Chương 3

5 giờ rưỡi.


Nhà hàng "Đồi Mộng Mơ" nằm trên phố đi bộ đang ở giờ cao điểm đông khách, quang cảnh ở nhà hàng này rất được, giá cả cũng tương đối phải chăng, khá đông sinh viên đại học khu này thường lui tới, có liên hoan lớp cũng ưu tiên tới đây, bởi thế cho nên giờ này phòng trong phòng ngoài gì đều đã ngồi kín chỗ.


Phòng thứ ba trên lầu, đám con trai đã ngồi đánh bài một bên, trên bàn đã bày biện trà cùng ít đồ ăn khai vị, có người lấy ít đồ uống đi tới, gọi vọng vào góc trong: "Châu Trì!"


Châu Trì đang ngồi tựa lưng trên sofa, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu dậy, giơ tay bắt lấy lon bia được ném qua. Cậu ta tháo tai nghe đang nghe dở ra, ngồi thẳng dậy mở nắp lon.
Bàn bên kia không biết ai đã thắng bài, một hồi náo loạn ầm ĩ.


Lúc Giang Tùy bước vào, lon bia Châu Trì uống đã nhìn thấy đáy. Cậu ta có thói quen từ trên bàn ném rác vào sọt, thế nhưng hôm nay ở địa hình không tốt, nên nhắm có vẻ không được chính xác, một cú ném qua chiếc lon màu xanh đậm bay trong không khí, lắc lắc nửa vòng, cuối cùng rơi xuống ở dưới chân Giang Tùy.


"Tình huống gì vậy?"
Mấy nam sinh đang chơi bài đều ngừng lại quét qua nhìn, mắt sáng cả lên. Thằng khỉ Trương Hoán Minh thế mà lại dắt theo một đứa con gái!
Nhìn lại một lần nữa, lại càng kinh hoàng. Ai daaa....hình như là Giang Tùy kìa?!


available on google playdownload on app store


Trường trung học bấy giờ, bất kỳ là lớp nào thì nữ sinh xinh đẹp đều được phân chia thành hai loại, một là sôi nổi hoạt bát, giao tiếp rộng rãi, ví dụ như Triệu Hử Nhi, nam sinh đều rất muốn chơi cùng, thi thoảng có thể gọi ra ngoài ăn cơm uống nước hát karaoke, trêu đùa một tí, luôn luôn là trung tâm chú ý của mọi người, còn loại còn lại chính là lúc nào cũng yên tĩnh hướng nội. Trong mắt con trai ba lớp, Giang Tùy chính là loại thứ hai, nói không nhiều, lúc nào nhìn cũng có cảm giác không mấy vui vẻ, chỉ một đám con gái chơi thân với nhau. Mấy đứa con trai ở kí túc xá thi thoảng ban tối cũng kiếm cô nói chuyện, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ chốt lại được một câu: muốn nói chuyện với Giang Tùy, một chút cơ hội cũng không có.


Về Giang Tùy, còn có một bí mật mà hầu như bọn con trai trong lớp đều biết, chính là lớp phó thể dục của lớp – Tống Húc Phi thích thầm cậu ta.


Nghe nói, tình cảm của Tống Húc Phi nảy sinh cũng rất tình cờ. Một lần cậu ta chán quá không có gì làm nên ngồi xoay xoay cái bút, sau đó chẳng may làm rớt. Giang Tùy tình cờ đi ngang qua, nhặt lên đưa cho cậu.
Chỉ như vậy liền nảy sinh tức thì.


Có thể do hoóc môn nam đang phát triển mạnh mẽ, nên nhất thời nảy sinh hứng thú, do đó đám con trai xúm lại trêu cậu ta: "Tống Phi Phi cao to đẹp trai cũng không bằng một cây bút 18cm."


Tống Húc Phi đối với lời trêu chọc của đám con trai cũng không biết làm sao, lại sợ bọn họ nói năng vớ vẩn, đành phải bỏ tiền ra mời nước để giữ bí mật. Đám con trai tuy rằng mồm miệng ba hoa, nhưng cũng không ai nói cho Giang Tùy biết, mà Tống Húc Phi vẫn còn đắm chìm trong tình yêu đơn phương của cậu ta, cho đến nay vẫn chưa hề nói với Giang Tùy bất cứ một lời.


Bởi thế hôm nay Giang Tùy đột nhiên xuất hiện, mọi người đều lấy làm kì quái.
Một nam sinh cười cười hỏi Trương Hoán Minh: "Thằng khỉ, đây là tình huống gì đây? Giang Tùy sao lại đến thế này?"
"Đi, đi, đi, nhìn mấy người đang làm cái gì vậy?" Trương Hoán Minh đẩy cậu ta một cái.


Giang Tùy cũng không nghĩ tới có nhiều người ở đây như vậy, không chỉ có con trai lớp mình, mà có cả con trai lớp khác.
Trương Hoán Minh hét: "Châu Trì, tìm cậu đấy!"
Giang Tùy đã nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa nhỏ.


Châu Trì nhướng mày, hình như có một chút bất ngờ, qua hai giây liền đứng dậy đi qua.
"Tìm tôi?" Cậu ta cúi đầu xuống, vùng da trên trán phải bị rách một mảng, nhìn thấy rõ một vết thương còn đỏ đỏ, chính là kết quả của cuộc chiến vào buổi trưa.
"Ừ"


Giang Tùy nhìn quanh một vòng, thấy bàn bên mấy nam sinh đang thích thú nhìn sang bọn họ hóng hớt, bèn hỏi nhỏ: "...Hay là ra ngoài nói nhé?"
Châu Trì gật đầu, đi lướt qua cô ra khỏi cửa.
Bên ngoài khu nghỉ ngơi ở cuối lối đi cạnh cửa sổ, chỗ đó không có người.


Châu Trì đứng tựa vào cửa sổ, gió từ bên ngoài cửa thổi vào làm mũ và áo len của cậu ta bay phấp phới. Ở chỗ này ánh đèn sáng rọi xuống chiếu lên vết thương của cậu ta nhìn càng đỏ và rõ ràng, có thể nhìn thấy một chút máu còn đang rỉ.


Giang Tùy nói: "Chỗ này của cậu..." cô chỉ vào trán của mình, "chảy máu rồi."
Châu Trì đưa tay lên sờ một chút, đầu ngón tay dính máu đỏ lên.
"Không việc gì," cậu ta thờ ơ nói, "không ch.ết được."
"......."


Giang Tùy cúi đầu, từ trong cặp sách lấy ra một chiếc khăn giấy đưa cho cậu ta: "Cậu lau nó đi, nhìn có hơi dọa người."
Châu Trì nhìn cô hai cái, sau đó nhận lấy miếng giấy và ấn vào trán.


Giang Tùy nói: "Điện thoại của cậu vừa mới bị sao vậy, hết pin hay sao, hình như gọi không được, vì vậy dì Châu đã gọi cho tôi."
Châu Trì không để ý hỏi lại: "Chị ấy nói gì?"
"Chuyện cậu đánh nhau ở trường, đại khái lão Tôn đã nói cho dì ấy rồi."


"Thế à, nhanh vậy." Châu Trì hình như không quan tâm lắm, giọng nói của cậu ta nghe không ra tí cảm xúc gì cả.
"Có thể là vì các cậu không nghiêm túc chịu phạt, giữa chừng liền bỏ chạy nên lão Tôn đã gọi điện thoại cho phụ huynh." Vừa rồi Châu Mạn trong điện thoại hình như có nói như vậy.


Giang Tùy dừng lại một chút, giải thích: "Tôi đoán là thế."
"Lợi hại đấy." Châu Trì nhếch môi một cái, "đoán rất chính xác."
Cậu hãy còn tự hào?


Giang Tùy không hiểu, đến lúc này rồi mà Châu Trì còn có thể đứng đây cười được, tựa như chuyện đánh nhau bị phạt không phải là của cậu ta.
Cô nghĩ một lúc rồi nói: "Không bằng, cậu gọi lại cho dì Châu một cuộc." Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa cho cậu ta.


Châu Trì nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp từ chối: "Khỏi đi."
Giang Tùy cũng không biết phải nói gì, cảm thấy chuyến đi đến đây lần này của mình thật không cần thiết. Cô cất điện thoại vào túi, nhìn ra cửa sổ, nói: "Vậy tôi về trước."


Lời còn chưa ra khỏi miệng, Trương Hoán Minh từ trong phòng thò nửa người ra, lớn giọng hỏi: "Châu Trì, nói xong chưa, gọi Giang Tùy ở lại đây cùng ăn tối!"
"Xong rồi." Châu Trì nói vọng lại, ánh mắt rơi xuống mặt Giang Tùy, nhẹ giọng nói: "Ở lại ăn."


Nói rồi xỏ tay vào túi quần đi thẳng, lúc gần đến cửa phòng liền quay lại, thấy cô vẫn đứng đó bất động, vai đeo cặp sách, nhìn như một đứa ngốc. Cậu ta gọi lớn: "Ê, vào hay không đây.?"
......


"Đến đến đến, Giang Tùy ăn cái này, sườn nướng ở quán này ăn bao ngon!" Có một nam sinh đưa qua cho Giang Tùy một cái bát, bên trong để sẵn miếng sườn.
"Nếm thử con cá hú này xem!" Có người xoay cái bàn có đĩa cá hú về phía Giang Tùy.


"Cảm ơn." Giang Tùy gắp một miếng, trong bát đã xếp đầy thức ăn.
Lại có người chuyển qua một ly sữa dừa sang bên cô: "Cậu không uống được bia rượu, vậy uống cái này đi."
Giang Tùy lại nói cảm ơn lần nữa.


Trương Hoán Minh gõ gõ lên mặt bàn vài cái, cười cợt nhả: "Được rồi được rồi, người nào người nấy giống như mấy con sói đói, dọa ch.ết người ta rồi. Bình thường cũng không thấy mấy người hiếu khách đến như vậy ha!"
"Cậu nói hơi nhiều rồi đấy!"
"Liên quan gì đến cậu."


Một đám con trai ở trong phòng ồn ào ăn uống, náo nhiệt giống như một bữa tiệc tất niên. Giang Tùy đã lâu lắm rồi không ăn bữa nào đông vui giống như vậy, ngày thường trên bàn ăn đều chỉ có mình cô và Tri Tri.


Trương Hoán Minh uống bia không ít, có tí men trong người, bèn dũng cảm hỏi: "Ê, 2 người các cậu thực sự là người thân à? Sao trước giờ mình chưa từng nghe thấy nhỉ? Là quan hệ như nào thế?"
Giang Tùy dừng đũa, không biết nên hay không nên trả lời, quay sang nhìn bên cạnh do dự.


Châu Trì đang cầm cốc bia uống, mắt không nhìn đến cô, hỏi ngược lại: "Cậu đoán xem."
"Anh em họ? Trương Hoán Minh đoán chừng, mắt nhìn về phía Giang Tùy, "Đúng không"
Giang Tùy lắc đầu một cái, tiếp tục ăn.


Sau khi bữa ăn kết thúc, Trương Hoán Minh đã đoán thử vài ba đáp án, nhưng toàn bộ đều không đúng, tận đến khi về, Châu Trì cũng không tiết lộ câu trả lời, Giang Tùy hiển nhiên cũng im lặng theo.
Giờ này, ngoài trời đã tối đen, trên đường tràn ngập ánh điện.


Giang Tùy nhìn dáng người cao gầy trước mặt, tiến lên hỏi: "Ngồi xe bus không?"
Cậu ta ừm một tiếng trong cổ họng.
"Xe đạp của cậu vẫn ở trường à?"
Vẫn là ừm trong cổ.


Hai người chờ xe bus rất thuận lợi, chờ hai phút xe liền tới, chỉ là giờ cao điểm buổi tối, người trên xe tương đối nhiều, vì vậy chỗ ngồi không có.


Giang Tùy đứng dựa vào cột gần cửa, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng đi qua, cô lặng lẽ quan sát một lúc, quay lại thấy Châu Trì đang đeo tai nghe, không biết đang nghe nhạc gì.
Cô cúi đầu nhìn di động, phát hiện có hai tin nhắn còn chưa được, một là của Châu Mạn: Được, buổi tối dì gọi lại cho con.


Một tin khác là của Tri Tri: Dì Đào nói chị chú ý an toàn, nhưng em báo cho chị biết, em rất không vui, tư vị đơn độc ăn bữa tối này, ngày mai sẽ cho chị nếm thử.
Giang Tùy cười nhẹ một cái, có thể tưởng tượng được ra vẻ mặt của thằng bé lúc này.


Xe đến trạm đã là bảy giờ rưỡi, đèn đường đã thắp sáng con hẻm nhỏ.
Giang Tùy đi theo Châu Trì vài bước thì điện thoại của Châu Mạn tới. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, dừng lại ngẩng đầu nói: "Là điện thoại của dì Châu."


Châu Trì không lên tiếng, bước chân ngưng lại, đứng dựa vào cột đèn chờ cô.
Giang Tùy nhận điện thoại: "Dì Châu."


Không biết đầu dây bên kia Châu Mạn nói gì, chỉ thấy Giang Tùy ừm ừm một hai tiếng, đã biết, ngẩng đầu nhìn bóng người đứng ở cột đèn bên kia, nói: "Đúng, cậu ấy cũng trở về rồi, vâng...trở về cùng với con."


Châu Trì vẫn như cũ không nhúc nhích, cũng không thèm để ý đến nội dung cuộc điện thoại.
Giang Tùy nói hai ba câu nữa, sau đó liền cúp máy.
Hai người tiếp tục hướng về phìa nhà mình đi tiếp, rất nhanh liền đi tới cửa. Giang Tùy đột nhiên dừng lại: "Châu Trì."


Châu Trì hơi quay lại nhìn cô, nhướng nhướng mắt: "Ừm...có chuyện gì sao?"
Giang Tùy nhẹ giọng hỏi: "Ngày mai cậu sẽ viết bản kiểm điểm chứ?"
"Không muốn viết"
"Nhưng cậu đã đánh nhau mà."
"Ừ."
"...Cậu vẫn nên viết thì hơn."
"Tôi không biết viết mấy thứ đó." Cậu ta nhẹ giọng nói.


Làm gì mà không biết viết? Nhìn dáng vẻ cậu ta mà nói, trước kia kiểu gì chả từng viết qua, còn có khi viết nhiều là đằng khác chứ.
Giang Tùy đoán chắc là cậu ta đang nói dối, "Một nghìn chữ, rất nhanh thôi."
Châu Trì quay đầu lại, nhướng mặt nhìn cô mấy lần, "Sao, chị tôi giao tôi cho cậu quản à?"


"... Không phải."
"Vậy thì sao?" Cậu ta nhíu mày một chút, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nhìn qua đặc biệt nhu hòa. "Thật sự coi mình là cháu gái của tôi sao?"
"..."
Giang Tùy không còn gì để nói, quay người muốn đi, đằng sau nhàn nhạt truyền đến một tiếng: "Chi bằng cậu giúp tôi viết."






Truyện liên quan