Chương 23: Chướng ngại nhân cách
Từ sau lần ghé thăm Hàn gia, Hàn Việt liền phát hiện mối quan hệ của Sở Từ và anh trai hắn tốt hẳn lên.
Hàn Cường không phải kiểu người thích xuất đầu lộ diện, về lĩnh vực xã giao hắn thật sự không thể so sánh với Hàn Việt. Hoạt động giải trí của hắn phần lớn là đánh bài, uống rượu, cùng phụ nữ đi ngâm mình, ngoại trừ mấy người bạn trong đám nhị thế tổ, hắn rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.
Hiện tại, mỗi lần Hàn Cường ra ngoài đánh bài đều gọi Sở Từ đi chung, có một lần thậm chí còn đem sới bạc dời tới nhà Sở Từ. Nghe nói Sở Từ đánh bài rất giỏi, hắn liền ngồi chung phe với y, quả nhiên thuận buồm xuôi gió. Có đôi khi đánh xong, hai người còn uống rượu trò chuyện. Sở Từ thái độ làm người vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn, lại rất kín miệng, là người bạn rất tốt để tán gẫu.
Hàn Việt vì vậy bức bối khá lâu, có cảm giác như thế giới hai người bị phá hỏng.
Hàn Việt là kẻ chỉ thích cuộc sống hai người, vốn dĩ Sở Từ không bạn bè không người thân, sau khi tan ca cũng không đi xã giao, bất cứ khi nào hắn về nhà đều có thể nhìn thấy Sở Từ, một ngày ít nhất mười mấy giờ là ở cùng nhau. Thế nhưng bây giờ Hàn Cường cứ rủ Sở Từ ra ngoài đánh bài, đôi lúc buổi tối còn không về nhà ăn cơm, cuối tuần lại chiếm mất thật nhiều thời gian của hắn, khiến cho hắn vô cùng bất mãn.
Nếu người suốt ngày rủ Sở Từ ra ngoài đánh bài là Triệu Đình, Hàn Việt đã sớm cầm súng đạp tung cửa nhà hắn. Nhưng mà hiện tại người đó là anh trai mình, nếu muốn đạp tung cửa nhà người ta, đầu tiên phải đạp lên đầu Hàn gia đã.
Có một lần, Hàn Việt dành chút thời gian để oán giận với Hàn Cường: “Lão đại, anh xem em khó khăn lắm mới quay về Bắc Kinh ở trong thời gian dài, anh tại sao cứ rủ người yêu của em ra ngoài đánh bài chứ!? Nếu anh rủ cậu ấy đi thì trong nhà chỉ còn lại một mình em, một mình em trông nhà thật sự rất…”
Hàn Cường phản bác: “Anh cũng đâu có thường xuyên rủ kĩ sư Sở đi đánh bài đâu, một tuần chỉ có hai lần thôi, mỗi lần còn báo trước với em! Hơn nữa, em xem em như vậy gọi là chăm sóc người yêu sao, em như vậy gọi là giam cầm! Người ta mới trò chuyện với Triệu Đình hai câu, em đã phát hỏa! Em không sợ sau này người ta hận em sao?”
Hàn Việt lập tức không thể phản đối.
Mặc kệ là ở dưới góc độ nào mà nói, chuyện Sở Từ thỉnh thoảng ra ngoài vui chơi đều là chuyện tốt. Giao tiếp với số lượng vừa phải cùng hoạt động bên ngoài có thể giảm bớt bệnh trầm cảm, càng qua lại với người của Hàn gia càng giúp y gia tăng cảm tình với Hàn gia. Huống chi, đánh bài cũng không phải hoạt động bậy bạ gì, dù sao nếu so với uống rượu đánh bài chơi gái đều tốt hơn nhiều.
Hàn Việt cảm thấy rất buồn bực, đành phải đi tìm Nhâm Gia Viễn, kẻ tự xưng là từng học thêm khóa tâm lý học hồi đại học để thương lượng. Nhâm Gia Viễn vừa nghe xong tình huống này, liền hỏi: “Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này, tâm tình kĩ sư Sở tốt hơn một chút, hay là so với trước kia còn tệ hơn?”
“Không rõ lắm, y cứ luôn như vậy, không thích nói chuyện…”
“Gặp gỡ giao tiếp và vui chơi với người ngoài, đối với người mắc bệnh trầm cảm mà nói còn hiệu quả hơn so với dùng thuốc điều trị. Hơn nữa, người anh đang giữ trong tay, anh có gì phải sợ chứ?” Nhâm Gia Viễn trầm ngâm một chút, nói tiếp: “Kỳ thật, tôi đề nghị anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý, vừa lúc tôi có người bạn trong lĩnh vực này…”
Hàn Việt cười nhạo: “Tôi? Tôi cần gì gặp bác sĩ tâm lý? Lão tử cũng không mắc chứng trầm cảm!”
“Anh quả thật không mắc chứng trầm cảm, nhưng anh không cảm thấy tính tình của anh rất tệ sao? Đã muốn vượt qua phạm trù cảm xúc dao động của người bình thường rồi. Anh xem, lần trước kĩ sư Sở mới cùng Triệu Đình trò chuyện mấy câu, anh đã đem người ta đánh đến mức xuất huyết dạ dày cấp tính… Được rồi được rồi, tôi biết anh không cố ý. Nhưng mà Hàn Việt, anh đặt tay lên ngực tự hỏi một chút đi, thời điểm anh phát hỏa với kĩ sư Sở, anh có thể khống chế tâm tình của mình không? Đầu óc anh có hoàn toàn tỉnh táo không?”
Hàn Việt sửng sốt một chút, thật lâu sau mới nói: “Tôi… tôi không nhớ rõ.”
“Anh không nhớ rõ, bởi vì lúc ấy anh không có ý thức, anh muốn mắng người liền thuận miệng mắng, muốn đánh người liền thuận tay đánh, anh lúc ấy không có dư thừa lý trí để khống chế cảm xúc. Hàn nhị à, tôi nói cho anh biết, đây là biểu hiện của trạng thái tâm lý có vấn đề. Người bình thường đều có lý trí để tự động kiềm chế bản thân, chứ làm gì có người nào mới thấy người yêu của mình trò chuyện mấy câu với bạn bè, liền lập tức giơ tay đánh người?”
“Mấy chuyện cậu nói, tôi không phải…” Hàn Việt dừng một chút, hít sâu vào một ngụm khí lạnh, “Tóm lại là không nghiêm trọng như cậu nói đâu, cái gì tâm lý có vấn đề, cái gì không thể tự động kiềm chế bản thân? Cậu xem tôi đã ở trong quân đội nhiều năm như vậy, nào có ai thấy tôi không bình thường? Nếu đi gặp bác sĩ, truyền ra ngoài chẳng phải biến thành trò cười? Cứ như tôi thật sự bị mắc bệnh ấy!”
Thân là một người hành nghề bác sĩ, tôn trọng tinh thần khoa học, thờ phụng chủ nghĩa duy vật, Nhâm Gia Viễn quả thực bị cái tư tưởng lỗi thời của Hàn Việt chọc cho nổi khùng. Giấu bệnh sợ thầy! Quan niệm cổ hũ! Theo góc độ tâm lý học mà nói, mỗi người dù ít hay nhiều đều có vấn đề tâm lý, thời đại này mà còn cho rằng đến gặp bác sĩ tâm lý chẳng khác chi đến bệnh viện tâm thần hả?
“Tôi đã nhắc nhở anh rồi đó, Hàn nhị, anh nghe hay không thì tùy anh! Dù sao kia cũng là người yêu của anh chứ không phải người yêu của tôi! Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, sau này gặp tình huống tương tự anh vẫn sẽ đánh người, hơn nữa còn đánh ác liệt hơn! Đừng nói cái gì anh sẽ sửa đổi thì nhất định sửa đổi, loại bạo lực gia đình này có thể làm người ta bị nghiện! Anh xem, nhiều tên đàn ông bình thường đều rất yêu thương vợ mình, kết quả vừa uống rượu xong liền đánh người ta, đánh xong tỉnh rượu lại lần nữa quỳ xuống tạ tội, có tác dụng không? Nói cho anh biết, là vô dụng! Vấn đề tâm lý nếu không diệt trừ tận gốc, lần sau uống rượu vào vẫn tiếp tục đánh thôi!”
Hàn Việt thoáng chốc trở nên đờ đẫn, còn chưa kịp mở miệng, Nhâm Gia Viễn đã thở dốc ném lại một câu: “Anh cứ chờ đến một ngày anh đem kĩ sư Sở tươi sống đánh ch.ết đi!” Nói xong liền ‘cạch’ một tiếng cúp máy.
Buổi tối hôm đó, Hàn Việt không ngủ được, cứ nằm trên giường lăn qua lăn lại tự hỏi.
Kết quả động tác xoay người của hắn quá mạnh, khiến Sở Từ mơ mơ màng màng thức giấc, nửa tỉnh nửa mơ bực bội hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, anh làm gì vậy hả?”
Hàn Việt sáp lại gần, vỗ vỗ lên mặt y, thấp giọng hỏi: “Sở Từ, khi tôi đánh em vào hôm sinh nhật… Lúc ấy em nghĩ gì?”
Sở Từ cau mày thật chặt, dùng gối che đầu, không muốn trả lời.
Hàn Việt kiên trì vỗ lưng Sở Từ, lại thổi vào lỗ tai y, gây sức ép cả nửa ngày, Sở Từ rốt cuộc không nhịn được nữa, lạnh lùng đáp: “Tôi hận không thể giết ch.ết anh!”
Hàn Việt bị chấn động mạnh, thật lâu cũng không có động tĩnh… Nửa ngày sau, hắn mới thấp giọng “Ờ” một tiếng, chậm rãi nằm yên không nhúc nhích.
——
Nhâm Gia Viễn cứ nghĩ rằng hôm đó dập máy với Hàn Việt, khẳng định sẽ bị Hàn Việt tìm đến tính sổ. Không ngờ hai hôm sau, Hàn Việt thế nhưng tự mình chạy tới gặp hắn, nhờ hắn hỗ trợ giới thiệu một bác sĩ tâm lý.
Nhâm Gia Viễn quả thật kinh hoảng: “Hai hôm nay anh lại đánh người?”
“Không có.”
“…Lại cãi nhau với kĩ sư Sở?”
“Không có.”
“Vậy tại sao anh đột nhiên…”
Hàn Việt biến sắc: “Người kêu tôi nên gặp bác sĩ tâm lý không phải là cậu sao? Như thế nào tôi đến rồi, cậu lại hỏi đông hỏi tây, giống như không chào đón tôi vậy?”
Nhâm Gia Viễn thầm nói, tôi đây không phải là sợ anh hay sao? Anh chủ động muốn gặp bác sĩ, tôi hoan nghênh còn không kịp. Bác sĩ lấy hành y tế thế làm nghĩa vụ của mình, tôi đây chính là có trái tim của những bậc làm cha mẹ trong thiên hạ — ch.ết tiệt, lão tử quả thật là một thánh phụ!
Dựa theo yêu cầu của Hàn Việt, hắn không quan tâm bác sĩ danh tiếng hay không danh tiếng, hắn chỉ muốn giữ bí mật, hồ sơ bệnh án không công bố cho người ngoài. Nhâm Gia Viễn luôn miệng cam đoan với hắn, bảo vệ sự riêng tư của người bệnh là đạo đức nghề nghiệp, sau đó giới thiệu cho hắn một người bạn là bác sĩ nổi tiếng, còn tự mình đưa hắn đến tận nơi, hẹn sẵn mỗi tuần đến một lần, mỗi lần đều có Nhâm Gia Viễn đi cùng.
Sau khi Hàn Việt đến gặp bác sĩ ba lần, vị bác sĩ tâm lý kia liền hẹn Nhâm Gia Viễn ra ngoài, gọn gàng dứt khoát nói: “Hàn nhị thiếu gia có chứng rối loạn nhân cách kiểu phân liệt*.”
*rối loạn nhân cách kiểu phân liệt: Schizotypal Personality Disorder.
Nhâm Gia Viễn sớm đã chuẩn bị tinh thần, gật đầu nói: “Tôi cũng thấy vậy, chính là không nghiêm trọng.”
“Đúng thế. Cậu xem hắn thường xuyên vì những chuyện lặt vặt mà nổi nóng, hành vi kích động, hơn nữa hoàn toàn không lo lắng hậu quả. Sau đó mặc dù rất hối hận, nhưng lại không thể cam đoan lần sau không tái phạm. Hắn chính là điển hình cho mong muốn kiểm soát, nhưng lại khiếm khuyết năng lực khống chế bản thân. Tựa như hắn nói với tôi, lúc hắn đánh cậu kĩ sư kia, hắn chỉ ‘tiện chân’ đá, nhưng trên thực tế ‘tiện chân’ chính là không thể khống chế cảm xúc, khi tức giận sẽ có biểu hiện kích động bất chấp hậu quả. Nếu còn tiếp tục như vậy, lần sau gặp loại tình huống này hắn vẫn có thể ra tay đánh người, hơn nữa nếu rối loạn nhân cách kiểu phân liệt càng nghiêm trọng, so với lần trước hắn sẽ càng đánh người tàn bạo hơn, kế tiếp lại càng hối hận hơn.”
Nhâm Gia Viễn lắp bắp kinh hãi, “Tính cách hắn đã như vậy nhiều năm rồi, từ khi còn nhỏ ấy, chẳng lẽ…”
“Theo như lời hắn kể, tôi đoán là do trước đây hắn thiếu thốn tình yêu thương gia đình. Có thể nói, hắn đã lớn lên trong tình trạng hoàn toàn không biết đến khái niệm tình cảm gia đình. Tình thân, tình bạn, tình yêu là những yếu tố căn bản bên ngoài để nhào nặn nên thế giới tình cảm của một con người. Hắn không thiếu tình bạn, nhưng về tình thân và tình yêu thì xem như thất bại. Chướng ngại nhân cách này có khả năng đã hình thành từ khi hắn còn nhỏ, nhiều năm trôi qua không ngừng nặng nề hơn, còn lý do tại sao không bùng nổ, chính là vì thiếu cơ hội bộc phát mà thôi.”
“Cơ hội?”
Người bác sĩ kia nhún nhún vai, “Cậu chắc cũng thấy rõ rồi mà, Hàn nhị thiếu gia nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ xảy ra xung đột với gia đình mình, thứ nhất là do hắn ít khi về nhà, không có thời gian cùng người nhà phát sinh mâu thuẫn, thứ hai là nền giáo dục từ nhỏ của hắn đã nhào nặn ra ý thức ‘người đàn ông phải gánh vác gánh nặng gia đình’, đây là ý thức chỉ huy, đối với người đối diện hắn tự động sẽ nảy sinh ra một loại ý thức trách nhiệm. Hắn nói với tôi, nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng yêu bất cứ ai, tuy rằng trước kia có người tình, nhưng về mặt tâm lý không thân mật lắm, cuối cùng đều chia tay. Nói cách khác, những người tình kia trước giờ đều không tạo nên nguy cơ cho tâm lý của hắn, cũng không thể trở thành mồi lửa gây nên bộc phát tâm lý. Điều thực sự khiến hắn nảy sinh cảm giác không an toàn nghiêm trọng, chính là cái lần hắn đánh cậu kĩ sư kia.”
Nhâm Gia Viễn không tự giác điều chỉnh tư thế ngồi một chút, càng chăm chú lắng nghe hơn.
“Qua lời cậu nói, tôi cũng hiểu được đại khái tình hình, nghe nói cậu kĩ sư kia không thật sự… Khụ, chấp nhận Hàn nhị thiếu gia. Loại thái độ phản kháng cùng cự tuyệt này khiến cho tâm lý của hắn nảy sinh nguy cơ chưa từng có, hắn sợ mất đi người mình yêu, sợ bị vứt bỏ. Chuyện lần trước hắn đánh người hôm sinh nhật đã biểu hiện rõ ràng tâm lý sợ hãi không thể khống chế của hắn. Có khả năng, từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác nguy cơ, kết quả liền khiến hắn tâm tình kích động, không thể tự kiềm chế, rối loạn nhân cách kiểu phân liệt mới đột ngột bộc phát ra ngoài.”
“…ch.ết tiệt, vậy hắn còn cứu được không?”
Người bác sĩ kia phun ra một ngụm trà: “Làm ơn đi, lão Nhâm! Đây không phải khoa ngoại giải phẫu các cậu, cái gì mà còn cứu được hay không, nếu không cứu được liền trực tiếp tống vào bệnh viện tâm thần!? Loại chuyện này chỉ có thể từ từ giải phóng tâm lý, phối hợp với kỹ thuật giải cảm ứng hệ thống*, nhiều nhất là tiến hành thôi miên một chút. Yên tâm đi, Hàn nhị thiếu gia lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chưa từng xảy ra chuyện gì quá lớn, trong thời gian ngắn hắn sẽ không giết người phóng hỏa, tinh thần bất thường đâu.”
*giải cảm ứng hệ thống: Systemic Desensitization.
Nhâm Gia Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Trị liệu giải cảm ứng không thành vấn đề, dù sao mấy tháng này hắn đều ở Bắc Kinh, một tuần đến khám một lần là được.”
“Nhất định phải gọi hắn đến.” Người bạn bác sĩ kiên quyết căn dặn: “Trị liệu giải cảm ứng tuy rằng rất thống khổ, nhưng rất cần thiết. Nếu có một ngày từ trong tiềm thức hắn có thể chấp nhận được chuyện chia tay với cậu kĩ sư kia, rối loạn nhân cách kiểu phân liệt của hắn chắc hẳn sẽ giảm hơn phân nửa.”
……
Nhâm Gia Viễn sau khi trở về, liền đem lời ông bạn thân thêm mắm dặm muối lặp lại một lần với Hàn Việt, còn nói: “Người ta bảo, kĩ sư Sở tuy là nguyên nhân gây ra bước ngoặt tâm lý của anh, nhưng cho dù không phải thì chuyện này cũng cần nên chấm dứt. Nếu anh không giải quyết dứt điểm, sau này có thể phát sinh mâu thuẫn rất lớn với tư lệnh cùng phu nhân, với anh trai cùng chị dâu, thậm chí với đám anh em từng vào sinh ra tử. Nếu anh không muốn về già cô đơn, vậy thành thành thật thật đi làm trị liệu tâm lý đi.”
Hàn Việt trầm mặc rất lâu mới trầm giọng nói: “Cậu nói với vị bác sĩ kia, sau này mỗi ba giờ chiều ngày cuối tuần, tôi sẽ ghé qua một lần.”
Nhâm Gia Viễn gật đầu, đang chuẩn bị đi gọi điện cho người bác sĩ bạn mình, đột nhiên nghe thấy Hàn Việt thấp giọng lầm bầm: “Bất quá vô dụng thôi, cả đời này tôi cũng không thể chấp nhận được chuyện y có khả năng chia tay với tôi, cho dù chỉ là giả thiết…”
Nhâm Gia Viễn hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Việt rút ra điếu thuốc, ‘Cạch!’ một tiếng mở bật lửa. Hắn cúi đầu ngậm lấy điếu thuốc, sương khói lượn lờ giữa không trung, nhìn không rõ mặt hắn.