Chương 22: Món ăn thứ hai mươi hai
Ngồi xe ngựa suốt cả ngày nên tất cả mọi người đều thấy mệt. Lương Cửu Công hầu hạ Khang Hy cơm nước xong thì Khang Hy liền cho hắn trở về. Tử Tu thì chạy đi tìm tiểu nhị hỏi thăm cách báo danh “Đại hội mỹ thực”. Tiểu nhị bảo ngày hôm sau y chỉ cần đến Thiên Hương Lâu báo danh là được. Tử Tu cảm ơn xong thì trở về phòng bắt đầu cùng Khang Hy mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhất thời không khí trong phòng có chút xấu hổ. Trước kia hai người họ thường xuyên ở chung với nhau nhưng mà mỗi lần bầu không khí đều rất hài hòa, chưa từng gặp phải tình trạng như thế này.
Tử Tu lúng túng đề nghị: “Hay là chúng ta đi ngủ đi?”
Khang Hy như cười như không nhìn Tử Tu, thản nhiên đáp: “Ngủ? Được thôi.”
Tử Tu mới đầu có hơi khó hiểu, không rõ vì sao Khang Hy lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Đến khi Tử Tu thấy Khang Hy bắt đầu cởi y phục ra thì mới chợt tỉnh ra. Đừng nói là Khang Hy ghét bỏ y, không muốn cho y ngủ cùng đấy chứ?
Không, khả năng này không cao. Nếu như Khang Hy đã đồng ý hai người một phòng thì khẳng định là không để ý đến vấn đề này, như vậy thì dường như chỉ còn lại có một khả năng: Khang Hy, muốn “ngủ” với y!
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của Tử Tu liền tuôn ra như mưa. Tại sao đến giờ này y mới nghĩ ra chứ? Khang Hy muốn ngủ với y là muốn bắt y thị tẩm? Tử Tu lấy tay xoa trán, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc này thì thanh âm của Khang Hy truyền tới: “Tử Tu, không phải ngươi nói buồn ngủ sao? Sao còn ngồi ngây ra đó?”
Tử Tu giật bắn mình đứng phắt dậy, mặt lúc đỏ lúc trắng nói: “Ta… ta đi WC đã.”
Nói xong bỏ chạy ra ngoài, để lại Khang Hy ngồi một mình suy tư xem cái gì là WC. Một lát sau thì Khang Hy mới nghĩ ra, sau đó liền nảy ra ý đùa dai.
Một lúc lâu sau thì Tử Tu mới quay lại, chẳng qua cứ ngần ngừ đứng bên ngoài chứ không chịu lên giường.
Khang Hy lạnh lùng nói: “Ngươi còn định đứng đó đến bao giờ? Còn không mau lại đây?” Khang Hy nghĩ nghĩ, quyết định không nói nốt mấy câu ‘đến hầu hạ bổn thiếu gia’ vì sợ dọa Tử Tu chạy mất.
Nhìn thấy sắc mặt tái mét của Tử Tu, Khang Hy vui muốn ch.ết, bây giờ hắn đã hiểu tại sao có rất nhiều người thích đi trêu chọc người khác rồi.
Tử Tu len lén nhìn Khang Hy nói: “Hoàng… thiếu gia, ta vẫn chưa muốn đi nghỉ.”
Khang Hy ung dung nói: “Nhưng mà ta mệt rồi. Sao hả? Cần ta phải lặp lại lần thứ hai?”
Tử Tu quá mức khẩn trương nên căn bản không để ý đến thái độ khác thường của Khang Hy. Theo lý mà nói thì những chuyện vặt như vậy sẽ không khiến Khang Hy nói như vậy với y.
Tử Tu không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng đi lại gần. Bây giờ Tử Tu vô cùng hối hận, mình không nên đi theo, lại càng không nên ngủ chung phòng với Khang Hy.
Rốt cục cũng đến trước giường, Tử Tu đành phải dùng tư tưởng “vò mẻ không sợ nứt” mà tự động viên mình: “Ngủ thì ngủ, dù sao thì mình cũng là nam nhân, suy cho cùng chẳng mất miếng thịt nào.”
Khang Hy nhìn thấy biểu cảm quyết tử của Tử Tu thì thiếu chút nữa là đã ôm bụng cười bò. Bất quá trong tận đáy lòng của hắn có hơi khó chịu, nếu như đổi lại là bất kỳ ai trong số hậu cung phi tần thì chắc chắn đã vui mừng đến phát điên, ai dám trưng cái vẻ mặt như Tử Tu ra cho hắn nhìn chứ?
Tử Tu ngồi lên giường, Khang Hy tiếp tục gầm nhẹ: “Nhanh lên! Đừng để cho ta đợi lâu!”
Tử Tu nuốt nước miếng, ngón tay run run bắt đầu cởi nút thắt. Y phục từng mảnh từng mảnh được cởi ra, sau đó là quần. Giờ khắc này Tử Tu đã xấu hổ đến ch.ết rồi, toàn thân đều run lẩy bẩy.
Chẳng biết mất bao lâu, Khang Hy không có thúc giục Tử Tu nữa. Tử Tu lén ngước lên nhìn Khang Hy thì thấy hắn đang nhắm mắt, không biết có phải là đang ngủ không. Tử Tu mới hơi thở phào nhẹ nhõm, y nằm xuống bên cạnh Khang Hy, trong lòng vẫn còn đang loạn cào cào.
Đột nhiên Khang Hy lật người đối mặt với Tử Tu, mở miệng nói: “Tử Tu, ngươi đang sợ ta?”
Khang Hy vẫn còn muốn đùa giỡn, hắn vươn tay ra xoa nắn khuôn mặt của Tử Tu. Tử Tu lập tức mở to hai mắt, thân thể cứng đờ không dám cử động. Khang Hy tiếp tục vuốt ve gương mặt của Tử Tu xuôi xuống cần cổ. Tử Tu gần như không thể chịu được nữa, y phải liều mạng đè nén bản thân không được gạt bàn tay kia ra, nhưng mà y làm không được.
Tử Tu bắt lấy tay Khang Hy, lắp bắp nói: “Hoàng…thiếu gia, ta… ta không muốn như vậy.”
Khang Hy rụt tay về, phì cười: “Ngươi không muốn cái gì? Tử Tu, ngươi đang tưởng tượng cái gì thế? Đừng nói là ngươi là thích ta, muốn ta và ngươi cá nước thân mật sao?”
Mặt Tử Tu liền đỏ đến độ có thể nướng bánh, y biết là mình bị trêu chọc, vừa tức mà lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm.
Tử Tu nhìn Khang Hy đang làm vẻ mặt vô tội, chỉ hận không thể tung một đấm qua. Y phải nhịn đến mức sắp nội thương, mãi mới nặn ra được mấy tiếng: “Thiếu gia, ta là nam nhân, sao có thể thích ngươi được?”
Khang Hy híp mắt lại hỏi: “Nói như vậy thì nếu ngươi là nữ nhân, ngươi sẽ thích ta?” Không biết vì sao nhưng khi vừa mới nghe Tử Tu nói không thích hắn hắn rất khó chịu.
Tử Tu cảm thấy mình lại bị trêu chọc, vì thế liền xua tay: “Ta không có ý đó.”
Khang Hy lại trở nên hứng thú hỏi: “Vậy ý của ngươi là gì?”
Tử Tu suy nghĩ một lúc nhưng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng đành im lặng.
Khang Hy đợi nửa buổi trời vẫn không nghe thấy Tử Tu nói gì, vì thế hỏi tiếp: “Nói như vậy, Tử Tu đã có người trong lòng?”
“Không có, ai mà chịu thích ta chứ?” Tử Tu lầm bầm. Thật ra thì y rất biết lượng sức mình, bản thân không tiền không quyền lại càng không thông minh thì sao có cô nương nào thích y được.
Chợt nghe Khang Hy cười nói: “Ai nói, ta rất thích ngươi.” Hắn nói vô cùng tự nhiên, cho đến khi nói xong thì mới nhận ra những lời này của mình có thể hiểu theo nghĩa khác. Thế nhưng Khang Hy không giải thích, y muốn xem thử phản ứng của Tử Tu.
Ai ngờ Tử Tu lại đáp lại: “Ta cũng thích ngươi, làm bằng hữu với ngươi rất vui.”
Khang Hy dở khóc dở cười, xem ra người này thật sự là một tên ngốc.
Khang Hy đột nhiên nhếch môi cười gian xảo: “Nếu như ta nói thích ở đây là chỉ thích kiểu nam nữ thì sao?”
Tử Tu sửng sốt, toàn thân lại bắt đầu cứng đờ, y vô thích dịch người ra ngoài khiến cho Khang Hy dở khóc dở cười.
“Yên tâm đi, ta không có sở thích long dương đâu.” Khang Hy cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, sau đó lật người lại không để ý đến Tử Tu nữa.
Tử Tu cảm thấy rất bất an, y thật sự không thể phán đoán được câu nào của Khang Hy là nói thật, câu nào là nói dối. Y lén lút nhìn Khang Hy thì phát hiện ra Khang Hy đã nhắm mắt lại. Khăng Hy nhìn ở gần như thế này trông càng thêm tuấn mỹ, hàng lông mi vừa dài vừa cong, sống mũi cao thẳng cùng với bờ môi màu hồng nhạt.
Tử Tu nuốt nước miếng một cái, không dám nhìn Khang Hy nữa. Thế nhưng y nhắm mắt lại mà không cách nào ngủ được, đầu óc cứ quay cuồng, đều là những lời Khang Hy vừa mới nói.
Nhiệt độ cơ thể của Khang Hy từ bên cạnh truyền qua người Tử Tu, thật ấm áp, mang theo cảm giác an toàn. Tử Tu vô thức nhích lại gần Khang Hy, y nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc thì chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Tử Tu thức giấc rất sớm, thế nhưng Khang Hy còn dậy sớm hơn. Tử Tu vừa mới mở mắt liền thấy Khang Hy đang nhìn y chằm chằm hại Tử Tu giật bắn người, mất hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Ký ức tối hôm qua từ từ quay lại, hai gò má lại đỏ ửng lên.
Khang Hy bật cười: “Ngủ cũng ngủ rồi, ngươi đỏ mặt làm cái gì?” làm Tử Tu thiếu chút nữa là cắn lưỡi, đồng thời từ bên ngoài truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất. Hai người liếc nhau, đều cảm thấy nghi hoặc.
Hai người mặc ngoại bào vào xong thì Lương Cửu Công đi vào hầu hạ Khang Hy rửa mặt. Tử Tu thấy trên mặt Lương Cửu Công có một vết bầm tím thì ngạc nhiên hỏi: “Lương công… huynh, mặt của ngươi làm sao thế?”
Tử Tu nghĩ tới một khả năng, đừng nói là tối hôm qua Lương Cửu Công giành chăn với Minh Phong nên bị đánh đấy chứ? Tử Tu tỏ ra đồng tình nhìn Lương Cửu Công mà không biết rằng cái vết đó là do Lương Cửu Công nghe thấy câu nói kia của Khang Hy mà sợ tới mức té dập mặt.
Lương Cửu Công khẽ liếc nhìn Khang Hy rồi cười trừ: “Ha ha, hôm qua trời tối, không cẩn thận vấp ngã.”
Thấy Lương Cửu Công thoái thác như vậy thì Tử Tu càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, vì vậy ánh mắt càng thêm đồng tình với Lương Cửu Công. Đồng thời bản thân Tử Tu cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì tướng ngủ của Khang Hy rất tốt, không có đánh y.
Ăn điểm tâm xong thì Khang Hy mang theo bọn Tử Tu đến Thiên Hương Lâu báo danh. Đằng trước Thiên Hương Lâu đông như trẩy hội, rất nhiều đầu bếp đang đến báo danh, đương nhiên cũng không thiếu khách đến dùng bữa. Tử Tu để cho đám người Khang Hy lên lầu ngồi trước còn mình thì xếp hàng báo danh.
Đội ngũ chờ báo danh xếp hàng dài đến mấy chục thước, có già có trẻ, đại đa số đều là nam nhân còn nữ nhân thì chỉ có hai người, hơn nữa thoạt nhìn thì hình như họ là mẹ con.
Tử Tu ở trong nhóm người này xem như thuộc lớp trẻ nhất. Tướng mạo của Tử Tu lại rất thanh tú, thu hút sự chú ý của nhiều người. Nhưng mà điều để cho Tử Tu để ý nhất chính là một ánh mắt từ phía tầng lầu của Thiên Hương Lâu nhìn y chằm chằm. Tử Tu cứ tưởng là Khang Hy nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy bóng dáng của Khang Hy mà đó là một nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh đang nhìn y không chớp mắt.
Tử Tu biết là người này đã theo dõi mình được một lúc lâu, thế nhưng y cảm thấy kỳ lạ là mình với người này không quen không biết, tại sao gã lại nhìn mình chằm chằm như vậy? Khi Tử Tu lại ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện thấy người đó đã bỏ đi đâu mất.
Phía sau lưng có tiếng người thúc giục, lúc này Tử Tu mới nhận ra mình đã bị tụt lại một quãng, vì thế cười cười tỏ ý xin lỗi với những người xếp phía sau, vội vàng tiến lên. Người nhận ghi danh đưa cho Tử Tu một tấm bảng nhỏ, Tử Tu nhìn tấm bảng đó thì thấy nó có ghi con số năm mươi tám, y đoán đây là số báo danh của mình.
Tử Tu khá là kinh ngạc, không ngờ một đại hội ẩm thực trong một cái thành nhỏ thế này mà lại có thể thu hút được nhiều người dự thi đến thế. Tử Tu quay ra nhìn đội ngũ xếp hàng phía sau mình thì đếm sơ sơ còn đến cả trăm người.
Cầm bảng báo danh đi lên lầu tìm Khang Hy. Khang Hy ngồi trên lầu hai, khi Tử Tu lên đến nơi thì thấy hắn đang nói chuyện phiếm với ai đó. Lương Cửu Công và Minh Phong một trái một phải đứng phía sau Khang Hy chẳng khác nào hai vị thần giữ cửa. Tử Tu khẽ cười một tiếng, thế nhưng nụ cười lập tức ngừng lại vì y nhận ra người đang nói chuyện với Khang Hy chính là nam tử đã theo dõi mình.
“Thiếu gia.” Tử Tu đi qua cung kính thi lễ.
Khang Hy gật đầu: “Ngồi đi!” Sau đó giới thiệu cho Tử Tu: “Vị này là Tiền huynh, là lão bản của Thiên Hương Lâu.”
Nam nhân áo xanh mỉm cười với Tử Tu, Tử Tu vội cúi đầu: “Kính chào Tiền lão bản.”
Không biết tại sao nhưng nam nhân này khiến cho y cảm giác không thoải mái, đặc biệt nhất là ánh mắt kia, ừm… dường như có ý gì đó không tốt.
“Tên của ngươi là Tử Tu?” Tiền lão bản mở miệng, thanh âm thanh thanh nhẹ nhàng, rất dễ nghe.
“Phải, tên ta là Lâm Tử Tu.”
“Là một cái tên rất hay, Tử Tu, nghe Diệp huynh nói trù nghệ của ngươi rất tốt nên ta rất mong đợi. Nói cho ngươi biết một bí mật, ta là một trong những chủ khảo của cuộc thi này nên ngươi đừng để cho ta thất vọng nhé?!” Tiền lão bản nháy mắt mấy cái, hai mắt sáng lấp lánh.
Tử Tu chỉ biết cười gượng gật đầu, không biết nên trả lời như thế nào. Y hướng ánh mắt cầu xin nhìn Khang Hy nhưng Khang Hy chỉ cười cười nhìn y, không biết đang nghĩ cái gì.
“Thời gian không còn sớm nữa, các vị ở lại dùng bữa rồi hẵng đi. Hôm nay có duyên gặp mặt, bữa cơm này ta mời các vị.” Vừa dứt lời thì Tiền lão bản đã gọi tiểu nhị lên bảo trù phòng chuẩn bị những món đặc biệt nhất của Thiên Hương Lâu cho bọn Tử Tu.
“Tiền huynh khách khí rồi.” Khang Hy lễ độ nói.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đã gặp nhau ở đây xem như là duyên phận nên Diệp huynh không cần phải khách sáo như vậy. Ta vẫn còn chút việc nên không thể tiếp chuyện các vị được, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.” Tiền lão bản đứng dậy, lúc gần đi lại ý vị thâm trường liếc nhìn Tử Tu một cái rồi cười khẽ bỏ đi.
“Không ngờ người ở đây lại hiếu khách đến thế. Cửu Công, người ở kinh thành cũng giống như vậy à?” Khang Hy quay đầu hỏi.
Lương Cửu Công lắc đầu: “Nô tài không rõ lắm, chỉ có Tử Tu huynh đệ trước kia từng sống ở bên ngoài chắc là sẽ rõ hơn nô tài ạ.”
Tử Tu cũng lắc đầu: “Ta cũng đâu có tiếp xúc nhiều với người ở bên ngoài, bất quá hẳn là sẽ không nhiệt tình đến vậy đâu.”
Khang Hy cau mày suy tư: “Xem ra ta đúng là hiểu rất ít về sinh hoạt của dân chúng, như tính cách đặc trưng hay cách hành xử của dân các nơi hoàn toàn không biết gì hết.”
“Chuyện này đâu thể trách thiếu gia được, người ngày nào cũng phải giải quyết nhiều việc bề bộn như vậy thì sao có thời gian tìm hiểu những thứ này.” Lương Cửu Công vội vàng an ủi Khang Hy.
Ai ngờ Khang Hy lại xua tay: “Đây không phải là lý do, chủ yếu là vì trước kia ta căn bản không hề nghĩ đến việc muốn tìm hiểu.”
Tử Tu cảm thấy Khang Hy đúng là tự yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bản thân mình. Năng lực và sức lực của mỗi người dù sao cũng có giới hạn, không thể nào biết tất cả mọi chuyện trên đời được. Khang Hy đã làm rất tốt rồi, trong lịch sử cũng ghi lại những vị Hoàng đế xuất sắc và chăm chỉ như Khang Hy thật sự không nhiều lắm.
Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa vì Tử Tu thấy có không ít người đang chú ý đến bàn của họ, vì thế nói lái sang chuyện khác: “Thiếu gia, vị Tiền lão bản kia sao lại quen biết với ngươi vậy?”
Làm lão bản không phải nên đóng cửa ở trong phòng quản lý tửu lâu của mình sao? Sao còn rảnh rỗi chạy ra ngoài nói chuyện với khách?
Khang Hy nhún vai: “Ta gọi một bình Bích La Xuân(1) nhưng chỗ này không có. Lão bản tự mình đến đây giải thích, sau đó thì tán gẫu với nhau. Sao thế? Ngươi cảm thấy có gì không ổn à?”
Tử Tu lắc đầu, vẻ mặt hơi mờ mịt: “Chỉ là cảm thấy người đó có hơi…” y suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được nên hình dung như thế nào, chợt một giọng nói vang lên bổ sung nốt cho câu nói của Tử Tu: “Tà, cảm giác rất tà.”
Mọi người sửng sốt nhìn Minh Phong. Bọn họ gần như quên mất sự tồn tại của người này, chủ yếu tại vì hắn quá mức im lặng, chẳng bao giờ lên tiếng. Minh Phong thấy cả ba người đều tròn mắt nhìn mình thì tỏ ra hơi lúng túng.
Tử Tu gật đầu: “Đúng thế, đúng là tà.”
Khang Hy bật cười: “Đừng nói là các ngươi cảm thấy hắn ta tuấn tú hơn mình thì ghen tỵ đấy chứ?” Mặt của Tử Tu và Minh Phong lập tức đỏ bừng, Khang Hy lại nói tiếp: “Ta đùa thôi, ta thì trái lại cảm thấy người đó không đến nỗi tệ.”
Lương Cửu Công vội lên tiếng khuyên nhủ: “Thiếu gia, tâm phòng người không thể không có.”
Khang Hy gật đầu, đang định nói tiếp thì có tiếng tiểu nhị truyền đến, thì ra là đồ ăn đã được mang lên. Khang Hy bảo Lương Cửu Công và Minh Phong cùng ngồi xuống nhưng hai người này đều không dám, cho đến khi Khang Hy tức giận trợn mắt nhìn họ thì họ mới run rẩy ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được ngồi cùng bàn với Hoàng đế nên đều cảm thấy rất hồi hộp, nhưng thấy sắc mặt của Khang Hy rất ôn hòa thì mới từ từ vững tâm.
Tử Tu ngồi bên cạnh Lương Cửu Công, vừa ngẩng đầu lên thì thấy vết bầm tím trên mặt Lương Cửu Công, vì thế hỏi: “Lương… huynh, mặt của ngươi thật sự không sao chứ?”
Nói xong còn liếc sang nhìn Minh Phong mang theo ý trách cứ. Minh Phong hoàn toàn ngơ ngác không biết tại sao Tử Tu lại nhìn mình như vậy.
Lương Cửu Công cười gượng: “Không sao, không sao, vài ba ngày nữa sẽ khỏi thôi.” Sau đó lén lút nhìn Khang Hy, trái tim đập binh binh trong lồng ngực.
Khang Hy chống cằm ôn hòa nhìn Lương Cửu Công: “Cửu Công à, nghe lén người khác nói chuyện thì phải trả giá, ngươi nói có đúng không?”
Tử Tu: “…”
Lương Cửu Công giật bắn người, thiếu chút nữa thì liền quỳ mọp xuống đất mà kêu lên “Hoàng thượng tha mạng”. Hắn vội vàng van lơn: “Nô tài biết sai rồi, nô tài không dám nữa.” May mà hắn không dám nói lớn chứ bằng không tất cả mọi người trong tửu lâu đều sẽ chú ý đến bên này.
Khang Hy cười nhẹ: “Biết sai là tốt, buổi sáng ngày mai qua trễ một chút.”
Lương Cửu Công vội gật đầu lia lịa “Dạ” không ngừng. Gương mặt quanh năm không đổi sắc của Minh Phong lộ ra ý cười, còn Tử Tu thì đỏ bừng hai má, chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.
Tử Tu mơ hồ hiểu được ý tứ của Lương Cửu Công và Khang Hy, y rụt đầu lại, không dám nhìn sắc mặt của mọi người. Tử Tu không hề biết rằng thái độ của y như vậy ở trong mắt của Lương Cửu Công và Minh Phong xem như là thừa nhận.
Lương Cửu Công vô cùng hoảng sợ, hắn nghĩ thầm khó trách Hoàng thượng cứ nhất định mang Tử Tu theo cùng. Thì ra Hoàng thượng thật sự thích Tử Tu! Minh Phong thì biết việc này chẳng liên quan gì đến mình nên chỉ lo cắm đầu ăn cơm không hé răng nói một lời.
Khang Hy cười thầm, hắn càng lúc càng cảm thấy trêu chọc Tử Tu đúng là một trò chơi rất vui.
Sau khi dùng bữa trưa xong thì Lương Cửu Công đi cùng Tử Tu ra chợ mua nguyên liệu nấu ăn, Minh Phong thì đi theo hộ vệ cho Khang Hy về khách sạn nghỉ ngơi.
Lần này trận đấu được chia làm hai vòng, vòng thứ nhất chủ yếu là để lọc bớt số lượng trù sư tham dự, vòng thứ hai mới là thi đấu đúng nghĩa. Trong vòng thứ nhất mọi người phải nấu món ăn giống như nhau, nguyên liệu và dụng cụ đều được bên phía tổ chức chuẩn bị sẵn. Nhưng đến vòng thi thứ hai thì các đấu thủ tham gia phải tự mình chọn món ăn cũng như tự chuẩn bị nguyên liệu. Bởi vì thời gian diễn ra giữa hai vòng rất sát nhau trong khi có vài nguyên liệu hơi khó tìm nên Tử Tu phải chuẩn bị sớm.
Lương Cửu Công đi theo Tử Tu quẹo trái quẹo phải. Chạy vào chợ bán nguyên liệu, chui vào hiệu thuốc bắc,.. cho đến tận chiều mới miễn cưỡng mang theo được gần đủ nguyên liệu quay về khách điếm. Trước kia ở trong cung nấu nướng chưa từng phải chạy khắp nơi tìm nguyên liệu như thế này, không ngờ nấu nướng bên ngoài lại vất vả như thế.
Tử Tu ngượng ngùng xin lỗi vì đã làm phiền Lương Cửu Công, Lương Cửu Công thì ngoài miệng nói không sao cả, trong lòng thì lại nghĩ “ai bảo ngươi đang được sủng ái, ai bảo Hoàng thượng lại thích ngươi như vậy chứ?”
Khi hai người về đến khách điếm thì đã là chạng vạng, đơn giản ăn qua loa một chút thì Khang Hy đòi ra chợ đêm chơi. Hai cái đùi của Lương Cửu Công lập tức nhũn ra, Khang Hy thấy hắn quá đáng thương nên bảo hắn khỏi cần đi theo. Tử Tu thì khỏe hơn nhưng mà y cần phải chuẩn bị cho trận đấu ngày mai nên cũng không đi ra ngoài.
Khang Hy và Minh Phong rời khỏi khách điếm, khi đi thì hưng phấn bừng bừng, khi về thì mây đen mù mịt. Tử Tu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng không dám mở miệng hỏi, đành phải im re ngồi yên một chỗ.
Tử Tu lén lút liếc nhìn Khang Hy, chợt y phát hiện ra trên cổ Khang Hy có vết son màu hồng phấn. Tử Tu giật mình, đại khái là đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Khang Hy đột nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nữ tử ở nơi này đúng là không biết liêm sỉ.”
Tử Tu vất vả lắm mới nhịn cười được, chắc chắn là Khang Hy không cẩn thận chạy đến thanh lâu rồi bị nữ tử ở đó khinh bạc. Minh Phong mặc dù có võ công cao cường nhưng hắn không thể động thủ với nữ tử chân yếu tay mềm.
Vì thế Khang Hy rơi vào bi kịch.
Khang Hy nhìn Tử Tu, càng nhìn càng cảm thấy Tử Tu tốt hơn đám nữ tử nhiều, bỗng dưng trong lòng hắn nảy ra ý tưởng: không biết cùng nam tử cá nước thân mật thì như thế nào?
——————-
Tác giả có lời muốn nói: tui sửa lại cái lỗi, Thiên Hương Lâu viết thành Như Ý Lâu TAT
Ru: hôm nai có 1 chương thau, nhà bạn làm đám giỗ nên bận wá hem mần nhiều được TAT, mà tối mai có khi bạn ko post được luôn tại đi chơi tất niên ^^
——————-
Bích La Xuân: danh trà vùng Thái Hồ, tỉnh Giang Tô.Là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc (xếp sau Long Tỉnh), Bích La Xuân cổ có tên gọi là “Hách Sát Hương Nhân” tức hương trà tỏa ra từ cơ thể.