Chương 14: Mật thất
Tạ Diễn lẻn vào trong phòng ngủ mà Sư Phong Niên nghỉ ngơi hằng ngày.
Hắn ở chỗ này chục năm, biết rõ bố trí trong phủ còn hơn nhà của mình.
Trong phòng ngủ, chiếc đèn cầy nhẹ nhàng cháy, không biết là ai thắp lên, sau khi vào Tạ Diễn nhanh chóng đóng cửa sổ, áp sát vào cửa nhìn thoáng qua, xác định tạm thời không có ai lui tới mới xoay người đi đến bên cạnh bàn gỗ, trên bàn ngọn nến cháy sáng, Tạ Diễn vươn tay chạm vào thân nến, chỗ được khắc hình khuyên bằng đồng thứ ba, ấn nhẹ một cái.
"Cờ - rắc...", bức tranh màu xanh bên cạnh bàn tự động lui ra, lộ ra một cái mặt đạo sâu thẳm, tĩnh mịch.
Thân hình Tạ Diễn hạ xuống như mèo, lặng yên chui vào. Thông đạo không dài, rất nhanh đã đến cuối con đường. Cuối đường có một gian mật thất khoảng mười mét vuông, trừ ánh nến trên vách đá thì chỉ có một cái bàn gỗ ở giữa gian phòng.
Nơi này là mật thất bí mật nhất của Sư Phong Niên, cũng là nơi hắn bế quan tu luyện.
Nơi này, trừ Sư Phong Niên thì chỉ có Tạ Diễn biết, ngay cả đại quản gia của phủ cũng không biết chỗ này còn có một ám thất.
Tạ Diễn nhanh chóng đi đến cái bàn, ở vị trí thứ ba trên mặt bàn nhấn nhẹ một cái, rồi thuần thục lấy ra ngọn đèn, đổ ra một một tầng dầu thắp, đưa ánh nến hạ thấp, mặt bàn bắt đầu cháy. Ngọn đèn này được Sư Phong Niên dùng dược thủy (nước thuốc) của tu tiên giả điều chế thành, nhìn bề ngoài như là bị cháy nhưng thực tế đây là một loại thực vật đặc thù, dầu thắp bên trong cũng không dễ cháy, mà một loại dược thủy ẩn.
Sau khoảng mười hơi thở, trên mặt bàn hiện ra một bức cổ đồ kỳ quái, nhưng Tạ Diễn không nhìn bức tranh này nhiều mà đem tay đặt ở trung tâm bức tranh, bắt đầu vận chuyển công pháp Sư Phong Niên dạy cho hắn, đưa chân nguyên trong cơ thể truyền từng chút vào.
Rất nhanh, bức tranh trên mặt bàn biến mất, một bức thư xuất hiện trên mặt bàn.
Đây là chuẩn bị cuối cùng của Huyết Kiếm Khách, đây chỉ là một cái bàn bình thường, dù có người nhìn ra vấn đề trong đó cũng không thể tìm ra được đáp án, vì dẫu có người trùng hợp giải khái bị mật trên mặt bàn cũng chỉ có thể nhìn thấy hình vẽ, nhưng mấu chốt của vấn đề là hình vẽ đó căn bản không có ý nghĩa gì, nếu cố tình dẫn khí để xem ngược lại sẽ bị cắn trả, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Phương pháp duy nhất để mở ra bí mật chính là công pháp của Sư Phong Niên, trên thế giới này, ngoài bản thân Sư Phong Niên cũng chỉ còn duy nhất Tạ Diễn biết công pháp này.
Nói cách khác, mật thư trên mặt bàn là Sư Phong Niên để lại cho một mình Tạ Diễn.
Mở phong thư, lấy ra một lá thư bình thường.
Nội dung trong đó cực kỳ đơn giản, chỉ có ba chữ cổ ------- Đạo Diễn tông!
"Đạo Diễn tông?"
Lần đầu Tạ Diễn nghe nói đến chỗ này, tuy nhiên nếu là manh mối mà Sư Phong Niên lưu lại, chắc chán có tác dụng, có lẽ Sư Phong niên gặp phải phiền toái không thể chống lại nên lưu lại manh mối này hi vọng Tạ Diễn có thể giúp hắn, tất nhiên cũng có thể đây đơn thuần là chỉ đường cho Tạ Diễn.
Có điều dù là khả năng nào thì Tạ Diễn vẫn phải đến Đạo Diễn tông một lần.
Bởi vì hiện tại hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Sư Phong Niên, ví dụ như công pháp, thân phận thật sự của Sư Phong Niên.
Cất lá thư, Tạ Diễn nhanh chóng rời khỏi thông đạo.
Đóng cửa vào thông đạo lại, Tạ Diễn đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Mục đích lần trở về này đã đạt được, manh mối về Sư Phong Niên cũng đã tìm được, vì vậy Tạ Diễn không còn lí do ở lại kinh sư nữa. Huống hồ thân phận của hắn hiện giờ rất mẫn cảm, ở lại cũng chỉ thêm phiền toái, tuy hắn không sợ nhưng cũng không cuồng vọng đến mức tự tìm phiền toái.
Ngay khi Tạ Diễn vừa xoay người, cảm thấy hàn khí bao phủ cả người khiến động tác hắn vô thức hơi dừng lại.
Vèo!
Một thanh phi đao lóe lên hào quang u lam bay đến cổ Tạ Diễn.
Có độc!
Tạ diễn nheo lại hai mắt, nhìn sang.
"Giao vật mà Sư Phong Niên để lại ra."
Trong bóng tối, một gã mặc y phục dạ hành màu đen đi ra, theo dáng người đối phương chắc là một nữ tử.
"Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?"
Tạ Diễn nheo hai mắt lại.
Hắn rất tự tin với thực lực của mình, theo đạo lý, lần này hắn tiến vào không hề kinh động bất luận kẻ nào, phải biết rằng trước đã hắn đã thăm dò cả buổi, thời điểm nào có người, thời điểm nào không có người, hắn đã điều tr.a rõ ràng.
"Ta không biết, ta chỉ một mực ở chỗ này chờ ngươi."
Nữ tử ẩn nấp trong bóng tối, để cho người khác không thấy rõ tướng mạo thật của nàng.
"Đợi ta?" Tạ Diễn nhìn người này, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị.
"Ngươi là ai?"
"Ảnh Tử."
"Ảnh Tử?"
Ngay lúc nói chuyện, Tạ Diễn đột nhiên động thủ, chân nguyên lực cuồng bạo đi khắp toàn thân, tốc độ cả người tăng đến cực hạn, trong không khí xẹt qua một đạo tàn ảnh, tay trái vươn ra, mạnh mẽ chộp tới, khi bàn tay sắp chạm vào đối phương, trong tích tắc năm ngón tay biến thành màu vàng óng.
Ngũ pháp kim thân!
Đây là chiêu thức mới do Tạ Diễn kết hợp kinh nghiệm tập võ nhiều năm sáng tạo ra, đem tất cả chân nguyên lực tập trung vào lòng bàn tay, như vậy mới có thể đem thần thông Ngũ pháp kim thân vốn chỉ dùng để phòng ngự biến thành pháp thuật công kích.
Bành!
Năm ngón tay Tạ Diễn chộp vào đầu đối phương, năm ngón tay mạnh mẽ bóp vỡ đầu đối phương, thi thể không đầu ầm ầm đổ xuống.
Tạ Diễn thu tay, đẩy cửa chuẩn bị rời đi.
"Ngươi đi không được."
Âm thanh sâu thẳm phiêu hốt vang lên từ bốn phía, giống như quỷ mị, thi thể không đầu vậy mà tự mình đứng lên, đầu vốn nổ tung bắt đầu biến đổi màu sắc, thành một dạng nước sơn màu đen như mực, ngay khi thi thể không đầu đứng lên, đám nước này tụ lại bay về.
Sau khi mực hội tụ xong, Hắc Ảnh nử tử lần nữa quỷ dị xuất hiện chặn đường đi của Tạ Diễn.
Không bị thương tổn chút nào?
Tạ Diễn nhíu mày trầm ngâm, từ khi hắn ngưng luyện chân nguyên đến nay, pháp thuật được thấy không nhiều, dù là thủ đoạn mà bản thân sử dụng, trên cơ bản đều do hắn kết hợp các loại võ công sáng tạo ra, môn pháp thuật duy nhất là Ngũ pháp kim thân đoạt được từ đại hòa thượng Ngô đại sư. Pháp thuật của Ảnh Tử còn quỷ dị hơn so vơi Ngô đại sư, bóp vỡ đầu vẫn vô sự, loại thủ đoạn như vậy không phải thế giới võ giả có thể tiếp xúc.
"Giao thứ đó ra đây!"
Ảnh tử trầm lặng nói, tình trạng của nàng giống như là U linh, cực kỳ quỷ dị.
Đạp đạp!
"Đệ tử Huyết Kiếm Khách quả nhiên bất phàm, ra tay quyết đoán, chiêu thức tàn nhẫn, khó trách Ngô đại sư thua trong tay ngươi."
Ngay khi Tạ Diễn chuẩn bị động thủ lần nữa, ngoài phòng đột nhiên truyền đến âm thanh, một gã công tử quần áo hoa lệ nhẹ nhàng đầy cửa đi vào.
Người này chính là tam hoàng tử.
"Xem như là một nhân tài, ta thay đổi chủ ý."
Tam hoàng tử thong dong đi vào, nhìn Tạ Diễn bị chắn trong phòng, lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, cuối cùng mới nhìn Tạ Diễn, thần thái này như là đang nhìn con sâu cái kiến.
"Cho ngươi một cơ hội, làm chó của ta, ta cho ngươi sống!"
Tranh đoạt trong hoàng thất còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng của mọi người, tất cả các hoàng tử đều cố gắng mở rộng tầm ảnh hưởng của mình, chỉ cần là người có tài năng, bọn hắn sẽ cố gắng thu làm thủ hạ, ví như Ảnh Tử là thủ phạm của hung án đồ thôn diệt tộc, theo luật Đại Yến phải phế bỏ công pháp, giết ch.ết tại chỗ nhưng được tam hoàng tử vận dụng quyền thế cứu, nhận làm thủ hạ, trở thành át chủ bài lớn nhất trong tay hắn.
Thật ra không chỉ tam hoàng tử, trong tay thái tử cũng có nhiều người như vậy, loại sự tình này, toàn bộ hoàng thất đều biết, không xem là bí mật gì. Vốn tam hoàng tử đinh bắt Tạ Diễn thử xem có thể rút ra linh căn trong cơ thể của hắn không, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Diễn ra tay, gã đột nhiên thay đổi chủ ý, đối với những người có giá trị lợi dụng hắn đều rộng lượng.
Hắc Tử lặng yên đứng sau lưng tam hoàng tử, giống như là cái bóng của tam hoàng tử vậy.
"Chắc ngươi đã biết thân phận của ta?"
"Tam hoàng tử?"
Tạ Diễn nhìn người này, mỉm cười, không hề che dấu sát ý trong mắt mình.