Chương 12
Tiếng thét chói tai kia vẫn không dứt, Chu Viêm Minh một tay ngăn Phúc Hỉ, tìm chỗ phát ra âm thanh, Phúc Hỉ gấp đến độ kêu to: ” Hoàng Thượng đừng đi, Hoàng Thượng ——”
Hắn nhanh chóng chạy theo vài bước, họ tìm tới bên cạnh một cái ao, hai cung nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, trốn sau lưng Phúc Hỉ.
Phúc Hỉ đẩy nàng ra, tát một cái nói: “Nháo cái gì, không thấy Hoàng Thượng đang ở đây sao?”
Cung nữ kia hàm răng đánh cầm cập: “Nơi đó… Hoàng Thượng … nơi đó …”
Chu Viêm Minh nhìn theo hướng nàng chỉ, Phúc Hỉ đi trước vài bước, tới khóm hoa bên cạnh ao, thấy một bọc vải bẩn thỉu hở ra, vừa xốc lên lập tức hít một ngụm lãnh khí.
Chu Viêm Minh trong nháy mắt đã thấy rõ vật quấn trong vải, đứng yên hồi lâu, mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh từng đợt đập vào mặt, cũng không dám lên tiếng, toàn thân xương cốt đều run rẩy.
Cũng không biết qua bao nhiêu canh giờ, mọi người toàn thân đều lạnh thấu, lại nghe Chu Viêm Minh thở dài.
Phúc Hỉ thấp giọng: “Hoàng Thượng…”
Chu Viêm Minh quay đầu lại, Phúc Hỉ thấy trong con mắt lạnh lùng của hắn là một đám u hỏa, sợ tới mức đem nửa kia câu nói nuốt trở về. Chu Viêm Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, vung tay lên: “Mai đi.”
Phúc Hỉ lên tiếng, liếc mắt nhìn hai cung nữ, hai người vội không ngừng quỳ gối trên mặt đất, nhưng cũng không có vật gì, chỉ là hai cái đầu, trên đó máu tươi đầm đìa, không dám thở mạnh.
Phúc Hỉ bảo các nàng đem vải bố để vào trong hầm, lúc này mới nói với Chu Viêm Minh: “Hoàng Thượng, hai cung nữ này…”
Hai người lúc này mới lấy lại tinh thần, liên tiếp khấu đầu. Chu Viêm Minh cũng không để ý, xoay người bước đi, bước chân vừa vội lại mau, Phúc Hỉ đi theo hắn phía sau chạy chậm vài bước, thở hổn hển nói: “Hoàng … Hoàng Thượng …”
Chu Viêm Minh bỗng nhiên nhấc chân đá bay lồng chim trong tay hắn, Phúc Hỉ hoảng sợ, bùm một tiếng liền quỳ xuống: “Hoàng Thượng bớt giận.”
Chu Viêm Minh đứng trong chốc lát mới nói: “Ngươi đi về trước đi.”
“Chính là …” Phúc Hỉ chần chờ nói “Đường còn dài, lại là đêm tối.”
“Mau cút!” Chu Viêm Minh đạp hắn một cước, hắn ngã bổ nhào trên mặt đất, sau mới đứng lên, thật cẩn thận nhìn Chu Viêm Minh, chậm rãi lui xuống.
Chu Viêm Minh một mình đứng trong gió lạnh, đầu óc trống rỗng, vô thức cười vang. Nhất thời lại là người khi vừa tiến cung đã khiến huyết mạch kẻ khác phẫn trương. Hắn không mục đích đi loạn vài bước, trong lòng một đoàn lửa cháy, đốt sạch những thứ khó chịu, nhưng rốt cục vẫn là đi đến gian thiên điện kia.
Đông Tụ thấy hắn tiến vào, vội thu kim trong tay, cúi đầu nói: “Người đã ngủ rồi, hôm nay không biết tại sao mệt đến lợi hại, có cần gọi y dậy không?”
Chu Viêm Minh nói: “Không cần.”
Trong phòng vừa đổi nến mới, chân để nến dường như thật thấp, ngẫu nhiên một giọt sáp đỏ như máu loãng rới xuống dưới. Chu Viêm Minh thổi tắt nến, trong bóng đêm chỉ thấy bóng người cuộn mình ở trên giường, nhìn không rõ là ai. Chu Viêm Minh từng bước tới gần, bỗng nhiên một tay đè chặt người trên giường, y tinh tế nức nở một tiếng, cả người lẫn trong đống chăn đệm mềm mại. Chu Viêm Minh đè chặt khiến y không thở nổi, vô thức giãy dụa.
Trong phòng một mảnh tối đen, chỉ thấy hai bóng người trên giường ồ ồ thở dốc, tựa như dã thú khi tuyệt vọng, phẫn nộ, không thể bình tĩnh cất lời. Hắn ở sau lưng y, bất thình lình đem tinh khí cứng rắn cực đại đâm vào. Y cảm thấy thân thể nháy mắt đã bị xé rách, khó có thể chịu được đau đớn này, hình cụ thô to kia không biết tiết chế cứ thô bạo tiến nhập, y đau đến sắc mặt trắng bệch, tuyệt vọng muốn nắm lấy vật nào đó. Nhưng cái gì cũng đều không có, chỉ có đau đớn mãi không ngừng nghỉ, tất cả giãy dụa cùng bất lực đều bị cái lãnh khốc hoa lệ mai một, y khó có thể chịu được nhưng lại không thể nào trốn tránh, thứ trong thân thể đâm vào thật sâu thật sâu, y không rõ vì cái gì lại như thế, hai mắt đờ đẫn nhìn phía trước, nhưng phía trước lại chỉ có vách tường âm u.
Không đến canh bốn, Chu Viêm Minh liền rời đi. Khi trời sáng, Đông Tụ như thường lệ vào trong thu dọn, đã thấy Tiểu Chu ngã trong góc, phía sau là một vết máu đỏ tươi. Đông Tụ có chút giật mình, cúi đầu gọi y một tiếng, y cũng không trả lời. Đông Tụ day day thái dương cho y, nhất thời ngạc nhiên rụt tay về, nóng lợi hại như vậy, người sợ là đã hồ đồ, khó trách một chút tiếng động đều không có, trên mặt không có chút huyết sắc, bệnh trạng cũng nặng hơn. Đông Tụ biết đây là dấu hiệu nguy hiểm, liền chờ Hoàng Thượng lại tới, nhưng mãi cho đến buổi chiều vẫn không thấy bóng Chu Viêm Minh.
Đông Tụ mang tới một chậu nước, tinh tế giúp Tiểu Chu lau mặt cùng tay chân, chỉ cảm thấy khuôn mặt y nóng như lửa, nhưng tay lại lạnh như người ch.ết. Đông Tụ lo lắng ngồi ở bên giường nhìn y trong chốc lát, lại giúp y ăn chút nước canh, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Đông Tụ trong lòng càng lúc càng luống cuống, đứng ở cửa nhìn xung quanh hồi lâu, xa xa trông thấy tiểu thái giám Chiêu Hỉ của ngự thư phòng đi qua con đường phía trước điện, một tay xách váy, vội vàng đón đầu hắn.
Đông Tụ ở trong cung đã lâu, tiểu thái giám kia cũng nhận ra nàng, nở nụ cười nói: “Không phải Đông Tụ tỷ tỷ đây sao?”
Đông Tụ nắm hắn nói: “Xin hỏi công công thấy Hoàng Thượng ở đâu không?”
“Hoàng Thượng đang ở ngự thư phòng, tỷ tỷ có việc gì sao?”
Đông Tụ vội la lên: “Làm phiền công công bẩm báo Hoàng Thượng một tiếng, Nghiêm đại nhân bệnh rất nặng, sợ là ảnh hưởng đến tính mạng, xin Hoàng Thượng cho gọi ngự y.”
Chiêu Hỉ biết vị Nghiêm đại nhân này mấy ngày nay được Hoàng Thượng sủng ái, cũng không ngại việc nhỏ, liền quay về hướng ngự thư phòng.
Đông Tụ đứng ngồi không yên gần nửa canh giờ, Chiêu Hỉ lúc này mới khoan thai lộ mặt, thần sắc khác hẳn vừa rồi, ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch miệng nói: “Đông Tụ tỷ tỷ, việc nhỏ như vậy cũng làm ta phải đi một chuyến, hại ta bị Hoàng Thượng mắng.”
Đông Tụ giật mình: “Hoàng Thượng nói cái gì.”
“Nói cái gì?” Chiêu Hỉ cười lạnh một tiếng: “Khẩu dụ của Hoàng Thượng ——”
Đông Tụ vội vàng quỳ xuống, nghe Chiêu Hỉ âm thanh tức giận nói: “Có thể hại người, tóm lại là không ch.ết được, khi nào đã ch.ết, đến nói cho trẫm.”
Đông Tụ chấn động: “Hoàng Thượng đã nói như vậy?”
Chiêu Hỉ trầm mặt nói: “Chuyện này cũng có thể nói bừa được sao?”
“Nhưng Hoàng Thượng đối với Nghiêm đại nhân …”
“Đông Tụ tỷ tỷ.” Chiêu Hỉ dài giọng nói “Ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu đạo lý đó? Hoàng Thượng khi đã thích, như thế nào cũng là tốt, nếu là ghét, có thế nào người cũng không để vào mắt.”
Đông Tụ run giọng nói: “Nhưng mà … Nghiêm đại nhân, y bệnh rất nặng… “
“Hoàng Thượng không phải đã nói, khi người ch.ết hãy bẩm báo một tiếng, nói không chừng, Hoàng Thượng khai ân, có thể được thưởng một cái quan tài bằng bạc đấy.”
Đông Tụ trong lòng đau đớn, nghiêng ngả lảo đảo trở về, thấy Tiểu Chu mặt đỏ bừng vì sốt, trên thái dương phủ một lớp mồ hôi. Đông Tụ lại nhẹ nhàng đem y ôm vào trong ngực, y cả người lạnh ngắt, khe khẽ run rẩy. Đông Tụ đem chút nước canh còn lại cho y uống hết, nhưng thân thể y vẫn không bớt lạnh. Đông Tụ ngơ ngác ngồi trong chốc lát, nhớ tới lời Chiêu Hỉ, người ta nói quân vương thường bạc tình, hóa ra đạo lý này là có thật. Trước kia cảm thấy Tiểu Chu tính tình lạnh nhạt, Hoàng Thượng dỗ như thế nào cũng không vui vẻ, hiện giờ vẫn không vui, nhưng có lẽ thực hợp với không gian trống vắng này.
Đông Tụ ngơ ngác suy nghĩ, một tay mở cổ áo, cởi hết y phục, rồi đem cơ thể xích lõa chui vào ổ chăn. Tiểu Chu thấy bên người ấm áp, liền hướng về phía nàng dụi dụi. Đông Tụ vừa hơn hai mươi tuổi, chưa bao giờ chạm qua nam nhân, nhưng cũng không có tạp niệm, hai người dựa sát vào nhau, tới nửa đêm, Đông Tụ sờ đầu Tiểu Chu, nhiệt độ giảm đi một chút, trong lòng nhất thời mừng rỡ như điên.
Nhưng mà trời vừa chính Ngọ lại nóng lợi hại, nhưng người cũng đã tỉnh táo một chút, nếu không có tối hôm qua thì thực sự rất nguy hiểm.
Cứ như vậy lặp lại, ước chừng hơn nửa tháng, Tiểu Chu vốn đã đơn bạc, lần này càng gầy đến kỳ cục. Đông Tụ cười y đúng là thư sinh trói gà không chặt, Tiểu Chu cũng chỉ ảm đạm cười.
Trong cung tai mắt khắp nơi. Đông Tụ sợ Tiểu Chu sức khỏe không tốt, liền bảo nhà bếp làm chút thức ăn bổ dưỡng, đầu bếp nhìn nàng nói: “Đông Tụ, ngươi cũng không phải là người không hiểu quy củ, trong này một giọt nước, một cọng rau cũng bị phủ nội vụ ghi lại, một gã đầu bếp nhỏ như ta có thể tự tiện sao?”
Đông Tụ cười nói: “Đại thúc, ta sao không biết cái khó xử của ngươi, chỗ vật nhỏ này, ngươi xem có thể thu xếp lại được không ?”
Đầu bếp kia đem bạc vụ mân mê trong tay, mỉm cười, nhưng sau lại trả cho nàng: “Ngươi đừng làm khó ta, tam cung lục viện bảy mươi hai tần phi, nếu ai cũng làm như ngươi, chúng ta biết phải làm sao.”
Đông Tụ cầm bạc tức giận đến run run, biết hắn là ngại ít, giá như trong cung có sẵn mấy lượng, Tiểu Chu lại gầy như que củi, làm thế nào có thể vỗ béo y đây.
Đầu bếp kia thấy nàng còn không đi, vỗ vỗ nàng nói: “Đông Tụ à, ngươi là người tốt, ta cũng khuyên ngươi một câu, chủ tử kia ngươi dựa vào không được đâu, Hoàng Thượng nhất thời ham của lạ thôi, chờ trận này qua đi, ngươi có lẽ đã gặp qua những nam phi có kết cục tốt, nhưng y không phải, ngay cả một danh phận cũng đều không có, sớm chuẩn bị đại sự cho y đi, chớ để y tìm một thân cây thắt cổ tự vẫn”
Đông Tụ im lặng hồi lâu mới nói: “Người đó rất tốtt, Hoàng Thượng không để ý tới y, các ngươi cũng đối xử với y như vậy, đợi một ngày kia y …”
Đầu bếp cười to: “Đông Tụ, đứa nhỏ này thật là khờ dại …"”
Ngơ ngác đứng hồi lâu, đầu bếp kia cũng không để ý nàng nữa, nàng trong lòng lạnh thấu, đạo lí đối nhân xử thế ra sao, sao lại có những kẻ xem thường người khác đến thế. Trong cung phi tử vinh, nhục, phú quý, toàn bộ là do tâm trạng Hoàng Thượng.
Đông Tụ không nghe nữa, xoay người đi ra cửa. Nàng sao có thể không biết tình cảnh của Tiểu Chu, chỉ là y luôn tao nhã lịch sự, vẻ mặt không quan tâm hơn thua, khiến nàng khâm phục rất nhiều, cũng có vài phần ý tứ yêu thương bên trong. Đông Tụ trong lòng quyết định chủ ý, mặc kệ người bên ngoài nói thế nào, nàng vẫn sẽ che chở cho y.
Khi đi qua ngự hoa viên, gặp một đám người vây quanh hồ hoa sen, xì xào bàn tán cái gì đó. Đông Tụ có chút tò mò, thời điểm vừa nhìn thấy sự việc, nhất thời cảm thấy một trận buồn nôn, âm thầm kêu một tiếng xui, sáng sớm đã nhìn thấy thứ này.
Cung nhân bên cạnh đè tháp thanh âm nói: “Là Kiều phi, mấy ngày nay …”
Có người cười khẽ một tiếng nói: “Người này, mỗi ngày còn mộng làm hoàng hậu, giờ thì xuống âm ty với tổ tiên rồi…”
Một người che miệng nàng nói: “Ngươi lại nói bậy bạ gì đó, không sợ sao!”
Người nọ nói: “Sợ cái gì, trong cung chuyện như vậy còn ít sao, không biết đã đắc tội với người nào.”
Đông Tụ bỗng nhớ lại một chuyện sượt qua trong đầu, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng lắm, dần dần lại có một chút rõ ràng, hơi lạnh truyền từ đầu đến ngón tay, ngay cả hít thở cũng lạnh thấu xương.
Kiều phi … Kiều phi … đêm ấy, bọn họ chẳng phải đã gặp Kiều phi …
Đông Tụ bất giác bước nhanh hơn, tưởng chừng phía sau có ai đuổi, vội chạy vào thiên điện, xa xa trông thấy Tiểu Chu đứng ở trước cửa, nghiêng nghiêng đầu, da thịt trắng nõn lộ ra dưới tầng áo xám, thật tinh tế, nhất thời trong lòng nhẹ bẫng.