Chương 24: Món ăn thứ hai mươi bốn
Đoàn người đi vào Thiên Hương lâu, Tiền lão bản bảo tiểu nhị đi chuẩn bị thức ăn còn bản thân mình thì mời nhóm người Khang Hy lên nhã các ở lầu hai. Khang Hy, Tử Tu và Tiền lão bản cùng ngồi xuống, hai người còn lại thì đứng hầu một bên.
Tiền lão bản thấy nhưng không có ý kiến gì mà hỏi thăm: “Diệp công tử, vị trù sư của huynh thật là lợi hại, không biết sư thừa của Tử Tu là từ ai?”
Khang Hy chỉ mỉm cười: “Chút tài mọn không đáng nhắc đến, Tiền lão bản chê cười rồi.”
Tử Tu: “…”
Tiền lão bản nhìn sang Tử Tu: “Tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng nhưng hy vọng Diệp công tử và Tử Tu huynh đệ sẽ hỗ trợ.”
Khang Hy thoáng ngạc nhiên: “Xin Tiền lão bản cứ nói, nếu có thể giúp đỡ thì chúng ta sẽ cố gắng hết sức.” Hơi liếc nhìn sang Tử Tu, Tử Tu cũng vội gật đầu.
Tiền lão bản nở nụ cười: “Thật tốt quá, trù nghệ của Tử Tu huynh đệ cao minh như vậy, không biết sau khi tỷ thí buổi chiều qua đi thì Diệp công tử có thể cho ta mượn Tử Tu ít hôm không?”
Khang Hy và Tử Tu đều tỏ ra kinh ngạc, không biết vì sao người này lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy, mượn người, đây đúng là chuyện thật mới mẻ.
Thấy hai người không lên tiếng trả lời, Tiền lão bản lại nói: “Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi Tử Tu huynh đệ. Tuy nói là mượn nhưng ta sẽ trả thù lao cho Tử Tu huynh đệ một ngày mười lượng bạc.”
Khang Hy hơi cau mày: “Không biết Tiền lão bản mượn Tử Tu để làm gì?”
Đây cũng là điều Tử Tu muốn biết, y biết mình chỉ là một trù sư, trong Thiên Hương Lâu nhiều trù sư như vậy thì hẳn là không đến phiên y mới đúng. Càng nghĩ Tử Tu càng không biết trong bụng người này đang có ý đồ gì.
Tiền lão bản tươi cười đáp: “Ta tin chắc là Tử Tu sẽ chiến thắng “Đại hội mỹ thực” đồng thời cũng biết hắn không có khả năng rời khỏi Diệp công tử đây mà đến Thiên Hương Lâu làm việc. Cho nên đành phải ra hạ sách này hy vọng có thể mượn Tử Tu vài ngày giúp ta kéo thêm ít khách đến Thiên Hương Lâu.”
Khang Hy bật cười: “Tiền lão bản đúng là quá chu đáo, sao ngươi dám tin tưởng Tử Tu nhất định sẽ thắng?”
Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng Khang Hy rất vui vẻ. Nếu như Tiền Thế Khôn đã nói như vậy chính là công nhận khả năng của Tử Tu. Đường đường là ngự trù trong Hoàng cung thì há có thể bại dưới tay mấy trù sư trong dân gian?
Tử Tu thì lại khác bởi vì cho dù y có thắng cuộc thi đấu này, y hoàn toàn không muốn đến Thiên Hương Lâu làm việc. Tử Tu lo lắng nhìn Khang Hy, không muốn Khang Hy đồng ý yêu cầu của Tiền lão bản.
Tiền lão bản thì cười đáp lời Khang Hy: “Tuy ta không phải là trù sư nhưng ta tự tin mắt nhìn người của mình không hề kém. Món cơm chiên trứng của Tử Tu nấu ra không một thí sinh nào vượt qua được, chỉ riêng điểm này thì cũng đủ biết trù nghệ của Tử Tu vượt trội hơn những người khác rất nhiều.”
Khang Hy quay sang Tử Tu hỏi: “Tử Tu, tự ngươi quyết định đi, có muốn sang giúp đỡ cho Tiền lão bản không?”
Tử Tu lộ vẻ khó xử. Tiền lão bản là người rất khôn khéo nên nhìn mặt Tử Tu là biết Tử Tu không muốn, vì thế lên tiếng đề nghị: “Tử Tu huynh đệ, ta không hy vọng xa vời ngươi có thể ở lại lâu, ngươi có thể giúp ta vòng trong ba ngày được không?”
Tử Tu đành phải đem lời từ chối đã ra đến bên mép nuốt ngược về. Người ta đã xuống nước đến cỡ này rồi, y mà còn từ chối nữa thì thật không phải phép, vì thế gật đầu: “Vậy được rồi, trong vòng ba ngày thôi nhé!”
“Được, vậy là ba ngày!” Tiền lão bản vui vẻ bắt lấy tay Tử Tu siết chặt không buông.
Khang Hy nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy thì đặc biệt cảm thấy không vừa mắt, hắn làm như lơ đãng kéo tay Tử Tu qua ân cần dặn dò: “Tử Tu, vậy thì ngươi phải cố gắng biểu hiện cho tốt, đừng để cho Tiền lão bản thất vọng!”
“Vâng, thiếu gia.” Tử Tu chẳng vui chút nào đáp.
Tử Tu biết việc này không thể trách Khang Hy, dù sao cũng là do chính miệng y hứa với người ta. Nhưng khi nghe thấy Khang Hy nói như vậy thì Tử Tu đột nhiên cảm thấy khổ sở, tựa như, mình bị đem bán.
Buổi chiều, mọi người cùng nhau đi đến sân thi đấu. Bởi vì chỉ còn lại có mười người nên quảng trường rất trống trải. Đám người Khang Hy ngồi ở vị trí khá gần, có thể quan sát rõ trận đấu.
Người chủ trì lại tiếp tục đứng lên bục hô to: “Vòng thi đấu này món ăn sẽ do các vị tự mình sáng tạo ra. Thời gian thi đấu là một canh giờ, trong lúc thi đấu không được rời khỏi vị trí. Trận đấu bắt đầu!”
Người chủ trì vừa dứt lời thì các thí sinh lập tức bắt tay vào việc. Tử Tu đứng ở khu vực thứ tư, món ăn y định nấu là món Phượng hoàng tung cánh (1). Vì đã có chuẩn bị kỹ hơn nên lần này Tử Tu không phải lúng túng như lúc sáng nữa, từ đầu tới cuối đều thuận buồm xuôi gió.
Phượng hoàng tung cánh, nguyên liệu chính là thịt vịt, sau đó là trứng gà, dưa chuột và các loại rau củ khác phối hợp. Đầu tiên Tử Tu hấp trứng lên cho chín rồi tách lòng trắng và lòng đỏ trứng gà ra, sau đó để qua một bên, tiếp theo bắt đầu xắt lát dưa chuột.
Công đoạn xắt lát dưa chuột là công đoạn thử thách đao công rất nhiều. Nếu xắt miếng quá mỏng hay quá dày đều không được, việc này đối với người thường mà nói thì khá là khó khăn nhưng với Tử Tu thì dễ dàng như ăn sáng. Trước tiên Tử Tu cắt bỏ đầu và phần đuôi của quả dưa rồi sau đó dùng hai tay giữ dao đặt dưa chuột lên, tay trái hơi dùng chút lực ném dưa chuột lên không trung.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai cây dao của Tử Tu không ngừng khiêu vũ, xắt những miếng dưa chuột thành những lát mỏng vừa đúng hai phân đều đặn. Dưa chuột theo tứ tự rơi xuống nằm ngay ngắn chỉnh tề trên đĩa. Bất quá vẫn còn chưa xong, sau khi xắt dưa chuột rồi thì Tử Tu đặt cây dao bên tay phải xuống, sau đó bưng đĩa, tiếp theo cổ tay lại khẽ động khiến cho dưa chuột theo thứ tự bay lên, cây dao bên tay trái lại tiếp tục vung ra.
Ngay lập tức ruột dưa chuột và vỏ dưa không ngừng bay tán loạn như thiên nữ tán hoa trong không trung, sau đó nhất loạt rơi xuống. Sau khi công đoạn thái dưa hoàn tất rồi, vỏ dưa chuột nằm ở một mâm, thịt dưa chuột nằm trên một mâm đều tăm tắp vô cùng điêu luyện và tinh tế.
Tất cả mọi người nhịn không được mà trầm trồ khen ngợi, ngay cả Khang Hy cũng lộ ra nụ cười hài lòng. Khang Hy thừa nhận bản thân mình đã bị trù nghệ của Tử Tu mê hoặc rồi.
Những thí sinh dự thi đứng xung quanh há hốc mồm, nhất thời họ quên mất mình cần phải làm cái gì. Tử Tu thì chỉ cười khẽ bắt đầu lóc xương vịt. Sau khi rút hết xương vị rồi thì Tử Tu bắt đầu cắt thịt, cây dao ở trong tay Tử Tu như có sinh mệnh, dường như ngay cả khi Tử Tu không nhìn vẫn đều có thể cắt được những miếng thịt hoàn hảo nhất.
“Đó là ai?” Mặc ngự trù hơi nghiêng đầu hỏi Tiền lão bản, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Tiền lão bản đáp: “Tên của người đó là Lâm Tử Tu. Sao hả? Trù nghệ không tồi chứ?”
Mặc Hải gật đầu đáp: “Chỉ e là ngự trù cũng không hơn được, không biết người này là nhân sĩ phương nào mà lại sở hữu đao công xuất sắc như thế?”
Tiền lão bản nheo mắt nhìn Tử Tu, ánh sáng trong mắt càng đậm. Ngự trù à? Xem ra mình không nhìn lầm người, nếu như có thể mời Tử Tu đến Thiên Hương Lâu thì bạc mỗi ngày đếm mỏi tay vẫn không hết.
Món ăn của Tử Tu đã đến được giai đoạn cuối, y xếp thịt vịt ở chính giữa tạo thành hình Phượng hoàng tung cánh, sau đó dùng dưa chuột, cà rốt, lòng đỏ trứng xếp thành hình lông phượng hoàng. Rồi lại dùng rau củ tỉa thành miệng, móng vuốt, các bộ phận còn lại, cuối cùng một mâm Phượng hoàng tung cánh đã hoàn thành.
Thời gian thi đấu vừa vặn kết thúc, người chủ trì yêu cầu họ theo thứ tự mang thành phẩm lên đài để cho ba vị bình thẩm nếm thử.
Không biết người đầu tiên nấu món gì mà cả ba người kia đều chỉ mới nhìn thoáng qua đã lắc đầu, người nọ thì thở dài không cam lòng đi xuống, nhìn giống như đang khóc.
Tử Tu thật không hiểu nổi, dù cho không thắng được cũng đâu đến nỗi phải khóc như vậy chứ. Tử Tu không biết người nọ đã thi liên tục năm năm, mỗi lần đều chỉ qua được vòng thứ nhất nhưng đến vòng thứ hai thì thất bại.
Rồi tiếp theo là đến người thứ hai, người thứ ba, hai người này đỡ hơn một chút là cả ba vị bình thẩm đều nếm thử món ăn. Sau đó đến phiên Tử Tu, Tử Tu bưng thức ăn lên, báo tên món ăn rồi vạch tấm che đưa thức ăn ra cho chủ khảo nếm thử.
Ở chính giữa đĩa là một chú chim phượng hoàng sặc sỡ, chim phượng được gia công vô cùng tỷ mỉ và sống động, giống như đang sải cánh bay lên trời cao, ba người không ngừng tặc lưỡi gật đầu khen ngợi.
Mặc Hải cầm đũa lên nhưng cứ giữ tư thế như vậy nửa buổi vẫn không hạ xuống, ông ta lẩm bẩm: “Món ăn tinh xảo như vậy, sao ta nỡ nhẫn tâm phá hư chứ?”
Tiền lão bản gật đầu: “Mặc ngự trù nói đúng lắm, bất quá nếu như không nếm thì sao biết được hương vị đây?”
Mặc Hải tán thành, sau đó gắp một miếng thịt vịt lên, Tiền lão bản và Liễu lão bản cũng hạ đũa. Tiền lão bản thì gắp một miếng lòng đỏ trứng còn Liễu lão bản thì gắp một miếng lòng trắng trứng.
Tử Tu lẳng lặng đứng một bên chờ đợi, thái độ rất kính cẩn có lễ chứ không hề tỏ ra kiêu căng hay nóng vội.
Khang Hy khẽ hừ nhẹ một tiếng, hắn cảm thấy hơi hối hận. Tử Tu tài năng là như thế sao có thể cho họ Tiền kia mượn được? Bất quá lời đã nói như bát nước đã hắt đi, có muốn cũng không thể thu hồi lại.
“Thịt rất mềm mại, hương vị thơm ngon.” Mặc Hải tấm tắc khen ngợi.
“Lòng đỏ trứng xốp, thơm mà không ngấy.” Tiền lão bản buông đũa đánh giá.
“Lòng trắng trứng rất ngon miệng, không quá cứng cũng không quá mềm.” Liễu lão bản nếm xong cũng nói.
“Món ăn này quả thực là thượng phẩm.” Liễu lão bản tổng kết.
Những món ăn được mang lên sau đó dưới ánh sáng rực rỡ của Phượng hoàng tung cánh đều trở nên lu mờ thất sắc, Tử Tu rất đơn giản mà trở thành người cuối cùng chiến thắng như dự kiến.
Bởi vậy Tử Tu không thể không đến Thiên Hương Lâu ngồi ngốc ba ngày.
Buổi tối thứ ba Tử Tu và Khang Hy cùng nhau ngủ, trong lòng hai người đều có chút khác thường. Tử Tu thì hơi e ngại Khang Hy, chỉ sợ hắn đột nhiên lại nhào đến hôn mình. Mà Khang Hy thì lại đang rất khó chịu trong lòng. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai Tử Tu phải đến Thiên Hương Lâu thì hắn liền bứt rứt không ngừng xoay tới xoay lui trên giường hại Tử Tu cũng không ngủ được.
Tử Tu khẽ nói: “Thiếu gia, xin lỗi, nếu như ta không hứa với Tiền lão bản đến Thiên Hương Lâu thì ngày mai chúng ta đã có thể trở về rồi.”
Khang Hy xoay người nhìn Tử Tu bảo: “Ta có nói phải về sớm như vậy à? Bất quá ngươi phải nhớ cẩn thận đừng để bị lừa mà còn đần độn không biết.”
Tử Tu gật đầu: “Cám ơn thiếu gia quan tâm, chỉ có ba ngày thôi, thời gian sẽ qua rất nhanh.”
Hôm sau Tử Tu thu dọn đồ đến Thiên Hương Lâu, y đi rất sớm, đến nơi vừa vặn là lúc Thiên Hương Lâu mở cửa. Tiểu nhị vừa thấy Tử Tu đến thì tươi cười mời y vào trong.
“Lâm công tử, lão bản bảo mấy ngày này ngươi sẽ ở đây, phòng đã thu dọn xong rồi, xin mời đi theo ta.” Tiểu nhị đưa Tử Tu đến hậu viện. Khác hẳn với vẻ náo nhiệt ở phía trước thì hậu viện vô cùng im ắng, những chậu hoa cúc đều đang nở rộ, cảnh sắc rất là tươi đẹp.
Tiểu nhị dẫn Tử Tu đến một gian phòng, Tử Tu đánh giá một chút, gian phòng này được bày trí khá ổn. Tử Tu cất túi đồ vào trong, cũng không cần phải thu dọn gì nhiều, liền đi ra cùng tiểu nhị.
“Xin hỏi Tiền lão bản có bảo ta cần phải làm gì không?” Tử Tu đi theo sau tiểu nhị hỏi thăm.
Tiểu nhị lắc đầu: “Lão bản không có dặn dò gì hết. À lão bản ở bên đó, tự ngươi qua hỏi thử đi.” Tiểu nhị chỉ một hướng, Tử Tu nhìn qua thì thấy Tiền lão bản đang ở trong hoa viên chăm sóc cho hoa cúc.
Tử Tu cám ơn tiểu nhị rồi một mình đi đến chỗ Tiền lão bản. Hiển nhiên là Tiền lão bản đã chú ý đến Tử Tu vì thế buông công cụ trong tay ra vui vẻ chào hỏi Tử Tu: “Tử Tu, ngươi đến sớm thế, đã dùng điểm tâm chưa?”
Tử Tu gật đầu, có chút khẩn trương hỏi: “Không biết lão bản cần ta giúp việc gì?”
Tiền lão bản đột nhiên vươn tay kéo Tử Tu, Tử Tu vội rụt lại tránh né nhưng không được, Tiền lão bản vừa kéo tay Tử Tu vừa cười nói: “Đến đây ngồi đi, bây giờ chưa cần nấu nướng gì đâu.”
Tử Tu theo Tiền lão bản qua một bên ngòi xuống, Tiền lão bản chỉ chăm chăm nhìn Tử Tu, bàn tay càng siết chặt. Tử Tu cau mày hỏi: “Tiền lão bản, ngươi làm cái gì thế?”
Tiền lão bản lúc này mới buông tay Tử Tu ra cười hỏi: “Tử Tu, ngươi cảm thấy viện này của ta như thế nào?”
Tử Tu hoàn toàn không hiểu gì hết, người này nói sang chuyện khác thật nhanh. Tử Tu mất tự nhiên nhìn xung quanh, cảm thấy cũng rất đẹp nên cứ thật lòng mà khen ngợi.
Tiền lão bản nghe xong thì rất vui vẻ, hỏi tiếp: “Vậy ngươi có muốn ở lại đây không?”
Tử Tu lắc đầu đáp ngay: “Không muốn.”
Tiền lão bản dở khóc dở cười, liền không tiếp tục đề tài này nữa. Tử Tu càng lúc càng không thể hiểu nổi người này đang nghĩ cái gì, lúc trước không phải nói nhờ y đến kéo khách sao? Giờ y ngồi ngốc ở đây thì kéo khách kiểu gì?
Tử Tu cảm thấy hơi bồn chồn, y thấy vị Tiền lão bản này càng lúc càng quái dị.
Nói huyên thuyên nửa ngày trời, Tiền lão bản mới bảo: “Món Phượng hoàng tung cánh của ngươi hôm qua làm rất tuyệt nên rất nhiều người nổi danh trong thành rất muốn nếm thử, vì thế chủ yếu ta mời ngươi đến là để làm món này. Ngươi yên tâm, ta sẽ trả đủ tiền cho ngươi, nếu như họ càng hài lòng thì ta sẽ trả tiền gấp đôi.”
Tử Tu thoáng thả lỏng, cuối cùng người này cũng nói được những lời mà y nghe hiểu. Tử Tu cho rằng đây là mục đích chính khi Tiền lão bản mời mình đến đây làm việc. Bất quá có tiền hay không cũng không quan trọng, dù sao thì y vẫn luôn ngâm mình trong cung, căn bản không có chỗ xài tiền.
“Vậy được rồi, ta bắt tay vào việc luôn bây giờ chứ?”
“Được, để ta mang ngươi đến trù phòng, hôm qua đã có ba người đặt sẵn, khoảng trưa nay họ sẽ đến dùng bữa.” Tiền lão bản vừa nói vừa dẫn Tử Tu đến nhà bếp, đồng thời nháy mắt hỏi Tử Tu: “Tử Tu à, ngươi có biết món ăn này của ngươi được định giá là bao nhiêu không?”
Tử Tu lắc đầu, Tiền lão bản bảo: “Hai mươi lượng.”
Tử Tu hơi giật mình: “Mắc như vậy?”
“Ừ, cho nên ta mới mời ngươi đến giúp ta chứ.” Trong lúc nói chuyện thì có tiểu nhị chạy đến báo với Tiền lão bản là lại có người đặt món ăn này.
Tiền lão bản cười vui vẻ: “Ngươi thấy chưa, có ngươi ở đây thì tiền cứ cuồn cuộn đổ về.”
Tử Tu: “…”
Thấy Tiền lão bản nói như vậy, Tử Tu cảm thấy Tiền lão bản quả thật nên trả tiền lương cao cho mình. Chỉ là Tử Tu không ngờ món ăn mình nấu ra lại đắt tiền đến thế, nếu sau này không làm ngự trù nữa thì ra ngoài mở tửu lâu coi bộ cũng rất ổn.
Đến bếp rồi, Tiền lão bản phái hai người hỗ trợ cho Tử Tu, vì buổi trưa nay có đến bốn người đặt món nên lượng công việc của Tử Tu khá nhiều.
Có lẽ đúng như lời Tiền lão bản, có Tử Tu ở đây thì tiền cứ cuồn cuộn chảy về, đến buổi chiều lại có thêm bốn đơn hàng nữa. Tử Tu bận đến lu bù, lượng công việc như thế này cho dù một ngày trả cho y hai mươi lượng cũng không đủ.
Tất cả tiểu nhị lẫn trù sư ở trù phòng đều đã nhìn thấy tuyệt kỹ của Tử Tu, người người đều tâm phục khẩu phục. Thậm chí có người còn xưng huynh gọi đệ với Tử Tu, hy vọng Tử Tu có thể truyền thụ kinh nghiệm lại cho họ. Tất nhiên là Tử Tu chẳng dư được chút thời gian nào mà truyền kinh nghiệm lại cho họ, hơn nữa những kỹ xảo này cũng không thể luyện được trong một sớm một chiều.
Chạng vạng nấu nướng xong, Tử Tu định tùy tiện ăn chút gì đó rồi đi nghỉ ngơi. Y thật sự đã mệt ch.ết rồi, nếu như không nghỉ ngơi đàng hoàng thì y không dám cam đoan ngày mai còn có thể đứng bếp được nữa không.
Tử Tu vừa mới ra khỏi bếp thì chợt nghe thấy có người gọi mình.
“Tử Tu!”
Là Tiền lão bản vừa cất tiếng gọi, “Còn chưa có ăn gì phải không? Ta đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, cùng qua đây ăn đi.”
Tử Tu định từ chối nhưng mà bản thân y thì không thể tiếp tục tự nấu cho mình được nữa, đành phải đi qua. Tiền lão bản vui vẻ đi trước dẫn đường về phía hậu viện. Tử Tu chợt nhớ ra, hình như ở hậu viện còn có một cái đình nhỏ.
Quả nhiên, Tiền lão bản dẫn Tử Tu vào trong đình, trên bàn đã bày đầy rượu và thức ăn, xem ra Tiền lão bản đã có chuẩn bị trước. Tử Tu không khỏi có chút động dung, vị Tiền lão bản này quả đúng là chu đáo.
“Ngồi đi Tử Tu.” Tiền lão bản ra ý mời.
Tử Tu gật đầu, ngồi xuống đối diện Tiền lão bản, Tiền lão bản rót đầy rượu cho Tử Tu, lại rót cho mình một chén.
“Chắc là ngươi mệt lắm rồi, uống chén rượu đi.” Tiền lão bản vui vẻ mời. “Tử Tu, hôm nay rất cám ơn ngươi.”
“Không cần phải khách sáo như vậy, ngươi cũng có trả lương cho ta mà.” Tử Tu mỉm cười, y cảm thấy mình vất vả như vậy vẫn rất đáng giá, sau này nếu như có mở tửu lâu thì tiền tích cóp từ bây giờ sẽ có chỗ dùng rồi.
Tiền lão bản cười nói: “Tử Tu à, ta đúng là càng lúc càng luyến tiếc thả ngươi đi, ngươi thật sự không suy nghĩ đến việc ở lại đây làm việc sao?”
Tử Tu lắc đầu: “Cám ơn Tiền lão bản đã ưu ái nhưng thật sự ta không thể lưu lại đây, thiếu gia nhà ta sẽ không cho phép.” Kỳ thật ngay cả bản thân Tử Tu cũng không muốn ở lại, người có trù nghệ cao siêu đều tập trung trong cung, ở đó y có thể học hỏi được nhiều hơn.
Tiền lão bản tỏ ra tiếc nuối: “Thôi đành vậy, Tử Tu, cạn chén.” Trong mắt Tiền lão bản chợt lóe lên một tia quyết tuyệt, Tử Tu vốn trì độn đương nhiên là không thấy được.
Tử Tu bưng chén lên uống cạn, cảm thấy vị rượu rất nhẹ vì thế yên tâm không ít. Sau đó hai người câu được câu không hàn huyên, Tiền lão bản không ngừng mời Tử Tu cạn chén.
Tử Tu cảm thấy đầu có hơi choáng váng, thân thể bắt đầu nóng bừng lên, chắc là do vừa mới uống rượu. Cơn gió mát ban đêm thổi qua giúp thần trí của Tử Tu thanh tỉnh hơn một chút.
“Tử Tu, ngươi cảm thấy nóng phải không?” Tiền lão bản không biết từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh Tử Tu, một bàn tay ôm lấy eo y, tay kia thì nắm cằm của Tử Tu.
Tử Tu đẩy tay Tiền lão bản ra, mơ hồ đáp: “Xin lỗi, ta… ta muốn đi ngủ.” Đầu óc của Tử Tu phản ứng rất chậm, mất một lúc mới cảm thấy động tác của Tiền lão bản rất kỳ quái.
Tiền lão bản càng siết chặt vòng eo của Tử Tu, khoảng cách nhỏ giữa hai người lập tức biến mất.
“Tử Tu, ngươi ở lại đây đi! Ngươi xem, ta rất thích ngươi, nếu ngươi ở lại ta sẽ tặng cả tửu lâu này cho ngươi.” Tiền lão bản không ngừng thì thầm vào tai Tử Tu.
Tử Tu nghiêng đầu qua một bên, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo đáp: “Ta không muốn… ta muốn đi ngủ…”
“Đừng tuyệt tình như vậy, nếu muốn ngủ thì ta có thể ngủ cùng ngươi. Tử Tu, ta rất thích ngươi.” Tiền lão bản hôn lên lỗ tai của Tử Tu khiến Tử Tu giật mình, không biết lấy đâu ra sức lực mà xô Tiền lão bản ra.
Tiền lão bản biến sắc gầm lên: “Ta đã cho ngươi mặt mũi như vậy rồi mà ngươi còn dám không biết xấu hổ. Ngươi cho là ngươi đã bước chân vào đây mà còn có thể đi ra ngoài sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như không phải vì ta có vài phần thích ngươi thì đã sớm đánh cho ngươi tàn phế rồi.”
Tử Tu lắc đầu, hoàn toàn không nghe ra được Tiền lão bản đang nói gì nhưng y biết là gã đang nổi giận với mình. Vì thế Tử Tu lảo đảo chạy được vài bước, kết quả là không cẩn thận đụng vào cây cột đình.
Tiền lão bản cả kinh, vội vàng chạy đến ôm lấy Tử Tu: “Ngươi muốn tự sát? Ta nói cho ngươi, ta không cho phép.” Gã bế bổng Tử Tu lên, cảm thấy thân thể của Tử Tu nóng bừng bừng như lửa, lại lộ ra ý cười.
Khi nãy gã đã bỏ thêm chút dược thôi tình vào trong rượu, thứ này phát tác rất chậm nhưng hiệu quả tuyệt đối là hạng nhất. Từ trước tới giờ những người mà gã nhìn trúng chưa từng chạy thoát, lần này cũng giống như vậy thôi.
“Tử Tu, ngoan đi, ta sẽ cho ngươi sung sướng đến tận mây xanh.” Tiền lão bản cười khoái trá hôn lên cổ Tử Tu.
Tiền lão bản rất thích những thiếu niên xinh đẹp, mặc dù Tử Tu không phải là tuyệt sắc giai nhân gì nhưng y lại rất đơn thuần, mang theo một vẻ đẹp thuần khiết. Bởi vậy ngay từ khi Tử Tu đi báo danh gã đã để ý đến, sau đó bắt đầu triển khai kế hoạch tiếp cận.
Gã chơi chán tiểu quan ở thanh lâu rồi nên thỉnh thoảng cũng muốn nếm qua những nam tử sạch sẽ. Về phần Diệp công tử kia, hừ, đến lúc đó đưa cho hắn ít tiền là được rồi. Dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, chắc là đối phương cũng chẳng buồn để ý.
Nghĩ như vậy, Tiền lão bản càng thêm vui vẻ, đôi mắt hoa đào khép lại thành hai khe hở, ôm Tử Tu đi về phòng mình.
————–
Phượng hoàng tung cánh: bạn hem tìm được vịt, lấy gà xài đỡ đê