Chương 11
Linh đan mà Quan Sơn tâm huyết luyện chế đương nhiên không phải tầm thường, nguyên bản là muốn đem linh đan này chia làm mấy phần tặng cho các bằng hữu, mặc dù không thể trường sinh bất lão, cũng có thể kéo dài tuổi thọ, chỉ cần mọi người sống lâu, hắn chậm rãi chắc chắn có thể luyện ra tiên đan trường sinh bất lão.
Vì lò đan đan này, Phùng Dạ Bạch, Mạnh Mộ Phi cùng đám người Giang Hãn bận không ít việc, mất mấy tháng liền mới có thể kiếm đủ thảo dược quý hiếm để luyện dược. Hiện giờ lô đan này Quan Sơn đều cho Đường Cung ăn, giúp nó khôi phục công lực.
Tuy rằng hắn biết các bằng hữu sẽ không trách móc nặng nề mình, chẳng qua mọi người ký thác kỳ vọng rất cao vào lô đan dược này, lại bị hắn dùng để cứu một tên yêu tinh, hắn thật sự không biết lý do này có thể hay không làm cho nhóm bằng hữu hộc máu.
Liên tục ba ngày dùng ba lạp đan dược, Đường Cung cuối cùng tỉnh lại. Nó thoạt nhìn tinh thần rất tốt, nhưng Quan Sơn biết nguyên khí nó đích thực hao tổn quá lớn, lại bị đạo sĩ kia đánh trọng thương, một thân tu vi hiện tại căn bản không sử dụng được. Phải dùng đan dược phục hoàn mới có thể khôi phục, không chỉ như thế, lúc này phải cho nó hảo hảo điều dưỡng, mới có thể giúp nó khôi phục nguyên khí.
Thuốc bổ Quan Sơn đương nhiên không thiếu, hắn ra lệnh một tiếng, tổ yến, vây cá, mật gấu, chân gấu cái gì cũng lập tức bỏ vào trong nồi, chưng chưng hầm hầm ngao ngao thang thang.
Tới buổi tối, một bàn lớn thuốc bổ phong phú liền đặt trước mặt Đường Cung. Quan Sơn tự mình ngồi tiếp, trước đem chén tổ yến đến trước mặt Đường Cung, mỉm cười nói: “Đến, nếm thử, đây chính là thượng phẩm tổ yến, thực bổ dưỡng.”
Đường Cung nghiêng đầu, rồi mới chần chừ hỏi:
“Tổ yến, cái này có phải chim én dùng nước bọt cùng bùn làm được, rồi mới bị người đoạt lấy làm đồ ăn sao?”
Ân, trước kia xem tiểu thuyết truyền kỳ có xem qua lai lịch tổ yến, hẳn là là không có sai đi. Hơn nữa, Quan Sơn cũng gật đầu, quả thật là đúng vậy.
“Quan Sơn, ngươi sao có thể cho ta ăn nước miếng động vật khác? Ngươi không biết ta trước khi thành tinh đến nước miếng gà mái cũng không ăn sao? Lại còn bùn, ông trời, cũng có lúc ta ăn chút hạt cát, nhưng bùn đất thực sáp, không thể ăn cũng ăn không ngon. Đổi cái khác đến đây đi.” Đường Cung rất có cốt khí kêu lên, trong phút chốc làm cho Quan Sơn đen mặt.
Con gà trống cặn kẽ này có biết mình là ân nhân cứu mạng của nó hay không a, thế nhưng còn dám ngại đông ngại tây. Quan Sơn tức giận, bất quá nghĩ đến Đường Cung hiện tại biến thành cái dạng này, chính mình phải chịu trách nhiệm rất lớn, cho nên hắn liền nhẫn nhịn đem chân gấu hầm đến trước mặt Đường Cung, theo giải thích của nó lúc nãy đồ ăn này hẳn có thể làm cho nó vừa lòng.
Đường Cung nhìn một khối sắc hương vị trong bát, mày lại nhíu lại, cắn môi nói: “Ngươi nói nhiều như thế, kỳ thật đây là chân gấu đúng hay không?” Nó thấy Quan Sơn gật đầu, trên mặt biểu tình không khỏi khổ sở vài phần: “Kia, nếu là chân, nhất định là đi trên mặt đất a?”
Quan Sơn nghĩ thầm đây là cái vấn đề gì, chân gấu đương nhiên là đi phải chạm mặt đất, nếu không có thể kêu là chân sao?
Hắn lại gật gật đầu, rồi lại nhìn thấy Đường Cung nhăn nhó đem khối chân gấu đẩy ra, chán ghét nói: “A, hảo bẩn a, hảo bẩn, hắc cẩu hùng ở trong rừng rậm đi lại, chất thải gì chẳng có, nói không chừng còn có cả phân sói, phân chim, ta không ăn không ăn, mau đem xuống đi.”
Quan Sơn phát hỏa, vỗ bàn đứng lên:
“Ngươi suy nghĩ không thể bình thường một chút sao? Mỗi người đều biết chân gấu là bát trân một trong, thực trân quý, ngươi lại ghét bỏ không sạch sẽ, chân gấu này đều đã rửa sạch sẽ vài lần, hạt cát ngươi còn ăn, như thế ngươi còn ghét bỏ cái gì?”
Không đợi rống xong, chỉ thấy Đường Cung sợ tới mức nhanh như chớp trốn dưới gầm bán, hấp trứ cái mũi nhỏ giọng nói: “Ta…… Ta chính là ăn không vô thôi, ngươi…… Ngươi làm gì hung hăng như vậy?”
Quan Sơn chán nản ngồi xuống, hắn thật không biết chính mình từ trước đến nay tâm ngoan thủ lạt như thế nào, hiện giờ lại bị con gà trống tinh này bắt bẻ, vặn vẹo.
“Vậy ngươi xem đồ ăn nào hợp khẩu vị của ngươi, ngươi liền ăn đi, không phải mấy chục món này ngươi đều có thể moi ra tật xấu a?”
Không cần quan sát tỉ mỉ cũng có thể thấy Đường Cung có bao nhiêu khủng hoảng. Nó ngại cá, ngại thịt, ngại rau dưa chín, không tươi ngon mọng nước, nhan sắc sẽ không đẹp, ngại măng già, ngại đậu hủ quá non.
Đến cuối cùng nó thấy được một bát nấm thang, trên mặt lộ ra chút vui mừng, một bên dùng thìa đảo đảo, một bên sung sướng hỏi: “Di, đây là bát gì, thoạt nhìn cũng ổn, ta cũng không phải ghét ăn nấm.”
Từ nấm này nhắc nhở Quan Sơn, hắn cả kinh nhảy lên, nhưng đã quá muộn, ngay sau đó, toàn bộ phủ nghe thấy được Đường Cung thét chói tai:
“A a a…… Thế nhưng…… Là xương gà…… A a a a…… Quan Sơn ngươi tên hỗn đản này, ngươi làm cho ta ăn đồng loại của ta, ta muốn chém ch.ết ngươi, đừng chạy, ta nhất định phải chém ch.ết ngươi, a a a……”