Quyển 2 - Chương 19: Không có nỗi lo về sau
Từ lúc nhận được điện thoại của Vân Trạch, Hứa Viên ra quyết định, đánh ch.ết cũng không ra khỏi nhà Tô Huyền.
Dù sao chú nhỏ cũng không thể thật sự đến nhà Tô Huyền bắt cô được.
Từ sau khi đưa ra quyết định này, cô bèn bám trụ ở nhà Tô Huyền như đà điểu, thoắt cái đã qua nửa tháng.
Vân Trạch quả nhiên không đến nhà Tô Huyền tóm cô, trong lúc đó cô gọi cho Tôn Phẩm Đình hai cuộc điện thoại, như kẻ trộm, hỏi cô nàng động thái của chú nhỏ, Tôn Phẩm Đình một hỏi ba không biết, nói từ sau cuộc điện thoại gọi hỏi tất cả mọi chuyện trước khi về nước, chú ấy không gọi điện cho cô nàng nữa, cô nàng cũng chưa gặp chú ấy, càng không có gan đi nghe ngóng chuyện của chú ấy, chứ đừng nói là chủ động chạy đi gặp.
Lòng Hứa Viên vẫn luôn không yên, chú nhỏ cô là người không dễ đối phó cho qua như thế.
Từ nhỏ cô và Tôn Phẩm Đình đã sợ chú ấy, thấy chú ấy thì như chuột thấy mèo.
Nửa tháng nay, từ sau hôm thăm Lâm Thâm ở viện về, Tô Huyền bắt nạt cô một lần, sau đó đều có phép có tắc không bắt nạt cô nữa. Mỗi ngày trước khi anh đi làm, cô còn chưa dậy, anh tan làm trở về thì lại bận rộn làm việc bên máy tính, thời gian trao đổi mặc dù cực ít, nhưng mỗi tối, cô ôn bài xong thì đều ở trong phòng sách của anh, anh làm việc, cô xem phim.
Cuộc sống như thế, vô cùng bình lặng, trong sự bình lặng còn để lộ ra ảo giác thời gian xuyên qua sương mù, năm tháng yên ổn an nhiên.
Thỉnh thoảng Hứa Viên sẽ phân tâm, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ, cảm thấy nếu cứ sống thế này cả đời, dường như cũng không tệ. Thường thường suy nghĩ này vừa nhảy ra thì đã bị cô tàn ác tự đập vào đầu một cái, thầm mắng, nghĩ cái gì vậy hả.
Tay gõ máy tính của Tô Huyền thường ngưng lại, anh ngước mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt sầu não gần ch.ết của cô, anh khẽ lộ ra ý cười, giọng nói dịu dàng mềm mại như cành xanh lá non đầu xuân, “Vốn cũng không thông minh, còn đánh thêm mấy lần nữa, sẽ càng ngốc đấy.”
Hứa Viên trừng mắt nhìn anh, nghĩ lúc anh không bắt nạt người thì như một bức tranh thủy mặc, đúng là đẹp gần ch.ết.
Nếu như có một ngày, cô sa vào, nhất định là bởi khuôn mặt của anh.
Cô thật sự không có lực chống cự gì với khuôn mặt như thế ~
Lại qua hai ngày, đến ngày thi cuối kì.
Mặc dù Hứa Viên không muốn bước ra khỏi cổng nhà Tô Huyền, nhưng cô cũng không thể không đi thi, trừ phi cô muốn trượt cả môn, không muốn bằng tốt nghiệp nữa.
Cô là học sinh ngoan, vào đại học là để cầm bằng tốt nghiệp, vẫn không thể tùy hứng được.
Tối trước hôm thi, cô xem phim xong, căng thẳng nhìn Tô Huyền, “Anh nói xem, chú nhỏ em ngày mai có đến trường em bắt em không?”
Tô Huyền day day đầu, buồn cười nói, “Hôm qua chú ấy có việc, bay đến Thượng Hải rồi, ở Thượng Hải có một chuyện khiến chú ấy khá để tâm, đoán chừng phải mấy hôm nữa mới về, lúc đó em đã thi xong rồi.”
Hứa Viên thở phào, hỏi anh, “Sao anh biết chú nhỏ em bay đi Thượng Hải rồi?”
Tô Huyền mỉm cười, “Em bảo anh phải bảo vệ em cho tốt, anh đương nhiên không dám xem nhẹ động thái của chú ấy nên phải kiểm tr.a xem xét rồi.”
Hứa Viên chớp chớp mắt, được rồi, anh bạn trai như Tô Huyền, vẫn rất làm tròn bổn phận, về điểm này, được thêm điểm.
Cô đứng dậy, chuẩn bị về phòng ngủ, Tô Huyền bổ sung một câu, “Chuyến bay sáng mai của anh, cũng bay đến Thượng Hải.”
Động tác của Hứa Viên khựng lại, cô nhìn anh, “Anh cũng đi? Đi làm gì?”
Con ngươi của Tô Huyền khẽ chuyển động, anh ấm giọng nói, “Vân Thiên có một hạng mục ở Thượng Hải, xảy ra chút chuyện, anh qua đó xem xem.”
Hứa Viên gật đầu, đi được hai bước, lại quay đầu, “Mấy ngày thì về?”
Tô Huyền mỉm cười, “Chắc là về sớm hơn Vân Trạch.”
Hứa Viên hài lòng.
Tô Huyền mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc di động từ bên trong, đưa cho cô, “Chỗ anh có một chiếc di động cũ, em cứ dùng trước, bên trong anh đã lắp sim mới rồi, đã nhập số của anh, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Hứa Viên không nhận.
Tô Huyền cười nhìn cô, “Chiếc di động đó của em vẫn để ở nhà, ngày mai em phải thi, chắc là không rảnh đi lấy, dù sao thì anh cũng không thể không tìm thấy em được.”
Hứa Viên nhất thời không nói chuyện.
Tô Huyền cười khẽ, “Chê cũ à? Hay là, vẫn ghi hận chiếc di động mới hồi trước tặng em lại bị em trả về đó?”
Hứa Viên nhớ đến Trần tổng, khẽ hừ một tiếng.
Tô Huyền lại cười nói, “Trong chiếc di động này lưu rất nhiều ảnh hồi nhỏ của anh, nếu em có hứng thì có thể lục xem.”
Hứa Viên nghe thế, lập tức cầm di động, xoay người về phòng.
Ngón tay Tô Huyền khẽ gõ gõ trên mặt bàn, anh cười nhẹ.
Sau khi về phòng, Hứa Viên để di động vào túi, nhìn thời gian, sắp 0h rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đến trường, cô bèn tắm rửa, nằm xuống ngủ.
Một giấc đến thẳng lúc đồng hồ báo thức kêu.
Cô tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, sau khi đánh răng rửa mặt thì xuống tầng.
Bà cụ thấy Hứa Viên xuống tầng, cười vui vẻ nói, “Nửa đêm qua Tiểu Huyền đã bay đến Thượng Hải rồi, để Tiểu Lý lại cho con. Ăn cơm xong, bảo Tiểu Lý đưa con đến trường nhé.”
Hứa Viên hơi ngẩn ra, “Anh ấy đi từ nửa đêm ạ?”
Bà cụ gật đầu, “Lúc hơn một giờ sáng.”
Hứa Viên nghĩ hôm qua cô đi ngủ lúc 0h, cũng tức là, anh đi sau khi cô đã ngủ một tiếng, hôm qua chỉ nghe anh nói đi Thượng Hải, không nghe anh nói phải đi từ nửa đêm, cũng vội vã thật.
Ăn bữa sáng đơn giản, Tiểu Lý quả nhiên đợi ngoài cổng.
Cô lên xe, bà cụ dặn dò ở ngoài xe, “Viên Viên, đừng ở trường nhé, buổi tối bảo Tiểu Lý đưa con về.”
Hứa Viên nghĩ đến thời gian thi, chạy đi chạy lại quá phiền, huống hồ, cô cũng ở lâu như vậy rồi, cứ tiếp tục như thế, quả thực chẳng ra sao. Có cảm giác cô và Tô Huyền còn chưa phát triển đến bước này, vậy mà cô đã giống như bà vợ già tiến vào cửa nhà họ sống quá quen quá thoải mái rồi, đúng thật là không tốt. Thừa dịp chú nhỏ đi Thượng Hải, cô thi hai ngày này, phải nghĩ ra một biện pháp mới được.
Cô cười lắc đầu, “Bà nội, hai ngày nay con phải đến thư viện tìm tài liệu, cho nên sẽ không về đâu ạ.”
Bà cụ nói, “Con cần tài liệu gì, mua về là được.”
Hứa Viên mỉm cười, “Trong thư viện có một vài tài liệu bên ngoài tạm thời không mua được ạ.”
Bà cụ chỉ có thể từ bỏ, vẫy tay đầy không muốn, “Con thi xong, Tiểu Huyền cũng về rồi, bảo nó đến trường đón con.”
Hứa Viên hạ cửa kính xe xuống, nghĩ cô nhất thiết phải thừa dịp hai hôm thi này bình tĩnh lại, suy nghĩ cho kĩ càng về quan hệ giữa cô và Tô Huyền.
Tiểu Lý lái xe ra khỏi khu biệt thự, đi về phía Đại học B.
Bởi vì đi trước tránh giờ cao điểm buổi sáng, lúc đến trường, còn nửa tiếng là bắt đầu vào thi.
Hứa Viên lấy di động ra, nhìn thời gian, cảm thấy lề mề thêm một lát là được, gần hai mươi ngày không đến trường, di động của cô cũng ném ở nhà hôm bị cảm nắng nặng rồi, bây giờ chắc đã tắt nguồn. Trong lúc đó ngoại trừ gọi hai cuộc điện thoại cho bà nội bằng máy bàn nhà Tô Huyền, có thể nói là cô cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, Tiểu Thu, Lam Lam một khi thấy cô, có lẽ sẽ ép hỏi cô như điên.
Cô thực sự không biết nên nói quãng thời gian này đã trôi qua ngây ngây dại dại mà lại bình lặng thế nào.
Tiểu Lý thấy cô không xuống xe, quay đầu hỏi cô, “Cô Hứa?”
Hứa Viên nói ngay, “Còn nửa tiếng nữa, qua hai lăm phút nữa thì tôi xuống, từ đây đến phòng thi mất năm phút, vừa kịp lúc bắt đầu thi. Anh không có chuyện gì chứ? Cứ ở cùng tôi thêm hai lăm phút.”
Tiểu Lý vội nói, “Tôi không có chuyện gì cả, lúc cậu Tô đi đã dặn rồi, mấy hôm nay tôi phải đi theo cô một tấc không rời, giống như đi theo cậu ấy vậy.”
Hứa Viên ngạc nhiên, “Anh ấy bảo anh theo tôi một tấc không rời? Làm gì?”
Tiểu Lý lắc đầu, “Cậu Tô dặn như thế, chỉ nói là đi theo cô.”
Hứa Viên nhìn anh ta nói, “Mấy hôm nay tôi muốn ở trường.”
Tiểu Lý lập tức nói, “Tôi đợi trong xe.”
Hứa Viên nhất thời câm nín, “Tôi phải thi ba ngày.”
Tiểu Lý cười nói, “Cậu Tô cho tôi địa điểm và thời gian thi của cô, tôi đã học thuộc rồi.”
Hứa Viên nhìn anh ta, “Anh đâu cần quá nghe lời anh ấy như vậy? Đâu ra thế chứ? Tôi đi thi cũng không cần mang theo vệ sĩ mà.”
Tiểu Lý cũng cười nói, “Tôi đã đi theo bên cạnh cậu Tô năm năm, cậu ấy không có yêu cầu khác, chỉ có một điểm, hễ là chuyện cậu ấy đã dặn dò, nhất định phải làm được, nếu không thì chủ động xin thôi việc.”
Hứa Viên trợn mắt, “Nói cách khác, nếu tôi đuổi anh, anh cũng không đi?”
Tiểu Lý gật đầu.
Hứa Viên nhất thời nghẹn, mặc dù chưa gặp anh chàng Tiểu Lý này được mấy lần, nhưng cô biết anh chàng này đã đi theo Tô Huyền năm năm, lúc bình thường thì yên lặng, không kiêu không nóng nảy, không lắm lời, là một người làm việc lặng lẽ. Người như thế, căn bản không thể bị cô đuổi đi, trừ phi là lời dặn dò của Tô Huyền.
Cô lập tức mở danh bạ điện thoại ra, bên trong lưu duy nhất một số, viết hai chữ “bạn trai”. Cô cắn cắn môi, ấn nút kết nối, gọi đi.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Hứa Viên ngắt cuộc gọi, lại gọi thêm hai lần, vẫn như thế.
Cô không cam tâm, lại gọi tiếp, gọi khoảng mấy phút, mười mấy lần, vẫn luôn là âm thanh này. Cô bực dọc buông di động, sắc mặt rất kém, “Tên khốn kiếp này!”
Tiểu Lý vẫn ngồi ở ghế lái yên lặng chờ, lúc này nghe cô mắng Tô Huyền, nói khẽ, “Cô Hứa, tôi sẽ không làm phiền cô thi đâu. Lát cô vào phòng thi, tôi sẽ đợi ở ngoài phòng học, cô quay về kí túc, tôi sẽ đỗ xe ở dưới kí túc, cậu Tô đã đánh tiếng trước với lãnh đạo trường rồi, biển số xe đã nói cho lãnh đạo trường biết, lãnh đạo trường nói không có ý kiến.”
“Cái gì?” Hứa Viên bị kích động, Tô Huyền thế này là muốn làm gì đây?
Tiểu Lý thấy cô như muốn bùng nổ, hơi do dự, khẽ giải thích, “Có thể cậu Tô không nói với cô, sau khi cậu Vân trở về thì vô cùng tức giận, dùng thủ đoạn cực kì lợi hại, khiến Vân Thiên trong vòng nửa tháng tổn thất mất một trăm triệu, tình hình vô cùng nghiêm trọng, cậu Tô đi Thượng Hải, chính là để xử lý chuyện này. Nếu tình hình chuyển biến xấu, cổ phiếu của Vân Thiên sẽ chịu ảnh hưởng lớn trên diện rộng…”
Hứa Viên vốn một bụng tức, nghe thế, nhất thời cơn tức bật ngược về trong ngực.
Nửa tháng khiến Vân Thiên tổn thất một trăm triệu tệ, đây thật sự là chuyện mà chú nhỏ sẽ làm ra, cũng là chuyện mà chú ấy có bản lĩnh làm ra.
Vậy mà Tô Huyền không nói một câu nào, khó trách nửa tháng nay, anh không bắt nạt cô, đi làm từ sáng sớm, tối muộn mới về rồi vẫn luôn bận rộn. Cô còn tưởng là anh có lương tâm phát hiện ra, cải tà quy chính, không lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui nữa, thì ra là công ty phát hỏa.
Cũng khó cho anh ở trước mặt cô không biểu hiện ra một chút nào, vẫn như bình thường, lừa bịp cô.
Qua một lúc lâu sau, cô mới day day mi tâm, nói, “Lúc này, bên người anh ấy không phải càng nên mang theo trợ thủ đắc lực sao? Để anh lại cho tôi, không rời tôi nửa bước, chẳng có chút tác dụng nào cả.”
Tiểu Lý lắc đầu, “Cậu Tô sợ cậu Vân còn có chiêu sau, vẫn là tôi đi theo cô thì cậu ấy sẽ không có nỗi lo về sau.”
Hứa Viên hoàn toàn á khẩu.
Chú nhỏ của cô, đúng là một nhân vật tài giỏi, nếu không thì từ bé đến lớn, nữ hán tử có thể đánh ngã ba năm đại hán như cô và Tôn Phẩm Đình cũng sẽ không đến mức thấy chú ấy là như chuột thấy mèo.
Mấy năm nay, người ta ở nước ngoài, nhưng hễ là đồ đánh dấu của Vân Trạch, giống như không bị ai lay động, địa vị của chú ấy vẫn như trước. Điểm này, từ việc trên dưới hội sở Vân Trạch cung kính và đối đãi với cô và Tôn Phẩm Đình như bà cô là có thể nhìn ra.
Bây giờ sau khi chú ấy về nước, cô trốn không gặp, lại vì mấy tin lá cải ùn ùn kéo đến đó, đoán chừng chú ấy đã tức ch.ết rồi, không tìm thấy cô, có thể tìm Tô Huyền, cho nên mới hạ chiêu độc ác với Tô Huyền.
Với mức độ bụng dạ đen tối của Tô Huyền, có thể ứng phó qua được nhỉ?
Có thể nhỉ?
Bất tri bất giác, trong đầu cô một đống lớn hỗn độn xoay vòng vòng, cho đến khi Tiểu Lý nhắc nhở cô thời gian đến rồi, nên vào phòng thi rồi, cô mới đau đầu xuống xe.
Tiểu Lý quả nhiên khóa cửa xe, nhắm mắt theo đuôi đi theo cô về phía phòng học.