Chương 31
Tối chủ nhật, một nhóm nam sinh tụ tập tại nhà của Lý Thăng Chí.
Bắt đầu từ 6 giờ 30, Trương Hoán Minh liên tục gọi điện thoại cho Châu Trì, phí bao nhiêu công sức mới gọi được mọi người tới.
Tám giờ hơn, Châu Trì mới lững thững đến.
Lý Thăng Chí đưa lon bia trong tay qua, khơi mào hỏi: "Hầu tử nói tối qua cậu cho bọn tôi leo cây để đi hẹn hò, thật không thế?"
Bên ngoài trời đang mua phùn lất phất, Châu Trì cả người lạnh run, trên tóc dính vài hạt nước nhỏ. Cậu lau lau mặt: "Không thể để tôi vào trong rồi nói à?"
"Ờ ờ ờ, vào đi vào đi." Lý Thăng Chí lùi lại một bước để cậu đi vào: "Lại cũng không phải lần đầu tiên tới, vẫn còn muốn tôi tiếp đãi cậu à?"
Châu Trì cởi áo khoác ra, sau đó vắt trên tủ ngoài cửa.
Phòng khách ồn ào huyên náo, bên trong đã có vài nam sinh ngồi chuyện trò rôm rả, có mấy người cùng lớp, cả mấy người lớp khác nữa, cặp sách để chồng đống trên sàn nhà.
Nhà của Lý Thăng Chí để không chỉ có một mình cậu ta ở, cho nên thỉnh thoảng cậu ta gọi mọi người đến chơi, nguyên đám rủ nhau ăn uống nhậu nhẹt, xong rồi thì đánh bài xem phim.
Phòng khách khá nhiều người, không tiện hỏi han cho lắm, cho nên Lý Thăng Chí cũng không đề cập đến vấn đề hồi vừa rồi.
Mọi người cùng nhau ăn thịt nướng, uống bia, chơi bài, xem cả phim người lớn. Một nam sinh đang vừa xem vừa chém gió kể chuyện về cô bạn gái mới quen bên trường dạy nghề, vì đã có kinh nghiệm thực tế, cho nên nói rất nhiệt tình.
Không có con gái ở đây, cho nên nói chuyện cũng không cần phải kiêng dè cái gì. Chỉ là càng nói càng hăng, lại vừa mới xem phim xong, cho nên có người nhịn không nổi đã phải đi vào nhà vệ sinh giải quyết.
Châu Trì ngồi một mình trên ghế sofa nhỏ, không tham gia vào.
Không phải cậu không có cảm giác. Ở độ tuổi này, không có ai là ngoại lệ cả, nhất là người vừa mới có bạn gái hôm qua.
Cho dù không phải cố ý có những suy nghĩ "đen tối" đó trong đầu, cũng không thể tự chủ được mà ngừng nghĩ về cô ấy.
Nếu cô biết cậu đang xem cái loại phim này, không biết sẽ có phản ứng gì nữa.
Còn nhớ lần đó ở cửa hàng bán đĩa, chỉ là nhìn thấy một đĩa phim thôi, biểu tình của cô đã hốt hoảng như vậy, mặt đỏ như một con tôm luộc, chạy vào cửa hàng hoa cả nửa ngày không ra.
Nghĩ đến điều này, trên miệng Châu Trì xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Da mặt của cô rất mỏng.
Châu Trì đặt lon bia đang uống dở ra tủ phía sau, tay mò vào túi quần móc điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, sau đó soạn một tin nhắn gửi tới Giang Tùy: "Đang làm gì thế?"
Đợi vài phút sau, không thấy tin nhắn trả lời.
Đám nam sinh bên cạnh vẫn đang hihi haha nói về mấy chủ đề đó, ai ngủ với ai, ai còn trong trắng ai đã mất rồi.
Châu Trì đứng dậy, xoay người đi ra ban công.
Cơn mưa phùn bên ngoài vẫn chưa dứt, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào từng cơn.
Cậu dựa vào tường, nhìn vào màn hình điện thoại, bấm số gọi đi.
Chuông kêu mấy tiếng, đầu dây bên kia mới có người nhận.
Giọng nói của cô vang lên từ ống nghe: "Alo, Châu Trì?"
"Ừm, là tôi." Châu Trì hơi cúi đầu xuống, tầm mắt rơi xuống góc cửa sổ: "Cậu đang bận gì thế?"
"Không bận gì cả, vừa mới phơi quần áo xong." Giang Tùy ngồi xuống giường, hỏi: "Sao thế? Tự nhiên gọi điện thoại cho tôi?"
"Ừm, không có chuyện gì thì không thể gọi à?"
Giọng cậu rất thấp, nhàn nhạt có chút ý cười.
"Tôi cũng đâu có nói không thể?" Giang Tùy biết cậu đang nói đùa, cũng cười một tiếng.
Rõ ràng hôm qua vừa mới gặp nhau, tối qua cũng nhắn tin qua lại, vậy mà hiện tại đột nhiên nghe thấy giọng cậu, liền cảm giác như đã không gặp nhau mấy ngày.
"Không có gì." Châu Trì bước lên sát cửa sổ hai bước, ánh đèn ngoài cửa chiếu lên cửa kính sáng trưng. Cậu cúi đầu, khẽ giọng nói: "Muốn tìm cậu một chút."
Vài giây trôi qua.
Giang Tùy chủ động bắt chuyện trước: "Cậu đang ở bên ngoài hả? Làm gì thế?" Bởi vì trong điện thoại nghe có hơi ồn ào.
Châu Trì ừ một tiếng, ngữ khí thoải mái nhẹ nhàng: "Đang chơi ở nhà Lý Thăng Chí." Thực ra cậu chỉ trả lời có nửa câu, cụ thể chơi gì cậu không nói, sợ cô không chấp nhận được.
Giang Tùy có hơi kinh ngạc: "Nhiều người thế à?"
Châu Trì: "Ừ, không ít."
Trong điện thoại lại truyền đến thanh âm nhẹ nhàng: "Trời mưa rồi, chút cậu về nhớ mượn ô, phải chú ý an toàn, đừng chơi muộn quá."
Giọng nói mỏng manh, hình như bất luận cô nói cái gì đều khiến người nghe có cảm giác được chăm sóc.
Từ lúc bắt đầu đã như thế rồi.
Chính là cô chủ động đến gần cậu.
Châu Trì không hy vọng đây chỉ là ảo giác.
"Lo lắng cho tôi à?" Cậu trực tiếp hỏi.
"Ừm, lo cho cậu."
Rất thẳng thắn.
Châu Trì mãn nguyện, trong lòng vô cùng thoải mái.
Sự thoải mái này kéo dài rất lâu sau khi cúp điện thoại.
Đám con trai trong phòng khách lần lượt kéo nhau đi về, trong phòng chỉ còn lại Châu Trì và Trương Hoán Minh.
Bởi vì là chủ nhà, Lý Thăng Chí có vẻ vất vả, phải thu dọn nguyên một bãi chiến trường, Trương Hoán Minh giống như ông cố nội, xếp bằng ngồi cắn hạt dưa, một bên cắn một bên tr.a hỏi Châu Trì: "Cậu còn không khai mau, hôm qua thì cho bọn tôi leo cây, hôm nay lại đến muộn nữa... Tôi nói với cậu chứ, trọng sắc khinh bạn như này có phải muốn bị ăn đập không?"
Châu Trì nhàn nhạt cười: "Cậu thử xem."
Trương Hoán Minh khịt khịt mũi: "Nào, qua đây, chúng ta đếm xem..." Cậu ta giơ ngón tay ra, bắt đầu đếm: "Một, hai, ba, bốn... một ngày đi."
Lý Thăng Chí vừa dọn rác bên cạnh vừa cười cười, vặn veo ngón tay: "Hầu ca lợi hại."
Đại Hầu tử Trương Hoán Minh đắc ý tiếp nhận lời khen, đi tới ghế sofa nằm vật xuống: "Nói thật thì, đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng cách này để đi tán gái, cậu coi con gái nhà người ta y như một con cá, cứ quăng thính từng miếng từng miếng một, tôi chỉ thấy kỳ lạ là, nếu như hôm qua Giang Tùy sống ch.ết không mắc câu, thì cậu định làm thế nào hả?"
(Móa thì ra là chúng nóa đã lên kế hoạch hết cả với nhau, chỉ khổ thân bé Tùy nhà chúng ta cứ thế đưa nai vào miệng sói =))))))))))
"Tôi không nghĩ tới." Châu Trì nheo nheo mắt, bàn tay vân vê điện thoại trong túi.
"Sao mà tôi cứ có cảm giác, giống như trước kia xem Thâm cung nội chiến nhỉ," Trương Hoán Minh nói: "Cậu giống y như mấy phi tần tranh sủng trong cung, vừa thâm nho vừa giả dối, giả bộ đáng thương, tâm cơ trù tính, méo thể hiển nổi, cậu có năng lực phi thường này từ bé à?"
Châu Trì mặc kệ cậu ta, sắc mặt cũng không mảy may thay đổi, hai mắt nhàn nhạt nhìn vào góc bàn. Qua vài giây, thấp giọng nói: "Nếu không động não, thì sẽ chẳng cái gì là của mình."
Bên ngoài mưa đã nhỏ dần.
Châu Trì và Trương Hoán Minh rời khỏi nhà Lý Thăng Chí, đi đến ngã tư, đáng lý hai người vẫn đi chung đường, thì Châu Trì đã rẽ sang một bên: "Tôi đi bên này."
"Làm gì thế?" Trương Hoán Minh nhìn theo hướng Châu Trì đi liền hiểu: "Muộn thế này rồi cậu còn không về nhà, còn đi tìm cậu ấy hay sao?"
Châu Trì không trả lời, ném chiếc ô mà Lý Thăng Chí đưa sang cho Trương Hoán Minh: "Đi nhé."
"Này này này..." Trương Hoán Minh không cản được cậu, câm nín mở ô ra: "Chịu rồi."
Chín giờ rưỡi, Giang Tùy tắm gội xong, tóc cũng sấy gần khô. Sau khi nói chuyện với Lâm Lâm, cô không cảm thấy buồn ngủ, bèn lôi quyển phác thảo mới ra, lượn lờ trên diễn đàn trường, tìm được một bức ảnh mới nhất của Châu Trì.
Có vẻ bị người ta chụp vào thứ hai tuần trước, cậu vẫn còn mặc đồng phục, ngồi trên bàn bóng bàn ở sân thể thao, đang cầm ly nước uống.
Hình như cũng hơi dễ thương.
Giang Tùy vẽ lại mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Cô thu dọn đồ đạc của mình, soạn xong sách vở, chuẩn bị đi ngủ liền nhận được một tin nhắn mới.
Là Châu Trì.
"Ngủ chưa?"
Giang Tùy nhắn lại: "Chưa, chuẩn bị này. Cậu về nhà chưa?"
Rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời: "Chưa, xuống dưới một lát được không?"
Giang Tùy ngẩn người một lúc, định thần trở lại liền chạy tới cửa sổ ngó xuống.
Bên cạnh hoa viên dưới lầu có một bóng người, không rõ ràng cho lắm.
Cô nhanh chóng khoác áo khoác ở nhà, chạy vội ra cửa.
Giang Tùy vừa chạy xuống tới lầu một, liền thấy cánh cửa ngách đã được mở rồi.
Cậu đứng dựa vào bờ cửa, dáng người cao gầy, nhìn thấy cô đi tới, liền kéo chiếc mũ len ra khỏi đầu.
Giang Tùy bước qua, cậu quay người đóng cửa lại, ngăn cách hai người với gió lạnh bên ngoài.
Giang Tùy ngừng lại, đứng nhìn cậu ở bậc cửa cuối cùng.
"Tiện đường." Châu Trì nhìn cô mỉm cười.
Giang Tùy bước đến đứng cạnh cậu, bởi vì Châu Trì cao, cho nên nhìn cô có chút nhỏ bé. Cô mặc một chiếc váy lông ở nhà, đôi dép len có gắn một con thỏ nhỏ bên trên.
Châu Trì trên dưới nhìn hai lượt, khiến cho Giang Tùy cảm thấy hơi ngại ngùng: "Sao thế?"
Châu Trì lắc đầu cười cười: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, nhìn như con nít vậy."
"..." Giang Tùy không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn cậu: "Người cậu ướt hết rồi, không có ô sao?"
"Mưa nhỏ, không sao."
Giang Tùy sờ sờ ống tay áo cậu, có hơi hơi ướt, cô hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Châu Trì: "Tôi không thể đến được à?"
"Không phải." Giang Tùy nói: "Tôi tưởng cậu tìm tôi có việc gì gấp, muộn thế này rồi."
"Không có gì gấp." Châu Trì cúi đầu, tầm mắt dừng trên người cô, giọng nói trầm thấp: "Tìm cậu nói chuyện yêu đương."
"..."
Hai má Giang Tùy nóng lên, không biết nên nói gì, có một sự bối rối không hề nhẹ.
Chuyện ngày hôm qua dường như lại hiện lên trước mặt.
Cậu hỏi cô có thể làm bạn gái cậu được không, cô liền gật đầu.
Nói thật thì, đây chính là lần đầu tiên cô có bạn trai.
Còn nói chuyện yêu đương cái gì chứ, Giang Tùy kinh nghiệm không có lấy một chút, mấy lời nói ái muội này, cô tạm thời còn không nói ra miệng được.
Dứt khoát không nói gì, lặng lẽ nhìn cậu một lúc.
Hai người rơi vào trầm mặc, đèn cảm biến trên hành lang đột nhiên tắt ngấm.
Châu Trì trong bóng tối nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng siết chặt, cằm dựa trên đầu cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc.
"Cậu không nhớ tôi sao?" Thanh âm rất nhỏ, chỉ như thoáng qua bên tai.
"... Không phải." Giang Tùy có chút hít thở không thông: "Có nhớ."
"Thật không?"
"Ừm."
Lại rơi vào yên tĩnh.
Vài giây trôi qua, Giang Tùy dậm dậm chân xuống, đèn lại sáng lên, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Châu Trì khẽ buông cô ra, sau đó đứng yên nhìn cô một lúc, thì thầm hỏi: "Hôn cậu nhé, được không?"
Hết chương 31.