Chương 14: Hẹn ước
Thím Vương đi đến đi lùi dưới sảnh...đầu không ngừng nhìn lên căn phòng ở lầu một....
Bà thở dài rồi nhìn vào bếp... đồ ăn đã được dọn sẵn để lên bàn..nhưng không biết có nên lên mời hai người trong phòng ra ăn không..
Hai tháng nay...giờ giấc ăn uống của hai người đó không hề ổn định....Có những lúc bà ngồi chờ mòn mỏi...nhưng cửa phòng vẫn đóng bật...Đồ ăn phải đem cất lại...Nhiều lần bà lên gọi...nhưng không thấy ai trả lời...cố gắng áp tai vào nghe thì nghe những tiếng mập mờ làm người khác phải xấu hổ...
Nên kể từ đó...bà rút kinh nghiệm....nấu xong sẽ lên gõ cửa nói hai tiếng...rồi nhanh chóng đi xuống...
Nhưng riêng hôm nay trước khi trở về phòng...Giản Bình có nói đến giờ ăn cơm nhất quyết phải gọi cô xuống...Nhưng lúc chiều khi thấy cậu chủ đi làm về...bà không biết có nên lên hay không...Vì mỗi lần cậu chủ có mặt ở nhà thì..........
Ôi thật là.....giới trẻ bây giờ...làm gì cũng không nghỉ đến sức khỏe mà....
*************
Ngoài phòng thì Thím Vương không ngừng đi tới đi lui....lẩm bẩm một mình...
Trong căn phòng lầu một lúc này...
-" Huhu...em mệt...ừm...a...đừng....nhanh quá...á...."
Giản Bình tội nghiệp lúc này đang bị Trương Hải đè lên tường trong phòng tắm...một chân thon dài của cô vắt lên tay anh...Dưới dòng nước tung tóe...Trương Hải ôm chặt...hôn ngấu nghiến môi cô...phía dưới mạnh mẽ không ngừng ra vào chạy nước rút....
-" Á...."
Hai người cùng nhau ôm chặt...Cả người Giản Bình mềm nhũng...hai chân run rẫy, ngã vào vòng tay của anh... để mặc anh ôm, hôn.....rồi tắm rửa cho cô...
Thật mệt....
Hai tháng nay, từ ngày hai người bắt đầu biết mùi ân ái...
Trương Hải ngày càng hư đốn...anh lúc nào cũng bắt ép cô làm chuyện đó...thể lực anh vô cùng tốt...luôn hành hạ cô đến khi khóc lóc van xin mới thôi...giống như muốn cô bao nhiêu cũng không đủ.....Làm hại cô ngày nào cũng mệt mỏi, đem mắt gấu đến trường....
-" Lại đây anh ôm nào "
Trương Hải ngồi ở cạnh giường giơ tay về phía cô gái đang quấn chặt chăn biến thành kén..lăn vào sát giường bên kia....
-" Không...lúc nào anh cũng nói thế...Anh đáng ghét...em sẽ không tin anh nữa đâu "
Giản Bình khuôn mặt còn đỏ ửng vì trận kích tình vừa rồi..cô chu môi oán hơn..cô tin anh mới lạ...lúc nào anh cũng bảo ôm..
nhưng tay anh có khi nào an phận đâu...
Trương Hải nhếch môi...nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô...Anh cũng biết mình không đúng....Ham muốn cô gái nhỏ này quá độ...
nhưng biết làm sao bây giờ...thà là chưa nếm thử hương vị ngọt ngào của cô đến khi nếm được rồi giống như bị nghiện...Cảm giác quá tuyệt vời...Càng ngày anh càng không kiểm soát được chính mình...mọi lúc mọi nơi..hình ảnh của cô phủ đầy trong tâm trí của anh...Chỉ có khi tiến vào thân thể của cô...anh mới xoa dịu nỗi khát khao ãnh liệt ấy....
-" Cho anh ôm một chút...anh sẽ đưa đến chơi với Tiểu Ân "
Mắt cô gái nhỏ sáng lên..môi hồng cắn nhẹ suy nghĩ...Tiểu Ân là tiểu bảo bối của Hàn Thiên và Tống Linh...nhóc con gần hai tháng tuổi nhưng lại xinh đẹp..tròn tròn mềm mềm.....ôi còn đôi mắt màu hổ phách nữa chứ...Cô rất thích bế bé vào lòng...
Trong thời gian này...rãnh rỗi cô điều chạy đến nhà Hàn Thiên để được ngắm bé...Cô cũng rất thích bé con của chị Lam và chị Thanh nhưng ngặt nổi...
Hạ Quân Vỹ thường xuyên đưa mẹ con Tần Lam đi du lịch cả đi công tác anh ta cũng ôm hai người họ đi theo...giống như xa họ một phút anh ta sẽ không chịu nổi...riêng bảo bối nhà Dương Phong....chỉ có thể nhìn không thể bế...vì cả chị Thanh tội nghiệp cũng phải ngậm ngùi nhìn người lớn trong nhà tranh giành..huống chi là cô...
Chỉ riêng tiểu bảo bối của Hàn gia là làm cô thích nhất...bé vô cùng đáng yêu...Luôn được bà nội và người làm chăm bẵm rất tốt...Còn trong mắt Hàn Thiên dù yêu con trai mình đến mấy nhưng cũng không vượt qua được vị trí của Tống Linh...Nên khi đến chơi Tống Linh thường bị Hàn Thiên ôm chặt trong lòng...bởi vậy cô có nhiều thời gian được hôn Tiểu Ân....
-" Chỉ được ôm em..."
Cô mở to mắt cảnh giác nhìn anh...Trương Hải mỉm cười gật đầu....Giản Bình phụng phịu..chậm chạp bò đến bên cạnh...Chưa kịp nằm xuống để bị anh vươn tay kéo mạnh vào lòng...cắn nhẹ lên môi cô...
-" Anh không được nuốt lời "
Giản Bình nhăn mày lấy tay che miệng anh lại...Trương Hải hôn lên bàn tay non mềm giống hệt con nít của cô...
-" Em thích Tiểu Ân như thế...Hay là chúng ta cũng sinh một đứa nhé "
Trương Hải yêu thương mân mê tay cô....
Chỉ cần nghĩ cô và anh có một bé con dù trai hay gái cũng được miễn là con của anh và cô...đã làm tim anh mềm nhũn...Nhưng nghĩ đến tuổi cô còn quá nhỏ để làm mẹ...anh đành thở dài..
Giản Bình ngẫm nghĩ...Nếu có một cục thịt trắng trẻo xinh đẹp...giống cô và anh...làm Giản Bình thích thú không thôi...nhưng nghĩ đến việc mối quan hệ cô và anh...Gỉan Bình xịu mặt...
-" Em chỉ mới học năm nhất...Với lại em và anh....."
Cô cúi đầu lí nhí...rồi chẳng nói nên lời...
Người sâu sắc như Trương Hải làm sao không hiểu suy nghĩ của cô chứ...
Anh nâng cằm cho cô đối diện với anh...
-" Tiểu Bình...em học xong phải mất 4 năm nữa...chưa tính thời gian thực tập...Chẳng lẽ em bắt anh phải chờ lâu đến vậy...?"
Giản Bình trố mắt nhìn anh...anh nói vậy là ý gì...
-" Á"
Trương Hải nghiêng đầu cắn nhẹ vào mũi cô..thấy cô hô đau anh lại chuyển sang hôn nhẹ...
-" Đồ ngốc...Còn không hiểu....Em đã là người của anh...Chuyện kết hôn là sớm hay muộn mà thôi...Nhưng anh không muốn đợi bốn năm nữa...Thật lâu..."
Hai má Giản Bình ửng hồng...nghe anh nói mà lòng cô ngọt ngào không thôi..Từ nhỏ cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn sớm và cưới được một người giống như anh...Cuộc sống bươn trải cực khổ, cô không dám mơ ước cao xa...
-" Chúng ta còn trẻ....với lại bốn năm... không tính là lâu lắm "
Giản Bình cũng chỉ nói vậy thôi...nhưng từ lúc giờ cô luôn nghe theo ý kiến của anh..
Trương Hải ôm cô ngồi dậy...đặt cô lên đùi..
-" Tiểu Bình chúng ta hẹn ước được không...
Nếu nửa năm sau....quan hệ chúng ta vẫn tốt đẹp như thế này....Mình sẽ đang ký kết hôn trước...Còn việc tổ chức hôn lễ sẽ đợi khi em tốt nghiệp rồi tổ chức...Em nghĩ sao?"
Ánh mắt anh khi nhắc về tương lai sáng như sao trên trời, nồng đậm tình yêu sâu sắc...
Người đàn ông yêu bạn thật sự sẽ luôn vì bạn mà suy nghĩ...... Cô có ngốc đến mấy cũng sẽ nhìn ra điều đấy..
Cô có gì mà suy nghĩ...Yêu anh lấy được anh là may mắn của cô...dù không biết tương lai như thế nào..cô tuyệt đối không hối hận vì cô thật sự rất yêu người đàn ông này....
Giản Bình gật đầu đồng ý...cô còn làm trò trẻ con giơ ngón út lên cùng anh quéo tay giữ trọn lời hứa...Trương Hải cũng rất phối hợp...Rồi trực tiếp đè cô xuống hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng đang cười tủm tỉm...
-" Không được...Anh hứa sẽ đưa em đến chơi với Tiểu Ân nha "
Giản Bình đẩy lòng ngực anh ra...nghiêng mặt chu môi lên án..cô không ngăn cản..anh sẽ lên cơn thú tính tiếp tục ăn cô....
Trương Hải ʍút̼ mạnh cổ cô...ảo não không cam lòng đứng dậy vào phòng tắm...Giản Bình ôm chăn bông vào lòng vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào chăn...nhìn cửa phòng tắm...cô gái nhỏ cười đến vui vẻ...