Chương 25: Xin lỗi! anh đã về trễ
Trương Hải đỡ lấy thân hình sắp đứng không vững của Giản Bình vào lòng...nhìn cô từ trên xuống dưới...trên tay, trên vai, trên cổ, không nơi nào không có dấu đỏ và các vệt cào...trái tim Trương Hải thắt lại....Anh ôm chặt cô vào lòng...miệng thì thào....
-" Xin lỗi anh đã về trễ "
Anh đã về trễ...khiến cô phải đối mặt với hoảng sợ...anh đã về trễ khiến cô phải chịu bao tủi nhục...Dưới mi mắt anh...anh lại không bảo vệ được cho cô...chỉ cần nghĩ một chút nửa thôi...anh sẽ không được gặp cô...
nhìn xuống cô gái của anh...giờ phút này đang run rẩy trong lòng anh...
Nghe tiếng nói dịu dàng của anh...vòng ôm của anh... nỗi uất ức..sự hoảng sợ...như vỡ vụn...
Giản Bình nức nở trong lòng anh...nước mắt không ngừng rơi thấm ướt cả áo sơ mi của anh....
Đủ! quá đủ..dù cô có chịu thêm nhiều tủi nhục của tất cả bọn họ...chỉ cần anh tin cô...không buông tay cô là quá đủ.....
Lãnh Thiên Vy run cầm cập... nhưng vì nghĩ có Huệ Minh ở đây...cô ta hắng giọng..
-" Anh..anh nghe em nói...cô ta là loại đàn bà đê tiện...cô ta lừa gạt anh......."
" Bốp...."
-" Á..."
Một cái tát không hề báo trước rơi rất mạnh vào khuôn mặt của Lãnh Thiên Vy...
Lãnh Thiên Vy đau đớn hét lên...té nhào xuống thảm, cô ta không thể tin.... mắt trừng lớn... miệng mấp máy...run rẩy....khóe môi...rướm cả máu....
Lúc này Trương Hải đặt bàn tay lên đầu Giản Bình...để đầu cô gục vào ngực anh.....
tuy không thấy được anh tát Lãnh Thiên Vy....nhưng cô nghe rất rõ tiếng động vang lên hòa vào tiếng hét đau đớn của cô ta...
Ở trong lòng anh...Giản Bình cảm nhận được anh dùng lực rất mạnh....
Hiểu được người trong lòng trở nên cứng ngắt...Trương Hải điềm nhiên rút tay về...vỗ lưng cô gái nhỏ...như không có chuyện gì...
Triệu Vân biến sắc....hốt hoảng che miệng lại...
Lúc này Huệ Minh mới phản ứng kịp...hốt hoảng chạy đến đỡ Lãnh Thiên Vy đứng dậy......kiểm tr.a vết thương trên mặt cô ta....
-" Hải con điên rồi à...sao lại ra ta đánh con bé... nó là em con đấy....Trời ạ...mẹ không thể tin được con thay đổi như vậy..."
Trương Hải không quan tâm Huệ Minh tức giận mắng chửi mình....
Anh trong mắt người khác ôn nhu nhã nhặn...sẽ không bao giờ ra tay với phụ nữ...
Anh cũng nghĩ như thế...Nhưng lúc nhận được cuộc gọi đấy....khoảng thời gian từ công ty về đến nhà..là khoảng khắc khủng khiếp nhất đối với anh trong đời...
Từng câu từng chữ của mẹ anh của Lãnh Thiên Vy không ngừng sỉ nhục cô...lọt vào tai anh...rồi như hàng vạn cây kim đâm từng mũi vào tim anh....nỗi đau đớn khó diễn tả bằng lời...
Chỉ cần tưởng tưởng cô gái của anh đứng đấy..cho người khác lăng mạ không thương tiếc...anh đã muốn điên lên...muốn một bước có thể trở về bên cạnh cô...che chở cho cô....cảm thấy vì sao đường về nhà hôm nay quá xa..Dù tài xế Ngô đã vượt qua không biết bao là đèn đỏ....
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô...cô còn thê thảm hơn những gì anh nghĩ...khuôn mặt trắng bệch...mong manh...yếu đuối đến mức đáng thương....
Bảo bối anh nâng trên tay như thủy tinh chỉ sợ không khéo có thể vỡ nát....Vậy mà họ dám đối xử tàn nhẫn với cô như thế...còn ở trong ngôi nhà của anh...Có phải xem thường anh quá không...
Nếu người phụ nữ của mình mà anh còn không bảo vệ được anh mới không phải đàn ông...Anh không cần hình tượng tốt đẹp trong mắt người khác... Với anh... không làm tổn thương người mình yêu là đủ....Huống hồ một người thiếu dạy dỗ như Lãnh Thiên Vy xứng đáng hưởng trọn cái tát đấy...
-" Mẹ! Ở đây chẳng ai có quyền được tổn thương Tiểu Bình...Đây là lần đầu cũng như lần cuối con nói rõ...Đừng thử thách sự nhẫn nại của con...."
Huệ Minh trợn to mắt...không thể tin được....
Anh quay sang Lãnh Thiên Vy...còn đang ôm mặt sợ sệt núp sau lưng Huệ Minh...môi tím tái...ánh mắt run sợ khi nhìn anh....
-" Nếu lần sau còn tái phạm...không đơn giản là như thế này...Anh sẽ cho em nếm đủ sự tàn nhẫn của anh...."
Lãnh Thiên Vy cuối gầm mặt... chẳng dám hé miệng...dù một lời...
-" Hải... cô ta có xứng đáng được conn bảo vệ hay không...Nếu bây giờ mẹ nhất quyết
không chấp nhận cô ta...con nghĩ sao?
Huệ Minh càng nghĩ càng tức...bà không tin bà không thay đổi được suy nghĩ của con trai do bà đứt ruột sinh ra....
-" Mẹ...không phải mẹ muốn là được...với lại Tiểu Bình bây giờ là vợ của con...mẹ lên tiếng hình như hơi muộn.."
Một câu nói nhẹ nhàng của anh...nhưng làm trấn động cả không gian...những người có mặt còn tưởng mình nghe lầm... ngoài trừ Joll...
Triệu Vân...há hốc miệng...nhìn Trương Hải như người ngoài hình tinh....đó không phải là sự thật...anh chỉ lấy cớ dối lừa mẹ của anh mà thôi...cô ta tin là vậy.....
Cảm thấy đầu mình lại bị đau nữa rồi...Giản Bình cố bình ổn hơi thở...anh vừa nói gì... cô là vợ anh..? Họ kết hôn khi nào?...Giản Bình ngẩng mặt lên nhìn anh...như muốn tìm tòi đâu là sự thật trong đôi mắt sâu thẳm của anh......Trương Hải cũng nhìn cô...không hề né tránh....
-" Con nói gì...con nghĩ nói như vậy...mẹ sẽ tiếp nhận cô ta sao... Cô ta chỉ lừa gạt tình cảm của con....con biết không?
Bên ngoài cô ta đang qua lại với một người đàn ông khác...con còn có thể nghĩ lấy cô ta làm vợ được không..Cô ta không đơn giản như vẻ yếu đuối của cô ta...đó chỉ là sự trá hình để làm con mê mụi...này.... này...con xem..mẹ không nói dối con..."
Huệ Minh nhặt những tấm hình rơi dưới thảm đưa đến trước mặt của Trương Hải...
Nhìn vẻ bình thản như không của anh... Huệ Minh mày ngày càng cau chặt....thất vọng không thôi...
-" Mẹ...chúng ta lại ghế ngồi xuống...con sẽ cho mẹ biết sự thật là như thế nào?"
Trương Hải nhướn mày nhìn phía ghế so pha...ánh mắt sắc lạnh lướt qua người Triệu Vân...môi nhếch lên...
Huệ Minh khó hiểu nhìn con trai..bà cũng quá mệt mỏi...nên vẫn đến so pha ngồi xuống....
Trương Hải nắm tay Giản Bình ngồi xuống sopha....Nhưng thân thể cô gái nhỏ lại cứng ngắt...ánh mắt còn liếc trộm Huệ Minh....
Trương Hải thở dài...đau lòng kéo mạnh cô xuống..ôm chặt eo cô...mặc kệ mẹ anh đang khó chịu ra mặt...không ngừng liếc xéo bọn họ...
-" Con muốn nói sự thật gì...? Con định bào chữa cho cô ta à...Mẹ xem con nói gì..Cho dù con có kết hôn với cô ta mẹ cũng sẽ làm mọi cách cho con ly hôn..."
Trương Hải không hề bận tâm lời nói của mẹ mình...Anh giơ tay lấy hai phong bì của Joll đang đưa đến...
-" Mẹ....người đàn ông chụp chung với Tiểu Bình cậu ta tên là Trần Kiệt...là hàng xóm của cô ấy dưới quê..."
-" Hàng xóm...ý con nói hai người đó không có tư tình gì....con đang kể chuyện cười à...?
-" Đúng vậy... những tấm hình mẹ xem điều do góc chụp mà thôi...Hằng ngày con điều cho Chú Ngô giám sát Tiểu Bình từ nhà đến trường mẹ nghĩ cô ấy qua lại với ai con không biết à......"
Huệ Minh không khỏi suy ngẫm câu nói của Trương Hải....Nhưng khônng để bà phản ứng thêm...anh lại đẩy một phòng thư về phía bà...
-" Mẹ xem thử..."
Huệ Minh không chừng chờ... xé phong thư ra xem...mắt bà mở lớn..toàn là hình của conn trai bà và Triệu Vân thân mật...Giản Bình ngẩng đầu nhìn anh...những tấm hình này chẳng lẽ anh lấy từ balo của cô...lúc ngày hai người mâu thuẫn nhau ở trường..
cô cũng quên mất balo mình ở đâu...toàn bộ số hình cô điều để trong đấy...
Triệu Vân cắn môi...Cô nghiêng người cố gắng lấy lại bình tĩnh...cười gượng gạo...
-" Ôi...Hải...hình này ai chụp lén chúng ta vậy...thật là...không thể tin được "
Trương Hải cười nhạt....không trả lời cô ta....nhẹ giọng nói với mẹ anh...
-" Mẹ nhìn những tấm hình này...chắc sẽ nghĩ rằng, con với Triệu Vân có mối quan hệ mập mờ đúng không...Con xem mà còn phải dành tặng lời khen cho người chụp rất cao tay...lựa góc chụp rất đẹp....Thì hỏi sao người khác không tin là thật...."
-" Hai đứa...hai đứa...không phải sao?"
Huệ Minh cảm thấy mình bị Trương Hải dẫn đi vào mê trận...bà ngày càng rối rắm...
-" Dì à...dĩ nhiên là không phải...dì biết anh ấy đối với con trước sau vẫn vậy...không biết ai lại rãmh rỗi chụp những tấm hình gây hiểu lầm như vậy..."
Triệu Vân nắm ray Diệu Minh.. chân thành nói...
-" Hải con cho mẹ xem những tấm hình này...ý con là sao?