Chương 2: Gặp lại bạn cũ
“ Đau!”
Một vật nào đó đánh vào đầu anh khiến anh vô cùng đau. Anh bực tức quay lại dơ nắm đấm
“ Đứa nào vậy hả!”
“ Khả Hân!”
Nắm đấm của anh liền khự lại khi thấy một cô gái đang cầm chiếc búa đồ chơi rất to đằng sau mình. Giọng anh liền hạ xuống nhẹ nhàng. Anh hạ tay xuống lắp bắp nói:
“ Khả…Khả Hân à! Em đã ở đây! “
“ Tôi không ở đây để anh đánh người ban tôi à!”
Câu nói vô tâm của Khả Hân khiến cho anh chàng kia vô cùng buồn anh đã yêu cô trong suốt mười năm. Trong mười năm qua chưa bao giờ anh thôi nghĩ về cô anh luôn lo lắng quan tâm cô rất nhiều nhưng chưa bao giờ cô có chút gì để tâm đối với anh.Cô luôn lẩn tránh và coi như không quên biết anh. Khi cô gọi tên anh đến gần anh là lúc anh động đến người ban cô. Anh biết chứ chính vì vậy muốn cô quan tâm anh, anh lúc nào cũng cau gắt bắt nạt những người ban D. Chỉ vì anh quá yêu cô, nhớ cô mà thôi!
“ Anh xin lỗi em anh không biết rằng đây là người ban em”
“ Anh không biết hay anh giả ngu vậy! nhìn đồng phục kia không biết là người ban tôi à!” Khả Hân giọng khinh bỉ nhìn anh
Cũng đúng ha ngôi trường Noble and Royal được thiết kế theo một cấu trúc đặc biệt. Được xây dựng bằng bốn tòa nhà A, B, C, D mang một phong cách khác nhau biểu tượng cho các nước ở các châu lục. Vì vậy mỗi bộ đồng phục ở các khu đều được thiết kế theo mỗi cách riêng phù hợp với cấu trúc của các tòa nhà
“ Anh xin lỗi!” Giọng của anh nhẹ nhàng nhưng cũng có phần đau thương
“ Mà thôi đi! anh đã xin lỗi rồi thì thôi vậy!”
“ Có đau lắm không?”
Cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên chỗ vừa đánh anh.Dù cho cô có lạnh lùng với anh nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô vẫn luồn hiên lành và đáng yêu biết quan tâm tới mọi người.
“ Không đau! không đau!”
Hành động của Khả Hân cũng đủ làm sưởi ấm đến trái tim anh. Anh không cần gì hơn ngoài hành động nhẹ nhàng này của cô
“ Vậy nhé! đừng bắt nạt người của tôi đó! chào nhé Koter “
Nói xong Khả Hân liền quay người rời đi bỏ lại anh mắt hạnh phúc của anh chàng kia,cùng với khuôn mặt ngơ ngác của Đan Thanh và những lời thì thầm cùa mấy đứa con gái nhiều chuyện.
Nhưng dù có ngơ ngác đến đâu thì Đan Thanh vẫn nhận ra sự thật rằng cô gái tên Khả Hân vừa gọi anh chàng kia là Koter.
“Ha!ha ha ha …………hahaha!”
Phì cười trong sự sung sướng. Đây là lần đâu tiên cô nghe thấy một người được gọi tên kì lạ đến như vậy. Nhất là cái tên “KOTER!”
“ Koter! koter à!”
Đan Thanh cứ việc cười nhưng cô lại không để ý đến ánh mắt tức giận của anh tràng kia cùng với những ánh mắt căm thù của của các cô gái đang vây quanh ánh mắt đó như muốn giết ch.ết cô vậy
“ Con điên kia! có im cái mồm đi không hả! cẩn thận tôi giết cô đó “
“ sui sẻo! “
Nói xong anh chàng kia liền bỏ đi trong tức tối. Thấy anh đang rời đi các cô gái kia cũng liền chạy đến vây quanh anh hỏi anh có có làm sao không, có đau không.Cái tên koter đối với anh đó là cái tên mà chỉ duy nhất một người được phép gọi đó là Khả Hân. Nhưng Đan Thanh lại dám gọi cái tên đó khiến anh chỉ muốn xử lí cô nhưng vì hôm nay Khả Hân đã xuất hiện khiến anh vô cùng vui vẻ anh đã thực hiện được điều mình muốn. Nên hôm nay anh không muốn đếm xỉa đến Đan Thanh
“ Gì chứ! giỏi thì nhào rô đây!”
Anh chàng kia bỏ đi còn nói thêm cậu dọa nạt cô khiến cô vô cùng tức giận.
“ Đan Thanh!”
Đột nhiên có người võ nhẹ vào vai cô khiến cô quên đi cơ giận giật mình quay ra đàng sau. Lúc này đàng sau cô là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu nhưng mỗi tội hay mập mạp.
“ Câu là?”
Trong phút bất ngờ Đan Thanh không biết cô gái đó là ai. Vì sao lại biết tên cô?.Đột nhiên cô nhớ ra đó là cô gái vừa chắn đường cô khiến cô phải gặp tên súi quẩy kia
“ Cô là người vừa chắn đường tôi!”
“À ừ!Xin lỗi cậu nhé Đan Thanh tại vì mình vui quá vì gặp được cậu nên mình đã gây ra phiền phức cho cậu!”
Cô gái kia cúi người xin lỗi cô, đặc biệt cô còn có tỏ vẻ mặt vô cùng đáng yêu khiến cho đan Thanh dù tức giận như thế nào cũng phải mềm lòng
“ Thôi không sao! Dù gì cũng qua rồi!”
“ Thanks! À mà cậu không nhận ra mình à!”
Câu nói của cô gái kia khiến cho Đan Thanh phải suy nghĩ bây giờ cô mới nhìn kĩ lại cô gái này thật sự rất giống một người mà cô đã từng quen. Đột nhiên cô nhớ ra
“ Tuệ Linh Chi! Linh Chi phải không! “
“ Yes!”
Cô nàng Linh Chi nháy mắt tinh nghich nhìn Đan Thanh
“ Linh Chi tớ nhớ cậu quá!”
“ Me too!’’
Linh Chi và Đan Thanh vui vẻ ôm chầm lấy nhau. Đúng vậy đã hai năm rồi cô chưa gặp lại Linh Chi từ ngày cậu ấy chuyển trường. Cậu nhớ cô ấy rất nhiều người bạn thân của cô. Ai ngờ được hai người họ lạ có duyên học cùng nhau chứ!