Chương 60: The end of story

Hầu Du gọi điện cho Bùi Chí, vừa thở dốc vừa hỏi: “Cậu biết Hàn nhị đại gia gần đây quậy cái gì không? Phía quân ủy trung ương đã tạm giữ chú thím của tôi rồi! Tình hình đặc biệt nghiêm trọng! Hắn cố ý vạch trần tôi đúng hay không, thật chẳng có nghĩa khí gì hết!”


Bùi Chí nói: “Chắc cậu đã hiểu lầm Hàn Việt, lão Lương ở quân ủy trung ương bình thường thấy hắn còn phải đi vòng đường khác mà. Cậu có biết gần đây hắn đã đánh thức Long Kỉ Uy không?”
Hầu Du kinh ngạc: “Chẳng lẽ…”


“Nếu cậu có gan, hiện tại cứ gọi cho Long Kỉ Uy hỏi hắn gần đây quậy cái gì, khiến tình hình nghiêm trọng thế này. Còn nếu cậu sợ, hiện tại cứ ngoan ngoãn cúp máy ngồi yên một chỗ hóng mát đi, đừng làm phiền tôi.”
“Cậu đang làm gì?”


“Hưởng thụ cuộc sống.” Bùi Chí cúp máy, tiện tay đút di động vào túi quần. Lão Long tha thiết nhìn giỏ trái cây trên tay hắn, không ngừng nghiêng ngó thăm dò, thế nhưng cứ mỗi một lần sáp tới gần thì Bùi Chí lại đúng lúc nhấc tay lên, khiến cho lão Long muốn ăn mà ăn không được, gấp đến mức kêu grừ grừ.


Bùi Chí chơi rất vui, đột nhiên cửa phòng trước mặt hắn mở ra, Long Kỉ Uy nét mặt trắng bệch tiêu sái bước vào: “Các người đang làm gì hả?”


Lão Long nhân cơ hội nhào tới, vô cùng linh hoạt ngậm lấy trái táo trong giỏ trái cây mà Bùi Chí đang cầm, bay nhanh ra sau lưng Long Kỉ Uy, kế tiếp liền truyền đến tiếng nó diễu võ dương oai gặm táo răng rắc, cực độ kiêu ngạo.
Long Kỉ Uy mệt mỏi xoa xoa ấn đường, nói: “Cơm chiều không được ăn.”


available on google playdownload on app store


Động tác của lão Long thoáng chốc cứng đờ, sau một lúc lâu mới ảo não bay ra, miệng ngậm trái táo đã ăn dở phân nửa, yên lặng thả xuống giỏ trái cây trong tay Bùi Chí.
Khóe miệng Bùi Chí co giật một chút: “Không không không, không cần, tao tặng cho mày là được chứ gì…”


“Cậu tốt nhất đừng làm thế, trí nhớ của nó tốt lắm. Hôm nay cậu cho nó ăn một trái táo, sau này mỗi ngày nó nhất định sẽ tìm cậu đòi một trái táo, mỗi ngày đều giống như nhau. Dù cậu trốn đến đâu cũng vô ích, nó vẫn sẽ tìm được cậu, kế tiếp dùng đủ biện pháp ép cậu móc trái táo ra.” Long Kỉ Uy dừng một chút, bỗng nhiên mỉm cười âm tà: “Nhớ năm xưa thừa dịp tôi không chú ý, nó ngẫu nhiên ăn thịt một người, sau đó…”


Bùi Chí tự dưng cảm thấy ớn lạnh xương sống.


“Cậu có thời gian thăm hỏi là nửa tiếng.” Long Kỉ Uy bất chợt nghiêm túc nhìn đồng hồ, nói: “Đừng kích thích cảm xúc của bệnh nhân, đừng hỏi những vấn đề bí mật. Phòng bệnh cửu xử trang bị camera ghi hình toàn thời gian, nhất cử nhất động đều phải tuân theo quy tắc.”


Bùi Chí tự dưng cảm thấy cơn ớn lạnh kia biến thành mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng xuống lưng.
Long Kỉ Uy phất tay, ung dung tự tại bỏ đi, lão Long nhắm mắt bám theo phía sau, mấy lần muốn âm thầm bò lên người hắn, thế nhưng vì thân thể quá mức xù xì thô kệch mà đành bỏ cuộc.


Nơi này là phòng bệnh duy nhất thuộc Sở nghiên cứu cửu xử, nếu thời gian quay lại một tháng trước, người nằm trong phòng ngủ say ắt hẳn là Long Kỉ Uy.
Thế nhưng hiện tại, người đang tiếp nhận trị liệu chính là Sở Từ.


Đối với việc tại sao Sở Từ được Long Kỉ Uy đưa đến cửu xử, kỳ thật Bùi Chí cũng không rõ lắm. Hàn Việt dĩ nhiên là không nói quá nhiều với hắn, chỉ đại khái kể rằng bệnh của Sở Từ được cứu rồi, Long Kỉ Uy đột nhiên có lòng tốt, nghĩ ra một biện pháp khiến tế bào ung thư đã di căn quay về điểm khởi đầu.


Lúc ấy, Bùi Chí từng truy vấn là biện pháp gì? Hàn Việt do dự rất lâu mới nói: “Nguyên lý chắc cũng tương tự như dùng dao gamma thôi… Thế nhưng chỉ dựa vào tia phóng xạ cũng không được, hai hôm nữa phải tiến hành phẫu thuật một lần.”


Mặc dù Hàn Việt không giải thích rõ ràng, nhưng Bùi Chí có thể cảm giác được lần phẫu thuật này sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Sở Từ có sống được hay không, đây chính là yếu tố quan trọng nhất.


Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Sở Từ đang mệt mỏi ngồi trên giường, một tay xoa mạnh lên huyệt Thái dương. Y nhìn qua thật sự vô cùng tiều tụy, nhưng tình trạng cũng không xấu lắm, phải biết rằng khi bị ung thư thời kỳ cuối, trên cơ bản là đứng dậy còn không nổi, người bình thường chỉ biết nằm yên trên giường chờ ch.ết.


“Sao anh vẫn không sửa được tật xấu cứ thích mang đồ đạc này nọ tới?” Nhìn Bùi Chí đặt giỏ trái cây lên đầu giường, Sở Từ tiện tay lật qua lật lại coi thử, không khỏi thở dài: “Thật đáng tiếc, đều là món tôi thích ăn, nhưng bây giờ ăn không hết.”
“Chờ cậu khỏe lại rồi ăn.”


Sở Từ cười rộ lên, giống như cảm thấy hết sức thú vị: “Ha ha, cũng được, xin nhận lời chúc lành của anh.”


Y vừa tiếp nhận trị liệu, có thể biết ngay không phải chuyện vui vẻ gì, thái dương vẫn còn lưu lại vết mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Nhưng khi y bật cười, bộ dáng lại vô cùng trong sáng, dường như đối với vận mệnh tương lai vô cùng thản nhiên, không có một chút mơ hồ cùng sợ hãi.


Bùi Chí quả thật chưa từng nhìn thấy y như vậy. Sở Từ mà hắn biết, luôn luôn sống nội tâm lẫn ngấm ngầm chịu đựng, trong lòng đầy tâm sự nhưng ngoài mặt lại kiên quyết che giấu. Theo một mức độ nào đó mà nói, y xem như là một người lợi hại.


“…Thứ cậu muốn tôi mang tới rồi đây, theo lời cậu dặn không cho bất kỳ ai biết.” Bùi Chí lấy trong túi ra hai phần hồ sơ khá mỏng, không biết vì sao động tác hơi do dự đôi chút: “Bất quá tôi hi vọng cậu suy nghĩ lại, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”


“Vì sao phải hối hận? Tôi cảm thấy rất tốt nha.” Sở Từ nhận lấy xấp hồ sơ, tùy tiện lật xem một chút, sau đó đặt qua một bên, cười nói: “Mấy lời thoại trong đoạn quảng cáo kia không phải rất giàu tình cảm sao: hy vọng sau khi tôi ch.ết, ánh mắt của tôi vẫn có thể nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này… Dù sao nếu hỏa thiêu thì cái gì cũng không còn, cảm giác rất lãng phí.”


“Hàn Việt có biết chuyện này không?”
“Tại sao phải nói cho hắn biết? Có phải di thể của hắn đâu.”
“Nhưng mà…”


“Hàn Việt nhất định sẽ phản đối, hắn chính là kiểu người như vậy.” Sở Từ thờ ơ phất tay, nói: “Hơn nữa, cuộc phẫu thuật của tôi không nhất định thất bại, hôm đó chụp CT, hình dạng khối u hiện ra hết sức rõ ràng, bác sĩ nói đây là tế bào ung thư trước khi di căn, tỷ lệ thành công rất lớn.”


Bùi Chí miễn cưỡng mỉm cười, nhìn xấp hồ sơ trong tay Sở Từ, ngoài bìa là hàng loạt chữ màu đen mười phần chói mắt.
Đó là văn kiện xác nhận tự nguyện hiến tặng khí quan di thể.


Hôm đó khi Sở Từ nhờ hắn giúp chuyện này, hắn đã rất hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là khuyên y gạt bỏ ý tưởng này ra khỏi đầu. Hiến tặng khí quan di thể tuy đã phổ biến khá nhiều năm, thế nhưng tuyệt đại đa số người dân đều có quan niệm là ch.ết phải toàn thây mới an ổn xuống mồ được; cũng tựa như năm xưa thi hành hỏa táng, tất cả mọi người đều biết đây là việc tốt, thế nhưng chẳng có mấy ai tình nguyện làm thế.


“Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, Long Kỉ Uy cũng ủng hộ tôi, tuy tôi phải cắt bỏ một phần dạ dày, có khả năng mấy bộ phận khác cũng không khỏe mạnh lắm, nhưng giác mạc chắc là còn tốt, trái tim chắc cũng còn tốt? Nhớ năm xưa tôi thi đại học, từ thôn quê chạy lên Bắc Kinh, lại công tác ở đơn vị hành chính quốc gia, được nhà nước bồi dưỡng nhiều năm như vậy, thế mà vẫn chưa có bất cứ hồi báo nào cho xã hội, hiện giờ nghĩ lại cảm giác rất áy náy. Nếu có thể hiến tặng khí quan cho vài người, tôi cảm thấy ít nhất cũng làm ra được chút cống hiến, rất tốt nha.”


Sở Từ chính là người như vậy, chỉ cần y hạ quyết tâm thì không có bất cứ thứ gì có thể thay đổi suy nghĩ của y.


Cuối cùng, Bùi Chí vẫn giúp y làm bảng kê khai cùng văn kiện xác nhận hiến tặng khí quan, lúc người của Hội Chữ Thập Đỏ nghe nói y sắp phẫu thuật cắt bỏ tế bào ung thư dạ dày, bọn họ còn hết sức cảm động, liền chúc y phẫu thuật thành công, sớm ngày bình phục, khiến cho Bùi Chí dở khóc dở cười.


“Nói thật, sau này ký thứ này bỗng dưng có cảm giác thanh thản hơn. Hai hôm trước tôi còn có chút lo sợ phẫu thuật thất bại, mặc kệ trước kia chuẩn bị tâm lý thoải mái cỡ nào, một khi đối diện với cái ch.ết vẫn thấy muốn lùi bước. Có thể bản thân tôi vốn là một người ý chí mềm yếu không chừng.”


Khi Sở Từ thừa nhận điều này, thái độ mười phần hào phóng, sảng khoái ch.ết đi được. Bùi Chí nhịn không được lắc đầu cười nói: “Nếu cậu mềm yếu thì chẳng ai kiên cường đâu.”


“Không, thật tình là tôi sợ lắm, bất quá hai ngày nay mỗi khi chỉ có một mình, tôi liền nhịn không được nghĩ đến lỡ như phẫu thuật thất bại, tôi phải rời khỏi thế giới này, như vậy ai sẽ có được giác mạc của tôi, ai sẽ có được trái tim tôi? Người thay tôi nhìn ngắm thế giới sẽ là người như thế nào, có thể là đứa bé từ lúc mới sinh ra đã không nhìn thấy ánh sáng, có thể là vị thiếu niên vừa mới bước vào đường đời rộng mở, lại vì xảy ra chuyện gì đó mà bị mù, hoặc là một người đàn ông khỏe mạnh đang phải nuôi vợ nuôi con? Sẽ có bao nhiêu người vì tôi ch.ết đi mà tìm được cuộc sống mới? Vừa nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy hết sức bình thản, giống như cuộc phẫu thuật ngày mai không còn gì đáng sợ nữa.” Sở Từ dừng một chút, cười rộ lên: “Hiện giờ tâm tình tôi quả thật tốt vô cùng, mặc kệ kết quả ra sao tôi đều có thể chấp nhận, anh không cần lo lắng cho tôi.”


Y quay đầu nhìn Bùi Chí, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, chiếu vào mặt giường tuyết trắng cùng gương mặt tái nhợt của y, phảng phất như mang theo đôi chút sắc màu ấm áp.
Nếu cuộc phẫu thuật không thành công, như vậy có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ nhìn nhau chăm chú.


Ánh nhìn của bọn họ bây giờ đều là ngắn ngủi cùng bối rối, như một báu vật vô giá của kí ức, để rồi bị chôn vùi trong xa hoa trụy lạc cùng thế sự chìm nổi, đến một lúc nào đó ngoài bọn họ ra thì không còn ai biết tới nữa.


Bùi Chí đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn không chớp mắt trần nhà tuyết trắng, cảm giác như có thứ gì đó ươn ướt đang dần dần chảy ngược xuống hốc mắt. Qua rất lâu hắn mới ho khan một tiếng, miễn cưỡng khôi phục giọng nói tương đối ổn định, mỉm cười khàn đục: “Tôi thật là… tự nhiên lại thấy khó chịu… Xin lỗi, ngày mai cậu phẫu thuật rồi, tôi nên cổ vũ cậu mới đúng…”


Hắn muốn đưa tay lên dụi mắt, bất chợt chỉ cảm thấy ngón tay bị người ta nhẹ nhàng kéo lại.


Bàn tay Sở Từ rất lạnh, do bệnh nặng nên xương cổ tay đều nhô ra ngoài, nhìn qua mười phần suy yếu. Thế nhưng khi y nắm tay Bùi Chí vẫn dùng sức khá nhiều, giống như có một loại năng lực khiến người ta cảm thấy vững vàng cùng yên ổn.


“Bùi Chí, sau khi tôi đến Bắc Kinh, anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp. Nếu sau này có ai ở bên cạnh anh, người đó khẳng định là phi thường hạnh phúc.” Sở Từ dừng một chút, cười rộ lên: “Nếu ngày mai phẫu thuật thất bại thì tâm nguyện cuối đời tôi chính là mong anh có thể sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn. Tôi cảm thấy, người tốt như anh nhất định có hảo báo.”


Bùi Chí cúi đầu nhìn Sở Từ, không biết vì sao lại nhìn không rõ, thế giới trước mắt trở nên mông lung mơ hồ, bất luận hắn cố gắng như thế nào đều không thể nhìn rõ gương mặt y.
Phảng phất như trôi qua rất lâu rất lâu, hắn mới nghe thấy giọng nói đầy nghẹn ngào của chính mình: “Ừ.”


——
Hình chụp CT dạ dày của Sở Từ coi như lạc quan, khối u quay trở về trạng thái ban đầu có hình dạng hết sức ngay ngắn, điều này có nghĩa là tế bào ung thư di căn đã hoàn toàn bị khống chế, có thể dùng biện pháp phẫu thuật để cắt bỏ mầm bệnh.


Nơi Sở Từ tiến hành phẫu thuật là một bệnh viện bình thường, Hàn Việt vốn dĩ muốn dùng mối quan hệ rộng rãi của mình để tìm một bác sĩ danh tiếng, nhưng lại bị Long Kỉ Uy ngăn cản. Người này đại khái đã sống đủ lâu, thế nên cách nhìn cũng khá thoáng, hắn nói với Hàn Việt rằng tình hình hiện tại đã tốt lắm rồi, kia gần như là khối u lành tính, không cần phí sức chuyển viện tìm danh y. Nếu bệnh viện bình thường mà không phẫu thuật được khối u này, vậy chứng minh mệnh Sở Từ đã hết, xem như số trời định sẵn không còn cách nào khác.


Bản thân Sở Từ cũng không quan tâm lắm. Hôm phẫu thuật, Hàn Việt mới sáng sớm đã chạy tới bệnh viện, thấy y mặc chiếc áo sơmi trắng, quần dài rộng rãi màu xám, đôi chân trần nhàn nhã ngồi trên đầu giường ngắm hoa.


Trên phương diện tố chất tâm lý, vị này thật sự là có tố chất khác hẳn người thường. Hàn Việt vốn căng thẳng bất an, kết quả nhìn thấy bộ dạng nhởn nhơ tự đắc của y, ngược lại không biết nên khóc hay nên cười.


“Ồ, anh tới sớm thế!” Sở Từ không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói, lại ngoắc tay kêu Hàn Việt đến gần: “Anh thấy chậu hoa này tỉa thế nào?”
Hàn Việt bước đến gần, nhìn chậu hoa hồng trơ trụi, trầm ngâm một lát: “Ừm… Tôi cảm thấy giống dân chạy nạn châu Phi.”


“Hừ, anh thì biết cái gì? Đây gọi là phong cách, anh có biết phong cách nghĩa là gì không?” Sở Từ liếc xéo Hàn Việt một cái, lắc đầu thở dài: “Đúng là không có cảm quan nghệ thuật.”


“Cảm quan nghệ thuật gì đó tôi không biết, bất quá tôi thấy chậu hoa này đại khái không sống được hết tháng sau.” Hàn Việt ôm lấy chậu hoa từ trong tay Sở Từ, đặt lên bệ cửa sổ hướng về phía mặt trời, vuốt ve nụ hoa, thở dài nói: “Đáng thương quá, mỗi lần nhìn thiếu nữ đến thời kỳ phát triển lại vì muốn giảm cân mà liều mạng không chịu ăn cơm, tao đều cảm thấy hết sức bi ai, cảm giác bây giờ cũng y như thế…”


Sở Từ cầm bình phun nước ném về phía Hàn Việt: “Không sống được hết tháng sau, tôi liền theo họ của anh.”
“Ai da, em không phải đã sớm theo họ của tôi rồi sao?”
Câu nói đùa của hắn chẳng có tác dụng gì, Sở Từ chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, tựa như nhìn một đứa trẻ không thèm so đo.


Đúng lúc này, có hai vị bác sĩ đẩy cửa bước vào giúp Sở Từ kiểm tr.a lần cuối cùng trước khi phẫu thuật, trong lòng Hàn Việt vẫn hơi lo lắng, muốn ngồi một bên xem chừng, nhưng di động lại đột nhiên reo lên, dãy số rõ ràng là của tư lệnh phu nhân.


Không giống với Hàn lão tư lệnh xưa nay không bao giờ sử dụng di động, tư lệnh phu nhân đã thay đổi di động rất nhiều lần, thường xuyên bắt kịp trào lưu.
Thấy Hàn Việt hơi do dự, Sở Từ hỏi: “Là Bùi Chí à?”
“Không phải.”


Sở Từ không hề nhận ra trong giọng nói của Hàn Việt đã mang theo vị chua, nghi hoặc hỏi: “Thế sao anh không nghe máy?”
“…” Hàn Việt ghen tuông ngút trời bỏ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hắn đứng trên hành lang, mắt thấy xung quanh không có người mới bấm nút nghe: “Alo, mẹ ạ?”
“Bây giờ con đang ở đâu?”


“…Bệnh viện.”
Tư lệnh phu nhân thoáng do dự một chút, “Con tìm người phẫu thuật cho… đúng không?”
Thời điểm nhắc đến tên Sở Từ, giọng nói của bà hết sức mơ hồ. Hàn Việt nghe không rõ lắm, nhưng có thể đoán được, liền ừ một tiếng: “Lập tức sẽ vào phòng phẫu thuật.”


Hắn nghĩ tư lệnh phu nhân sẽ nói gì đó, nhưng khi bà mở miệng lần nữa, đề tài đột nhiên thay đổi hoàn toàn: “Cái kia, hai vợ chồng nhà lão Hầu đều bị tạm giam rồi, con có biết chuyện này không?”
“Vâng, con biết.”


Kế tiếp là một sự trầm mặc kéo dài. Tư lệnh phu nhân không lên tiếng, trong di động chỉ truyền đến tín hiệu hỗn tạp rất khẽ.


“Thật ra chuyện này là do Hầu Du sắp đặt, hắn đưa tư liệu cho con, sau đó con mới loại bỏ hết những gì có liên quan đến mẹ. Bọn họ nhập khẩu phân hóa học từ cửa khẩu, số tiền chênh lệch với đại lý nước ngoài thật sự quá lớn, phần của mẹ vốn chỉ là lấy muối bỏ biển. Hơn nữa, người ta nể mặt cha, sẽ không làm khó dễ mẹ đâu, mẹ cứ yên tâm đi.”


Tư lệnh phu nhân ở đầu dây bên kia vẫn im lặng, nhưng Hàn Việt có thể nghe thấy tiếng bà thở phào nhẹ nhõm.
“Kỳ thật nếu sau này mẹ thiếu tiền, hay là muốn mua gì đó, mẹ có thể tìm cha, hoặc tìm con cũng được.”


Lúc Hàn Việt nói câu này, giọng nói của hắn hơi gượng gạo, tựa hồ muốn biểu đạt tình cảm, rồi lại thất bại thảm hại, nghe ra có chút là lạ…
Tư lệnh phu nhân sửng sốt hồi lâu, mới lắp bắp “Ừ” một tiếng.


Ngay lúc này, từ một góc hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng gọi lung tung quen thuộc. Hàn Việt ho khan một cái, vội vàng nói: “Lập tức phải vào phòng phẫu thuật rồi, không có gì nữa thì con cúp máy đây.”
“A, chờ một chút! Con… con cuối tuần có về nhà ăn cơm không?”


“Hả?:Ừm, chuyện đó nói sau.”
Thân ảnh Long Kỉ Uy xuất hiện tại một góc hành lang, Hàn Việt vừa vặn cúp máy, nhét di động vào túi quần.


Hơn phân nửa thân thể lão Long đều cuộn tròn sau gáy Long Kỉ Uy, chỉ ló một cái đầu ra, cứ không ngừng chi chi chít chít la hét ầm ĩ bên tai Long Kỉ Uy. Chủ nhân của nó nhìn qua tương đối phiền não, mấy lần muốn lôi đầu nó nhét vào trong áo, đều bị nó vặn vẹo thoát ra.


Hàn Việt nhịn không được hỏi: “Nó sao thế?”
“Đến tuổi rồi.”
“Aha!? …Vậy kế tiếp thì sao nữa, sống thọ và ch.ết tại nhà?”
Long Kỉ Uy liếc xéo Hàn Việt một cái: “Không, sẽ biến thành người sống.”


*E hèm, xin đừng nghĩ anh Long Kỉ Uy nói chơi, ảnh nói thiệt đó. Mọi chi tiết xin liên hệ “Đề đăng chiếu hà sơn” nhé =))


Một lần nữa, hắn túm lấy lão Long, hung hăng nhét vào trong áo… Đáng tiếc lão Long thật sự quá mức kích động, chưa được mấy giây lại vụng trộm ló đầu ra. Xem bộ nó rất muốn cất giọng ca vàng trên hành lang, tiếc là ngoại trừ Long Kỉ Uy, không ai biết được nó hát cái gì.


Trong khi một người một sủng vật kì kèo trên hành lang, thì Sở Từ trong phòng bệnh đã kiểm tr.a trước phẫu thuật xong xuôi. Lúc trước y kiên quyết muốn tự mình đi tới phòng phẫu thuật, cho nên những bước xử lý cuối cùng đều phải đợi y vào phòng phẫu thuật rồi mới làm. Bước ra khỏi phòng, y nhìn thấy Long Kỉ Uy liền mỉm cười chào hỏi; lại nhìn thấy lão Long, đưa tay vỗ vỗ đầu nó; cuối cùng y nhìn về phía Hàn Việt, há miệng ra, Hàn Việt nghĩ y muốn nói gì đó với mình, đang cảm thấy kích động, cũng chỉ nghe y nói: “Cú điện thoại kia… thật sự không phải Bùi Chí?”


…Dọc đường đi tới phòng phẫu thuật, sắc mặt Hàn Việt cứ gọi là đen như than.


Thời tiết hôm nay thật sự rất tốt, từ sáng sớm ánh mặt trời đã giống như hàng nghìn sợi kim tuyến vàng rực chiếu xuống, làm cho người ta toàn thân đều ấm áp dạt dào. Cửa sổ trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật hé mở, từng cơn gió mát lành chậm rãi thổi qua, mơ hồ mang theo hương vị đặc biệt của thành thị phương Bắc buổi sớm, cùng với tiếng người lẫn tiếng xe ngoài đường lớn xa xa.


Sở Từ không quay đầu lại, bước về phía phòng phẫu thuật. Hàn Việt nhìn theo bóng lưng y, nhịn không được kêu một tiếng: “Này, chờ chút!”
“Hử?” Sở Từ khó hiểu quay đầu lại.
“Em… em không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Muốn nói?” Sở Từ nghi hoặc dừng bước, “Không có a.”


Hàn Việt chịu thua: “ch.ết tiệt, nhưng thì lão tử có!!” Hắn xông lên phía trước, mở rộng vòng tay ôm lấy Sở Từ, dùng sức vùi đầu vào cổ y, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Tôi ở ngay bên ngoài phòng phẫu thuật chờ em… Em phải… em phải bình an đi ra đó.”


Sở Từ vốn có thói quen duy trì khoảng cách với người khác, động tác thân mật này của Hàn Việt thật sự khiến y hơi cứng lại đôi chút, sau đó mới gật đầu: “Ừ, được.”


“Chờ em ra ngoài rồi còn chưa thể ăn uống tùy tiện được, em cố nhịn một chút, sau khi khỏe lên mỗi ngày tôi đều sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em. Nhưng em cũng đừng bồi dưỡng thân thể xong thì bỏ chạy, em xem một người bảo mẫu gia đình tốt như tôi, em nhẫn tâm vứt bỏ sao? Em khẳng định là không đành lòng đâu.” Hàn Việt hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Sở Từ: “–Cho nên em nhất định sẽ bình an đi ra, đúng không?”


Sở Từ nhìn vào mắt hắn, chậm rãi gật đầu: “Ừ.”


“Trước kia tôi đã từng làm rất nhiều chuyện sai quấy, thời điểm cảm xúc kích động sẽ hoàn toàn bất chấp hậu quả, sau này vì muốn bù đắp sai lầm, tôi quả thật có thể trả giá bằng cả sinh mạng của mình.” Hàn Việt hình như có chút cảm khái, sau đó lại mỉm cười, lắc đầu nói: “Nếu về sau chúng ta còn cơ hội, tôi nhất định sẽ không làm ra những chuyện khiến bản thân hối hận. Nếu em không muốn ở Bắc Kinh, chúng ta có thể đến vùng nông thôn nước ngoài, xây dựng một nông trường, nuôi mấy con chó, trồng mấy dàn mướp. Nếu em muốn trở lại Quý Châu, vậy chúng ta có thể nhân dịp xuân về hoa nở mà ghé thăm, đi nơi nơi du ngoạn từng chút một.”


Sở Từ nhịn không được hỏi: “Anh không cần quay về quân đội sao?”
Hàn Việt nhìn y, mỉm cười không đáp.


Sở Từ không biết trong đầu hắn có ý niệm gì, chỉ có thể đại khái đoán rằng hắn không thể tăng thêm cấp bậc nào nữa, hay có thể chỉ đơn giản là chuyển nghề cũng không chừng. Hàn Việt vốn phụ trách những hạng mục quân sự vô cùng cơ mật, có thể rất nhiều năm đều phải sống trong căn cứ bí mật, hoặc cũng có thể rất nhiều năm nhàn rỗi không có việc gì làm. Hiện tại nghĩ đến, có rất nhiều chuyện Sở Từ không biết, cũng chưa bao giờ quan tâm.


“Thế… tôi đi vào nhé…” Bác sĩ đang chờ ngoài phòng phẫu thuật, Long Kỉ Uy cũng đứng chờ một bên, ra sức bịt miệng ngăn cản không cho lão Long cất giọng ca vàng. Thời điểm có người ngoài, Sở Từ luôn thấy mất tự nhiên, vội vã phất tay với Hàn Việt, bước nhanh về hướng phòng phẫu thuật.


Hàn Việt nhìn y không chớp mắt, giống như vừa khép mi lại sẽ không nhìn thấy y nữa.
Trước khi bước qua cánh cửa phòng phẫu thuật, Sở Từ đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Hàn Việt: “Thật ra hôm đó trong bệnh viện, có một câu tôi nói với anh là nói dối.”
Hàn Việt thoáng sững sờ.


Sở Từ cũng không giải thích nhiều hơn, y lấy trong túi quần ra thứ gì đó, đeo vào ngón áp út bàn tay trái, sau đó phất phất tay với Hàn Việt: “Nếu tôi còn sống bước ra, tôi sẽ nói thật cho anh biết!”


Món đồ này dưới ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ lóe lên tia sáng nhàn nhạt, chính là thứ mà Hàn Việt hết sức quen thuộc — chiếc nhẫn nam giới Cartier bạch kim hắn từng đặt trong tay vuốt ve không biết bao nhiêu lần.


Sở Từ mỉm cười một chút, mang theo chiếc nhẫn kia, cũng không quay đầu lại ung dung bước vào phòng phẫu thuật.
Cánh cửa thủy tinh chậm rãi khép lại.
Hàn Việt đút tay vào túi quần, gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn còn lại, dùng sức đến nỗi lòng bàn tay phát đau.


“Câu nói dối kia rốt cuộc là câu nào?” Long Kỉ Uy một bên liều mạng nhét lão Long vào túi xách, một bên tò mò hỏi.


Hàn Việt lắc đầu cười với hắn, lững thững đi đến trước cửa sổ. Hiện tại mặt trời vừa lên cao, trên ngọn cây lá xanh ngập tràn sức sống, tiếng ve du dương văng vẳng, gió nhẹ xuyên qua dãy hành lang thật dài, mang tới hương thơm đặc biệt của mùa hè đầy dễ chịu ấm áp.


Giờ khắc này, thế giới dường như im bặt trong thoáng chốc, sau đó thời gian vĩnh viễn ngưng đọng lại… Bất luận thế sự chìm nổi thế nào, bất luận tương lai có thay đổi thế nào, hết thảy mọi chi tiết bây giờ đều mãi mãi tồn tại như lúc ban đầu, mãi mãi không bao giờ thay đổi.


Hàn Việt ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ánh mặt trời rạng rỡ cùng chói mắt như vậy, chiếu thẳng vào đôi mắt hơi nheo lại của hắn.
“Thật sự là mùa sinh mệnh đâm chồi a.” Hắn thì thào nói, lập tức nở nụ cười.
“Mùa hè thật sự tới rồi.”






Truyện liên quan