Chương 22-3: Bùa Mô Kim (3)

Dịch giả: gaygioxuong
Cậu ấm họ Vương hét lên: "Ai bảo thứ này không nguy hiểm, nhìn cánh tay tôi đây này!"


Tuyền béo cực kỳ tiếc rẻ: "Tốt xấu gì cũng là một món đồ cổ, nếu mang về có khi viện bảo tàng sẵn sàng trả giá rất cao để thu mua cũng chưa biết chừng. Đốt đi có phải là hơi đáng tiếc hay không."


Tôi bảo: "Cái tật xấu hám tiền của cậu tốt nhất là để xuống bên dưới cái khu mộ quỷ kia rồi hãy phát tác. Cậu nhìn đi, xung quanh đây có tầm một trăm cái kén xác ch.ết, chỉ có góc đông bắc là mọc đầy nấm ở bên ngoài, dưới đất hiển nhiên có thứ gì đó khác lạ. Nếu cậu cứ cố tình mang tấm vải liệm xác mọc nấm theo, ai biết được sẽ gặp phải tai vạ nào nữa."


Tuyền béo bảo lo nghĩ như vậy là hợp lý, nếu thế thì tốt hơn hết là đốt nó đi. Tôi bảo mấy người còn lại đưa tấm vải liệm xác ch.ết đã mọc nấm mốc đến một góc để thiêu hủy, rồi lại quay về chỗ góc tây bắc quan sát thì tìm thấy chỗ mé phải khu đất trống sát vách động chẳng hiểu sao lại có một vệt trống màu xanh lục, giống như một một loại cỏ màu xanh thẫm mọc lan tràn trên mặt đất, diện tích không lớn lắm, cùng lắm chỉ khoảng tầm một mét vuông.


"Mọi người nhìn xem, mảnh đất này đã mọc đầy nấm mốc hình tròn, chỉ sợ dưới nền đất có vật nào đó không sạch sẽ thẩm thấu lên phía trên. Nếu như không có những cái kén xác ch.ết này nằm ở đây năm này qua năm khác, hấp thụ thứ nấm mốc đó, chỉ sợ cả quả núi này đã bị chúng ăn mòn đến rỗng cả ruột. Bản ghi chép của lão thầy mo quả thật không sai, bên dưới mộ thầy mo có vật gì đó."


Tuyền béo và Đầu Trọc thuộc về phái hành động, hai người vung xẻng xúc gọn đám nấm mốc trên mặt đất vào một chỗ. Bốn mắt nói: "Cồn có thể trừ độc, cũng có thể làm chất đốt để chiếu sáng, không thể tiếp tục lãng phí vào cái đám nấm mốc màu xanh này. Chúng ta cứ đào xuống dưới, nếu thật sự không còn cách nào khác thì mới dùng cồn trừ độc."


available on google playdownload on app store


Tôi cầm xẻng công binh lên đào hố cùng với mọi người. Tên tù trưởng Mặt Nạ quỳ trước kén xác ch.ết của thầy mo Cramer, hát lên một khúc ca dao mà tôi chưa bao giờ từng nghe thấy. Đầu Trọc nói: "Đây là bi khúc mà những người nguyên thủy hát ở lễ tế tổ. Có lẽ tên tù trưởng áy náy, cảm thấy mình đã dẫn sói vào nhà làm hỏng mất phong thủy của tổ tiên."


Tuyền béo khinh thường bảo: "Giờ ai là sói ai là dê còn chưa biết được! Anh nhìn tranh vẽ trong quyển sách của lão thầy mo đi, vừa ăn thịt người vừa lột da. Nếu không nhờ dân đào vàng chúng ta tới từ sớm, thuần hóa những người nguyên thủy Cramer này thì có lẽ giờ chúng ta đã bị cái đồ lông lá này nướng chín nuốt vào bụng mất rồi. Đào nhanh lên nào! Đào thẳng xuống mộ đám quỷ một sừng rồi chúng ta sẽ xả giận thay cho các bậc tiền bối."


Đừng thấy sào huyệt Malik không có lấy một ngọn cỏ, đá sỏi khắp nơi trên mặt đất mà lầm tưởng. Toàn bộ điều đó là do người đào vàng thời Thanh mạt đã sử dụng bí thuật phong thuỷ, biến đổi hoàn cảnh tự nhiên của nơi đây. Mặc dù vậy, thay đổi được hiện tượng không thay đổi được bản chất, sau khi đào hết lớp đá vụn bên trên cái động chôn người đi, đất đai phì nhiêu phía dưới lập tức đập vào mắt chúng tôi. Loại đất đỏ này tơi xốp màu mỡ, cực kỳ thích hợp cho các loại thực vật sinh trưởng. Mặc dù chúng tôi đào hố rất tốn sức, nhưng vẫn dễ dàng hơn khi đào lớp đá sỏi ở bên trên. Bởi vì bên trong cái động chôn người này rộng rãi thoải mái, hơn nữa cũng chẳng cần phải lo có người đến hớt tay trên, cho nên việc phân tán đất lẫn thông khí đã bị chúng ta bỏ qua. Năm người thay phiên đào hầm và nghỉ ngơi. Công việc đào hầm tiến hành chưa quá nửa giờ, chúng tôi đã đào thông tới khu mộ quỷ.


Bởi vì không dám xác định không khí bên dưới có độc hại hay không, chúng tôi đeo mặt nạ phòng độc rồi lần lượt xuống dưới hầm. Bởi vì chỉ có năm cái mặt nạ, dĩ nhiên là không thể ép tên tù trưởng xuống dưới cùng với chúng tôi. Cậu ấm họ Vương sợ hắn chạy trốn, đề nghị trói gô hắn lại bằng dây thừng, nhưng bị tôi phản đối kịch liệt: "Hắn là con người, không phải súc vật. Mặc dù đầu óc hắn vẫn chưa được khai hóa, nhưng cậu vẫn không được làm nhục hắn như vậy."


Đầu Trọc nói: "Vậy thì đánh gãy chân hắn cho đỡ sinh ra phiền phức."
Tuyền béo "xùy" một cái: "Hai chủ tớ các vị đừng có nêu ra những ý kiến vớ vẩn nữa. Một không có dây thừng, hai không có viện binh, hắn chạy đi đâu được? Bay lên trời chắc!"


TÔi chốt lại: "Nếu vậy, hay là tôi sẽ mạo hiểm đeo mặt nạ xuống dưới, sau khi xác định được không khí không bị độc hại, mọi người mới dẫn hắn xuống. Nếu không khí có độc, một trong số các vị ở lại trên để canh giữ hắn. Làm như vậy nếu ngộ nhỡ bên dưới có xảy ra chuyện gì thì cũng dễ dàng cứu giúp, không đến mức tất cả cùng ch.ết chùm."


Tuyền béo đeo mặt nạ phòng độc lên, vẫy tay với tôi rồi nhảy luôn xuống hầm. Tôi vội vàng đeo mặt nạ rồi xuống nhảy luôn theo sau cậu ta. Đèn pin hình chữ L có ưu điểm là nhẹ và bền chắc, toàn bộ linh kiện đều được chế tạo từ nhựa plastic, còn có móc đeo, có thể cài vào miệng túi áo quần. Tôi móc đèn pin lên túi ngực áo, túm lấy sợi dây thừng đã được Đầu Trọc buộc chắc chắn, trượt vèo một cái xuống tận đáy động. Tuyền béo xuống đáy động trước tôi, đã kịp châm đuốc rồi cắm trên mặt đất. Ngay khi hai bó đuốc cháy lên, toàn bộ khu mộ quỷ hiện ra rõ ràng.


"Thật sự là giống y như đúc! Lão Hồ, cậu nói như thánh vậy!" Thấy khu mộ quỷ quả nhiên được xây dựng theo cấu trúc y chang như mộ thầy mo ở bên trên, Tuyền béo nói bằng giọng thán phục, "Phải công nhận tri thức chính là sức mạnh! Đọc sách đúng là tốt thật, không đọc sách thì làm sao mà biết được ở đâu có mộ cổ, không biết ở đâu có mộ cổ thì làm thế nào mới vượt khó làm giàu được!"


"Cậu đi chăn lợn đi, như vậy cũng vượt khó làm giàu mà." Cách cái mặt nạ phòng độc, âm thanh nghe cứ ù ù trầm trầm. Tôi giơ cây đuốc soi xung quanh một lượt rồi bảo với Tuyền béo, "Chúng ta đã nói trước là sẽ không động tới một cây kim sợi chỉ của nhân dân, cho nên cậu đừng có nghĩ mãi đến những đồ vàng mã kia cho mệt xác. Thế này nhé, tớ sẽ bỏ mặt nạ ra, nếu xác định không có vấn đề gì thì cậu chạy ra chỗ cửa hầm đốt pháo sáng lên để báo hiệu cho những người ở bên trên xuống."


Sau khi tháo mặt nạ ra, tầm nhìn rõ ràng tốt hơn nhiều. Tôi hít sâu vài hơi, phát hiện không có vấn đề gì lớn, có thể thấy được khu mộ quỷ này cũng giống như cái mộ thầy mo, cũng có lỗ thông gió với bên ngoài. Tôi giơ ngón cái lên với Tuyền béo, cậu ta gật đầu rồi lấy pháo sáng ở trong bọc ra đốt, vung vẩy ra hiệu lên phía trên cửa hầm. Tôi nhìn khắp xung quanh, phát hiện cái động này không có dấu vết đào bới của con người. Toàn bộ hang quật liền mạch, không thấy cái ngách riêng biệt nào, nói chi là quan tài, bốn vách động đen là đá liền khối. Dùng ngọn đèn chiếu vào, phát hiện trên vách đá có hình điêu khắc.


"Ối cha, cỏ dại ở đâu ra thế này, buốt quá!" Cậu ấm họ Vương vừa xuống đến đáy thì bị mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống đất rồi ôm lấy bàn tay kêu lên đau đớn. Tôi nói khu mộ này cả trăm dặm không có một sinh vật, đừng nói chi đến cỏ, ngay cả kiến cũng không tìm thấy một con. Cậu đã va đầu vào đá chắc?


"Đá có thể cắm sâu vào trong thịt sao? Ối, ối, đau quá!" Cậu ấm họ Vương lắc tay phải, luôn mồm kêu đau. Bốn mắt, tù trưởng rồi đến Đầu Trọc cũng lần lượt nhảy xuống.






Truyện liên quan