Chương 30
Chúng ta trốn tr.a được núi sương mùa. Chỉ chăm chăm chạy thật nhanh tới thị trấn trong thành.
Nhưng Trọng Liên vẫn không nói câu nào, chỉ giúp ta băng bó. Khi ngã xuống đất vẫn là ta chủ động:
“Vừa rồi có người đến sao? Ta thấy nàng mặc bạch y, là Huyết Phượng Hoàng à?”
“Đó là nam nhân.”
“Nam nhân, sao ngươi nhận ra được?”
“Xem thân hình.”
“Tốc độ y nhanh như vậy, ngươi có thể xác định? Người có thân pháp nhanh như vậy, trừ Huyết Phượng Hoàng chỉ có ngươi, ta không nghĩ được người nào khác.”
“Có thể.”
Ta giờ mới phát hiện mắt mình đúng là bị vón cục. Trọng Liên là ai nào, cho dù mất đi võ công, nhìn người chưa bao giờ sai.
Nếu không phải Huyết Phượng Hoàng, như vậy, chuyện Huyết Phượng Hoàng là địch nhân xem ra chưa thể loạn trừ.
Ta dừng một chút, nói: “Liên, ngươi nói y có thể hay không là Bạch Linh?”
“Có thể. Khuôn mặt người đó ta cũng không nhìn rõ.”
“Nói vậy, người bảo chúng dừng tay không phải bạch y nhân này?”
“Không phải, người bảo dừng tay, có lẽ là một trong ba vị quan chủ của Thiên Sơn.”
“Hồng Thường, hay Quỷ Mẫu?” Ta hỏi. “Không phải vẫn nói Hồng Thường là mỹ nữ sao, người này thanh âm lãnh khốc, rất có khí phách, hẳn là Quỷ Mẫu rồi.”
“Hoa độc có hương, rượu mạnh rất nồng. Chưa chắc.”
“Đúng rồi, sao ngươi nhận ra đầu lâu đó là của ai.”
“Trên cằm của Thất Sát Đao có một vết đao, rất dài, vào tận cốt tủy. Ta không biết Loạn Táng thôn còn người nào giống hắn nữa không, nhưng Hồng Đinh lão quái và Bách Thôi Hoa là hai cái, một lớn nhất, một nhỏ nhất, ba cái đặt cùng một chỗ, xương cốt lại giống như vừa đào lên, khẳng định là ba người họ.”
Ta có chút hậm hực. Trọng Liên chỉ giao thủ với bọn họ có một lần, vậy mà nhớ kĩ hết đặc thù này. Ta ở cùng bọn họ ở cùng chỗ nhiều năm như thế, Trọng Liên nếu không nói về cằm của Thất Sát Đao, ta chắc chắn là xem nhẹ vết sẹo kia.
Xem ra anh hùng không chỉ có võ công mà tiến lên được.
“Nam Cung trưởng lão thì sao?”
“Đầu lâu của ông ta còn mới, còn tơ máu. Nhưng xương tơi, đây là đầu người già. Trọng Hỏa cung chỉ có năm trưởng lão, trong đó não sau nhô ra thì chỉ có Nam Cung và Vũ Văn. Vũ Văn đi theo chúng ta.”
Ta nghe nói vài vị trưởng lão đã nhìn Trọng Liên lớn lên. Nghĩ vậy, bỗng nhiên nhịn không được, quay đầu lại nhìn hắn:
“Liên, ngươi ổn chứ?”
“Không cần lo lắng cho ta. Người ch.ết do mệnh, thương cảm hơn nữa cũng không được gì.”
“Thật sự không chút nào khổ sở?”
“Có thời gian khổ sở vì người ch.ết, không bằng tiếp tục sống tốt.”
Lập tức, là xấu hổ cùng trầm mặc.
Ta rõ ràng biết những lời này của hắn không cố ý nhắm vào ta, nhưng câu này, thật sự là hung hăng đánh ta một quyền.
Một lúc lâu, Trọng Liên mới nói:
“Từ nay về sau, người của Thiên Sơn và Trọng Hỏa cung không thể đụng mặt, dù có, cũng chỉ được giết một người.”
“Ai?”
“Ta.”
Vừa ra khỏi dãy núi, thấy được một khách *** nhỏ. Đi vào, quả nhiên thấy người của Trọng Hỏa cung đang chờ ở lầu một.
Trọng Liên ngồi xuống:
“Dùng cơm trước, sáng sớm mai trở về.”
Mọi người đáp ứng, đều ngồi xuống. Sau khi ăn sáng, Trọng Liên uống trà, Xa Cừ và Lưu Ly so tiểu đao.
Ta còn mãi suy nghĩ lời của Đản Đản trước khi ch.ết.
Nghi, hai.
“Nghi”, là chỉ di thư sao?
Còn có, gã giương tay, là muốn làm gì?
Di thư của Hiên Phượng ca ta đã thuộc nằm lòng, nhưng càng nghĩ về nội dung kia, càng cảm thấy không có vấn đề.
Nhưng huynh ấy luôn có thói quen: nếu là viết thơ, sẽ viết thành một hàng, nếu là văn ngôn bình thường, huynh ấy sẽ viết thành đoạn dài cực dài.
Vì sao phải viết như thế?
Ta im lặng ăn cơm, dùng chiếc đũa khua khua trên bàn.
“Hoàng nhi, làm sao vậy?”
“Không có, chỉ thấy lạ vì sao người nọ phải ném đi di vật của Hiên Phượng ca.”
“Không phải là muốn ném, mà là muốn giết ta. Đó là do bất cẩn mà ném đi thôi.”
“Sao họ lại buông tha cho?”
“Không biết.”
Ta ‘nga’ một tiếng, tiếp tục vẽ lên bàn.
Không bao lâu, Trọng Liên lại hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy di thư của Hiên Phượng ca có chút kỳ quái. Ngươi nói xem, có phải trước khi ch.ết, Đản Đản cố nói cho ta về chuyện di thư? Gã còn nói hai, hai, rốt cuộc là ý gì?
“Nếu gã có bí mật, đã nên sớm nói cho ngươi, sao phải đợi lúc sắp ch.ết mới nói?”
“Cũng phải.”
Tuy nói thế, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Ánh nến giao nhau, hương mỏng như sương.
Trọng Liên cầm ấm trà, khẽ lắc, lại chậm rãi uống. Tay trắng mịn, ngay cả trẻ nhỏ cũng không bằng.
Ấm trà khẽ động, âm vang trong sự im lặng của khách ***, âm thành liền biến lớn. Hắn như là giật mình, lập tức đậy nắp lại.
Ta nhịn không được mỉm cười. “Liên, ta thật không dám nghĩ ngươi là lãnh huyết cung chủ đó.”
“A, sao cơ?”
“Ngươi vẫn biết sợ. Vừa rồi trong núi, biểu hiện của ngươi thật khác người thường, hại ta nghĩ máu của ngươi đều bị tháo nước, đứng trước mặt ta chỉ là cương thi.”
“À.”
Tâm tình hỗn loạn chợt tan thành mây khói. Nếu nơi này không có ai, ta nhất định sẽ ôm chầm hắn, an ủi một chút.
Cơm nước xong xuôi, tìm đến chưởng quầy để đăng ký phòng. Ta mượn giấy bút, Trọng Liên hỏi ta làm cái gì. Ta lắc đầu, viết lại di thư của Hiên Phượng ca lên giấy.
Trọng Liên nắm lấy tay phải ta.
Ta vừa ngẩng đầu, tiếng cười lớn từ cửa truyền đến:
“Ha ha ha ha, ma đầu Trọng Liên mất hết võ công! Giờ võ lâm Trung Nguyên lại thanh bình. Người trong thiên hạ cứ chờ mà chém giết đi!”
Chu Sa nắm lấy chuôi đào, thiếu chút nữa là xông lên chém người.
Hải Đường giữ nàng ta lại, lắc đầu.
Ta thu lại bút giấy, nhìn Trọng Liên. Tâm trạng của Trọng Liên không hề biểu hiện trên mặt, chỉ nhìn chằm chằm tay ta.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Biểu hiện của hắn rất thất thường.
Nhóm người lên lầu, Trọng Liên an bài tùy tùng vào các phòng, chỉ gọi các trưởng lão và hộ pháp ở trong phòng mình.
“Xa Cừ, ngươi nói giờ nên làm gì?”
“Cung chủ muốn làm gì?”
“Việc đã xảy ra rồi, chúng ta nói kết quả thôi.”
Xa Cừ bỗng nhiên ngẩng đầu, cứng ngắc đến nói không nên lời.
Ta khó hiểu mà nhìn họ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Dù sao trước đây ngươi luôn trung thành với ta, giờ ta cho ngươi hai con đường: một, ở lại trong cung, cắt lưỡi, chấp nhận biếm thành đệ tử bình thường. Hai, xuất cung, ch.ết.”
Trọng Liên luôn có thói quen dùng ngữ khí ôn nhu bình thản để nói lời tàn nhẫn. Ta nghe mà mao cốt tủng nhiên.
mao cốt tủng nhiên: sởn gai ốc.
“Sao vậy?”
Hải Đường nói: “Xa Cừ bán đứng cung chủ, cậy nhờ Thiên Sơn, đem tin cung chủ mất võ công truyền ra ngoài.”
“Cái gì.” Ta ngạc nhiên. “Sao có thể?”
Trọng Liên nói: “Chọn đi.”
“Phương án thứ hai.”
“Ngày mai cho ta kết quả.”
Ta nhìn họ, mạc danh kỳ diệu. Trước khi ta kịp hồi phục *** thần, Trọng Liên đã bảo mọi người ra đi, cầm một quyển sách lên giường đọc.
mạc danh kỳ diệu: không hiểu gì cả, quái lạ.
Ta thực không thể tin được, một thuộc hạ hơn mình trung thành với mình hơn mười năm, nói giết là giết sao?
“Liên, hắn bán đứng ngươi khi nào? Ngươi có trách lầm người không thế? Hắn với ngươi… vẫn tốt mà.”
Dưới ánh nến, lông mi Trọng Liên đen nhánh, phủ lên đôi mắt màu tím đậm. Hắn lật một trang sách, không đáp lại ta.
“Này, ngươi không phải đã nói, không được tổn thương người Trọng Hỏa cung sao?”
“Hắn đã không còn là người của Trọng Hỏa cung.”
“Đối với sự phản bội của người khác, ngươi nhất định phải trả thù như vậy sao? Ngươi sao không hỏi lý do của hắn?”
“Lý do của hắn rất rõ ràng.”
“Là gì?”
Ta để bản chép lại di thư trên bàn, cởi y phục, ném ở một bên. Nhưng hắn không liếc ta lấy một cái. Ta giận, giật lấy sách hắn, ném lên bàn, vừa vặn đè lên di thư.
Trọng Liên giương mắt nhìn ta, như đã bất động trên giường.
Ta quay đầu lại, mạn bất kinh tâm mà liếc, lại thấy quyển sách nghiêng nghiêng đè lên dòng chữ trên di thư.
mạn bất kinh tâm: làm việc tùy tiện, thờ ơ, không để ý.
Sau đó, sáu chữ gần rìa nhất, xếp thành một câu.
Trong lòng ta chấn động, rút trang giấy lên, nhớ tới lời Đản Đản. Nguyên lai gã muốn nói:
Di thư, dòng thứ hai.
Dòng chữ thứ hai bắt đầu từ chữ “Hoàng đệ”, từ từ nhìn xuống.
Đó là một câu.
Trọng Liên từ từ ngồi thẳng dây. Ra cả ngày nay hắn suy nghĩ, không phải vì kẻ địch, mà vì cái này.