Chương 5: Tài vận

Đừng nói Hầu Hoành Xương, ngay cả Hàn Việt cũng không biết Sở Từ có chơi bài. Cứ nhìn động tác xào bài lưu loát trôi chảy của y, có thể thấy y chẳng những chơi mà còn chơi rất chuyên nghiệp.


Trên sòng bài có bốn người Sở Từ, Hầu Du, Hầu Hoành Xương cùng Thành Húc Dung. Hầu Du trên cơ bản chỉ là người mời khách, nhưng hắn có điểm tò mò người như Sở Từ mà cũng chơi bài, cho nên muốn tự mình cùng chơi với y hai ván.


Sau khi xào bài cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới, Sở Từ mới lần lượt đưa bộ bài đến trước mặt ba người Hầu Du, Hầu Hoành Xương cùng Thành Húc Dung để bọn họ cắt bài, kế tiếp Bùi Chí mới bắt đầu chia bài. Đầu tiên mỗi người chỉ lật một lá, úp sấp một lá. Và lá bài úp sấp kia lớn hay nhỏ chính là yếu tố trọng điểm quyết định chiến thắng cuối cùng.


Hầu Du là người mời khách, còn Hầu Hoành Xương tuy thường tham gia sòng bài nhưng đối với đổ kỹ* chưa từng cẩn thận nghiên cứu. Chỉ có Thành Húc Dung chuyên kiếm ăn chốn phong trần, cầu, bài, mạt chược thứ nào cũng tinh thông, dần dần rèn luyện được trực giác nhạy bén đối với những vị khách chuyên nghiệp. Nàng vừa nhìn thấy thủ pháp xào bài của Sở Từ, lập tức cảm thấy có điểm không ổn.


*đổ kỹ: kỹ thuật chơi bài.
Người bình thường chia bài có thể điêu luyện như nhân viên sòng bài sao? Người bình thường chia bài có thể chia đều năm mươi hai lá không chút gián đoạn, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy trong lòng bàn tay sao?


Vị kĩ sư trẻ tuổi họ Sở này nhất định rất quen thuộc cách chơi bài tú-lơ-khơ trên sòng bài. Trình độ của y, tuyệt đối không phải loại tay mơ!


available on google playdownload on app store


Sở Từ nhìn bộ bài mình vừa xào xong bị ba nhà kia cắt bài triệt để, thế nhưng nửa điểm biểu tình trên mặt cũng không thay đổi. Cầm quân bài chưa lật lên, y chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó giấu vào lòng bàn tay, không nhìn tới nữa.


Bùi Chí tiếp tục giúp bọn họ chia bài. Lá thứ hai Sở Từ có một quân A, Hầu Du một quân 5, Hầu Hoành Xương một quân 10, Thành Húc Dung một quân K.
Biểu tình trên gương mặt trang điểm tinh tế của Thành Húc Dung khẽ biến, cười nói: “Kĩ sư Sở thật sự rất may mắn.”


Sở Từ nhìn nàng một cái, không nói tiếng nào, bỏ ra mười vạn thẻ bạc.
Thành Húc Dung theo mười vạn, Hầu Hoành Xương cũng theo mười vạn. Hầu Du thấy bài của mình quá nhỏ, tựa hồ không có khả năng theo nổi, đành cười ha ha bỏ bài.


Lượt kế tiếp, người có quân bài lớn nhất trong lượt vừa nãy là Sở Từ sẽ lấy bài đầu tiên. Lần này vận may của y có vẻ không tốt, chỉ lấy được quân 3, Thành Húc Dung quân 9, Hầu Hoành Xương quân 10.


Tình hình lúc này biến thành Hầu Hoành Xương có bài lớn nhất. Trong tay hắn đã lật lên hai quân 10, cộng thêm một quân 10 chưa lật, tổng cổng là ba quân 10, cho dù được ‘hồ lô’ hay ‘tam điều’ đều có khả năng rất lớn. Quân 3 cơ của Sở Từ thật sự quá nhỏ, Thành Húc Dung tuy cũng có khả năng giành được ‘thuận tử’ — nhưng cả bộ bài chỉ có tổng cộng bốn quân 10, trong tay hắn đã nắm ba quân, Thành Húc Dung nếu muốn thắng hắn, nhất định phải lấy được quân 10 còn lại. Nếu không, toàn bộ những lá bài trên tay nàng đều xem như vô dụng.


Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp đến mức quân 10 kia chờ nàng đến lấy!
Hầu Hoành Xương đắc ý bỏ thêm năm mươi vạn thẻ bạc. Thành Húc Dung nhìn thoáng qua quân bài chưa lật, do dự một lát cũng quyết định theo; Sở Từ điềm tĩnh thản nhiên, nói: “Tôi theo.”


Hầu Hoành Xương liếc mắt nhìn quân 3 cơ của Sở Từ, bật cười: “Hàn nhị ca, anh đừng đau lòng nhé. Có nói thế nào cũng là bảo bối nhi nhà anh, dùng mấy chục vạn đổi lấy nụ cười mỹ nhân cũng rất đáng giá mà, đúng không?”


Hàn Việt quan sát tình hình, cũng thấy khả năng thắng của Sở Từ không cao, “Vậy phải chờ y thật sự nở nụ cười mới được.”
Sở Từ lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt bàn, mắt tiệp rũ xuống, tạo thành một bóng ma mờ ảo cong cong nồng đậm, không rõ là biểu tình gì.


“Làm người phải có lập trường vững chắc! Hàn nhị, cậu không thể vừa cho người ta một roi, lát sau đã cho người ta viên kẹo đường xem như an ủi!” Bùi Chí vừa nói vừa chia lượt bài thứ ba. Chỉ thấy Sở Từ có quân 2 cơ, Hầu Hoành Xương quân 3, Thành Húc Dung quân J.


Thành Húc Dung mỉm cười. Cho tới hiện tại, nàng đã có một quân 9, một quân J, một quân K cộng thêm một quân Q úp sấp, chỉ còn thiếu quân 10 là có thể hợp thành ‘thuận tử’ cực lớn. Tuy Hầu Hoành Xương đã có hai quân 10, nhưng nàng tuyệt đối không thấy lo lắng. Chỉ cần là bộ bài từng được nàng cắt bài, nàng liền hoàn toàn không sợ mình sẽ thất bại: trừ khi nàng cố ý muốn thua.


*‘thuận tử’ cực lớn: nếu mình không lầm là một cái sảnh cực lớn, sảnh 9: 10: J: Q: K.


Thắng tiền Hầu Hoành Xương nàng có thể yên tâm thoải mái, thắng tiền Hàn nhị thiếu gia nàng cũng không cần bận tâm, cho nên vừa rồi lúc cắt bài, nàng đã xác định rõ rệt vị trí từng lá. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lá bài cuối cùng nàng tuyệt đối có thể lấy được quân 10 rô.


–Thành Húc Dung mở khách sạn này đã tám năm. Là một nữ nhân tương đối có tiếng tăm trong thành phố, nàng biết rõ đối với ngành công nghiệp giải trí, quan trọng là phải tinh thông hết thảy những trò như mạt chược, bi-da, bài tú-lơ-khơ, mã điếu. Có thể nói từ khi xuất đạo đến giờ, chưa có ván bài nào chân chính thoát khỏi lòng bàn tay nàng.


Chỉ cần nàng dùng chút gian lận, thắng như thế nào, thắng nhiều hay ít đều không thành vấn đề; thậm chí thua như thế nào, thua nhiều hay ít cũng tùy thuộc tâm ý của nàng, bảo đảm khiến cho các vị khách đều vô cùng cao hứng, lần sau chơi tiếp.


Tuy rằng hơi có chút áy náy với Hầu Hoành Xương, nhưng nàng không muốn từ bỏ ván bài tiền khủng này. Dù sao, có thể lấy được tiền từ trong túi Hàn nhị thiếu gia cũng là một vinh quang, hơn nữa cơ hội vốn không nhiều.
Nếu hôm nay toan tính của nàng thành công, kiếm được vài trăm vạn cũng là chuyện nhỏ.


Thành Húc Dung khẽ hé mở đôi môi đỏ mọng mê người: “Tôi theo.”
Nhìn quét ngang xung quanh một lượt, ánh mắt nàng tràn đầy kiêu ngạo. Không ngờ hưng phấn trong lòng còn chưa kịp tiêu hóa, đã nghe Sở Từ thản nhiên nói: “Tôi cũng theo.”


Mi mắt Thành Húc Dung khẽ nhếch — Cậu cũng theo? Cậu có một quân A, một quân 3, một quân 2, loại bài này cậu lấy cái gì để tự tin đến cùng?


Phải rồi, cứ nhìn phản ứng của Hàn nhị thiếu gia thì đây tựa hồ chỉ là chuyện cỏn con. Người nắm thực quyền thống trị trong Thái Tử đảng, muốn đổi lấy nụ cười như hoa của mỹ nhân, cho dù chi ra vài trăm vạn cũng không phải chuyện hiếm có. Nói vậy, vị kĩ sư trẻ tuổi này nhất định hiểu rõ trong lòng, càng không thể thắng y càng cố tình thua nhiều hơn, như vậy Hàn Việt mới cảm thấy y rất trân quý.


Hầu Hoành Xương không chút đắn đo, tiếp tục theo. Bùi Chí vì vậy chia lượt bài cuối cùng. Sở Từ có quân 5 cơ, Hầu Hoành Xương có quân 3 rô, mà Thành Húc Dung sau khi lấy bài thì ánh mắt đảo qua một cái, trong phút chốc chấn động toàn thân, cả người đông cứng!


–Đây không phải quân 10 rô như nàng sắp xếp, mà là quân 2 rô!
Làm sao có thể? Rõ ràng nàng tận mắt thấy quân 10 rô, rõ ràng nàng đã sử dụng thuật cắt bài suốt mười mấy năm chưa từng xảy ra dù chỉ một sơ suất nhỏ?
Làm sao có thể sẩy tay chứ?


Quả thực khiến Thành Húc Dung không dám tin vào mắt mình!
Sở Từ ngay cả ánh mắt cũng không nhếch lên, thản nhiên đem bốn lá bài hợp lại, nói: “Tôi theo hết.”
…Y cũng dám theo hết?


Thành Húc Dung run rẩy nhìn về phía Sở Từ, chỉ thấy ánh mắt thản nhiên như nước của nam tử trẻ tuổi kia thoáng liếc qua gương mặt nàng rồi lập tức dời đi, nhanh đến mức khiến nàng còn nghĩ rằng đó là ảo giác.


Đúng vậy, nàng thật sự đã sẩy tay. Thành Húc Dung ngã vào ghế dựa phía sau, toàn thân thoát lực nghĩ.


Trên sòng bài có một câu nói, sinh thủ sợ thục thủ, thục thủ sợ cao thủ, cao thủ sợ thiên thủ, thiên thủ sợ thất thủ, thất thủ liền đóa thủ*. Kĩ thuật cắt bài vừa rồi nàng dùng, chính là một loại giỡn mặt cùng ông trời.


*sinh thủ sợ thục thủ, thục thủ sợ cao thủ, cao thủ sợ thiên thủ, thiên thủ sợ thất thủ, thất thủ liền đóa thủ: học nghề sợ quen tay, quen tay sợ cao thủ, cao thủ sợ thiên thủ (số trời định), thiên thủ sợ sẩy tay, sẩy tay liền trắng tay.


Tuy rằng nàng không đến mức trắng tay, nhưng thất bại thê thảm này vẫn khiến nàng kinh hãi rất lớn, lúc mở miệng ra, ngay cả thanh âm đều hiện rõ nét suy yếu: “…Tôi bỏ bài.”


Sở Từ mặt trầm như nước, giống như chuyện nàng bỏ bài chính là chuyện trong dự kiến, không có lấy nửa điểm kinh ngạc. Hầu Hoành Xương ngược lại sắc mặt vui vẻ, cao giọng nói: “Tôi theo. Theo hết!”


Không biết vì sao, trong đầu Thành Húc Dung đột nhiên hiện lên một ý niệm cực kỳ mãnh liệt: Hầu Hoành Xương không thể theo! Một khi theo xem như thua chắc! Vị kĩ sư kia tuyệt đối không phải chơi ngông, trong tay y thật sự có bài tốt!


Ý niệm này nếu nói rằng do phân tích mà ra kết quả, chi bằng nói rằng do giác quan thứ sáu của nữ nhân. Quả thật, nó mãnh liệt vô cùng, khiến Thành Húc Dung chỉ đành ngơ ngác ngồi yên, miệng há ra nhưng một chữ cũng không nói được.


Hầu Hoành Xương hưng phấn kêu lớn: “Ván Card Stud này tôi thắng chắc rồi! Tam điều! Ba quân 10!” Nói xong, hắn đem lá bài úp sấp lật lên, rõ ràng là quân 10 cơ.


Sở Từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hầu Hoành Xương, trên mặt chậm rãi hiện lên chút ý cười lãnh đạm. Sau đó, y từ tốn rút ra lá bài giấu trong lòng bàn tay nãy giờ, nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt bàn.
–Đó là một quân 4 cơ.


Cùng với bốn lá bài đã lật, hợp thành A (một): hai: ba: bốn: năm cơ, hồng đào đồng hoa thuận*!
Dựa theo cách đánh bài Card Stud châu Á, chỉ có duy nhất tiểu vu hoàng gia đồng hoa thuận** này là thế bài đẹp thứ hai!


*hồng đào đồng hoa thuận: chắc đại khái cũng giống như thùng phá sảnh cơ. Sorry, mình không rành mấy vụ này =.=
**tiểu vu hoàng gia đồng hoa thuận: thùng phá sảnh cơ nhỏ nhất (vì bắt đầu bằng quân A).


Gương mặt tươi cười của Hầu Hoành Xương lập tức giống như bị hóa đá. Hắn ngơ ngác ngồi yên, miệng há hốc.
“Tôi có thể lấy hết mấy thẻ bạc này chứ?” Sở Từ nhẹ giọng hỏi.
Hầu Hoành Xương sau một lúc lâu cứng ngắc, miễn cưỡng gật đầu.


Sở Từ hơi mỉm cười, lại nhìn không ra nụ cười ấy có ý nghĩa gì. Y nhẹ nhàng gom hết thẻ bài, sau đó ném một ít về phía Hàn Việt, cũng không quay đầu lại nói: “Trả anh mười vạn, còn lại chính là của tôi.”
Hàn Việt im lặng không lên tiếng, sắc mặt âm tình bất định.


Thành Húc Dung nhìn nửa bên mặt ung dung của Sở Từ, đột nhiên trong lòng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ. Nàng đứng bật dậy, cách ngang mặt bàn đè tay phải của Sở Từ xuống, môi mỉm cười: “Kĩ sư Sở hôm nay thắng lớn, có phải hay không nên cảm tạ chủ nhà tôi?”


Thời điểm nói ra những câu này, ngón tay nàng nhanh chóng sờ sờ mấy đốt ngón tay của Sở Từ, trong phút chốc chứng thực được suy đoán trong lòng, nhất thời khiến mặt nàng đổi sắc.


Sở Từ vẫn không nhúc nhích, để mặc cho nàng sờ. Chờ khi nàng buông tay, y mới thản nhiên nói: “Thắng chút tiền vặt thôi. Hầu tiên sinh ra tay hào phóng, sẽ không vì thất bại nho nhỏ kia mà để vào mắt.”


Hầu Hoành Xương lúc này mới kịp phản ứng, sắc mặt phức tạp thở dài: “Tiền chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là tôi đã lâu lắm rồi không thua thảm hại như vậy. Thực nhìn không ra kĩ sư Sở dĩ nhiên là cao thủ Card Stud, về sau tôi nhất định phải nhờ cậu chỉ giáo thêm!”


Sở Từ nhàn nhạt đáp: “Chỉ giáo thì không dám, do vận khí tốt thôi.”


Bùi Chí phân phó đám phục vụ sinh một bên mau chóng tiến lên thu dọn bàn bài, một bên kể chuyện cười làm sôi động bầu không khí, miễn cho Hầu Hoành Xương thua không cam lòng liền mượn cớ làm ầm ĩ thêm lần nữa. Tất cả mọi người đều thức thời không nhắc gì tới bài bạc, căn phòng rất nhanh đã khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt vui vẻ.


Sở Từ ngồi trên ghế sofa đằng xa bên cạnh Hàn Việt, lặng lẽ cúi đầu uống nước. Hầu Hoành Xương dù sao cũng mới thua một ván, tâm tình không tốt, vừa uống rượu vừa cùng Thành Húc Dung và mấy em út nháo loạn.


Thành Húc Dung vừa rồi sờ đến hai ngón tay của Sở Từ, không tự giác được ma sát một chút. Xúc cảm đốt ngón tay y, thậm chí là bên sườn bàn tay… kia tuyệt đối không phải làn da nhẵn nhụi trơn bóng, mà là mang theo rất nhiều vết thương cực nhỏ, số lượng lại cực nhiều, đã kín miệng nhiều năm, mơ hồ nổi lên thành những vết sẹo ngang dọc.


Đó là bàn tay đã trải qua huấn luyện đặc thù về một phương diện nào đó.
Thành Húc Dung không nói gì, nhìn chằm chằm Sở Từ. Đột nhiên, Sở Từ giống như nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên, nhìn về phía bên kia, cách cả đám người mỉm cười với nàng.


Y giơ tay trái lên, đút vào cổ tay áo bên phải, sau đó chậm rãi rút ra lá bài bị giấu kín, xòe ngay trước mặt Thành Húc Dung.
Trong phút chốc, đầu óc Thành Húc Dung hoàn toàn trống rỗng.
Cho dù cách một khoảng cách xa như vậy, nàng vẫn có thể nhận thấy rõ ràng, đó là quân 10 rô.


Lúc ấy, nàng cắt bài xong liền trực tiếp đưa bộ bài cho Sở Từ. Sở Từ ngay trước mắt bao nhiêu người, lại chuyển sang cho người chia bài Bùi Chí. Trong thời gian ngắn ngủi một giây đồng hồ, Sở Từ thế nhưng đã đem quân 10 rô này đánh tráo, lá bài thật giấu vào cổ tay, lá bài giả lại từ cổ tay trượt xuống nhập vào bộ bài.


Trách không được, tại sao cuối cùng nàng không lấy được quân 10 rô chiến thắng kia!
Đây không phải do nàng sẩy tay! Chính là lá bài ấy, ngay từ đầu đã không nằm trong bộ bài!


Sở Từ mỉm cười, rũ mắt xuống, chỉ thấy bàn tay khẽ chuyển động, quân 10 rô ngay trên cổ tay áo trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.


Thành Húc Dung cắn chặt răng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Trước kia nàng vẫn cảm thấy đổ kỹ của mình cho dù không phải độc bộ thiên hạ thì cũng xem như độc bá một phương; không ngờ hôm nay gặp được vị kĩ sư trẻ tuổi kia, nàng mới biết cái gì gọi là thiên thuật chân chính, tinh diệu tuyệt luân.


Có vài người luyện thiên thuật đến cực hạn, lúc đầu chỉ để vài lưỡi dao cực mỏng giữa hai ngón tay thưởng thức, cho đến khi thuần thục hơn mới lần lượt tăng thêm số lượng lưỡi dao. Nghe nói, hai tay bọn họ đồng thời có thể chơi đùa hơn mười lưỡi dao sắc bén, ngón tay linh hoạt cực kỳ, hoàn toàn không bị lưỡi dao gây thương tổn.


Đấy chính là thiên thuật phải đem máu thịt của mười ngón tay ra trả giá, không chỉ xào bài chia bài dễ dàng, năm mươi hai lá tú-lơ-khơ cũng tựa như hợp thành một thể với y. Ai cùng y chơi bài, kẻ đó chính là tự tìm đường ch.ết!


Những người như vậy, bình thường đều rất am hiểu cách chơi đao, nhất là những cao thủ sử dụng đao nhỏ. Thành Húc Dung quả thật từng nghe nói dân gian có loại tuyệt kỹ này, nhưng nàng vẫn nghĩ nó kì diệu như thế, chắc chỉ là tin vịt mà thôi.


–Cho đến hôm nay, nàng mới tự mình chứng kiến cái gì gọi là thiên thuật chân chính, cái gì gọi là đổ bài chân chính.






Truyện liên quan