Chương 30: Tin nhắn
Khi Hàn Việt tỉnh lại, thần trí vẫn còn có điểm mơ hồ. Hắn phảng phất cảm thấy chính mình đã ngủ rất lâu, nhưng khi nhìn lên đồng hồ treo tường, lại chỉ mới mười giờ sáng.
Hắn ngáp một cái, đột nhiên bắt gặp Sở Từ đang tựa vào đầu giường, khoác áo ngủ màu đen, có chút đăm chiêu nhìn hắn.
Rèm cửa sổ phòng ngủ đã buông xuống hết, giữa ánh sáng lờ mờ, gương mặt nghiêng nghiêng của y trắng bệch đến mức gần như trong suốt, tóc mai che phủ chân mày, nhìn qua đặc biệt mềm mại đen tuyền.
Hàn Việt lười biếng đưa tay kéo y vào lòng, dùng sức ngửi ngửi mái tóc thơm ngát của y, mỉm cười một cái: “Mới sáng sớm đã đi tắm rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Sở Từ trầm mặc không lên tiếng, nhắm mắt lại.
“Đang nghĩ gì thế, cứ nhìn tôi chằm chằm.” Hàn Việt tự đưa tay sờ sờ lên mặt mình, “Chẳng lẽ đột nhiên yêu tôi rồi sao?”
Hắn nói lời này hiển nhiên là không hi vọng nhận được câu trả lời, Sở Từ không cho hắn một bạt tai đã là tốt lắm rồi.
Hàn Việt cảm thấy ôm Sở Từ như vậy rất hay, đang định vươn người lên hôn y một cái, lại đột nhiên phát giác thân thể trong lòng hơi hơi run rẩy.
Tần suất run rẩy kia rất nhỏ, nếu không để ý kỹ, cơ hồ sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác. Hàn Việt hoảng sợ, vội vàng xoay người y lại kiểm tr.a nhiệt độ trên trán, ngay cả thanh âm cũng thay đổi: “Em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Sở Từ lắc đầu, thấp giọng nói: “Tôi khó chịu.”
“A, khó chịu chỗ nào? Để tôi đi gọi điện cho…”
“Không cần. Trong lòng tôi khó chịu.”
Hàn Việt lập tức ngây ngẩn cả người, hồi tưởng lại một chút, trong thoáng chốc tự hỏi không biết có phải tối hôm qua đã làm quá đáng, khiến y gia tăng cái gì áp lực tâm lý, cho nên sáng sớm thức dậy trong lòng khó chịu? Thoáng chốc sau, lại lén lút vẽ ra ảo tưởng không thực tế, thầm nghĩ y có phải hay không đột nhiên nhận ra đã thích hắn, chính là trước kia mạnh miệng không thừa nhận, cho nên trong lòng y cảm thấy rất mâu thuẫn rất phức tạp? Các loại ý niệm lượn qua lượn lại trong đầu hơn trăm lần, hắn mới thật cẩn thận hỏi: “Em… em đang nghĩ gì?”
Sở Từ vẫn không nhúc nhích cuộn mình lại, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “…Tôi đang suy nghĩ con người ta sống thật không có ý nghĩa, phải chịu nhiều đau khổ, chịu nhiều tội tình như vậy, cuối cùng còn phải ch.ết, thật sự là không đáng!”
Trái tim Hàn Việt trong phút chốc đập trật một nhịp, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng gạo: “Em đang suy nghĩ lung tung cái gì thế? Con người ta ai mà không ch.ết, cho nên lúc sống nhất định phải hưởng thụ thật tốt. Em làm việc lâu nay, chưa từng ra ngoài dạo chơi đúng không? Lần trước sinh nhật em tôi đã không bố trí tốt, chờ sau khi việc này kết thúc, chúng ta ra ngoài du ngoạn nhé? Muốn ra nước ngoài thì tôi cần được phê duyệt, hơi phức tạp đôi chút, bằng không chúng ta đến Vân Nam thăm thú trước?”
Sở Từ hạ mi mắt, không biết suy nghĩ cái gì, qua rất lâu mới nghe y thở dài, không nói tiếng nào.
“Ai da, em đừng cả ngày nghĩ đông nghĩ tây nữa! Tôi biết trước kia tôi quả thật có khuyết điểm, từ nhỏ đã là tên khốn khiếp, nhưng sau này tôi sẽ sửa đổi hết! Đời người trên nhân gian, khẳng định là phải chịu khổ chịu tội, nhưng em yên tâm, sau này tôi nhất định không bao giờ phạm sai lầm nữa, không bao giờ để em chịu chút đau khổ nào, được không?”
Sở Từ vẫn yên lặng nghe hắn nói, trên mặt một chút biểu tình đều không có, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hàn Việt gấp đến độ muốn phát thề, dùng sức lắc người y: “Em nói gì đi chứ! Em như vậy khiến tôi sợ lắm biết không?”
Sở Từ hất tay hắn ra, thấp giọng hỏi: “…Anh có biết mẹ tôi qua đời do sanh khó không?”
Hàn Việt gật đầu theo phản xạ có điều kiện, “Biết chứ… A, không phải, tôi nói gì thế này? Ôi, hôm nay tôi mới nghe thấy lần đầu, chuyện đó thật sự là rất đáng tiếc rất đáng tiếc…”
“Trước đây cha tôi bận làm việc, rất ít khi về nhà. Sau khi tôi lên trung học, công việc của ông cuối cùng ổn định, không ngờ chưa được bao lâu thì ông mắc bệnh rồi qua đời năm tôi học lớp 11. Những người từng đối xử rất tốt với tôi, tôi đều chưa kịp báo đáp, thế mà bọn họ cứ liên tiếp qua đời. Bản thân tôi khó khăn lắm mới tốt nghiệp, tìm được công việc, không lâu sau thì gặp anh.”
Sở Từ dùng tay che mắt, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại ngẫm lại, cuộc đời này thật sự quá mức vô nghĩa… Nếu như tôi không sinh ra, có khả năng hết thảy đều không như vậy.”
Hàn Việt nghe vậy thì trong lòng đau nhói. Bùi Chí từng nói qua, cha mẹ Sở Từ đều mất sớm, y từ địa phương khác chạy đến Bắc Kinh không dễ dàng, thời đại học cũng trải qua tháng ngày cực khổ. Lúc ấy, Hàn Việt nghe xong chẳng có chút cảm giác nào, hắn thích chính là người này, đối với gia đình y không cảm thấy hứng thú, nhiều nhất là sau này muốn lấy lòng y, cứ an bài cho em trai em gái y công việc ổn định, hoặc là nhờ Cục công thương giúp đỡ bọn họ mấy việc trong thương trường. Nếu Sở Từ ngay cả bằng hữu thân thích đều không có, vậy thì càng bớt việc, Hàn Việt không hề bận tâm lo lắng.
Lúc đầu, hắn còn thấy đắc ý, Sở Từ một không bối cảnh hai không phiền toái, ngày lễ ngày tết kể cả đi thăm người thân cũng không cần, nếu thực sự đem người này trói lại, xem y còn có thể trốn đi đâu?
Cho tới bây giờ hắn mới biết được, hóa ra chuyện từng khiến hắn đắc ý thế nhưng đối với Sở Từ lại có ảnh hưởng đến tâm lý khắc sâu mà nghiêm trọng như vậy, thô bạo cùng ngang ngược của hắn lúc đầu vốn dĩ không thể dùng một câu đơn giản ‘Sau này sẽ thay đổi’ liền hoàn toàn xóa sạch. Thậm chí, sự xuất hiện cùng tồn tại của hắn, còn tạo thành vết thương tâm lý tương đương với cha mẹ mất sớm, người thân qua đời, đời người thuần túy chỉ còn lại tro tàn, rốt cuộc không cần lưu luyến.
Hàn Việt đưa tay lên, hơn nửa ngày mới chần chừ hạ xuống gương mặt Sở Từ, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má lành lạnh của y, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Đây đều là quá khứ, tất cả đều là quá khứ… Sau này, sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Hắn xoay người, càng thêm dùng sức ôm chặt Sở Từ. Loại cảm giác da thịt gắt gao dán chặt vào nhau khiến cho lòng hắn có điểm chua xót, cảm giác muốn nói rất nhiều, rồi lại không biết như thế nào mở miệng, nghẹn cả nửa ngày mới nhấn giọng lặp lại: “Sau này tôi nhất định đối xử tốt với em, hai chúng ta… Hai chúng ta cùng nhau sống thật hạnh phúc.”
Mu bàn tay Sở Từ vẫn đặt trên mắt, đột nhiên cười khẽ một tiếng, thanh âm kia giống như từ trong lồng ngực khàn khàn phát ra, khiến người ta nghe thấy mà nặng nề hẳn đi, “Hàn Việt, nếu người nhà của anh bị người ta giết, anh sẽ làm sao?”
Hàn Việt nghĩ cùng không cần nghĩ, “Lão tử đem hung thủ róc thịt sống!:Sao vậy, chẳng lẽ em còn muốn tự…”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Sở Từ cắt ngang lời hắn, từ trên giường xoay người ngồi dậy: “Dạ dày của tôi thấy hơi đau, tôi đến phòng bếp lấy ly sữa đậu nành.”
Hàn Việt lập tức bật người dậy, đè y xuống, ân cần nói: “Để tôi để tôi!” Nói xong cũng không chờ Sở Từ phản ứng, vội vàng khoác áo chạy đi mất.
Căn nhà này thiết kế từ phòng ngủ đến phòng bếp chỉ cách nhau một dãy hành lang. Hàn Việt bưng ly sữa đậu nành nóng hổi quay về phòng ngủ, trong lúc vô ý nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ thư phòng, thế nhưng đã bắt đầu tối xuống.
Lúc đưa ly sữa đậu nành cho Sở Từ, hắn vừa ngồi xuống vừa nói: “Có lẽ trời sắp mưa rồi, bên ngoài tối lắm…”
Động tác của Sở Từ thoáng chốc khựng lại rất khẽ, nếu không để ý kĩ thì không thể nhận ra, chậm rãi nói: “Đúng vậy… Hôm nay quả thật là có mưa.”
Hàn Việt cố ý chọc cho y vui, vội vàng hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì? Hay để tôi nấu cháo cho em? Hồi xưa tôi đã từng đặc biệt theo người hầu học nấu cháo gà, chỉ tiếc là chưa từng nấu thử… Hoặc chúng ta ra ngoài ăn? Nhiều hôm như vậy rồi, cứ ở trong nhà riết thật buồn ch.ết lão tử…”
“Dạ dày của tôi khó chịu, anh có thể nằm cạnh tôi một chút không?”
Yêu cầu này quả thật là viên gạch vàng từ trên trời rơi xuống, lập tức khiến Hàn Việt choáng váng ngất ngây, nhất thời mừng rỡ: “Được được được! Em nằm xuống, nằm xuống đi! Tôi không đi đâu hết, chờ đến tối tôi sẽ nấu một bữa ngon cho em!”
Sở Từ khẽ gật đầu, nghiêng người nằm xuống giường, bất quá lần này là đối mặt cùng Hàn Việt.
Cho tới giờ, mỗi khi ngủ y đều đưa lưng về phía Hàn Việt, trầm mặc mà kháng cự, khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không biết làm sao… Đây là lần đầu tiên thái độ của y hơi dịu xuống, Hàn Việt lập tức kích động, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh nằm bên cạnh y, thậm chí lúc khuỷu tay y đè nặng lên cánh tay hắn, hắn cũng hoàn toàn không để ý.
Trong căn phòng ngủ mờ tối, trầm mặc mà ấm áp, hơi thở hai người trong không khí gắt gao quyện chặt vào nhau. Sở Từ khi ngủ ấn đường hơi cau lại, nhìn qua giống như trong lúc say ngủ vẫn không thể cất đi gánh nặng. Hàn Việt muốn đưa tay vuốt phẳng, nhưng rồi lại sợ làm y tỉnh giấc, chỉ có thể nhìn y không chớp mắt.
Nhìn y một lúc, hắn dần dần buồn ngủ, mí mắt ngày càng nặng nề, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Giữa không gian nhỏ bé, ngọt ngào mà yên tĩnh như vậy, hắn rốt cuộc hoàn toàn khép chặt đôi mắt, chỉ chốc lát sau đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết từ khi nào Sở Từ bỗng nhiên mở mắt, một bàn tay nhẹ nhàng luồn xuống gối đầu, lấy ra bình thuốc phun, một lần nữa phun lên mặt Hàn Việt hai cái.
Lần này y phun rất ít, sau khi đợi thêm mấy phút, xác định Hàn Việt đã thật sự ngủ say mới xoay người bước xuống giường, từ trên ngăn tủ đầu giường cầm lấy cái bật lửa của hắn, lại từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động, đi vào phòng tắm.
Nếu Hàn Việt tìm ra, sẽ phát hiện di động này ngoại trừ mới hơn một chút, còn lại thì giống hệt di động Sở Từ vẫn hay dùng. Sở Từ nhanh chóng lấy SIM ra, mở bật lửa đốt di động thành một khối cháy đen, sau đó ném vào bồn cầu. Kế tiếp, y giật cần xả nước mấy lần, qua vài phút mới xác định di động không còn dùng được nữa, lúc này liền đem nó bỏ lại vào túi.
Mấy thứ này cho dù trôi xuống cống thoát nước cũng chưa an toàn, chỉ có thể phân giải ra triệt để mới hoàn toàn phá hủy nó. Thế nhưng Hàn Việt còn đang ngủ trong phòng, lúc này mà đập thì sẽ gây ra tiếng động rất lớn.
Sở Từ trở lại phòng ngủ, ngồi bên giường thật lâu, không nói tiếng nào cũng không nhúc nhích, cả người tựa như đông cứng, chỉ có trái tim từng nhịp từng nhịp nảy lên mạnh mẽ, tựa hồ chỉ cần há miệng là có thể từ trong cổ họng vọt ra ngoài.
Vật chống đỡ sinh mạng gì đó dường như đã bị khoét ra một lỗ trống rỗng, chất độc trí mạng từ trong cốt tủy lan ra hóa thành hư không, mệt mỏi lẫn tuyệt vọng suốt mười mấy năm qua phảng phất bùng nổ trong một khắc, chán nản cùng u ám khắc cốt ghi tâm lập tức cắn nuốt thân thể cùng tinh thần y.
Sở Từ vẫn không nhúc nhích ngồi yên nơi đó, cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ không thể ức chế mà sập tối.
Cũng không biết đã qua bao lâu, y đột nhiên như là nhớ tới điều gì, đứng bật dậy đi đến trước đồng hồ treo tường, chỉnh thời gian từ tám giờ thành sáu giờ.
Rất trùng hợp, y vừa mới làm xong mọi thứ, đột nhiên di động trong túi Hàn Việt reo lên.
Sở Từ bước nhanh về giường, vừa mới nằm xuống, Hàn Việt đã mơ mơ màng màng ngồi dậy, cáu kỉnh vò vò đầu, mấy giây sau mới phản ứng lại: “Ai đây? …Mẹ kiếp, mấy giờ rồi?”
Hắn xoay người lăn xuống giường, từ trong túi áo khoác lấy di động ra, nhìn thoáng một lượt.
Bàn tay Sở Từ đặt ở trong chăn run khe khẽ, móng tay cấu nhẹ lên da thịt mấy cái mới miễn cưỡng khống chế được âm thanh của mình: “…Gì thế? Là ai vậy?”
“–Tin nhắn.” Hàn Việt nhìn di động, một bên làu bàu tại sao thời gian đã trễ thế này, tại sao vừa ngủ một giấc đã đến tận bây giờ, một bên mở tin nhắn ra xem, “À, không có gì đâu, lão đại nhà tôi nhắn tin nói hắn dẫn theo người tình đến Cửu Trại Câu
chơi hai ngày, nhờ tôi nhắn lại mấy tiếng với lão thái thái. Lão thái thái nhà tôi không quen dùng di động.”
Nếu lúc này hắn ngẩng đầu lên sẽ thấy Sở Từ trong phút chốc mặt mày tái nhợt, đôi môi không còn chút máu, rất lâu sau mới run rẩy hỏi: “…Anh nói ai nhắn tin cho anh?”
“Lão đại nhà tôi.” Hàn Việt ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ nhìn thời gian trên di động, “Tôi thế nhưng có cảm giác vừa ngủ một giấc đã lâu như vậy, chẳng lẽ tối qua thật sự làm lụng vất vả quá mức sao… ch.ết tiệt, lão tử không yếu đến mức đó chứ… Mà nói đi nói lại, đúng là phá đám, lúc này rồi hắn còn dẫn người tình ra ngoài dạo chơi, hắn không biết hai chữ ‘khiêm nhường’ viết thế nào hay sao!”
Sở Từ vẫn không nhúc nhích ngồi ở bên giường, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hàn ý thấu tận tâm can từ trong xương sống lan rộng, khiến y run rẩy không thể khống chế.
Làm sao có khả năng…
Làm sao… Làm sao có khả năng…!
“Sở Từ?” Hàn Việt ngẩng đầu lên, “Em sao thế, vẫn còn khó chịu?”
“…” Sở Từ hơi run run, dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, cảm giác khoang miệng trào lên mùi máu tươi dày đặc, đau đớn tựa như tia chớp khiến y phải rùng mình, miễn cưỡng phát ra thanh âm bình thường: “…Không, không có gì.”