Chương 21-2: Tình thế đảo ngược (2)

Dịch giả: gaygioxuong
Tuyền béo ném dây trói bị đứt đoạn đi, xoay cổ tay vài cái: "Lão Hồ, chừng nào thì cậu sẽ giải phóng châu Nam Mĩ, tại sao không nói sớm một tiếng."


Tôi giải thích: "Oan thị Mầu mà, tớ nào đâu biết tại sao bọn chúng lại vừa quỳ vừa lạy thế này!" Tôi tháo cái bùa Mô Kim ra rồi trả cho Tuyền béo, "Theo tớ thấy, thứ mà bọn chúng sợ chính là cái bùa Mô Kim này của cậu."


Tuyền béo bán tín bán nghi nhận lấy cái bùa, đeo lên cổ: "Không thể nào! Người nguyên thủy đâu có phải do Xuyên Sơn Giáp biến thành, cần quái gì phải kiêng với kỵ bùa Mô Kim."


Cậu ta vừa đeo bùa Mô Kim lên, tù trưởng Mặt Nạ đã chen từ phía sau tôi lên, lần này chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, kính cẩn hành lễ với Tuyền béo. Tần bốn mắt vào lấy vũ khí trong lều của chúng tôi, khi quay ra nhìn thấy đám người nguyên thủy Cramer quỳ xuống hết loạt, toàn thân cảm thấy không được tự nhiên. Sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ quá trình cúng tế, anh ta nói như đinh đóng cột: "Tôi đồng ý với cách nhìn nhận của quản lý, lũ người Cramer quỳ lạy chỉ vì cái bùa Mô Kim này, giữa bọn chúng và Mô Kim Giáo Úy trong truyền thuyết nhất định có mối liên hệ nào đó."


Vương Thanh Chính chẳng cần biết ra sao, vớ lấy khẩu súng ngắn mà Đầu Trọc đã bỏ lại, tóm lấy tên tù trưởng: "Tao hỏi mày, cái người đầu trọc cùng nhóm với chúng tao ra sao rồi? Cái người bị thương trên đầu ấy, anh ấy đang ở đâu? Chúng mày đã đưa anh ấy đi đâu rồi?"


Y nói tiếng Trung, đám thổ dân đương nhiên không hiểu, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, hai tay ôm chặt lấy đầu. Sau đó Tần bốn mắt đứng ra, vừa dùng thứ tiếng Tây Ban Nha na ná như tiếng Quechua mà mình đã học lỏm trên đường vừa múa may ra hiệu để giải thích, cuối cùng bọn chúng cũng hiểu được "anh Trọc Đầu" có nghĩa là gì. Một tên chiến sĩ Anh Điêng nhỏ thó, đen thui chỉ xuống rừng cây dưới chân núi khua khoắng chân tay một lúc, đại ý bảo rằng anh bạn Trọc Đầu đã bị bọn chúng vứt xuống dưới đó cho dã thú ăn thịt từ lâu rồi. Vương Thanh Chính lập tức vả cho tên này một bạt tai, thiếu chút nữa đã lôi tên tù trưởng ra xử bắn tại chỗ.


available on google playdownload on app store


Tôi ngăn y lại, khuyên can: "Giờ cậu có giết người cũng chẳng cứu vãn được gì. Hãy để bọn chúng dẫn đường, tìm ra Lưu Mãnh đã rồi tính sau."


Tần bốn mắt thận trọng hơn tôi nhiều, anh ta nói: "Tìm hai tên thổ dân dẫn đường, tôi và cậu Vương đi là được rồi. Quản lý, anh phải ở lại đây, tìm hiểu rõ chân tướng mọi việc. Ngoài ra, anh còn phải chú ý đề phòng Lâm Phương, người phụ nữ này hết sức xảo quyệt. Đến giờ chúng ta vẫn chưa biết được bộ mặt thật sự của cô ta, không thể không đề phòng."


Dẫn theo hai tên người nguyên thủy Cramer thông thạo đường đi lối lại, Tần bốn mắt và cậu ấm họ Vương xuống núi để đi tìm Lưu Mãnh. Tôi và Tuyền béo ở tại sào huyệt của Malik, tìm hiểu chân tướng sự việc thông qua tên tù trưởng Mặt Nạ. Tuy nhiên, do không biết ngôn ngữ của nhau, hai bên đành phải giao tiếp bằng cách múa may ra hiệu, cứ như là đánh đố lẫn nhau. Cả nửa ngày mà chẳng ai hiểu lấy được một câu, kìm nén đầy một bụng tức giận, chỉ chực phun trào như núi lửa.


Tôi và Tuyền béo cực kỳ bực bội, càng lúc càng to tiếng hơn. Tù trưởng Mặt Nạ dường như hết sức lo ngại mình sẽ làm cho chúng tôi tức giận, kinh sợ đứng im không nhúc nhích. Lúc này, ở bên sườn núi bên kia có một tên người rừng với gương mặt bối rối từ từ di chuyển về phía chúng tôi. Hắn chọn vị trí rất lạ, luôn khuất sau những hõm núi, đồng thời liên tục ló đầu lên vẫy tay với tôi rồi đưa ngón tay dán lên môi, ra hiệu đừng để lộ ra. Mỗi khi tên tù trưởng Mặt Nạ nhìn về phía tôi, tên thổ dân bên kia sườn núi lại dán người xuống đất, giống như muốn trốn tránh không để tên tù trưởng phát hiện ra mình.


Tôi bảo với Tuyền béo: "Bên kia có chuyện, tớ qua đó xem sao. Cậu tiếp tục tâm sự với tên thủ lĩnh bản địa này đi nhé."
Tuyền béo chỉ vào tên tù trưởng, đáp: "Với cái óc heo của hắn thì có mà trò chuyện cái rắm ấy! Cậu định làm gì thế? Nếu là đi tiểu thì tớ đi với cậu luôn thể."


Tôi bảo, "Cậu nhịn thêm một lát đi, giờ tớ có việc quan trọng. Cậu thay tớ trông chừng một chút, đừng để hắn đi theo tớ là được."


Tuyền béo ậm ừ đồng ý. Tôi vừa quay người lại, tên tù trưởng định đi theo thì bị Tuyền béo "hừ" lên một tiếng, đành phải dừng chân lại, không dám nhúc nhích. Tôi sải bước đi xuống dốc. Khắp bốn phía chỉ là đá vụn lẫn xương cốt vương vãi, còn tên thổ dân liên tục vẫy tay gọi tôi lúc trước thì chẳng biết đã chạy đi đâu. Tôi nghĩ bụng, lẽ nào mình đã hoa mắt nhìn nhầm? Đột nhiên, một thứ lạnh như băng siết vào cổ tay tôi rồi níu xuống, đồng thời một giọng nói vang lên bên dưới chân tôi: "Cứu tôi với!"


Câu nói bằng tiếng Trung này vô cùng ngọng nghịu, tôi cúi xuống thì nhìn thấy một tên thổ dân nằm dán người dưới bãi đá vụn, mặc dù toàn thân không có vết thương nào, nhưng gương mặt lại cực kỳ hoảng sợ. Gã tóm chặt lấy tôi, nhắc lại một lần nữa bằng giọng run rẩy: "Cứu tôi với!"


Tôi khẳng định trăm phần trăm, hắn chính là gã thổ dân vừa trốn tránh tên tù trưởng vừa vẫy gọi tôi lúc nãy. Tóc gã rối tung nhưng không dài, da ngăm nhưng không quá đen, đầu to nhưng không quá chướng mắt, hình thể hoang dã nhưng không hung tợn, mặc dù là người Anh-điêng bản địa, nhưng rõ ràng là khác hẳn với người nguyên thủy Cramer trong rừng Amazon. Quan trọng nhất là gã dùng tiếng Trung để cầu cứu tôi, điều đó đã chứng tỏ gã biết tôi là người Trung Quốc. Chỉ riêng điều này đã biểu thị rõ ràng, nhất định người này biết một bí mật nào đó.


Tôi cúi xuống hỏi gã: "Anh là ai, tại sao lại trà trộn vào đám người rừng này?"


Gã ngớ người ra nhìn tôi, ɭϊếʍƈ môi rồi trả lời bằng thứ tiếng Anh ngọng nghịu: "Tôi tên Adong, người dẫn đường thôn Titamar..., " Sau đó gã nói thêm vài câu nữa mà tôi chẳng hiểu gì cả, có lẽ không phải bằng tiếng Tây Ban Nha mà là tiếng Quechua. Vừa nghe thấy hai từ "Adong", tôi kích động thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, vội vàng đỡ gã dậy, dùng thứ tiếng Anh đui què mẻ sứt bảo rằng Cadillon đang tìm gã, tất cả người trong thôn đều rất lo lắng cho gã, còn chúng tôi là bạn bè thân thiết của tù trưởng Chamana. Những gì tôi nói đa phần là phóng đại, nhưng đã đủ khiến cho người dẫn đường Anh Điêng đang sợ hãi đến mức toàn thân phát này bình tĩnh trở lại. Tin tức về người nhà và thôn xóm đã giúp cho gã tìm lại được cảm giác an toàn bấy lâu. Hai mắt lấp lánh ánh lệ, Adong mấy lần há miệng muốn nói nhưng lần nào cũng không thể phát ra âm thanh nào vì quá mức kích động. Tôi bảo với gã: "Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, trước tiên anh cứ đi theo tôi, chúng ta kiếm chỗ nào an toàn đã rồi nói tiếp."


Adong gật đầu, lau nước mắt ngân ngấn trên mi, bám theo sát tôi để quay về nói trú quân ở chỗ người nguyên thủy. Tôi dẫn Adong leo lên sườn núi trọc lóc để về nơi đóng quân, vừa lên đến đỉnh núi thì chợt nghe thấy Tuyền béo hét váng lên: "Đã tìm được Đầu Trọc rồi. Lão Hồ, cậu mau tới đây."


Nghe nói Lưu Mãnh còn sống, tôi hưng phấn hơn cả trăm lần so với nhặt được vàng, lôi Adong, dục: "Mau đi theo tôi, ở đây có người có thể hiểu ngôn ngữ của các anh. Lão là bạn tốt của Tù trưởng Chamana."


Bên ngoài chiếc lều mà chúng tôi đã dựng chật kín người nguyên thủy Cramer. Tuyền béo chen ra khỏi đám đông, cười ngoác mồm nói với tôi: "Tên ôn vật Lưu Mãnh này quả thật là sống dai như đỉa! Cậu thử nghĩ mà xem, lúc trước lũ người nguyên thủy lẳng lão xuống khe suối cho ch.ết dần ch.ết mòn, định để mặc lão cho lũ dã thú ăn tươi nuốt sống, đâu có ngờ tới nơi đó mọc um tùm những loài thực vật nhiệt đới có độc, có con vật nào có muốn đi vào trong đó săn mồi đâu cơ chứ. Lúc Tần bốn mắt tìm được lão, cái tên ôn vật này vậy mà đang nằm ngáy o..o. Mẹ nó chứ! Nghe nói, lúc ấy trên đỉnh núi có một con báo đang ngồi rình, quả thực nguy hiểm thấy mẹ luôn."


Tôi chẳng kịp giới thiệu Adong với cậu ta, chỉ bảo rằng đây là một một người có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi. Vừa vào trong lều, chúng tôi đã thấy Đầu Trọc đang nằm ngủ trên phản với cái đầu quấn băng kín mít, còn cậu ấm họ Vương thì đốt một cái đèn cồn nhỏ, ngồi chăm sóc tận tình ở bên cạnh.


Thấy chúng tôi đi vào, Tần bốn mắt chỉ vào cậu ấm họ Vương, nói: "Lần này có thể nói cậu cả đã lập công. Nếu không phải cậu ta tinh mắt, có lẽ đã chẳng thể tìm thấy Lưu Đầu Trọc."


Tuyền béo xen vào: "Cậu cả quả thật thương xót cấp dưới, không những đích thân cõng Lưu Trọc trở về không mượn đến ai, mà ngay cả việc băng bó, bôi thuốc cũng tự mình đảm nhiệm hết. Cậu xem, trên bếp cồn còn đang hầm thịt cách thủy nữa kìa."


Tôi nói: "Thế này gọi là quả báo! Bình thường luôn làm mưa làm gió, giờ cứ để y nếm trải nỗi khổ hầu hạ người khác một lần, cho chừa cái tính độc đoán đáng ghê tởm, mở mồm ra là sai khiến người khác đi."


Trong nhóm người chúng tôi, có thể nói Lưu Mãnh là người duy nhất mà Vương Thanh Chính tín nhiệm. Viên vệ sĩ trung hậu, thực thà này luôn đi theo y như hình với bóng, dù không phải thân nhân nhưng còn thân thiết hơn cả máu mủ ruột rà, tình cảm giữa hai người khăng khít khỏi phải bàn cãi. Lúc này, cậu ấm họ Vương trở nên trầm tĩnh hiếm thấy, chẳng thèm đấu võ mồm với Tuyền béo và Tần bốn mắt, toàn tâm toàn ý chăm sóc viên vệ sĩ đã bị thương.


Đầu Đầu Trọc đã bị thương sẵn, lại bị tù trưởng Mặt Nạ dùng một tảng đá bồi thêm cho một cú, lão không bị mất mạng ngay tại chỗ đã là nhờ phúc tu từ kiếp trước. Đến giờ, tôi nhìn thấy lão vẫn còn sống, tảng đá trong lòng đã rơi xuống quá nửa. Giờ chỉ cần chờ lão tỉnh lại là câu đố mà chúng tôi gặp trên đường tự nhiên sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.


Hôm nay đã vật lộn cả một ngày, hết vụ kén xác ch.ết lại đến vụ cúng tế, mấy người chúng tôi đã mệt lử cả về thể xác lẫn tinh thần. Tuyền béo tóm lấy tù trưởng Mặt Nạ lôi vào trong lều, định trừng trị hắn một chầu thích đáng để giải mối hận vẫn âm ỉ trong lòng.


"Cậu nhìn đi, đây là dây leo mà tớ đã kiếm được, lát nữa mấy người chúng ta thay phiên nhau quất cho hắn một chầu roi, cho hắn biết sức mạnh của quần chúng nhân dân lao động." Tuyền béo vừa mới định quất roi, tên tù trưởng sợ tới mức giật lùi lại vài bước liền. Tôi giằng lấy sợi dây leo, nói: "Vừa rồi các cậu vừa đánh vừa mắng người ta, có oán hận đến mấy thì có lẽ cũng đã tiêu tan gần hết cả rồi. Tính toán chi li với một đám người rừng thì đâu còn đáng mặt anh hùng hảo hán gì nữa. Huống chi, chúng ta vẫn còn chưa hiểu từ "Olaben" mà chúng hô hoán suốt ngày có nghĩa là cái gì, có quan hệ thế nào với bùa Mô Kim nữa. Tất cả tốt nhất chờ đến khi hiểu rõ ngọn ngành rồi mới quyết định."


Mặc dù tên tù trưởng không hiểu tiếng Trung, nhưng vẫn cảm nhận được đại ý thông qua ánh mắt và hành động của chúng tôi, biết tôi đã giúp mình thoát khỏi hành hạ về da thịt, vì vậy lạy tôi một cái để thể hiện lòng cảm kích. Tôi không thể chịu được cách hành xử hết quỳ lại lạy bất bình đẳng như thế này, vội đỡ tên tù trưởng dậy, múa may chân tay để hỏi xem liệu hắn có thể đưa mặt nạ ba mắt và cái búa vàng cho tôi xem qua một chút hay không, sau khi nghiên cứu xong chắc chắn sẽ trả lại cho hắn.


Tên tù trưởng do dự một lát, nín lặng dời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn giao ra hai thứ đó ra. Xem ra, cái mặt nạ và cây búa vàng rất quan trọng đối với bộ lạc của bọn chúng, có lẽ là đại biểu cho một loại quyền lực nào đó. Chát một cái, Tuyền béo quật cho hắn một roi: "Cái đồ hám quyền này, bị bao vây bốn phía mà còn dám tiêu cực chống cự, mau chóng giao thứ đó ra đây cho cậu, nếu không..."


Tù trưởng cực kỳ sợ Tuyền béo sẽ nổi giận, tháo cái mặt nạ và cây búa vàng đeo bên hông ra ném phắt xuống đất rồi quay người chạy ra khỏi lều. Tôi cười nói: "Quả nhiên là kẻ ác phải do kẻ ác trị, ăn nói tử tế đâm ra hắn lại làm cao, đến lúc đánh rồi mới biết sợ."


Tuyền béo nhặt cây búa vàng lên, vung vẩy sợi dây leo: "Thế này gọi là dùng báng súng giành lấy quyền, dựa vào sức mạnh để nói chuyện."


Tần bốn mắt cũng phá ra cười, nói: "Người ta sợ đâu có phải là roi hoặc súng của anh! Nếu như không có cái bùa Mô Kim trên cổ anh, mấy người chúng ta chắc đã bị kẻ khác nướng chín từ lâu rồi. Mà này, quản lý, trước kia thực ra các anh làm nghề gì thế, tại sao lại không nói trước với tôi một câu."


Tôi đáp: "Chỉ là những việc làm từ thời còn trẻ trai ấy mà, hảo hán không nhắc tới tới cái dũng ngày trước. Tìm vàng đổ đấu là tự chui đầu vào thòng lọng. Nhìn có vẻ oách lắm đấy, nhưng nói toạc ra thì chẳng khác gì chuột chù khoét núi, mèo hoang đào hang cả, có gì hay để mà khoe khoang. Tốt nhất là anh qua đây xem xét cái mặt nạ này, tôi cảm thấy rất quen mắt, nhưng không thể nhớ ra đã nhìn thấy nó ở đâu."


Tần bốn mắt cầm lấy cái mặt nạ, dí sát vào ánh đèn dầu cẩn thận quan sát. Anh ta làm luật sư cho Nhất Nguyên Trai, đã đi theo ông cụ Tang ít nhất cũng phải gần nửa đời người, nhờ mưa dầm thấm đất, lượng kiến thức đã học tập được quả thật là không ít, là người được học hành theo kiểu phương tây, có kiến thức rất sâu rộng về lịch sử và văn hóa dân gian của nước ngoài. Nếu bàn về học thức thì quả thật mấy kẻ lỗ mãng chúng tôi không tài nào bì kịp.


"Quản lý, thứ này tôi và anh đều đã từng nhìn thấy, anh đã quên rồi hay sao? Ngay tại cục cảnh sát Washington ấy." Tần bốn mắt dúi chiếc mặt nạ vàng ba mắt vào tay tôi, "Chính vì vật này mà anh và anh béo còn suýt nữa phải ra hầu tòa oan uổng. Đã nhớ ra chưa?"


"Đm, chẳng trách vật này lại quen mắt đến thế. Lão Hồ, đây là cái mặt nạ đã bị mất trộm của công chúa Inca!" Tuyền béo giằng lấy cái mặt nạ khỏi tay tôi, vui vẻ nói, "Bắt trộm bắt cả tang vật, giờ chúng ta đã tóm được cả hai. Hố hố, cái đám người nguyên thủy ngu muội này, chống mắt xem hôm nay ông đây trừng trị bọn chúng mày như thế nào."


Hai người nói xong, tôi mới chợt nhớ ra cái mặt nạ này ở đâu mà ra, chẳng phải là đồ vật đã mất mà chúng tôi đang phải dốc sức tìm đủ mọi cách để tìm lại hay sao. Shirley Dương đã bám riết theo bọn trộm mặt nạ, xâm nhập rừng nhiệt đới, chính vì để truy nã hung thủ đã sát hại tiến sĩ Owen, lấy lại hiện vật của viện bảo tàng. Hiện giờ, cái mặt nạ vàng ba mắt đang ở ngay trong tay chúng tôi, vậy còn Shirley Dương đang ở nơi nào, có phải cũng đang bị hãm trong doanh trại nào đó của người Cramer như chúng tôi hay không?


Tuyền béo sờ lần một lúc lâu rồi nói, "Tại sao nhìn đi nhìn lại mà tớ vẫn chẳng thấy cái mặt nạ này có gì đặc biệt cả, rốt cục tại sao đám người Cây Sào lại phải trộm nó?"


Tôi nói: "Tuy không biết cái mặt nạ đại biểu cho điều gì trong văn hóa của người Inca, nhưng trong quan niệm của người nước ta, mặt nạ là biểu tượng về mặt tinh thần, chỉ là một vật ngụy trang. Văn hóa mặt nạ còn được gọi là văn hóa Na, chúng ta thường nghe nói đến lễ Na là bởi vậy. Lễ Na chính là một loại lễ cúng mà khi tiến hành phải đeo mặt nạ. Vào thời cổ đại, phạm vi phổ biến của lễ Na rất rộng, bao trùm cả một vùng rộng lớn từ khu vực tây nam, lưu vực Trường Giang, lưu vực Hoàng Hà cho đến lưu vực Nộn Giang, ở đâu cũng tiến hành hoạt động tâm linh này. Cùng với sự phát triển của lực lượng sản xuất và xã hội, lễ Na dần biến mất ở các khu vực tương đối phát triển về mặt kinh tế. Tuy nhiên, ở khu vực tây nam hoang vắng, đặc biệt là ở những vùng dân tộc thiểu số, dân chúng vẫn tin vào sức mạnh linh thiêng của lễ Na. Trong lễ Na, mặt nạ đóng vai trò nổi bật. Phong trào lễ Na thịnh hành vào thời Thương Chu. Để tỏ lòng thành kính đối với tổ tiên trong lễ Na, người chủ trì buổi lễ là Phương Tương Thị phải đeo mặt nạ "bốn mắt vàng". Sách "Chu lễ Hạ cung" viết: "Phương Tương Thị đeo bao tay da gấu, bốn mắt vàng, mặc xiêm áo đen, cầm thương giương thuẫn, vào lúc tiến hành lễ nghi, chỉ huy trăm tôi tớ dùng Sách Thất xua đuổi tà ma." Đời sau thần thánh hóa Phương Tương Thị lên thành biểu tượng trừ tà đuổi dịch, tiêu tai nạp cát. Về phần cái mặt nạ vàng ba mắt này, tôi nghĩ là có vai trò tương tự như vậy, có lẽ được dùng trong lễ Na của đế quốc Inca, là vật mang nặng sắc thái tâm linh."


Tuyền béo nói: "Nếu mặt nạ tổ tiên chúng ta dùng có bốn con mắt, còn của bọn họ chỉ có ba, điều này đã chứng tỏ người Inca có địa vị thấp hơn chúng ta, thuộc vai vế con cháu. Chẳng phải lão già họ Vương đã nói toàn bộ thổ dân châu Mỹ đều là con cháu đời sau của di dân triều nhà Thương hay sao, có hai cái mặt nạ do tổ tiên để lại giống nhau cũng chẳng có gì là lạ."


Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Adong vẫn trốn biệt ở trong góc lều. Khi nhìn thấy tên tù trưởng đi vào, gã hoảng sợ tới mức co rúm người lại. Tần bốn mắt hỏi gã một vài câu, sau đó bảo với tôi, trình độ ngoại ngữ của Adong có hạn, gã không biết nhiều tiếng Tây Ban Nha, tiếng Anh thì chỉ đủ để giao tiếp. Đại khái gã chỉ biết được lũ người rừng đã giết ch.ết rất nhiều nhân viên trong tổ khảo cổ, từ người quay phim cho đến lính đánh thuê người nước ngoài. Cô gái người châu Á có bản lĩnh rất cao, cô ta đã giết ch.ết không ít người rừng. Adong sợ mình bị vạ lây, cho nên đã cởi áo trà trộn vào trong lũ người rừng, đến giờ đã được năm ngày. Về phần tại sao xảy ra đánh nhau, gã chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ biết là lũ người rừng đột nhiên tập kích nơi đóng quân của đội khảo cổ vào đêm ngày hôm đó.


"Tin tức này hết sức quan trọng, ít nhất chúng ta cũng biết được đội ngũ của Lâm Phương không chỉ đơn thuần là một nhóm nghiên cứu, mà có khả năng là một đội ngũ khảo cổ, được trang bị đầy đủ, do chính phủ tổ chức. Bản lĩnh của cô ta lại không tầm thường một chút nào. Xem ra, trực giác của Đầu Trọc không hề sai, cô ả này nhất định có mục đích nào đó cho nên mới tìm mọi cách trà trộn vào trong đội ngũ của chúng ta. Có lẽ cô ta đã phát hiện ra manh mối nào đó trong mộ thầy mo, buộc phải gấp rút thoát ra khỏi đội ngũ, do vậy mới làm lộ bản thân."


Tuyền béo nói: "Nếu đúng là như vậy, cái đích của cô ta liệu có phải cũng giống như chúng ta, là cái đền thờ thần của người Inca ở bờ bên kia của Cây cầu ma hay không?"


Tần bốn mắt gật đầu: "Khả năng này rất lớn, giờ chúng ta lại có thêm một đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa, Lâm Phương có lai lịch ra sao, chúng ta vẫn chưa nắm bắt được. Cô ta có phải được quân đội đứng đằng sau trợ giúp hay không thì chúng ta hoàn toàn mù tịt. Chưởng quầy, theo anh bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?"


Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ vào cái mặt nạ và cây búa vàng ở trên bàn, nói: "Cái mặt nạ của công chúa Inca bị mất trộm hiện giờ đang ở trước mặt chúng ta, như vậy nhóm năm người Cây Sào chắc chắn chưa vượt trước quá xa. Đến giờ chúng ta vẫn chưa biết công dụng của cái mặt nạ này, cũng chẳng biết được liệu người Cramer và bọn chúng đã kịp thống nhất với nhau một thỏa ước nào đó hay không. Điều quan trọng nhất là Lưu Mãnh bị thương nghiêm trọng, không thích hợp tham gia vào hành động tìm bảo vật này. Ý kiến của tôi là thế này, chờ đến khi Lưu Mãnh tỉnh lại, chúng ta sẽ nhờ lão hỏi lại Adong cho cặn kẽ, xem có bỏ sót manh mối nào hay không, sau đó kiếm người đưa Lưu Mãnh ra ngoài rừng. Về phần Adong, nếu như anh ta tình nguyện gánh trách nhiệm dẫn đường cho chúng ta thì không còn gì tốt hơn, nếu không muốn..."


"Không muốn cũng phải dẫn," lần này Tần bốn mắt cứng rắn khác thường, "Chúng ta đã bị người khác cướp đường chạy trước, không thể tốn thêm thời gian dò tìm đường nữa, phải bắn một phát trúng đích ngay, nhằm thẳng tới ngôi đền thờ mà tiến."


Tuyền béo nói: "Người Mỹ các anh sao lại ích kỷ quá thể đến thế, vợ con người ta đang ở nhà trông ngóng kia kìa, anh bảo đi là phải đi hay sao."


Tần bốn mắt đẩy kính mắt một cái, nói với chúng tôi: "Tóm lại, việc dẫn đường cứ làm theo quyết định của tôi. Adong sẽ không rời khỏi đội ngũ của chúng ta, điều này tôi dám khẳng định. Về phần dùng phương pháp nào, các anh không cần phải bận tâm."






Truyện liên quan