Chương 9: Ân oán
"Chỉ là năng lượng hỏa đơn giản nhất đã có lực lượng thế này, khó trách thế nhân đều hướng đến tu tiên."
Tạ Diễn liếc nhìn mười mấy tên Hắc y nhân đã biến thành tro, cũng không quay đầu lại đi về phía tiệm thợ rèn dưới núi.
Hắn sẽ không quên trước đó chính mình lên núi như thế nào.
Khi Tạ Diễn xuống dưới núi, trong trấn nhỏ không còn một bóng người, đường đi trống trải, chỉ có gió lạnh gào thét, lá khô xào xạc lộ ra vẻ đìu hiu.
"Người ở đây có lẽ đều là của lão già kia."
Sau khi Tạ Diễn giết một đám trên núi liền phát hiện điểm này.
Một đường đi qua, lần này không có ai ngăn trở hắn, những người kia chỉ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đây tập trung nhìn hắn. Tạ Diễn không quan tâm, hiện tại những người này đối với hắn mà nói không khác gì con sâu cái kiến, giết hay không giết đều không ảnh hưởng gì. Rất nhanh, Tạ Diễn đã đến bên ngoài tiệm thợ rèn.
Đang, đang!
Tạ Diễn một cước đá văng cửa.
Hưu!
Một cỗ sức mạnh có cảm giác cực kỳ âm hàn từ phía sau cửa phát ra.
Nguy hiểm!
Đồng tử Tạ Diễn co lại, trong cỗ sức mạnh này, hắn cảm thẩy tử vong uy hϊế͙p͙. Lập tức không chút suy nghĩ, một quyền đấm ra.
Oanh!
Lập tức lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể bạo phát theo ra, hai cỗ sức mạnh ngang ngược va chạm với nhau, phát ra một tiếng bạo hưởng, Tạ Diễn liền lùi về sau mấy bước, mà người đánh lén trong phòng hét thảm một tiếng, ngay sau đó là tiếng thứ gì bị vỡ tan tành.
"Luyện Khí Cảnh?!"
Một tiếng nói mang theo vẻ khiếp sợ vang lên, cỗ sức mạnh đánh lén nhanh trong suy yếu đi.
Trong phòng vẫn đen kịt một mảnh, điểm khác duy nhất là bên cạnh hòm quan tài bằng sắt màu đen, Nguyên Khô Hải mặt mũi tràn đầy nếp nhăn ngồi đó, trong tay lão cầm một mảnh gương đã vỡ.
Hóa ra lúc trước đánh lén hắn chính là lão quỷ này.
"Ta đến cảm ơn ngươi đã đưa ta lên núi."
Tạ Diễn bình phục năng lượng cuồng bạo trong cơ thể, dậm chân đi vào.
Hắn nhìn ra, lão già này đã dầu hết đèn tắt, sinh mệnh sắp hết.
"Hoàn mỹ thân thể, chân chính linh căn tu tiên."
Dường như cảm nhận được ánh mắt Tạ Diễn, Nguyên Khô Hải gian nan mở mắt, nhìn Tạ Diễn đang đứng đối diễn hắn, lão quái vật lộ ra tiếng cười khàn khàn.
"Đáng mừng, đáng tiếc!"
Tạ Diễn nhìn người này, ánh mắt lạnh lùng.
"Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này có lẽ ngươi hiểu rõ hơn ta."
Lão quái vật này không phải người tốt lành gì, hắn vì trở thành Tu Tiên giả, khi sư diệt tổ, tàn sát đồng môn, có thể nói tội ác chồng chất, nhưng nhìn ở góc độ khác, lão lại là một thiên tài, từ một người bình thường không có căn cơ, mạnh mẽ tu luyện đến Luyện Khí Cảnh, trở thành Tu Tiên giả, tuyệt đối xem là nghịch thiên mà đi, nhưng đáng tiếc, số mệnh lão đã hết, bằng không với tâm trí của lão chắc chắn sẽ không dừng bước tại đây.
"Hắc hắc."
Nguyên Khô Hải khàn khàn cười.
"Tiểu tử, chỉ có thể nói ngươi may mắn, nếu không phải trúng một kích của lão già sắp ch.ết kia, thọ nguyên của ta sao có thể sớm hao hết?!" Nói tới đây, Nguyên Khô Hải oán hận nhìn hòm quan tài sắt bên người.
Hòm quan tài sắt này, lão dùng để giam cầm linh hồn sư tôn, lão nằm mơ cũng không ngờ lão già kia chưa xuất hết thực lực, sau khi hắn lấy đi Băng Hồn, lão già đó liền ra tay, lúc sắp ch.ết cho hắn một kích trí mạng làm thọ nguyên của lão hao hết, kế hoạch cũng hoàn toàn thất bại.
"Khục khục..." Nguyên Khô Hải ho khan một hồi mới thở ra một hơi.
"Ta thua bởi lão già này cũng không oan, lão so với ta càng ẩn nhẫn, nhẫn nhịn một kích cuối cùng nhiều năm như vậy, mãi cho đến khi ta lấy Băng Hồn ra, lão mới điên cuồng ra tay."
Tạ Diễn vươn tay, lòng bàn tay biến thành màu vàng óng, một đám hỏa khí nhàn nhạt bao quanh lòng bàn tay.
Có lẽ Nguyên Khô Hải thất bại có liên quan đến sư tôn lão đánh lén, nhưng dù thực lực lão ở lúc đỉnh phong, Tạ Diễn cũng chưa chắc thua lão, thần bí Cổ miếu truyền đạo ba ngày không hề uổng phí, ngoài trừ Kim Thân công pháp đoạt được từ Đại hòa thượng, hắn còn một thủ đoạn, chỉ có điều thủ đoạn đó phải trả một cái giá quá lớn.
Bành!
Một tay Tạ Diễn vung lên, vô tận hỏa diễm lao ra.
Chỉ một thoáng, toàn bộ tiệm thợ rèn nằm trong biển lửa. Làm xong tất cả, Tạ Diễn không dừng lại nửa bước, xoay người đi ra ngoài.
Những Hắc y nhân vây quanh ở bên ngoài thấy Tạ Diễn đi ra, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ.
Cho đến khi Tạ Diễn đi ra thị trấn nhỏ, đều không có ai dám ra tay ngăn trở, chỉ trơ mắt nhìn tiệm thợ rèn, cùng với dã tâm của Nguyên Khô Hải bị đốt thành tro tàn.
...
Bên ngoài con đường cổ phía tây kinh thành.
Nơi này cách kinh thành một dịch trạm cuối cùng, rất nhiều du khách đến kinh thành đều dừng lại ở đây, lãng tử đi thi, lái buôn lui tới nhìn rất quen thuộc, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một đoàn xe tù áp giả trọng phạm, bị chuyển đến kinh thành đều là một ít trọng phạm cùng hung cực ác, tù phạm bình thường đã sớm được quan địa phương tự mình xử lí.
Hoàng hôn sắp đến, mặt trời xuống phía tây, khiến toàn bầu trời nổi lên màu đỏ như máu, trông rất bi thương.
Đinh linh linh...
Liên tiếp những âm thanh của khóa sắt va chạm thanh thúy vang lên phá vỡ yên tĩnh, thuận thế nhìn lại, có thể thấy một loạt xe tù được bao vây nghiêm ngặt, một người cầm đầu, bất ngờ chính là cách đây không lâu giương cờ tạo phản "Lương vương Tạ Xung", chính là phụ thân tiện nghi của Tạ Diễn, đằng sau xe tù của hắn đều áp giải những nhân vật trọng yếu của Hầu phủ, ví dụ như Đại phu nhân, mấy vị huynh đệ trên danh nghĩa của Tạ Diễn.
"Người này hình như là Lương vương? Nghe nói hắn tạo phản thất bại, bị cung phụng triều đình bắt giữ."
"Chậc chậc! Loại người như vậy thật là tiện, Thái Bình Hầu gia tốt như vậy không làm lại muốn tạo phản tự lập, theo ta thấy, loại người này ch.ết chưa hết tội."
"Ngươi biết cái gì? Ngươi cho rằng Tạ lão Hầu gia tự mình muốn tạo phản? Còn không phải bị ép buộc, ta nghe nói chuyện này cùng tranh giành thái tử có liên quan..."
. . . . .
Du khách nghỉ trọ tại dịch trạm bảy mồm tám lười nghị luận, trong đó không thiếu một ít người kiến thức rộng rãi, chỉ có điều những người này điểm đến thì dừng, căn bản sẽ không nói chuyện. Đạo lý họa từ miệng mà ra, những lái buôn vãng lai so với bất kì kẻ nào càng hiểu rõ, bọn hắn sẽ không vì nhất thời mà rước họa vào thân.
"Âm mưu sao?"
Chỗ hẻo lánh, một người đội chiếc nón rộng vành màu đen hơi ngẩng đầu, xuyên thấu qua chiếc nón rộng vành lụa đen, ngạc nhiên khi thấy rõ tướng mạo người này.
Người này chính là Tạ Diễn, vừa đến nơi này không lâu!
Lần này, trở lại kinh thành, mục đích chính của hắn là gặp sư phụ của mình một lần, hỏi thăm về vấn đề nghịch chuyển của công pháp, chỉ là không ngờ, mới đến đây đã gặp chuyện này. Hắn tưởng Tạ lão Hầu gia đã sớm bị chém, nhưng xem ra đã có chuyện xảy ra khiến cho thời gian bị trì hoãn, vì vậy hiện tại nhóm người này mới bị áp giải vào kinh.