Chương 2: Lần đầu lấy máu
Bốn năm trước, Bắc Kinh.
Trong quán rượu tràn ngập ánh sáng chói mắt lẫn mùi vị của rượu và thuốc lá, dưới kích thích của cồn lẫn ma túy, đám đông lần lượt lên đến cao trào. Tuấn nam mỹ nữ điên loạn lắc lư thân mình theo âm thanh cuồng nhiệt, tứ chi cùng tứ chi giao hòa, gương mặt trẻ trung hiện ra biểu tình mê đắm, cảnh tượng tựa như địa ngục cực lạc.
Hầu Du đầu đổ đầy mồ hôi từ trong đám người chen về, đặt mông ngồi xuống ghế dựa: “Sảng khoái! Thật là sảng khoái!”
“Từng tuổi này còn thích nhảy disco, nhìn cậu là thấy nhiễm nặng bộ dáng giai cấp tư sản!” Hàn Việt thờ ơ bắn ra một ngụm khói, “Hầu quân trường không lột da cậu mới là lạ đó!”
Hầu Du thản nhiên phất tay: “Lão già đó đầu óc cứng nhắc, thời đại này thứ gì mới là đáng giá nhất chứ?”
Cả đám Thái Tử đảng bên cạnh đều cười vang: “Khoa học kĩ thuật có năng lực nhất! Ha ha ha…”
“Sai! Đời người ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đáng giá nhất.” Hầu Du khoát tay, ra vẻ thần bí: “Hàn nhị thiếu gia ngây ngốc trong quân đội lâu rồi, có lẽ không biết quán rượu này mới nhận vào một đám tiểu hài nhi nhỏ nhắn mềm mại, bộ dáng như học sinh trung học, chậc chậc…”
“Học sinh trung học?” Bên cạnh có người cười rộ lên: “Bây giờ đang thịnh hành học sinh sinh viên sao?”
“Bùi Chí cậu đúng là lão nhà quê, bây giờ chơi cái gì cũng phải chọn cái mới mẻ!”
Hầu Du quay đầu vẫy vẫy tay, quản lý sảnh lớn lập tức tươi cười bước tới: “Hầu thiếu gia có gì phân phó?”
“Chỗ ông mới tới mấy em xinh xinh đúng không, chọn vài em được nhất đến hầu hạ Hàn nhị thiếu gia của chúng ta đi.” Hầu Du chớp chớp mắt về phía Hàn Việt bên kia, vẻ mặt quái dị: “Gia thế Hàn nhị thiếu gia không tầm thường đâu, tôi báo trước với ông, đừng tìm mấy món hàng hạng ba đến lừa hắn! Nếu không, cẩn thận vị thiếu gia này xóa sổ cái quán rượu của ông!”
“Không dám không dám!” Quản lý sảnh lớn lập tức cười xòa lui ra, chỉ chốc lát sau đã dẫn tới mấy thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục học sinh trung học. Mấy tiểu hài nhi kia đều trang điểm rất đẹp, đôi mi dày lấp lánh kim tuyến, cổ áo đồng phục cố ý mở rộng cực điểm, còn váy của mấy thiếu nữ lại cực ngắn, thấp thoáng lộ ra cặp đùi tuyết trắng và cặp mông căng tròn.
Bùi Chí vừa thấy liền nổi lên hứng thú: “Wow, đồng phục rất hấp dẫn nha!”
“Bùi lão bản của chúng ta vậy mà cũng biết đến mấy thuật ngữ mới? Hiếm thấy hiếm thấy.” Hầu Du xoay người, vỗ vai Hàn Việt, “Hôm nay là để thiết đãi cậu, chúng tôi cho cậu ưu tiên, chọn trước đi.”
Đám người bên cạnh đồng loạt gật đầu nhường Hàn Việt chọn trước. Trong Thái tử đảng bọn họ, Hàn Việt xuất thân tốt nhất, bản thân cũng xem như không chịu thua kém, từ bé đã cùng cảnh vệ tập võ, tròn mười tám tuổi liền gia nhập quân đội. Suốt mười năm lăn lộn trong ấy, phụ thân còn chưa lui về tuyến hai, hắn đã vội vọt lên. Hiện tại nhắc tới lão nhị Hàn gia, không ít lão già đều phải bật ngón tay cái.
Hàn Việt cười nói: “Hiếm khi Hầu thiếu gia mời khách, vậy tôi đây không khách khí.” Nói xong, thuận tay túm lấy một nữ hài tóc dài váy ngắn trông khá đơn thuần, lại chọn thêm một nam hài mi mục thanh tú làn da tuyết trắng, “Đến châm thuốc cho tôi nào.”
Nam hài kia hết sức lanh lợi, lập tức rút điếu thuốc ra, đưa lên miệng mình châm lửa, sau đó mới xoay người chuyển sang miệng Hàn Việt. Mà tiểu cô nương bên kia cũng lắc mông rót ly rượu, nũng nịu môi kề môi đút cho hắn.
Hàn Việt kiên quyết ai cũng không cự tuyệt, hai tay ôm trọn nhuyễn ngọc ôn hương, đột nhiên nghe Bùi Chí hỏi: “Hàn nhị, khu công nghiệp quân sự Nộ Giang kia xây xong rồi, cậu lần này trở về rồi có định đi tiếp không?”
Hàn Việt uống một ngụm rượu: “À không, tôi trước tiên sẽ ở nhà một thời gian. Thế nào?”
“Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới, nếu cậu ở Bắc Kinh dài hạn, vị bảo bối nhi nhà cậu chẳng phải là thê thảm rồi sao? Mỗi ngày đều phải ứng phó cậu, ha ha ha!”
Hàn Việt cười cười không đáp.
Hầu Du nhịn không được sáp tới gần, hỏi: “Cái gì bảo bối nhi? Sao tôi chưa từng nghe thấy?”
“Cậu nghe thấy chuyện người yêu của Hàn nhị làm gì?”
“Tò mò không được à? Tại sao tôi chưa từng nghe nói Hàn Việt ở Bắc Kinh có hồng nhan tri kỷ?”
Bùi Chí chớp chớp mắt: “Không phải hồng nhan tri kỷ, là một cậu nhóc thôi, kĩ sư thuộc Sở khoa học nghiên cứu luyện kim. Qua lại với Hàn Việt chừng hai năm rồi, bất quá người ta hơi mắc cỡ, không thích ra ngoài xuất đầu lộ diện.”
“Ai, đám người phần tử trí thức! Như thế nào lại đi theo tên quân nhân kiêu ngạo như Hàn Việt?”
“Chuyện này cậu có thể hỏi Hàn Việt a.”
Hàn Việt đang từ từ nhắm mắt hưởng thụ tiểu cô nương kia mát-xa, nghe vậy liền mở mắt, vẻ mặt vô tội: “Có gì đáng hỏi đâu? Y một mình sống bên ngoài, không bằng hữu không quan hệ, nếu không tôi làm sao chọn một kĩ sư chứ?”
Bùi Chí cười khúc khích: “Cậu lại giấu đi cái đuôi lang sói của mình rồi! Lúc ấy là ai dùng súng ép người ta ở nhà không cho ra khỏi cửa? Là ai dùng còng tay còng người ta hai ngày hai đêm? Sau đó còn tiếp tục uy hϊế͙p͙ người ta, nếu không chịu thỏa hiệp thì coi chừng cả nhà gặp phiền toái?”
Hầu Du kinh ngạc: “Hàn nhị đã làm mấy chuyện này?”
“Không chỉ có thế đâu! Cậu biết không, lúc ấy Hàn nhị nói thế này: ‘Cậu con mẹ nó nếu không thỏa hiệp, cẩn thận lão tử cho cậu tờ giấy chứng nhận tử vong, từ nay về sau cậu không nhà không cửa không công việc, trở thành một người đã ch.ết không hộ tịch!’ Sau đó lời uy hϊế͙p͙ có tác dụng, thủ đoạn của Hàn nhị người bình thường chống đỡ không nổi a.”
Hàn Việt nói: “Tôi rất thích y mà.”
“Cậu con mẹ nó thích thì đem y lăn qua lăn lại, lần trước cậu về Bắc Kinh nghỉ ngơi nửa tháng, người ta phải đến bệnh viện những ba lần.” Bùi Chí vỗ vỗ Hầu Du: “Nghe thấy chưa? Xem người ta đánh đông dẹp bắc thế nào mà học hỏi chút đỉnh.”
Hầu Du bật cười: “Không đúng a, Hàn nhị của chúng ta vốn tuấn tú lịch sự, vừa có bản lĩnh vừa có tiền tài, xuất thân lẫn bối cảnh đạt tiêu chuẩn tuyệt đối, như thế nào lại có người không cam tâm tình nguyện theo hắn? Chẳng lẽ vị kĩ sư kia là thiên tiên hạ phàm?”
Bùi Chí cười rộ lên: “Nếu cậu tò mò, vậy thì nhờ Hàn nhị mở kim khẩu, kêu hắn đem bảo bối nhi nhà hắn tới đây gặp mặt, được không?”
“Thôi đừng.” Hàn Việt hờ hững khoát tay, “Y ấy mà, tính cách của y có tới đây cũng khiến mọi người mất hứng, không tới tốt hơn.”
Hầu Du là kiểu người không có việc gì cũng phải cố gắng bới ra, một bụng đầy ý xấu sớm đã sôi sục, lập tức luôn mồm năn nỉ Hàn Việt gọi người ta tới đây, còn xúi giục đám bạn cùng nhau ầm ĩ. Mấy người đó đều là những kẻ mới gia nhập vào thế giới của bọn họ không lâu, bình thường đều mờ nhạt thiếu địa vị, ai nói sao nghe đó, liền thuận thế chiều theo Hầu Du.
Trong lúc nhất thời Hàn Việt không cự tuyệt được, đành một bên lấy di động ra một bên cười nói: “Được rồi, để tôi gọi điện thử xem y có nhà không.”
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy. Hàn Việt hơi xoay đầu đi, hỏi: “Alo, Sở Từ? Là tôi, Hàn Việt. Đám bạn của tôi đang ở chỗ cũ uống rượu, em mau tới đây chào hỏi bọn họ một tiếng.”
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, mấy tiểu hài nhi bồi rượu cũng không dám lớn giọng huyên náo. Có mấy người còn cố tình ngồi sát vào, cố ý muốn nghe cho được giọng nói truyền ra từ trong di động của Hàn Việt.
Hầu Du ngồi gần nhất, chỉ nghe bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó truyền đến hai chữ: “Không đi.”
Không biết là do ngoài sàn nhảy quá ồn ào, hay là do tác dụng tâm lý, Hầu Du cảm thấy thanh âm này thế nhưng có điểm đặc biệt, đặc biệt… lãnh đạm.
Là một cảm giác rất êm tai, nhưng lại khiến cho toàn bộ hăng hái của kẻ khác trực tiếp bị tạt xuống một xô nước đá.
Hàn Việt sắc mặt không đổi, nhưng thanh âm lại trầm đi: “Em còn chưa tan ca?”
“…Tan ca rồi.”
“Ở đâu?”
“Về nhà.”
“Mau chóng quay đầu lại, cho em nửa tiếng. Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Hàn Việt dừng một chút, nhịn không được phân phó: “Đừng lái chiếc xe cũ nát của em, lái chiếc Mercedes đi.”
Bên kia không nói tiếng nào, trực tiếp cúp máy.
Tiểu nam hài bên cạnh Hàn Việt che miệng cười: “Người nào vậy nha? Nóng nảy quá!”
Tiểu cô nương bên kia hung hăng trừng mắt một cái, tiểu nam hài lập tức ngậm miệng.
Hầu Du rót ly rượu, hỏi: “Cứ như vậy cúp máy? Hàn nhị, cậu nói y có đến hay không?”
“Sẽ đến.” Hàn Việt thoải mái phun ra một ngụm khói, nhân tiện gạt gạt tàn thuốc: “–Y sợ uống rượu phạt.”
Quả nhiên khoảng năm mươi phút sau, một cậu thanh niên trẻ mặc áo choàng dài màu trắng của nhân viên phòng thí nghiệm, ước chừng hơn hai mươi tuổi xuất hiện ngoài cửa sàn nhảy. Sau khi nhìn lướt qua đám đông cuồng nhiệt trong đại sảnh một lượt, y tách khỏi đám người đang thăng thiên, chậm rãi đi tới chỗ Hàn Việt.
Bắt đầu từ khoảnh khắc y đứng ngoài cửa sàn nhảy, ánh mắt Hàn Việt liền dính chặt trên người y. Theo ánh mắt hắn, một vài người khác cũng đồng thời nhìn ra cửa.
Cậu thanh niên ấy mặc kệ là trang phục hay khí chất đều khác xa so với mọi người, thậm chí có thể nói là hoàn toàn lạc lõng. Y đại khái thật sự mới tan ca, áo choàng dài màu trắng còn chưa kịp cởi, nhưng cũng không cài cúc áo. Bên trong y mặc một chiếc áo sơmi màu lam nhạt với hoa văn tinh tế cùng một chiếc quần tây màu xám, càng tôn thêm dáng vẻ thon gầy của y.
Tư thế bước đi trầm ổn như vậy, thế nhưng khiến người ta có cảm thấy đôi chân y đặc biệt thẳng tắp thon dài. Hầu Du nhìn y chằm chằm, cho đến khi y đi tới trước mặt Hàn Việt, hắn mới chú ý gương mặt của người này cũng rất đẹp. Ngũ quan hết sức xinh đẹp đoan chính, không có nửa điểm phong trần mị khí của trai gái nơi đây, rồi lại khiến người ta có một cảm giác vô cùng lạnh nhạt, trầm ổn, tú lệ mà đoan trang.
Hầu Du đem tâm tư trêu đùa lúc đầu thu hồi lại, nghĩ thầm có lẽ những người được gọi là phần tử trí thức, trên người đều mang theo mùi vị thư hương, khiến cho người ta mới nhìn liền cảm thấy an tĩnh, muốn hảo hảo cùng y trò chuyện tâm sự cả ngày.
Hàn Việt dùng một tư thái lười biếng ngồi dựa vào sofa, nhìn chăm chú Sở Từ khoảng mười giây mới hỏi: “Lúc tôi xuống máy bay có gọi điện thoại cho em, tại sao em không nghe máy?”
Sở Từ bình thản trả lời: “Trong phòng thí nghiệm không thể nghe điện thoại.”
“Vậy lần sau tôi gọi, tại sao vẫn không nghe?”
“Bận họp.”
Hàn Việt cười rộ lên, vô cùng thân thiết dùng bàn chân chọc chọc bắp đùi Sở Từ, tuy trên mặt tươi cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta vui không nổi: “Em có nhiều lý do nhỉ?”
Bùi Chí thấy hai người bọn họ sắp sửa trở mặt, mau chóng ho khan một tiếng hòa giải: “Hàn nhị, cậu còn chưa giới thiệu với chúng tôi đó. Nào nào, tới đây đi kĩ sư Sở, đây là Hầu Du, buổi tiệc hôm nay do hắn mời. Hầu Du, cậu cũng lại đây đi, đây là Sở Từ.”
Hầu Du mỉm cười, đưa tay ra: “Hân hạnh hân hạnh.”
Sở Từ liếc mắt nhìn Hầu Du, ánh mắt y tuy sáng rực nhưng hoàn toàn không mang theo độ ấm. Thấy nụ cười trên mặt Hầu Du cứng đờ, Sở Từ mới đưa tay ra, nhàn nhạt cùng hắn bắt tay một cái.
Không biết có phải do làm việc trong phòng thí nghiệm hay không, bàn tay y không yếu ớt nhẵn mịn như gương mặt mà che phủ đầy vết chai lớn nhỏ, xúc cảm có chút lạnh lẽo. Thời điểm Hầu Du ngồi nhìn y, có thể thấy được cổ áo sơ mi bên dưới chiếc áo choàng dài màu trắng lộ ra xương quai xanh mơ hồ, cùng với một phần cổ hãm sâu xuống dưới.
Hầu Du thầm nghĩ Bùi Chí thật con mẹ nó nói đúng, thật sự là đồng phục rất hấp dẫn. Một người lạnh lùng như thế, mặc một chiếc áo choàng dài, rõ ràng nhã nhặn cấm dục, lại khiến nửa thân dưới người ta bừng bừng nổi lên ngọn lửa, nhắm thẳng lồng ngực thiêu đốt.
“Kêu em nửa tiếng tới đây, em lại kéo dài tận năm mươi phút, lề mề như thế em mới vui à?” Hàn Việt hừ cười một tiếng, đưa tay kéo Sở Từ ngồi xuống cạnh mình, rót thêm một ly rượu: “Hôm nay nhân dịp đông đủ mọi người, em cùng bọn họ uống ly rượu, xem như chào hỏi đi.”
Sở Từ đẩy ly rượu ra, không mặn không nhạt nói: “Tôi không uống.”
Nghe y nói như vậy, mấy người Thái Tử đảng đang nóng lòng được mời rượu đều có điểm xấu hổ đứng yên.
Bùi Chí nhanh chóng hòa giải: “Hàn Việt, kĩ sư Sở không uống cũng không sao, cậu đã uống say thế này, còn không phải y lái xe chở cậu về ư? Cậu để y nhấp môi một chút là được rồi.”
Hàn Việt bật cười, vỗ vỗ mặt Sở Từ: “Nghe thấy không? Có người cầu tình cho em đấy.”
Sở Từ không nói tiếng nào.
Bùi Chí ngượng ngùng cười, giả bộ cái gì cũng không biết quay đầu đi. Hàn Việt lúc chưa vào quân đội tính cách vừa nóng nảy vừa dễ nổi giận, sau này còn thêm vào tính cách của quân nhân, người bình thường đều không thể trêu vào hắn. Trước kia hắn cũng có mấy người bạn giường, tuy rằng được ăn ngon mặc đẹp, nhưng sau đó chẳng ai chịu nổi bản tính bá vương của hắn, cả đám khóc lóc chạy dài. Chân chính lưu lại chỉ có một mình Sở Từ, bởi vì Sở Từ đi không được, ngay từ đâu y chính là bị cưỡng bức lưu lại.
Bùi Chí vừa rồi nói mấy câu, có thể hiện tại không có gì, nhưng khi trở về Hàn Việt nhất định sẽ dùng nó để mượn cớ làm khó Sở Từ.
Tuy rằng Sở Từ chưa bao giờ cho Hàn Việt sắc mặt hòa nhã, nhưng Hàn Việt trông chừng y rất chặt, bình thường không biểu hiện ra bên ngoài, trong nội tâm lại dễ dàng bốc lửa ghen tuông.
“Từ rất xa chạy tới đây, ngay cả ly rượu cũng không đụng tới, vẻ mặt của em là cho ai xem? …Còn nói không uống, em định lừa con nít ba tuổi?” Hàn Việt mỉm cười nâng cằm Sở Từ lên, dùng sức rất lớn, móng tay cũng đổi màu, “Chưa hết, em ngồi đây chính là nể mặt tôi, dù không uống cũng phải uống!”
Sở Từ cau mày, thấp giọng nói một câu: “Đừng nổi điên trước mặt người khác.”
Hàn Việt bật cười ha ha, đột nhiên ngửa đầu đem ly rượu kia uống vào một ngụm, ngay sau đó dùng tay đè chặt Sở Từ xuống lưng ghế sofa, môi kề môi mớm rượu cho y! Sở Từ kịch liệt giãy dụa hai chân, nhưng căn bản không chống nổi khí lực của Hàn Việt, áo sơ-mi từ dưới thắt lưng cũng thoát ra ngoài, lộ ra một bên sườn eo trần trụi.
Cho dù ở dưới ánh đèn mờ ảo của sàn nhảy, cũng có thể nhìn thấy cơ bắp nơi thắt lưng rắn chắc mà gọn gàng, tựa hồ hết sức ấm áp co dãn. Thắt lưng thon gầy nối liền với tấm lưng theo một hình vòng cung, độ cong vô cùng hoàn hảo, vừa không quá thô kệch vừa không quá yếu đuối, khiến người ta vừa nhìn liền nhịn không được muốn đưa tay chạm vào đường cong ấy, sau đó chậm rãi trượt đến bên trong chiếc quần.
Ánh mắt Hầu Du không thể kiềm chế nhìn chằm chằm phần eo lộ ra của Sở Từ, hơn nữa hắn cũng biết xung quanh có không ít ánh mắt đều dính chặt nơi đó. Nếu ánh mắt thật sự có thể hóa thành thực thể, đoán chừng có thể hung hăng đem phần eo Sở Từ đâm thủng đến huyết nhục mơ hồ.
Hàn Việt giữ chặt Sở Từ hôn trong chốc lát, cho đến khi y thở không nổi mới buông ra. Hắn ngồi thẳng dậy, khẽ cười nhạt.
Sở Từ vội vàng hít vào hai ngụm không khí, dòng chất lỏng kia khiến y sặc đến mức ho khan liền mấy tiếng, sắc mặt chật vật không chịu nổi, cổ áo bị giật tung một chiếc cúc, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh hãm sâu xuống lồng ngực. Mái tóc bị vò rối, không biết do hơi rượu cay hay do thở không nổi, nơi đáy mắt y có chút hơi nước mơ hồ hồng nhạt, khiến Hàn Việt nhớ lại thanh âm cầu xin cùng bộ dáng rên rỉ của y lúc ở trên giường.
“Tối nay về sẽ dạy dỗ em sau.” Hàn Việt kề sát lỗ tai Sở Từ, trầm thấp cười nói.
Sở Từ đẩy mạnh hắn ra, cũng không quay đầu lại bước ra ngoài. Nhưng còn chưa đi được hai bước, Hàn Việt đã nghiêng người phóng qua sofa, giống như gọng kìm bắt lấy tay y: “Em đi đâu?”
“Về nhà.”
“Em hiện tại dám đi, coi chừng tôi đập gãy chân em!”
Sở Từ vùng thoát khỏi Hàn Việt, nhanh chóng bước về phía cửa. Hàn Việt lập tức phát hỏa, trực tiếp một cước đem y đạp ngã, kế tiếp túm lấy tay y, kéo về phía cầu thang gần sàn nhảy.
Cho dù là phòng riêng trên lầu hay sàn nhảy tầng trệt đều sử dụng thiết bị cách âm tuyệt đối, một khi đóng cửa rồi thì chuyện gì cũng có thể làm. Sở Từ có dự cảm không lành, không rên một tiếng kịch liệt giãy dụa, nhưng cỡ nào cũng không ngăn nổi Hàn Việt đang giận dữ đem y lôi lên lầu.
Bùi Chí và Hầu Du vừa thấy tình hình không ổn liền cuống quýt xông tới khuyên nhủ: “Hàn nhị cậu bình tĩnh một chút!” “Mau thả người ta ra đi! Đừng túm nữa!” “Bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói!”
Hầu Du đỡ Sở Từ dậy, cùng Bùi Chí và vài người khác đứng chắn giữa hai người bọn họ, đột nhiên nghe di động trong túi quần kêu vang.
Dưới sàn nhảy vừa chuyển nhạc sôi động, âm thanh đặc biệt lớn, khiến Hầu Du sững sốt một chút mới nhận ra là di động của mình đang reo, dãy số dĩ nhiên là từ nhà mình.
“Alo? Alo?” Hầu Du vội vàng ra hiệu cho bọn họ không được nói chuyện, sau đó lớn tiếng thét hỏi người ở đầu dây bên kia: “Ai đó?”
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, sắc mặt Hầu Du lập tức thay đổi: “Cậu nói thật hả?”
Bùi Chí nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
Hầu Du sắc mặt tái mét phất tay, ý bảo hắn đừng nói, sau đó tiếp tục: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi lập tức trở về. Trước tiên cứ để tên tiểu tử kia ngây ngốc trong đồn công an một chút, nhớ rõ phải dặn hắn, nghìn vạn lần không được khai lung tung. Thật xxx!”
Hầu Du cúp máy, tức giận nói: “Cái ngày gì con mẹ nó, em họ tôi say rượu lái xe, đụng ch.ết người!”
Đám người chung quanh hít vào một ngụm khí lạnh. Bùi Chí hỏi: “Đụng ch.ết ai?”
“Không biết, hình như là tiểu hài tử nhà dân thường. Thằng nhóc ngu xuẩn kia, vậy mà còn muốn bỏ chạy, bị cảnh sát ngăn cản lại dám nói, kêu cục trưởng cục cảnh sát tới gặp ba tao!” Hầu Du thở dài, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bây giờ thì hay rồi, làm lớn chuyện, phóng viên cũng kéo tới. Cậu nói thằng nhóc kia thế nào có thể ngu đến mức này?”
Bùi Chí vỗ tay một cái: “Việc này cậu có thể nhờ Hàn nhị tư vấn. Hai năm trước anh hai Hàn nhị không phải cũng say rượu lái xe, kết quả…”
Hàn Việt cắt ngang lời Bùi Chí: “Lúc ấy tôi ở trong quân đội, tất cả đều do anh tôi nhờ bạn bè giúp đỡ. Nếu muốn tôi khuyên thì hiện tại cậu nên mau chóng tới đồn công an, trước tiên chặn họng em họ cậu, sau đó tính gì thì tính.”
Xảy ra chuyện như vậy, Hầu Du cũng chẳng còn tâm tình nào tiếp tục ăn chơi, vội vội vàng vàng nói lời tạm biệt, mau chóng chạy tới đồn công an.
Hôm nay Hầu Du là ông chủ, hắn đi rồi những người khác cũng chẳng còn hứng thú, không lâu sau đã tốp năm tốp ba rời đi. Mấy em học sinh trung học hầu rượu ban đầu còn có điểm mất hứng, cả đám bĩu bĩu môi, may mắn đám người Thái Tử đảng luôn luôn ra tay hào phóng, thời điểm trả tiền cho bọn họ rất nhiều tiền boa.
Sở Từ vẫn nhìn theo hướng Hầu Du rời đi, tựa hồ đang yên lặng suy nghĩ điều gì, từ góc độ của Hàn Việt có thể nhìn thấy nửa bên gương mặt tuấn tú của y, trầm tĩnh giống như đáy hồ sâu.
“Em đang nghĩ gì?”
Sở Từ thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt trả lời: “Không có.”
Hàn Việt trầm thấp cười một tiếng, hỏi: “Ở đây hay về nhà?”
Trong thoáng chốc, thân thể Sở Từ dường như hơi cứng lại, toàn thân căng thẳng. Qua rất lâu, y mới chậm rãi thả lỏng, sắc mặt có chút khó coi: “…Về nhà.”