một thứ ma chú, không ngừng lởn vởn trong đầu cậu.
Cậu không quan tâm Vũ Văn Tuần có cho cậu tiền lời kiếm được hay không, cậu chỉ hi vọng qua dịp này, có thể chân chính tiêu sái đi ra ngoài, mà không phải là một thứ trang sức cổ, chỉ khi cần sử dụng mới bày ra để thưởng thức, rồi sau đó lại bị bỏ xó….
“Đang suy nghĩ gì đó?”
Tiếng gọi ôn nhu khiến Thanh Ti giật mình bừng tỉnh trong cơn trầm tư, cảm giác được đôi tay từ phía sau ôm lấy mình, trong lòng Thanh Ti lại sinh ra một loại bất mãn khó hiểu, cậu tránh đi cái ôm của đối phương, lách người ngồi xuống phía bên kia sô pha.