Chương 62
Xác định thời gian xong xuôi, Giang Tùy trở về Giang Thành thăm gia đình, ở lại bên đó ba ngày. Trước lúc quay về, mọi người thi nhau nhét đầy đặc sản vào hành lí cho cô mang theo, còn có rất nhiều thịt sấy khô nữa.
Giang Tùy căn bản không ăn được hết số đó, nên mang một ít đem sang cho dì Đào.
Buổi sáng hôm đó cô đến đưa đồ, chỉ có dì Đào và Tri Tri ở nhà, mà tên tiểu gia hỏa Tri Tri vẫn còn đang ngủ nướng.
Cô không ở lại lâu, nói chuyện với dì Đào dăm ba câu liền đi về.
Ngày hôm sau Giang Tùy bắt đầu đi làm.
Mới nhậm chức cho nên cô không hề thoải mái nhẹ nhàng, đương nhiên người nào trong công ty cũng đều như vậy, tăng ca là chuyện bình thường, vừa mới đi làm được hai ngày, Giang Tùy đều tăng ca đến tối muộn, đến thứ tư mới đỡ hơn một chút.
Sau khi tan làm, cô cùng Thẩm Kính đi ăn ở nhà hàng gần đó.
Ngồi xuống gọi món xong, Thẩm Kính vào phòng vệ sinh, Giang Tùy vẫn ngồi ở bàn, tầm mắt lơ đãng nhìn bốn phía, xuyên qua tấm kính sát sàn, liền nhìn thấy người bên nhà hàng đối diện.
Là một nhà hàng gia đình.
Bên cạnh cửa sổ có một bóng hình quen thuộc.
Trên bàn còn có hai người đàn ông khác. Giang Tùy đoán có thể là khách hàng hoặc bạn bè của anh.
Anh vẫn mặc áo sơ mi, màu đen, cắt may rất vừa người, nhìn qua rất hoàn mỹ.
Giang Tùy lặng lẽ nhìn anh, thẳng cho đến khi Thẩm Kính cất tiếng gọi.
“Đang nhìn cái gì thế?” Thẩm Kính đã quan sát cô được vài giây, mỉm cười: “Bên ngoài có cái gì mà thu hút em vậy?”
Cô nhìn theo ánh mắt của Giang Tùy, nhưng ngoại trừ dòng người tới lui thì cũng không thấy có gì đặc biệt.
Giang Tùy quay mặt lại, nói: “Đối diện hình như là nhà hàng gia đình nhỉ?”
“Đúng rồi, nghe đồn cũng không tồi.” Thẩm Kính cười: “Phục em rồi, còn tưởng em nhìn cái gì cơ, muốn sang đấy ăn à? Lần sau mời em qua đấy nhé.”
Giang Tùy không giải thích, chỉ mỉm cười.
Thẩm Kính nói: “À phải rồi, chị gọi cho tiểu sư đệ của bọn mình rồi, chắc là một tí nữa là tới đấy.”
“Kiều Minh?” Giang Tùy có hơi kinh ngạc: “Cậu ấy mà chị cũng có thể gọi được à?”
“Đương nhiên là không có dễ dàng vậy.” Thẩm Kính cười nói: “Em tưởng rằng cậu ấy đến làm lính cho chị à? Cậu ấy đến là để đầu tư, còn không phải để tìm lợi cho mình sao?”
“Hóa ra là vậy.” Giang Tùy nghĩ nghĩ một chút, cảm khái: “Em còn tưởng cậu ấy sẽ ở đây luôn chứ, nếu thế thì chúng ta đều quay về rồi.”
“Phải đấy.” Thẩm Kính hơi nhướng mày: “Dù sao thì về nhà cũng tốt hơn mà, ha? Không nói cái khác, chúng ta ở nước ngoài muốn ăn đồ ăn Trung Quốc thôi đã khó rồi, đúng không?”
Giang Tùy: “Đúng vậy thật.”
Ở bên ngoài lúc nào cũng hoài niệm về quãng thời gian ở nhà cả.
Giữa bữa ăn, Giang Tùy cố ý giả bộ vô tình đi ra ngoài nhìn hai lần. Đợi đến lúc ăn xong cô nhìn lại, thì chỗ ngồi đó đã đổi thành người khác.
Ra khỏi nhà hàng, Giang Tùy và Thẩm Kính đi xuống lầu, chia tay nhau ở bên dưới, Thẩm Kính quay về công ty, còn Giang Tùy lên tầng một để mua sắm, mua một bộ đồ ngủ, thêm một ít mỹ phẩm dưỡng da, xách hai túi giấy đi về phía trước, dự định xuống siêu thị dưới tầng trệt mua thêm ít đồ.
Trên đường đi ngang qua cửa hàng đồ trang điểm, cô liền đi vào mua một cái băng đô, sau đó cúi đầu soi gương cài luôn lên tóc.
Xong xuôi đi ra ngoài, không xa liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Giang Tùy ngừng lại một chút.
Châu Trì đứng ở cầu thang cuốn bên kia.
Vài giây sau, anh bước vài bước về phía cô, trên mặt cũng không có biểu tình gì, cổ họng khẽ động: “Mua gì vậy?”
Vừa đứng ở phía xa nhìn thấy, cảm thấy giống cô, nên bước qua nhìn, hóa ra đúng là cô thật.
Giang Tùy cũng bước sang, giơ túi đồ trong tay lên nói với anh: “Tùy tiện mua ít đồ, quần áo ngủ với vài thứ mỹ phẩm.”
“Đi một mình à?”
Giang Tùy gật đầu một cái.
Nhìn túi giấy trên tay cô còn có logo công ty, Châu Trì hỏi: “Đi làm rồi?”
Giang Tùy trả lời: “Ừm, em đi được mấy ngày rồi.”
Có điều mấy ngày trước không gặp anh, hôm nay mới gặp lần đầu.
Châu Trì hơi gật đầu, vẫn đứng yên tại chỗ.
Giang Tùy cũng không động.
Xung quanh kẻ đến người đi, nhưng chỗ hai người dường như đóng băng lại, rất an tĩnh.
Vài giây sau, Châu Trì mở miệng: “Đi ăn tối với anh.”
Giang Tùy ngẩn người.
“Ở đây có một nhà hàng gia đình, cũng không tồi.” Ánh mắt anh nhàn nhạt, giọng nói cũng rất tự nhiên.
Giang Tùy nhìn anh, khóe môi khẽ mấp máy, muốn nói không phải anh vừa mới ăn ở đó ra à?
Nhưng không biết tại sao cô lại không mở miệng, cũng không nói với Châu Trì cô vừa mới ăn xong.
Lúc đi thang cuốn, Giang Tùy đứng dựa vào tay vịn, Châu Trì đứng đằng sau cô.
Giang Tùy quay lưng về phía anh, hai người không nói với nhau câu nào. Phía sau có vài đứa trẻ nhỏ nô nghịch trèo lên bậc thang, Châu Trì liền đưa cánh tay ra ngăn chúng té vào chỗ Giang Tùy, ngón tay anh vô tình chạm vào cổ tay cô.
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền lại khiến Giang Tùy thất thần.
Vào đến nhà hàng, Châu Trì bước lên phía trước, bàn gần cửa sổ đều đã có người ngồi, phục vụ dắt họ vào bên trong.
Châu Trì lấy thực đơn qua, Giang Tùy chỉ gọi hai món, anh lại cầm lấy gọi thêm vài món nữa.
“Không cần gọi nhiều thế đâu.” Giang Tùy nói một câu, cô thực sự vẫn còn rất no.
“Ừm.” Châu Trì không ngẩng đầu, lại gọi thêm hai món nữa.
Gọi xong, điện thoại anh rung lên, có một cuộc gọi tới, anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Giang Tùy bưng ly trà lên uống một ngụm, khoảng khắc này, trái tim cô chậm lại, cũng không còn nghĩ về việc tại sao lại tự nhiên đồng ý đi ăn cùng với anh.
Châu Trì nghe điện thoại xong quay lại ngồi xuống, điện thoại được đặt trên bàn, anh giơ tay lên cởi khuy măng sét ở tay áo ra, tùy tiện xắn lên vài nấc.
Có hai món ăn đã được mang ra trước.
Cả hai từ từ ăn, không nói gì nhiều, bầu không khí có chút lúng túng.
Giang Tùy nhớ tới tin nhắn Wechat buổi sáng nay Tri Tri mới gửi, liền hỏi một câu: “Tri Tri đang làm ở công ty à?”
“Ừ, tạm thời làm ở phòng thị trường.”
“Oh…” Giang Tùy ngừng lại một chút, hỏi: “Hiện tại công ty của dì Châu chủ yếu là anh quản hả?”
“Hầu như thế, còn dự án bên Quảng Châu thì chị ấy vẫn tự làm.”
Giang Tùy gật gật đầu: “Vậy chắc anh bận lắm.”
“Ừm.” Châu Trì gắp một miếng đậu hũ, đầu đũa vẫn dừng trên miệng bát không di chuyển, nhàn nhạt hỏi: “Công việc của em thì sao? Bận không?”
“Vẫn ổn, em cũng thích ứng được rồi.” Giang Tùy hỏi: “Tốt nghiệp xong anh về đây luôn à?”
“Ừm.” Châu Trì nhìn cô: “Em ở bên đó học thì sao?”
“Lúc đầu thì cũng mệt, sau này quen rồi thì cũng cảm thấy bình thường.”
“Vậy có vui không?”
Giang Tùy hơi lúng túng: “Cũng được.”
Cô cúi đầu ăn.
Một hai phút này, cả hai người cùng trầm mặc.
“Hôm nọ đi thăm dì Đào à?” Châu Trì hỏi.
“Ừm…” Giang Tùy nghĩ lại: “Hôm đó em ở Giang Thành về mang nhiều đồ ăn quá nên đem một ít sang cho dì.”
Lúc đó, anh không có nhà.
“Anh có ăn thử chưa?” Cô nói: “Thịt khô ăn cũng được lắm.”
Châu Trì: “Chưa ăn, mới nghe Tri Tri kể.”
“…Oh.” Giang Tùy gắp một miếng thịt, nghe thấy anh thấp giọng nói: “Hôm nay anh về nhà ăn xem sao, không biết nó đã ăn hết chưa.”
Giang Tùy không biết làm sao lại thốt lên một câu: “Ở chỗ em vẫn còn, anh…”
Châu Trì ngẩng lên nhìn cô.
Giang Tùy kịp thời dừng lại, do dự một chút, vẫn nói hết câu: “Anh có muốn ăn không?”
“Muốn.” Anh trả lời rất ngắn gọn, lông mày hơi nhướng lên: “Em đưa cho anh thế nào?”
Giang Tùy: “…Vậy ngày mai em đem theo cho anh, được không?”
Châu Trì đồng ý rất nhanh: “Được, cả sáng mai anh đều ở công ty.”
Giang Tùy gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Sau đó, cô liền cảm thấy tâm trạng của anh có vẻ tốt hơn một chút, cũng nói nhiều hơn, hỏi cô về tình hình công ty.
Giang Tùy cũng nói cho anh nghe một chút, sau đó, hai người còn tâm bình khí hợp mà thỏa thuận vài câu.
“Nói như vậy, anh cũng cảm thấy triển vọng trước mắt là không tồi?” Nói đến công việc, Giang Tùy cũng sôi nổi lên không ít, nhưng chính cô lại không nhận ra, khóe miệng cô đã kéo lên mỉm cười: “Em còn tưởng không được lạc quan cho lắm.”
“Tại sao?”
Giang Tùy nói: “Anh lợi hại thật đấy.”
Cô vẫn nhớ lời dì Đào nói, anh còn chưa tốt nghiệp đã giúp đỡ dì Châu vực dậy công ty.
Nhìn khuôn mặt cô, Châu Trì cảm thấy hơi hốt hoảng, nhớ lại lúc còn học cấp ba, anh chẳng qua chỉ là kiểm tr.a có tiến bộ một chút, cô liền vui vẻ chạy đến chỗ ngồi của mình, cười đến giương cả khóe miệng, khoa trương khen anh thật là lợi hại quá đi.
Những ký ức khi xưa có xu hướng ùa về càng ngày càng mãnh liệt, Châu Trì cúi đầu, không nhìn cô nữa: “Ăn đi, nguội hết rồi.”
Ăn xong, Châu Trì trả tiền, Giang Tùy đứng ngoài cửa đợi anh, nhẹ nhàng nói: “Chỗ này ăn ngon thật, cảm ơn anh.”
Cô nói rất lịch sự, Châu Trì nhìn sang, tầm mắt dừng lại trên mặt cô, ngừng một lúc, liền quay mặt đi, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Xuống lầu, đến khu siêu thị phía dưới, Châu Trì hỏi: “Em còn muốn mua gì nữa không?”
Giang Tùy nói: “Em đang muốn đi siêu thị, không thì anh…” Đang muốn nói không thì anh cứ đi trước đi, nhưng anh đã kịp chặn đầu: “Anh cũng đi.”
Bọn họ cùng nhau đi siêu thị ở tầng trệt.
Giang Tùy muốn mua không ít đồ, cô lấy một cái xe đẩy, từ quầy đồ dùng nhà bếp đến quầy thực phẩm ăn nhanh, mua rất nhiều, Châu Trì chỉ tùy tiện lấy một ít thức ăn, hai bó rau, vài miếng cánh gà.
Thỉnh thoảng anh không phải đi tiếp khách, thì vẫn tự mình nấu ăn ở nhà, do đó cũng thường mua sẵn thực phẩm về nhét tủ lạnh.
Giang Tùy cảm thấy hơi kỳ quái: “Sao anh lại tự nấu ăn? Không phải còn có dì Đào nấu sao?”
“Tuần này không về bên đấy.” Anh nói: “Anh sống ở đằng sau công ty.”
Giang Tùy hiểu ra, ở khu mới đó có xây một khu chung cư đặc biệt, để phục vụ cho công nhân viên ở.
Cô cũng không hỏi nhiều, tập trung chọn mua một cái nồi nhỏ.
Châu Trì đi một vòng quay lại, cô vẫn còn chưa chọn xong, cầm cái nồi đứng ngắm nghía một hồi.
Anh bước qua, ánh mắt quét một vòng, nói: “Loại này nấu rất mất thời gian.”
Giang Tùy đành bỏ xuống, lại nhìn sang bên cạnh.
Cô chọn một cái, vô thức hỏi anh: “Vậy cái này thế nào?”
Châu Trì nhìn công dụng của nó, nói: “Cũng được.”
“Vậy em lấy cái này.”
Châu Trì ngẩng đầu nhìn cô: “Sao em tin tưởng anh vậy?”
Giang Tùy nhìn anh một cái, không trả lời, cầm lấy cái nồi trong tay anh.
Cô cũng nhận ra rằng, có một số thứ đã trở thành thói quen ăn sâu vào tiềm thức, dù đã qua một thời gian dài, nhưng nhiều khi vẫn vô ý lộ ra.
Trước kia thường hay cùng anh đi siêu thị, mua cái gì cũng đều hỏi ý kiến anh.
Châu Trì tựa hồ cũng nghĩ như vậy, môi dần dần mím lại, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.
Lúc lời nói trở thành vô dụng, thì ánh mắt có thể nói lên mọi thứ.
Hai người không ai chủ động nhắc đến chuyện quá khứ nữa.
Lúc thanh toán, Châu Trì đứng đằng trước, anh đặt hết mọi thứ lên, thu ngân hỏi: “Đằng sau có phải của anh không ạ?”
Giang Tùy vừa muốn nói không phải, thì anh đã nói trước: “Phải, tính cả.”
Tính tiền xong, tổng cộng hết hơn 800 tệ.
Giang Tùy cầm lấy hóa đơn, của Châu Trì chỉ hết có vài chục lẻ, còn lại đều là của cô, nhét đầy ba túi lớn. Giang Tùy xách hai túi của mình, để lại một túi của anh.
“Em để đó đi.” Anh bỏ lại một túi nhẹ nhất cho cô.
Ra khỏi siêu thị, Giang Tùy nói: “Để em trả lại tiền cho anh.”
“Không cần.”
“Nhưng mà…”
“Giang Tùy.” Anh quay đầu, nhíu mày: “Em không cần phải khách khí với anh.”
Nói xong, anh bước lên trước một bước, đứng vào thang cuốn.
Ra đến bên ngoài, Châu Trì đem đồ đạc bỏ xuống ghế sau, sau đó quay lại nói với Giang Tùy: “Anh đưa em về.”
“Không cần đâu.” Giang Tùy nói: “Em bắt taxi được rồi, anh bận gì thì cứ đi đi.”
“Không bận, đi thôi.”
Đã hơn tám giờ, bầu trời sớm đã tối mịt, đèn đường cũng đã bật sáng.
Chiếc xe lao đi vun vút trong đêm.
Giang Tùy có hơi mệt mỏi, tựa đầu vào cửa sổ, nghe nhạc trong xe, gần như đã thiu thiu ngủ.
Cô xoa xoa mí mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, Lâm Lâm vừa mới gửi cho cô tin nhắn wechat, là hai tin nhắn thoại, Giang Tùy mở ra nghe.
“A Tùy, cuối tuần đám Trương Hoán Minh rủ bọn mình đi họp lớp, cậu cũng đi đi, mọi người lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Ngay lập tức là tin nhắn sau.
“À, đúng rồi, mình đã hỏi rồi, Châu Trì không đi, cậu không cần phải lo sẽ ngại ngùng gì đó.”
Không ngờ cô ấy lại nói chuyện này, ngón tay Giang Tùy đột nhiên cứng lại.
Châu Trì ngồi bên tay trái cô, dường như không hề nghe thấy gì, vẫn tập trung lái xe như chưa có gì xảy ra.
Tận cho đến lúc Giang Tùy xuống xe, anh mới mở miệng, nhàn nhạt bình tĩnh hỏi một câu: “Họp lớp em đi à?”
Giang Tùy quay lại, trả lời: “Khả năng vậy.”
Lúc về đến nhà, Lâm Lâm gọi điện thoại tới, hỏi cô đã đọc tin nhắn wechat chưa?
“Lần này chắc có khoảng hơn chục người đấy, những người ở khu này Trương Hoán Minh đều liên lạc cả rồi, đến ăn uống một bữa rồi đi hát hò gì đấy giống ngày xưa, bình thường cũng không mấy khi có thời gian tụ tập.” Lâm Lâm thở dài một cái, nói: “Nhất là cậu đấy, hai lần họp lớp vừa rồi cậu đều không ở trong nước, lần này vừa hay đúng dịp.”
Giang Tùy vẫn chưa kịp đáp lời, cô ấy đã nói tiếp: “Cậu thật sự không cần lo Châu Trì đâu, từ sau khi cậu đi rồi, bao nhiêu năm vậy mà mình cũng chỉ gặp cậu ấy có một lần, họp lớp các thứ cũng chẳng thấy mặt cậu ấy đâu, hình như dạo này bận lắm, chỉ thi thoảng tụ họp với đám Trương Hoán Minh thôi, suốt ngày tiếp khách các thứ. Sao nào, đi nha? Mình còn phải báo cáo lại với Trương Hoán Minh nữa, để cậu ấy còn đặt bàn.”
Giang Tùy đồng ý: “Ừm, đi.”
“Vậy đến đó gặp.”
“OK.”
Ngày hôm sau, Giang Tùy trước khi đi làm xách một túi thịt khô mang theo, sau đó đến lúc nghỉ trưa, liền đi xuống tòa nhà phía Tây một chuyến, cô không tìm Châu Trì, mà gửi ở quầy lễ tân.
Liên hoan ấn định vào thứ bảy, địa điểm ở gần trường trung học số hai. Lâm Lâm phát hiện cô ấy đã đánh giá thấp sự kêu gọi của Trương Hoán Minh, cậu ta thế mà có thể kêu gọi được hơn hai mươi người, còn có vài người đặc biệt quay về từ nơi khác, chẳng hạn như lớp phó thể dục Tống Húc Phi, còn có người đã từng là hoa khôi lớp Triệu Hử Nhi nữa.
Mọi người ai cũng thay đổi rất nhiều, Tống Húc Phi hay đỏ mặt ngại ngùng lúc trước nay đã sang thành phố bên cạnh cùng bạn mở một nhà máy, ăn mặc bảnh bao, còn Triệu Hử Nhi thế mà lại đi theo con đường bình thường nhất, đã sớm kết hôn, bây giờ cả người từ trên xuống dưới toát lên dáng vẻ người vợ hiền lương thục đức, nghe nói nhờ quan hệ của gia đình, tìm được một công việc nhà nước, nhàn nhã sống qua ngày.
Lúc Triệu Hử Nhi đi vào nói chuyện với cô, Giang Tùy có chút cảm giác đã trải qua mấy đời mấy kiếp.
Năm đó đối đầu nhau, quan hệ chẳng mấy tốt đẹp, còn hiện tại lại có thể bình thường trò chuyện với nhau. Thời gian thật là một liều thuốc tốt.
Đám con trai ngồi bên cạnh cũng đang nói chuyện hàn huyên, nướng thịt, hút thuốc, trao đổi danh thiếp cho nhau.
“Nghe nói sau này cậu ra nước ngoài du học,” Triệu Hử Nhi mỉm cười nói: “Cũng không lạ lắm, cấp ba cậu học rất giỏi mà, thành thật mà nói, năm đó thực ra tôi rất ghen tị với cậu, có lẽ bởi vì cậu lúc nào cũng được giáo viên khen, còn tôi lúc nào cũng bị họ mắng. Haiz, cậu sẽ không ghi hận tôi đấy chứ?”
Giang Tùy cũng mỉm cười: “Không có, tôi nhanh quên lắm, cũng đã lâu lắm rồi.”
Triệu Hử Nhi hỏi: “Ở nước ngoài thế nào?”
“Cũng được, cũng đã quen rồi.”
“Tôi thấy cậu thay đổi không ít, thời gian trôi qua thật nhanh.” Triệu Hử Nhi sau khi tốt nghiệp liền cùng gia đình chuyển đến vùng khác, mấy năm nay họp lớp cũng không đi, đối với bạn học cũng không biết nhiều, rất tự nhiên hỏi một câu: “Đúng rồi, sao hôm nay Châu Trì không tới? Hai người vẫn đang ở bên nhau hả, có phải sắp kết hôn rồi không?”
Giang Tùy bình tĩnh lắc đầu: “Không có, bọn tôi chia tay rồi, hồi học đại học.”
“Hả?” Triệu Hử Nhi rất kinh ngạc: “Thật không ngờ.”
Giang Tùy mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, đi sang bên cạnh rót trà. Lúc cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trương Hoán Minh dẫn một người từ cửa đi vào. Chỉ cần liếc một cái, tầm mắt cô đã rơi trên người anh.
Hình như anh vừa mới đi từ chỗ làm tới, ăn mặc rât nghiêm túc, mặc dù áo vẫn màu đen, nhưng không giống với áo hôm trước anh mặc, phần vai và ống tay áo thiết kế không giống.
Lúc anh bước vào, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người bên trong, Trương Hoán Minh dắt anh vào chỗ ngồi, sau đó lại chào hỏi với bạn học cũ, không khí đột nhiên náo nhiệt lên.
Ở giữa rất nhiều người, ngẫu nhiên có một hai giây, tầm mắt của Châu Trì như có như không lướt qua nhìn Giang Tùy, lúc này, trên bàn lại có người gọi anh, đưa danh thiếp tới.
Giang Tùy thu lại tầm mắt.
Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm đều rát kinh ngạc, đi sang chỗ Giang Tùy, Lâm Lâm nhỏ giọng nói: “Trương Hoán Minh này dám lừa tớ, nói Châu Trì sẽ không đến.”
Giang Tùy nói: “Không sao, đến thì đến vậy.”
Lúc ăn uống, mọi người tụ tập trong một phòng bao lớn, ngồi đầy hai bàn, Châu Trì và Giang Tùy không ngồi cùng bàn với nhau, cho nên cũng tránh được lúng túng.
Mọi người trong lớp cũng đã nghe đồn chuyện của hai người, nên cũng không ai ngốc đến nỗi hỏi chuyện này ra mặt.
Bầu không khí trong phòng rất tốt, hiện tại mọi người đều đã đi làm, không còn giống với ngày xưa, con trai ai nấy đều rất ga lăng lịch sự, đã không những không giành đồ ăn với con gái mà còn biết nhường nhịn nhau.
Lúc cạn ly liền tự mình rót một cốc đầy, còn ưu tiên cho con gái chỉ cần uống một chút, thậm chí còn biết đỡ rượu thay. Trùng hợp, bên trái Giang Tùy là Lâm Lâm, bên phải là Tống Húc Phi.
Thấy Giang Tùy đã uống hết ba ly, Tống Húc Phi nhìn cô lo lắng, nhỏ giọng nói: “Uống không được thì đừng uống nữa, bọn họ chỉ thích náo vậy thôi.”
Ngay lập tức đám con trai trong lớp nhìn thấy liền quay ra cười: “Này, Tống Húc Phi, cậu làm gì mà ngồi gần thế, còn thì thầm cái gì với Giang Tùy vậy?”
Giọng nói của cậu ta rất lớn, mọi người xung quanh nghe thấy đều phá lên cười.
Tống Húc Phi nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng bắt bọn họ uống rượu nữa.”
“Ê, vậy cậu giúp Giang Tùy đi, uống một ly nào.”
Tống Húc Phi đặc biệt tốt tính, thật sự uống một ly.
Ngồi bàn bên kia, Trương Hoán Minh lấm lét nhìn Châu Trì một cái, trong lòng thở dài: “Oh shit.”
Vốn dĩ nghĩ rằng để hai người ngồi cách xa nhau thì đối với mọi người đều tốt, hiện tại xem ra có vẻ như nhầm to rồi, người thì ở bàn bên này, trái tim thì bỏ ở bàn bên kia.
Trương Hoán Minh càng không hiểu, cứ nhìn trộm người ta thế là có ý gì, không buông được thì theo đuổi lại là được rồi, đều đã hai sáu hai bảy tuổi cả, cũng đâu còn mười bảy nữa đâu, thẹn thùng chần chừ cái quái gì nữa?
Ăn tối xong, mọi người vẫn chưa giải tán, giống y chang hồi cấp ba, đi quẩy KTV.
Loại hoạt động này chính là một dạng hoài niệm, nhất là lúc hát mấy bài hát tình cảm, không khí cũng dần nóng lên.
Mọi người ngồi quay quần trong một phòng bao, mọi người ăn vặt uống bia, hoài niệm chuyện cũ.
Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm đi lên giành mic hát bài “Mười năm”, Giang Tùy ngồi trong góc nhìn bọn họ.
Bài hát vẫn còn chưa kết thúc, có một người từ phía bên kia qua, ngồi xuống cạnh cô.
Anh vặn nắp một chai hồng trà, đưa tới trước mặt cô.
“Em có đồ uống rồi.” Giang Tùy chìa chai coca dưới chân ra cho anh thấy.
Châu Trì không nói gì, tự mình uống chai hồng trà, nước chảy xuống cổ họng lạnh ngắt.
“Ăn no chưa?” Anh hỏi.
“Ừm.”
“Nhìn thấy em uống rượu.”
“Ừm, em uống có một chút,”Giang Tùy nói: “Anh cũng uống hả?”
Anh gật đầu.
Âm nhạc vẫn chưa dừng lại, tiếng hát vang lên: “Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, còn có thể hỏi thăm sức khỏe…”
Giang Tùy nhẹ nhàng ngẩng đầu, liếc nhìn Châu Trì một cái.
“Thịt khô ăn rất ngon.” Anh đột nhiên nói.
Giang Tùy hỏi: “Anh có thấy cay không?”
“Vẫn ăn được.” Châu Trì nhìn cô: “Quầy lễ tân đem lên, bị Tri Tri nhìn thấy, nó lấy mất hơn nửa đem đi.”
“…” Giang Tùy có chút bất lực.
Sao Tri Tri lại thích ăn cái này thế vậy.
“Lần sau em về đem thêm lên.” Giang Tùy nghĩ tới Châu Mạn, hỏi: “Dì Châu thế nào rồi?”
“Rất tốt, sáng nay anh mới đi thăm.” Anh quay mặt sang nhìn Giang Tùy: “Chị ấy hỏi em đấy.”
Giang Tùy nghĩ nghĩ, nói: “Vậy để mai em đi thăm dì.”
“Lúc nào đi?”
“Để xem tình hình, chắc là sáng mai.”
Châu Trì nói: “Anh đến đón em.”
Không cần đón đâu, Giang Tùy mỉm cười: “Anh bận như vậy, em cũng rảnh mà, để em tự đi được rồi.”
Khoảng cách giữa hai người đang rất gần, tựa hồ có thể ngửi thấy hương rượu vang từ phía người kia.
Châu Trì nhìn sắc mặt hồng nhạt của Giang Tùy, cô nghiêng một nửa bên mặt qua, mái tóc dài mềm mại rủ xuống, vài lọn tóc nhỏ rơi trên vai, cả người toát lên vẻ dịu dàng.
“Không sao, anh đón em.” Anh thấp giọng nói.
Đằng trước, Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm đã hát xong, nhìn thấy Châu Trì ngồi ở bên này, hai người bèn không đi qua phá đám nữa, đến gần chỗ đám Trương Hoán Minh ngồi.
Có một bạn học mới kết hôn bị chuốc uống hơi nhiều, lại bị mấy người Trương Hoán Minh xúm lại trêu chọc, đầu óc quay cuồng, thực sự chạy xuống siêu thị tầng dưới mua kẹo hỷ lên phát cho mọi người, phát đến chỗ Giang Tùy, liền nắm lấy tay cô: “Ây, người đẹp, đây của hai người.”
Một nắm kẹo, đầy đủ màu sắc.
Giang Tùy cúi đầu nhặt kẹo mềm ra, có năm hay sáu cái, cô quay sang đưa hết cho Châu Trì.
Anh tựa hồ hơi ngẩn ra một chút, cúi đầu nhìn đống kẹo trong tay cô.
“Anh không ăn à?” Giang Tùy nhỏ giọng nói:”Những cái này đều là kẹo mềm đó.”
Đợi cô nói xong, Châu Trì liền nhận lấy, cũng nhân cơ hội đó khẽ nắm lấy tay cô.
Có lẽ bởi vì có hơi men rượu, lại ngồi trong phòng bao ngột ngạt, cho nên bàn tay của anh rất nóng.
Giang Tùy lúng túng.
Hai người lặng lẽ nhìn đối phương.
Một lúc sau, Giang Tùy như bừng tỉnh, rút tay ra.
Khuôn mặt Châu Trì không thể hiện cảm xúc, kiềm nén mím môi, viền mắt hơi nóng.
Trong phòng vẫn là không khí vui vẻ náo nhiệt, không ai để ý đến bọn họ. Ai hát vẫn hát, ai trò chuyện vẫn trò chuyện, mà một góc này rơi vào trạng thái an an tĩnh tĩnh.
Châu Trì bóc kẹo ăn.
Giang Tùy xoay người đi vào phòng vệ sinh. Rửa tay xong, cô đứng ở ngoài vài phút, bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.
Kết thúc đã là chín giờ hơn, mọi người lần lượt nói lời tạm biệt, hẹn hò sẽ tụ họp lần sau, có mấy người uống nhiều đã được vài người còn tỉnh táo chở về, Lâm Lâm định đi tìm Giang Tùy, lại bị Hứa Tiểu Âm ngăn lại: “Đừng đi làm kỳ đà cản mũi.”
Trương Hoán Minh cũng đặc biệt dứt khoát mặc kệ Châu Trì, cùng một đám con trai biến về trước.
Dưới đèn đường, Giang Tùy hỏi: “Em chuẩn bị gọi taxi, anh thì sao? Có cần gọi tài xế không?”
Châu Trì không đáp lại, nhìn cô, không biết đang nghĩ gì. Lúc trước uống rượu có vẻ hơi mạnh, mặt anh bắt đầu đỏ lên, sắc môi cũng vậy.
Đợi mãi không thấy anh trả lời, Giang Tùy tưởng anh đã thực sự say, cúi đầu móc điện thoại ra: “Em gọi tài xế giúp anh.”
Vừa mới mở APP, liền nghe thấy giọng anh truyền tới: “Có muốn đi xem căn nhà trước kia không?”
Giang Tùy ngước mắt lên nhìn.
Châu Trì: “Trong con hẻm đó.”
Giang Tùy: “…Tri Tri nói đã bán rồi.”
“Đã bán rồi.”
Giang Tùy nhìn anh, liền hiểu ra: “Sau này anh đã mua lại sao?”
Anh gật đâu.
Đường đi không xa, chỉ mất tầm mười lăm phút.
Hai người đang đi trên con đường mà trước kia họ thường đi học, đã qua bao nhiêu năm rồi, vài tòa nhà trên đường đã thay đổi, có một số nơi, Giang Tùy thật sự không nhận ra.
Dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, hai người sóng vai bước đi.
Đến đầu con hẻm, Giang Tùy phát hiện cửa hàng khoai lang nướng đã không còn nữa, thay vào đó là một cửa hàng tiện lợi nhỏ mở cả ngày, bên trong đèn vẫn đang sáng.
Giang Tùy dừng chân.
Châu Trì nói với cô cửa hàng này mở từ hai năm trước, Giang Tùy gật đầu, có một chút hoài niệm: “Em cảm thấy vẫn nên để cửa hàng khoai lang nướng thì hơn, người thích ăn khoai chắc cũng nhiều.”
Những người sống trong con hẻm này đa số là người lớn tuổi, thường duy trì thói quen đi ngủ sớm, cho nên cửa hàng tiện lợi chắc cũng không quá được hoan nghênh.
Giang Tùy nghĩ như vậy, nhưng những câu nói nhỏ nhẹ rơi vào tai Châu Trì, lại giống như một cô gái đang lầm bầm tỏ vẻ không cam tâm.
Anh nhỏ giọng cười, trái tim hơi thắt lại, giống như lại nhìn thấy Giang Tùy trước kia. Cô ấy luôn nói mấy chuyện đơn giản mà đáng yêu như thế.
“Có muốn ăn không? Anh đi mua?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Giang Tùy lắc đầu: “Em không đói.”
“Vậy mua sữa nhé.”
Châu Trì bước ra, rất nhanh mua trở lại, cùng Giang Tùy đi vào trong con hẻm.
Trên đường có một đoạn nhỏ đang được sửa chữa, đèn đường đã bị hỏng, xung quanh một mảnh tối đen. Châu Trì một tay mở đèn trên điện thoại soi đường, một tay nắm lấy tay Giang Tùy rất tự nhiên.
“Ở đây hơi khó đi.”
Anh tựa hồ như đang giải thích.
Nhưng mà, lúc đi qua đoạn đường tối, anh vẫn như cũ không buông tay ra, giống như sợ cô chạy trốn mất, nắm càng lúc càng chặt.
Hai người đều không hề nói chuyện, an tĩnh đi hết nguyên đoạn đường.
Đến trước cửa nhà, Châu Trì móc chìa khóa ra mở cửa.
Giang Tùy bước sang một bên, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh. Vào trong nhà, anh giơ tay bật đèn, Giang Tùy đi vào, đứng trước cửa nhìn một vòng, phát hiện trong nhà tựa hồ vẫn y như trước, đồ dùng cũng không hề thay đổi. Bên trong rất sạch sẽ, rõ ràng thường xuyên có người đến dọn dẹp.
Cô lại nhìn lại, thấy rằng tủ lạnh vẫn đang hoạt động, giống như vẫn có người thường xuyên sống.
“Không phải bán rồi sao, sao đồ đạc vẫn còn y như cũ vậy?”
“Hồi đó chị anh thuê một căn nhà, một số đồ đạc là do mẹ chị ấy để lại, cho nên không nỡ bỏ đi.”
Châu Trì tìm một đôi dép đi trong nhà đưa cho cô: “Có muốn thay giày không? Đôi này anh chưa đi đâu.”
Giang Tùy nhìn đôi giày đế bằng trên chân mình, nhận lấy thay ra.
Châu Trì cũng thay một đôi khác, hai người đi lên lầu, trên lầu cũng vẫn y như trước kia, kể cả gian phòng mà trước kia cô từng ở.
Tùy tiện nhìn một vòng, họ đi sang căn gác nhỏ.
Trong phòng không hề có gì thay đổi, chiếc ghế sofa nhỏ vẫn là ghế sofa nhỏ, tấm thảm vẫn đặt trên sàn như cũ, kể cả con thuyền lắp ráp cũng không hề xê dịch đi đâu, cái chăn cũng vẫn là bộ màu xám được sử dụng trong quá khứ.
“Anh sống ở đây sao?” Giang Tùy hỏi.
“Thỉnh thoảng tới.” Châu Trì nói: “Đều sạch cả đấy, em cứ ngồi đi.”
Anh đi qua mở ti vi, điều chỉnh thử một chút, chọn một đĩa phim đưa cho cô. Tuy Châu Trì có hơi choáng váng đầu óc, nhưng vẫn xuống lầu hâm nóng sữa cho cô.
Giang Tùy ngồi trên thảm, xoa xoa ấn đường, vừa rồi đi ngoài đường vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng có thể bị trúng gió cho nên rượu bắt đầu ngấm, từ lúc bước vào phòng liền cảm thấy chóng mặt.
Cô thực sự uống không nhiều, vậy mà lại có thể say thật.
Khẽ nhắm mắt lại một chút, Giang Tùy lắc đầu, lấy cái chăn hỗn độn bên cạnh ra xếp gọn vào, lại đặt xuống chỗ cũ, tầm mắt chợt thấy một thứ gì đó trên sofa. Giang Tùy vươn người, ngón tay duỗi ra chạm lấy, đem nó lôi ra.
Là một khung ảnh gỗ nhỏ, có một bức ảnh bên trong.
Là bức hình chụp hồi học lớp 12 năm đó.
Cả hai đều mặc đồng phục học sinh, đứng dưới gốc cây cổ thụ già trong khuôn viên của trường trung học.
Châu Trì một tay cầm bóng rổ, một tay xoa đầu cô, hai người đều mỉm cười, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
Giang Tùy không biết bản thân đã nhìn bao lâu, cánh cửa đột nhiên truyền tới tiếng động, Châu Trì bưng ly sữa bò đi vào.
Giang Tùy xoay người, nhanh chóng đưa tay lên lau mặt, nhưng vẫn bị Châu Trì nhìn thấy.
Anh đặt cốc sữa xuống, bước qua: “Giang Tùy?”
“Ừm.” Giang Tùy không nhìn anh.
“Em sao thế?”
“Không sao.”
Châu Trì không hỏi lại, ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy cơ thể rất nóng, anh cởi khuy măng sét, đưa tay lên vuốt vuốt mặt
Trên tivi, bộ phim vẫn còn đang bật, nhưng chẳng có ai xem. Trong phòng yên tĩnh một lúc, Giang Tùy đưa khung ảnh sang cho anh, mỉm cười: “Sao anh lại chọn tấm này?”
Châu Trì cúi người nhìn đôi mắt đỏ lên của cô, thấp giọng: “Tấm này không đẹp?”
“Rất ngốc.” Giang Tùy có chút mệt mỏi tựa lưng xuống ghế sofa, trong lòng hơi nóng lên, giống như có thứ gì đó đang dần bốc hỏa, cô chỉ cho anh xem: “Anh nhìn anh này, em chưa bao giờ thấy anh cười ngốc như vậy cả.”
Châu Trì cũng mỉm cười: “Vậy bình thường dáng vẻ của anh thế nào?”
Trầm mặc một lúc, Giang Tùy ngước lên nhìn anh, khóe miệng khẽ động, ánh mắt dần dần dịu lại: “Dù sao cũng không phải dáng vẻ này.”
Yết hầu Châu Trì khẽ động, nhìn cô vài giây, ánh mắt cũng dần dần đỏ lên.
Im lặng một khắc, anh đột nhiên giơ tay lên, ôm lấy khuôn mặt Giang Tùy, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô, Giang Tùy có hơi trốn tránh, liền bị anh đè lại, chế trụ cô ở trong lồng ngực của mình, lại hôn lên vành tai cô.
Cơ thể và hơi thở của anh đều nóng rực, quấn chặt lấy cô, cả người Giang Tùy chấn động khẽ run, bất tri bất giác bị hơi thở đầy mùi rượu của anh bao phủ, da đầu da mặt đều nóng lên, hoảng hốt giống như quay về thời gian trước đó.
Cô giơ tay lên khẽ chạm vào mặt anh, ngón tay khẽ miết nhẹ hai cái, ánh mắt có chút thất thần.
Châu Trì cúi người phủ lên môi cô.
Xung quanh phảng phất hương rượu vang nhàn nhạt, nhịp tim của hai người hòa lẫn vào nhau, hỗn loạn.
Trái tim không yên ổn cả buổi tối cuối cùng cũng không thể kiểm soát khống chế được, vòng tay của Châu Trì dần dần siết chặt lại.
Tiếng đối thoại trong phim mờ mịt truyền tới, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Chiếc ghế gỗ nhỏ không biết bị đẩy ngã từ khi nào, lăn sang một bên.
Đầu lưỡi cả hai quấn lấy nhau, tựa hồ như không thể tách ra được, hoặc có thể do ảnh hưởng của rượu vang, mà cả hai đều có chút choáng váng, cơ thể nóng bỏng áp sát lại nhau, Châu Trì một tay ôm cô, một tay đưa lên cởi khuy áo.
Hết chương 62.