Chương 47
Trời sáng, vẫn không tìm thấy một chút dấu vết của cô, Chí cho người đi tìm xung quanh nơi đó. Cậu tin chắc rằng, Du đã thoát ra, chỉ đâu đó thôi, cô ấy vẫn còn sống. Nếu cô ấy ch.ết thì dù là một khúc xương thì cũng phải thấy chứ, đằng này không có, một sợi tóc cũng không có. Anh mừng lắm, không cần biết Du đang ở đâu nhưng biết cô không ch.ết trong đó là được rồi. Anh mở rộng quy mô tìm kiếm, anh cũng đang chờ Tường tỉnh dậy để báo tin cho cậu ấy, nếu không mang cho cậu ấy chút hi vọng, cậu ấy sẽ cứ thế mà ch.ết mất.
Anh cũng phong tỏa tin tức, không cho phép vụ này được lên báo, tất cả đều diễn ra lặng lẽ, cảnh sát cũng chỉ có thể im lặng phối hợp, những người chứng kiến cũng phải im lặng, thở nhẹ mà sống. Nếu không âm thầm thì người thân của họ biết sẽ bi thương mất ăn mất ngủ mất. Ba mẹ Từ chỉ có mỗi cô, ông bà sẽ không sống nổi mất.
Chí ôm nỗi băn khoăn, dây thần kinh căng như dây đàn, suốt cả một đêm không ngủ, mắt đỏ quạch, tiểu tụy trông thấy. Không hiểu sao anh ngủ lâu thế, trưa rồi vẫn chưa tỉnh. Rõ là bác sĩ nói anh chỉ mệt quá thôi một đêm là tỉnh, anh muốn nói tin tức của cô cho cậu ta cũng không xong.
- Bác sĩ Châu, anh kiểm tr.a xem, cậu ta không tiêm thuốc mê mà sao ngủ lâu thế_ Chí sốt ruột hỏi.
- Không có chuyện gì đâu, nếu cậu lo thì để tôi xem_ Bác sĩ Châu nói.
- Anh xem xem...
Y tá đẩy anh vào phòng soi não, lúc sau thì trở ra, đưa giấy xét nghiệm cho bác sĩ, chỉnh trang lại tư thế nằm của anh rồi an phận đứng sau bác sĩ nghe chỉ thị tiếp theo.
Châu Liêm nhìn qua ảnh nhăn mặt, lại nhìn anh, lại nhìn ảnh, nhìn anh rồi thở dài quay sang nói với Chí.
- Chí à, tôi không biết chuyện này là vui hay buồn nữa.
- Anh cứ nói đi, cậu ta làm sao rồi_ Chí nhìn nét mặt của bác sĩ thì lạnh lẽo đáp, cùng lắm thì chắc là bệnh nan y, cậu sẵn sàng mang cậu ta trở lại Mĩ chữa trị.
- Tôi không rõ thời gian cậu ta tỉnh lại. Cậu ta không bị bệnh gì nghiêm trọng cả, chỉ là chấn động tâm lí quá lớn khiến bi thương tích tụ. Cậu biết tiền sử bệnh của Tường đấy, cậu ta bị trầm cảm mà. Vì không thể chịu đựng được đau khổ nữa nên bi thương hoá thành nỗi đau mơ màng, cậu ta đang phong bế chính mình lại bằng giấc ngủ sâu. Cậu ta ngủ để không phải tỉnh lại đối mặt với hiện thực. Thế nên tôi cũng không biết gọi cậu ấy tỉnh lại bằng cách nào nữa, nhanh thì hai ba ngày, yên tâm, lâu nhất là nửa tháng thôi. Cơ thể cậu ấy sẽ tự thúc đẩy cậu ấy tỉnh lại để bổ sung sức khoẻ, yên tâm, vài ngày thôi mà..._ Châu Liêm phân tích, vì đều là bạn cũ nên nói chuyện thoải mái, mong rằng tin cậu nói ra không quá buồn đối với cậu bạn.
- Ừ, tôi biết rồi. Thế cũng được, để cậu ta nghỉ ngơi cho khoẻ. Tôi còn việc, không thể chờ cậu ta tỉnh lại được. Cậu ở đây chăm sóc giùm tôi, nếu cậu ta tỉnh thì lập tức gọi nhé_ Chí thở phào, không bệnh thì tốt.
- Yên tâm, cậu không nói tôi cũng làm, trách nghiệm của tôi thôi_ Châu Liêm vỗ vai an ủi, cũng là khẳng định sự giúp đỡ của mình.
- Cảm ơn...!!!
- Khách sáo rồi!
Bác sĩ ra ngoài, ngồi lại nhìn thằng bạn, Chí ảo não.
- Lâm An Tường, tao cho mày ngủ hai ngày nữa. Sau hai ngày mày phải tỉnh lại cho tao. Mày phải tỉnh đi tìm chị hai Du về, mày phải tìm cô ấy về. Mình tao không thể chống đỡ được đâu. Nhớ những gì tao nói.
Giọng cậu khản đặc. Nói xong cậu xô ghế đứng dậy rời đi. Ngược chiều ánh sáng, trên khuôn mặt xanh nhợt nhạt của anh, hai dòng lệ mặn trát chảy ra. Nỗi đau anh phong bế ấy có thể che dấu với nên ngoài, trong nội tâm anh không thể nào mà che đậy được. Trong giấc mơ sâu của anh, cô cũng đang đứng ngược ánh sáng. Bàn tay mảnh mai vẫy vẫy anh, nụ cười hé nở không phai tàn. Thế rồi một con gió lạ thổi qua, thổi cả người con gái ấy đi mất, chỉ còn mình anh hụt hẫng với đôi tay lạnh giá không ai nắm lấy. Cô ấy bỏ rơi anh, cô ấy bay theo gió, con gió tàn nhẫn mang cô đi, mình anh đối mặt với mưa giông bão bùng, mình anh lê lết bước đi trên vũng nước đen ngòm, chờ mãi không thấy ánh sáng.
***
Chí vẫn không dám rẽ ngược hướng để tới thăm vợ, cậu đi thẳng xuống hầm lấy xe rồi lao vun vút trên đường. Nói với Tường như vậy là để cậu ta biết mà đứng lên. Chính cậu cũng đang dối lòng, cậu nào biết được, chị hai Du đang ở đâu chứ, chính họ đang tự tìm trong vô vọng, chỉ vì một câu nói của pháp y " Không tìm thấy ở đây ".
Mấy ngày liền mưa như trút nước, mưa xối xả như đang oán thán vận mệnh. Đúng như những gì Chí nói, hai hôm sau, họ thấy anh mở mắt. Đôi mắt anh nhìn chòng chọc trần nhà, lưỡi đắng và khô không khốc. Y tá khôn khéo mang nước cho anh uống, Châu Liêm gọi cho Chí.
Anh cứ thẫn thờ như vậy, rồi từ từ ngồi dậy, khuôn mặt buồn nhìn bác sĩ và y tá. Một lúc lâu sau thì anh nhẹ nhàng nói.
- Liêm, lấy tôi bộ quần áo với mua tôi chút cơm.
- Được_ Bác sĩ Châu giật mình không tin vào tai mình. Xong anh cũng nhanh chóng phân phó y tá đi mua giùm.
Rất nhanh y tá lấy quần áo mang tới cho anh. Anh chậm rãi mang theo vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, tự làm tươi mới lại mình. Xong xuôi ra ngoài thì yên lặng ăn cơm, không hề có chút bất thường nào, mọi việc diễn ra rất tự nhiên.
Anh ăn xong thì Chí cũng lái xe tới, râu ria đã mọc lởm chởm, Thanh gọi điện cho cậu liên tục, cậu luôn phải nói dối nên đâm ra thành không dám về nhà, lăn lóc ở khách sạn mấy ngày nay, thời gian chủ yếu là đi tìm Du. Nghe tin Tường tỉnh nên vội vàng lái xe tới.
- Lâm An Tường, cậu chịu dậy rồi!
- Ừ, xin lỗi_ anh ngước mắt lên trả lời.
- Mày chịu tỉnh là tốt rồi. Những lời tao nói mày có nghe thấy không?_ Chí hỏi.
- Tôi nghe rồi. Cảm ơn mày. Mày nghỉ đi, tao sẽ đi tìm cô ấy. Vợ tao nên tao biết, cô ấy không nỡ buông tha tao đâu_ anh khẽ mỉm cười, nụ cười hạnh phúc thật sự khi nói về cô, anh để bản thân hèn nhát mấy ngày rồi. Hôm nay, anh trở lại. Vợ anh đã dùng tất cả ý niệm để giúp anh sống thì anh sẽ không để cô ấy phải đau lòng. Anh sẽ không ngược đãi mình, anh cũng sẽ không hành hạ mình, vì anh tin vợ anh còn sống, anh sẽ sống chờ cô quay lại, anh sẽ tìm thấy cô sớm thôi, không lâu đâu, phải không em.
- Đúng, chị hai mạnh mẽ nhưng rất sợ ch.ết, chị ấy lại càng không ch.ết vì chuyện lãnh xẹt như vậy. Chúng ta cùng tìm, nhất định sẽ thấy_ Chí thấy anh ổn thì cục đá vừa vác tạm thời được đặt xuống. Cậu chỉ lo anh tỉnh lại sẽ tự dằn vặt mà hoá điên mất, xem ra thì không. Có lẽ khi con người ta đau quá sẽ hoá không, hư không trên đời hãy để định mệnh trả lời vậy.
Anh tỉnh lại thì trời cũng nắng, mây xanh trời xanh thăm thẳm. Bản thân anh tự hứa với lòng. Sẽ tìm cô thêm một tuần nữa thôi, sau một tuần không thấy anh sẽ trở về, anh sẽ nói chuyện với mọi người, sẽ sống thật tốt, sẽ làm việc chăm chỉ chờ cô. Không chờ được kiếp này thì kiếp sau, anh sẽ không làm cái gì gọi là đám tang đâu, vợ anh không có ch.ết, vợ anh chỉ lang thang đâu đó thôi, chán rồi cô sẽ về thôi. Nhỡ anh làm đám tang rồi cô giận anh thì anh biết làm sao, cư nhiên đang sống có bia mộ. Vợ yêu à, anh thương em thế đấy, nhanh nhanh về nha em...!!!
Chap 69: Sớm hãi hùng
Bác Hai nom nom vác thùng vác rổ ra sông. Nhà bác gần sông, các con thì lớn hết rồi, chúng đi làm quanh năm, Tết đến mới ở nhà. Vợ bác thì mất cách đây vài năm trước rồi, một mình bác cũng chán nên lấy cái nghề bắt cá làm thú vui. Ngày nào cũng như ngày nào, chiều chiều bác khoanh vùng lưới ở rìa mép sông, sáng sẽ tới kiểm tr.a xem có chú cá nào xa lưới không thì để bắt mang ra đổ buôn cho mấy chị hàng cá. Nghề này giúp bạn bận rộn nên không thấy cực chút nào. Hôm nay như thường lệ, ra tìm cá để bán.
Bác đi dạo một lượt, kéo lưới lên, trải hết ra đất, ngó ngang ngó dọc xong bác vẫn không giữ được bình tĩnh, chuyện là chưa bao giờ trong cái đời đánh cá của Bác lại không có con nào như hôm nay. Ngó đến các nhà bên cạnh, ai cũng được một chậu to, nhung nhúc cá rô phi béo núc ních thịt, vậy mà một con sin sít bác cũng không có.
Bác vén cao quần, lội xuống kiểm tr.a lại trụ, vừa nãy bác kiểm tr.a lưới không rách vậy thì chắc mưa to nên gãy cột mắc lưới. Nhưng không, mọi thứ đều rất chắc chắn, đang định trèo lại lên bờ thì bác giật mình, xém ngã ngửa xuống sông. Bên đám lau sậy nước cạnh chỗ hút cá của bác có một người. Bác sợ quá, không biết ch.ết chưa, run run gọi mọi người.
Đám đông ùa tới, chẳng ai bảo ai để mấy người trẻ lực lưỡng kéo cái xác lên. Một bác già có kinh nghiệm chữa bệnh đưa tay bắt mạch, thấy còn đập thì reo lên.
- Còn sống, mau gọi cấp cứu.
Một bác gái nhanh nhảu bấm số gọi cấp cứu. Mọi người mỗi người một lời bình phẩm, lại thấy trên người kia xanh tái đầy vết máu đỏ thủy tinh thì kinh sợ. Bàn tàn rồi tự thêu dệt nên một vụ giết người kinh điển.
Lúc sau xe cấp cứu đến, bác Hai là người thấy nên để bác đi theo, bấy giờ khi xe khuất mọi người mới tản đi, ai làm việc nấy, những người ven sông tất bật mặt tối chuyện cơm áo gạo tiền cũng nhanh nhanh quên béng mất sự kiện chấn động buổi sớm. Ai nấy nhanh nhảu khênh cá ra chợ bán, kiếm được tiền thì cười típ mắt mua thức ăn ngon về ăn cơm, sự xuất hiện của cái người ngã sông không ch.ết ấy họ không nhớ nữa, họ kể lể chán chuyện ấy rồi thôi, trong mắt chỉ còn hình ảnh người chồng và đứa con đang cắp sách đi học của mình mà thôi.
Trên xe cứu thương, các y tá chuyên nghiệp lắp ống thở, dẫn khí cho người ch.ết đuối ấy. Trước khi họ đến mạch người này đã rất yếu, nếu để như vậy thêm 1 hoặc 2 tiếng nữa hẳn là ch.ết, người này rất may mắn được phát hiện kịp thời, xem ra số chưa phải tận cùng.