Chương 17: Rời đi
"Ai! Ai ở bên ngoài."
Tam hoàng tử kìm nén sự sợ hãi, quát lớn.
Hắn không thể tưởng tượng rằng, phủ hoàng tử vốn là tường đồng vách sắt trong mắt hắn lại bị người công phá, từ động tĩnh bên ngoài, có thể biết rõ những người chống cự đã ch.ết gần hết, lúc này hắn mới hiểu vì sao nữ tử kia nói con thứ bảy của Hầu phủ là một cái phiền toái.
Hiện tại xem ra, không chỉ phiền toái mà còn là một tên điên!
Sử dụng kịch độc trong phạm vi lớn ở kinh sư, chắc chắn sẽ bị toàn bộ đế quốc đuổi giết, hơn nữa còn là không ch.ết không thôi, chỉ cần là người có chút tỉnh táo sẽ không làm chuyện điên cuồng như vậy.
Đông. . . . .
Trả lời hắn là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, thuận thế nhìn, đồ vật được ném vào không ngờ là đầu của vị cung phụng áo đỏ lĩnh ngộ pháp thuật mà lúc trước đứng đằng sau tam hoàng tử. Tử trạng của vị cung phụng áo đỏ cực kì thê thảm, cả khuôn mặt bị người ta dùng một chưởng đánh nát, chưởng ấn lõm vào thật sâu, không những vậy, màu sắc trên mặt là màu tím, rõ ràng là sau khi trúng độc bị người ta dùng lực lượng mạnh mẽ đánh gục.
"Hải... Hải đại nhân đã ch.ết?"
Hai gã văn sĩ trung niên thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch, rối rít chạy trốn vào góc phòng, giờ khắc này làm gì còn tâm trạng đi lo lắng cho tam hoàng tử.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi từ đằng xa tới gần, rất nhanh, cửa phòng bị người mở ra.
Người đi vào chính là Tạ Diễn.
Sau khi ngưng tụ chân nguyên, tâm tính của hắn đã thay đổi, nhất là sau khi theo lão nhân học đạo ba ngày, tính tình càng trở nên lạnh lùng, càng hiểu rõ sự tàn khốc của tu chân giới. Ở thế giới đó, sức mạnh có thể quyết định tất cả, địa vị, tiền tài cũng chỉ là phụ phẩm.
Áo đen không có một hạt bụi, thật khó tưởng tượng, trước đây không lâu hắn mới trải qua một trận chém giết.
"Tạ. . . Tạ diễn?"
Văn sĩ trung niên bên trái run rẩy nói.
Ban ngày, khi tam hoàng tử xung đột vơi Tạ Diễn, bọn hắn đã sớm biết, nhưng không hề để vào mắt, với địa vị của tam hoàng tử, đi khi dễ một vị công tử quý tộc hết thời thực sự là quá đơn giản, nhưng không ngờ vị công tử quý tộc hết thời này lại mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn là một tên điên, không thèm để ý đến luật pháp Đại Yến, giết đến tận cửa.
Phải biết rằng, nơi này chính là kinh thành!
"Tạ Diễn, người có biết rằng ngươi đang làm trái với luật của Đại Yến? Bây giờ dừng tay còn kịp."
Tam hoàng tử cố gắng ổn định ngữ khí của mình, dự định bình ổn sát khí của đối phương trước.
Tạ Diễn hờ hững liến nhìn tam hoàng tử, ánh mắt này như là đang nhìn một con kiến, muốn giết ch.ết lúc nào cũng được.
"Chỉ cần ngươi chịu quy thuận ta, ta không chỉ bỏ qua việc người giết ch.ết cung phụng triều đình mà còn đề cử người cho thái sư, thái sư đã là Luyện Khí Cảnh trung kỳ, chỉ cần được ông ta chỉ điểm, người chắc chắn có thể đột phá, bớt đi rất nhiều quanh co trên con đường tu luyện." Tam hoàng tử biết rõ, đối với những người tu tiên, sức mạnh mới là thứ bọn hắn hướng đến, những cung phụng kia cũng bởi vì sự tồn tại của Thái sư nên mới quy thuận hắn.
Chính vì điểm này nên tam hoàng tử càng hiểu rõ điểm yếu của đám người này hơn bất kỳ ai.
Hắn chắc chắn sẽ đồng ý!
Chỉ cần hắn đồng ý, ta có thể thoát được một kiếp này! Đến lúc đó, ta sẽ từ từ tính sổ với hắn!
Sự chỉ điểm của Luyện Khí Cảnh trung kỳ?
Tạ Diễn thoáng mỉm cười.
Được lão giả thần bí truyền pháp ba ngày, trước Trúc Cơ Tạ Diễn cơ bản sẽ không gặp vấn đề gì, so với việc Luyện Khí Cảnh trung kỳ truyền pháp thực sự là buồn cười, giống như là ngươi nói với ức vạn phú hào ta đông ý thưởng cho người một trăm khối.
Tạ Diễn khẽ lắc mình một cái, đợi khi tam hoàng tử kịp phản ứng thì tay của hắn đã đặt trên cổ đối phương.
Dùng lực nhẹ nhàng đánh thức tam hoàng tử, Tạ Diễn lạnh lùng nói
"Còn nhớ rõ lời ta nói không?"
"Ta sẽ giết ngươi!"
Nhớ lại khi Tạ Diễn nói câu đó bị hắn chê cười, cả người tam hoàng tử choáng váng, qua rất nhiều năm, lần đầu tiên hắn cảm giác được khí tức tử vong.
"Ngươi. . . Ngươi không thể giết ta, nếu như ngươi giết ta, Thái sư là. . ."
Phốc!
Tạ Diễn không muốn nghe hắn nói nhảm, năm ngón tay xiết chặt, năm ngón tay cứng như gọng kìm, bóp nát đầu tam hoàng tử, máu tươi và óc bắn tung tóe ra mặt đất, hai gã văn sĩ trung niên thấy cảnh tượng này hoảng sợ ngất đi. Không hề kiêng kị là phẩm chất cơ bản của người luyện võ, sợ đầu sợ đuôi không thể trở thành cao thủ chân chính, những lời này được Sư Phong Niên nói cho hắn khi còn rất nhỏ, và những lời này luôn được hắn khắc sâu trong lòng.
Không kiêng kỵ gì, coi trời bằng vung!
"Nhanh, phủ tam hoàng tử có chuyện!"
"Nhanh chóng truy bắt hung đồ, không thể để cho tặc tử kia chạy mất!"
Cấm vệ của triều đình nhanh chóng tập trung, thành vệ như đàn kiến hướng về phía này vây lại. Không chỉ có thành vệ và cấm vệ xuất động mà ngay cả Cung Phụng Đường trong thâm cung cũng bị kinh động, thủ tịch đại cung phụng của Cung Phụng Đường luôn tọa trấn kinh sư cũng đi ra, theo sau lão còn có hai người khác.
Hai người này một tăng một ni, trên người đều tản ra nồng đậm chấn động pháp thuật.
"Rất lâu rồi, lần đầu tiên thấy có người dám tại kinh sư động thủ với hậu duệ của hoàng thất."
Đại cung phụng đứng ngoài bệ đá, nhìn phủ hoàng tử đang bốc cháy, bình thản nói.
"Ai trong các ngươi đi?"
"Chuyện này giao cho bần ni, sáu mươi năm rồi chưa ra tay, có lẽ có chút người đã quên chúng ta rồi." Vị ni cô trung niên vung phù trần, tiến lên phía trước một bước.
"Cũng tốt." Đại cung phụng nhẹ gật đầu.
"Đến lúc gõ chuông cảnh báo rồi."
Ni cô trung niên gật đầu, định rời đi.
"Sư phụ Diệu Pháp chậm đã." Một thanh niên mặc hoàng bào bước đến gọi ni cô.
Người này chính là thái tử đương triều!
"Thái tử?"
Ni cô trung niên nghi hoặc nhìn thoáng qua, đại cung phụng cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Muộn như vậy còn đến, có chuyện gì?"
Đạo Khư mới đây nhận được một loại linh diệp trà cực kỳ hiếm thấy, nghe nói có trợ giúp rất lớn trong việc ngưng luyện pháp lực, biết được tác dụng của loại linh Diệp trà này, Đạo Khư cố tình chuẩn bị một ít, hi vọng ba vị sư phụ vui lòng nhận cho." Thái tử dừng bước, thi lễ một cái, lấy ra một hộp lá cây màu xanh trong tay áo.
Trong các hoàng tử của Đại Yến, ngoài tam hoàng tử thì thái tử có thế lực lớn nhất.
Mọi người đều biết rõ tam hoàng tử được Thái sư ủng hộ, những rất ít người biết sau lưng thái tử cũng có một cỗ thế lực không kém thế lực của Thái sư, đó chình là Cung Phụng Đường, mà ba vị đại cung phụng mạnh nhất trong Cung Phụng Đường đều là sư phụ của thái tử!
"Ngươi có lòng."
Ni cô trung niên Diệu Pháp đạm mạc gật đầu.
Đại cung phụng thì quay đầu lại, không để ý đến đồ vật thái tử đưa tới, nhìn hắn hồi lầu mới mở miệng nói.
"Người động thủ bên kia là ngươi phái đi sao?"
Thái tử cung kính đứng nguyên tại chỗ, không trả lời.
Đại cung phụng thấy thế thở dài một tiếng, nói với ni cô trung niên Diệu Pháp.
"Người không cần đi nữa, chuyện này đến đây thôi."
"Cũng tốt."
Ni cô trung niên Diệu Pháp gật đầu đồng ý, về phần hòa thượng kia vẫn luôn nhắm hai mắt, không ngừng lẩm bẩm trong miệng.
"Cảm ơn đại sư phụ." Thái tử khom người nói cảm ơn.
"Chỉ là còn có một việc..."
"Bên thái sư ta cũng sẽ kiềm chế giúp ngươi." Không đợi thái tử nói hết lời, đại cung phụng đã cắt đứt lời hắn.
"Nhưng chỉ có thể kéo dài tối đa một đêm."
"Đa tạ đại sư phụ."
Đạt được mục đích, thái tử không hề ở lâu, đặt linh trà đã chuẩn bị một bên, thi lễ, xoay người rời đi. Ba vị đại cung phụng cũng không nói gì, một tăng một ni quay trở lại Cung Phụng Đường, bế quan tĩnh tu, đối với tiếng kêu thảm thiết từ phủ tam hoàng tử vọng lại làm như không thấy, đại cung phụng thì chuẩn bị thứ gì đó, đứng dậy đi về phía phủ thái sư.
Sau khi đi ra Cung Phụng Đường, thần sắc thái tử biến thành nghiêm túc.
"Đại thống lĩnh cấm vệ quân đâu?"
"Thái tử điện hạ!"
Một gã tướng quân mặc áo giáp nhanh chóng đi tới, khom mình hành lễ.
"Người của người đang làm gì thế? Ồn ào, muốn tạo phản sao?"
"Thế nhưng mà, tam hoàng tử..." Thống lĩnh cấm vệ có chút khó xử nói.
"Tam hoàng tử cái gì? Bản thái tử hỏi ngươi, ngươi muốn tạo phản sao?" Sắc mặt thái tử trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng thống lĩnh cấm vệ, sát ý trong mắt không hề che dấu.
"Thuộc. . . Thuộc hạ đã hiểu!"
Thống lĩnh cấm vệ hơi run rẩy, có thể lên đến vị trí này, hắn không phải là kẻ ngu, rất nhanh đã đoán ra sự việc đêm nay có khả năng liên quan đến thái tử, nếu như bây giờ hắn đi đến thì sẽ đối nghịch với thái tử, lúc đó kết cục sẽ cực kì thê thảm.
"Đi thôi!"
Thái tử thu liễm ánh mắt, lạnh nhạt gật đầu.
Thống lĩnh cấm vệ nhận được chỉ thị, thở phào một cái, không dừng lại, nhanh chóng điều động nhân mã của mình đi.
Thái tử thì lẻ loi đi đến tường thành trên cấm cung, nhìn về phương hướng của phủ đệ tam hoàng tử, nói thầm.
"Hai chúng ta đã xong."
Bên ngoài kinh sư.
Tạ Diễn đứng chắp tay, dựa vào sự ngăn trở của thái tử, hắn một đường thoát ra, không hề gặp bất kì đối thủ nào, trong mắt hắn thành trì phổ thông như là thùng rỗng kêu to, không có bất cứ uy hϊế͙p͙ nào.
"Thái tử cũng là người giữ chứ tín, không uổng lão gia hỏa ngu trung đến ch.ết với ngươi."
Không suy nghĩ nữa, Tạ Diễn bỏ qua mọi chuyện phát sinh sau lưng, một lần nữa mở là bức thư mà Sư Phong Niên để lại cho hắn.
"Đạo Diễn tông sao? Đến lúc đi ra ngoài rồi."
Chân nguyên lưu chuyển, bức thư trong tay Tạ Diễn nhanh chóng biến thành tro bụi, phiêu tán trong không khí, làm xong những chuyện này, Tạ Diễn xoay người, không hề quay đầu đi về hướng đông...