Chương 65: Món ăn thứ sáu mươi lăm

Một ngày, Tử Tu nhận được một phong thư ngoài ý muốn, là do Đinh Chí Nguyên nhờ người chuyển vào. Nói là thư chi bằng nói là một tờ giấy, bởi trên mặt chỉ có sáu chữ: Mời đến tửu lâu gặp mặt.


Tử Tu nhìn chằm chằm phong thư mỏng manh nửa ngày, cuối cùng xác định quả thật không còn ám hiệu nào khác mới tin tưởng trên này thật sự chỉ có sáu chữ. Nhưng vì cái gì chỉ có sáu chữ? Sư huynh rốt cục muốn nói điều gì?


Cuối cùng Tử Tu đành mang phong thư này đi tìm Trình Lễ, Trình Lễ xem xong cũng không hiểu chút nào, đành nói: “Có thể là sư huynh ngươi nhớ ngươi. Ngươi cũng biết nó ở bên ngoài một mình không cách nào vào cung, chúng ta lại cả mấy tháng trời không xuất cung thăm nó. Tử Tu, ngươi đi nói với Hoàng thượng rồi xuất cung đi thăm sư huynh ngươi đi.”


Tử Tu nghĩ cũng đúng, vội cầm thư đi tìm Khang Hy. Khang Hy nghe Tử Tu bảo muốn xuất cung vốn có chút không vui, nhưng hắn lại không muốn khiến Tử Tu cũng không vui nên đành phải đồng ý. Để đảm bảo an toàn, Khang Hy còn để Minh Phong đi theo Tử Tu ra ngoài.


Minh Phong đánh xe ngựa mang Tử Tu xuất cung, còn chưa đi đến tửu lâu đã bị một đám người vừa đi vừa nói chuyện thu hút sự chú ý.
Một người nói: “Nghe nói chưởng quầy của Ngự Thiện Tửu Lâu bị đánh một trận, không biết sống ch.ết ra sao.”


Người còn lại kinh ngạc hỏi: “Là ai đánh hắn? Không phải có người nói sau lưng hắn có người trong cung làm chỗ dựa à?”


available on google playdownload on app store


Người kia nhìn trái nhìn phải rồi thần thần bí bí nói: “Ngoại trừ cái tên Mã công tử ngang ngược kia thì còn ai vào đây nữa. Ta nói cho ngươi biết, nghe nói hai người này đồng thời coi trọng tiểu thư của Hàn gia. Nghe nói vị tiểu thư đó bế nguyệt tu hoa chim sa cá lặn, lưỡng tình tương duyệt với chưởng quầy của Ngự Thiện Tửu Lâu. Ai ngờ lại để cho Mã công tử chú ý, Mã công tử là ai chứ, cha hắn là Hộ bộ thượng thư, ai dám chọc vào?


Mã công tử ỷ phụ thân của mình có quyền có thế, căn bản không để một tên chưởng quầy nho nhỏ vào mắt. Vì thế hắn ta mang theo gia đinh đến Ngự Thiện Tửu Lâu sinh sự, đánh cả chưởng quầy lẫn tiểu nhị luôn.”
Tử Tu: “…”


Rốt cục y cũng hiểu tại sao sư huynh lại viết thư cho mình. Sớm nên nghĩ đến, sư huynh là người không thích thiếu nợ ai, nếu không phải huynh ấy đã đến đường cùng thì tuyệt đối sẽ không nhờ y giúp đỡ.


Tuy Tử Tu sớm biết sư huynh có người trong lòng, nhưng vẫn không biết đối tượng là ai, càng không biết ở giữa lại nhảy ra một Mã công tử. Tử Tu lòng nóng như lửa đốt, thúc giục Minh Phong đi nhanh một chút. Nghe lời người nọ nói thì sư huynh dường như bị thương rất nặng, không biết giờ đã ra sao rồi.


Ngự Thiện Tửu Lâu rất vắng vẻ, khác hẳn với cảnh tượng đông như trẩy hội hôm nào, trước cửa treo một tấm bảng nghỉ buôn bán. Tử Tu dùng sức gõ cửa hơn nửa ngày mới có người ra mở.


Người mở cửa là tiểu nhị trong tửu lâu, mặt mũi bầm dập, còn chống gậy đi ra, thấy là Tử Tu đến mở mở cửa rộng một chút. Tử Tu không có thời gian để ý đến tiểu nhị kia, trực tiếp chạy đến hậu viện tìm Đinh Chí Nguyên.


“Sư huynh, sư huynh…” Tử Tu lo lắng gọi to, tiểu nhị mà bị đánh thành như vậy thì sư huynh nhất định còn thảm hơn.


Tử Tu thô lỗ đạp cửa phòng Đinh Chí Nguyên, bên trong lập tức truyền ra mùi thuốc nồng nặc khiến Tử Tu phải cau mày. Đinh Chí Nguyên nằm thẳng tắp trên giường, ngẫu nhiên còn ho khan hai tiếng. Tử Tu đau lòng muốn hỏng rồi, thấy sắc mặt sư huynh tái nhợt, trong lòng âm thầm rủa xả tên Mã công tử nào đó.


“Tử Tu…” Đinh Chí Nguyên lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. “Rốt cục thì đệ cũng đến.”
“Sư huynh, huynh thế nào rồi? Tại sao không nói cho đệ biết sớm?” Tử Tu nắm lấy bàn tay còn lành lặn của Đinh Chí Nguyên, cảm thấy tim đau như bị dao cắt.


Đinh Chí Nguyên mỉm cười: “Vẫn ổn, đại phu bảo ta nghỉ ngơi ít hôm sẽ không sao, sư huynh… khụ khụ… không còn cách nào khác mới phải tìm đệ…”


“Đệ biết, sư huynh, có việc gì đệ có thể giúp, huynh cứ việc nói, đệ nhất định tận hết sức để làm. Đúng rồi, lát nữa đệ sẽ hồi cung xin Hoàng thượng chút thuốc tốt, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ ra mặt thay huynh.” Tử Tu hít hít cái mũi, cố gắng không bật khóc.


Tử Tu không hỏi vì sao Đinh Chí Nguyên lại thành ra như vậy. Rõ ràng tình hình thực tế không thua kém lời người đi đường nói là bao, Tử Tu không muốn lại chọc vào nỗi đau của sư huynh.


Đinh Chí Nguyên dùng giọng nói đứt quãng kể lại hết mọi việc một lần: “…là sư huynh không muốn nói với đệ, vì sư huynh sợ không thành công lại khiến cho đệ và sư phụ mất công vui mừng…


Tử Tu, người nọ là nhi tử của Hộ bộ thượng thư, nghe nói hai ngày nữa sẽ đến Hàn phủ cầu hôn. Ta… ta không cam lòng… nhưng ta biết mình không xứng với Mộng Chi, muốn trách thì trách ta không có bản lĩnh, ngoại trừ nấu nướng ra thì không biết làm gì cả.” Nói xong lời cuối cùng, Đinh Chí Nguyên ứa nước mắt, hiển nhiên là rất đau lòng.


“Sư huynh, đừng nói nữa, huynh cần phải nghỉ ngơi. Huynh cứ ở đây đợi đệ. Đệ hồi cung một chuyến rồi lại quay lại.” Tử Tu biết nếu chỉ dựa vào sức của cả hai huynh đệ y thì nhất định sẽ không thể làm được gì, đối phương là nhi tử của thượng thư chứ không phải là con mèo con chó bên đường.


Đinh Chí Nguyên gật đầu, biết Tử Tu muốn làm gì, không khỏi lộ ra vẻ cảm kích. Chỉ là Hoàng thượng sẽ vì một dân chúng bình thường mà ra mặt xử lý nhi tử của đại thần sao?


Tử Tu vừa hồi cung thì lập tức đi thẳng đến Càn Thanh Cung. Đi được nửa đường thì Tử Tu mới nhớ ra hẳn là Khang Hy đang xử lý chính sự, Tử Tu cắn môi, quyết định đi tìm Lương Cửu Công trước.
Minh Phong hiếm hoi lắm mới mở miệng bảo: “Ngươi đi theo ta.”


Tử Tu hơi kinh ngạc, đúng rồi, Minh Phong là thị vệ bên cạnh Hoàng thượng, nhất định Minh Phong có cách thông báo chuyện này cho Khang Hy. Hai người cùng đến Càn Thanh Cung, Khang Hy quả nhiên còn đang xử lý triều chính, bên trong có đại thần đang thảo luận chuyện gì đó.


Chẳng bao lâu, các đại thần nối đuôi nhau đi ra. Tử Tu nhìn trời, phát hiện đã gần đến trưa, khó trách, thì ra đã đến giờ nghỉ trưa.
Thấy Tử Tu đến tìm mình giờ này thì Khang Hy vô cùng kinh ngạc, không phải Tử Tu xuất cung sao? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?


Tử Tu đi vào liền quy củ quỳ xuống, Khang Hy làm sao nỡ để cho Tử Tu quỳ liền đi xuống đỡ Tử Tu lên. Lương Cửu Công và Minh Phong tự giác canh ở bên ngoài, không nhìn tới những hình ảnh khiến cho người ta phải nảy sinh suy nghĩ kỳ quái.
“Tử Tu, sao lại thế này?”


Tử Tu đem chuyện của Đinh Chí Nguyên ra nói lại một lần, cuối cùng bảo: “Hoàng thượng, ngươi nhất định phải giúp đại sư huynh. Sư huynh và tiểu thư Hàn gia lưỡng tình tương duyệt, là Mã công tử hoành đao đoạt ái chia rẽ họ, còn đánh cả đại sư huynh nữa.”


Khang Hy nheo mắt lại đầy nguy hiểm, lập tức bảo Lương Cửu Công: “Gọi Mễ Tư Hàn lại cho trẫm.”
“Vâng.” Lương Cửu Công căng thẳng, biết vị đại thần luôn trung thành và tận tâm kia sắp gặp chuyện không ổn rồi.


Mễ Tư Hàn đáng thương mới vừa rời khỏi cung không xa đã bị gọi ngược trở về khiến ông không hiểu ra sao, không biết Hoàng thượng lại muốn làm cái gì. Tử Tu lui ra phía sau bình phong, cẩn thận đánh giá vị thượng thư lớn tuổi này.
Khang Hy ôn hòa hỏi: “Ái khanh, lệnh công tử gần đây vẫn tốt chứ?”


Tâm trạng Mễ Tư Hàn thay đổi thật nhanh, thầm kêu không ổn. Ông biết con mình luôn kiêu ngạo ương ngạnh nhưng nó chưa bao giờ gây ra chuyện gì lớn nên hầu như ông luôn mở một mắt nhắm một mắt. Nay Hoàng thượng lại nhắc, không lẽ đã biết chuyện gì?
“Tạ Hoàng thượng quan tâm, khuyển tử vẫn mạnh khỏe.”


Khang Hy mỉm cười: “Phải không? Sao trẫm nghe nói lệnh công tử rất kiêu ngạo ương ngạnh, thường xuyên khi dễ dân chúng?”
Mễ Tư Hàn nuốt nước miếng một cái, cố gắng giữ bình tĩnh: “Do vi thần không biết cách dạy con, xin Hoàng thượng thứ tội.”


Khang Hy vốn cũng chẳng muốn quản chuyện nhà người khác, nhưng việc này lại do Tử Tu nhờ cậy nên hắn không thể không bỏ ra chút tâm tư.


“Ngươi đúng là quản giáo vô phương, chuyện trước kia của lệnh công tử trẫm sẽ không truy cứu. Nhưng hôm qua hắn lại ở trước mặt mọi người hành hung người khác, đánh chưởng quầy lẫn tiểu nhị của Ngự Thiện Tửu Lâu một trận, còn dám phá hủy một đôi hữu tình.” Khang Hy dừng một chút, nhận ra mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trên trán Mễ Tư Hàn, vì thế hài lòng nói: “Ái khanh, việc này ngươi tính xử lý ra sao đây?”


Mễ Tư Hàn nghe thấy chuyện Ngự Thiện Tửu Lâu thì biết ngay là không ổn, ông vốn biết Hoàng thượng chính là người đứng sau chống lưng cho Ngự Thiện Tửu Lâu, nay con mình lại chọc trúng vào tay Hoàng thượng, thật đúng là… không biết sẽ có kết cục ra sao đây.


“Hoàng thượng bớt giận, vi thần nhất định sẽ giáo huấn khuyển tử để cho khuyển tử tự mình tới cửa bồi tội. Còn có, nhất định sẽ không để cho nó quấy nhiễu dân chúng nữa.”


Khang Hy chỉ lẳng lặng nhìn ông không nói gì khiến cho mồ hôi lạnh của Mễ Tư Hàn lại chảy ròng ròng, ông vội nói thêm: “Vi thần nhất định sẽ bắt nó ngoan ngoãn đọc sách, tương lai xuất lực vì triều đình.”


“Nếu ái khanh có trách nhiệm như vậy, trẫm sẽ tạm thời tha cho hắn. Bất quá nếu sau này trẫm còn nghe thấy hắn ức hϊế͙p͙ dân chúng nữa…”


“Vi thần nhất định sẽ đem nó giao cho Hoàng thượng, mặc Hoàng thượng xử trí.” Mễ Tư Hàn thở phào nhẹ nhõm, Hoàng thượng đã nói vậy thì tức là không truy cứu việc này nữa.


“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Đạt được mục đích, Khang Hy không nói thêm gì nữa, Mễ Tư Hàn lau mồ hôi, vội vàng chạy về nhà dạy dỗ nhi tử.
Tử Tu bước ra từ sau bình phong, vui mừng nở nụ cười. Y biết Hoàng thượng nhất định có biện pháp, đã vậy còn giải quyết rất nhẹ nhàng.


Khang Hy hài lòng nhìn Tử Tu, ngoắc ngoắc đuôi chạy đến hôn Tử Tu một cái hỏi: “Hài lòng chứ?”
Tử Tu gật đầu, Khang Hy ôm Tử Tu thở dài bảo: “Tử Tu, may mà ngươi không phải là kẻ có tâm cơ, nếu không thì ta nhất định sẽ biến thành hôn quân.”


Tử Tu “hả” một tiếng, không hiểu tại sao hắn lại nói vậy.
“Ngươi nghĩ đi, cho tới bây giờ, chỉ có ngươi mới có thể ảnh hưởng đến ta. Chỉ cần ngươi thổi gió bên gối, ta có thể không nhe lời ngươi sao?” Khang Hy cố tình ai oán nói.


Tử Tu sọc đen đầy đầu… y thổi gió bên gối từ khi nào? Vừa rồi hẳn không tính đi?
Khang Hy mỉm cười nhìn y, cảm thấy càng nhìn càng thích. Nếu Tử Tu là người có tâm cơ thâm trầm thì tám phần hắn sẽ không thích y. Cho nên hắn nhất định sẽ không trở thành hôn quân.


“Đúng rồi, Hoàng thượng, sư huynh bị thương rất nặng, ngươi có thể…”
“Ta đã cho thái y đến chẩn trị cho hắn rồi, ngươi cứ yên tâm đi. Hôm nay đã trễ rồi, ngày mai ngươi hẵng đi thăm hắn.” Kỳ thực Khang Hy không muốn Tử Tu vất vả, tuy nói là đi xe ngựa nhưng dù sao cũng bị xóc nảy mà.


“Ừ.” Có lời hứa của Khang Hy, Tử Tu cũng yên lòng. Y chợt nhớ đến mình còn chưa nói cho sư phụ nữa.


Không ngoài dự liệu, khi Trình Lễ biết Đinh Chí Nguyên đã yêu thích một cô nương thì vô cùng vui sướng, khi biết Đinh Chí Nguyên bị đánh lại vô cùng lo lắng, rồi biết lúc này Đinh Chí Nguyên đã không có việc gì thì lại nhẹ nhàng thở ra. Trái tim của ông nhất thời bị kích thích liên tục, mất nửa ngày mới trở lại bình thường.


“Sư phụ, đại sư bá chừng nào mới thành thân?” Tùng Viễn hào hứng hỏi.
Tử Tu sửng sốt, việc này quả thật y chưa nghĩ đến.






Truyện liên quan