Chương 5

“…… Ai, nó lại đi rồi, lần sau gặp có lẽ phải đợi đến khi xuất ngũ mất?”
“…… Ừ.”
“Mày sao thế? Tinh thần kém như vậy?”
“…… Không có việc gì, đưa vai cho tao mượn dựa một chút.”
“…… Nga……”
“………… Tao mệt mỏi quá.”


Trong hơn mười ngày ngắn ngủi, tình cảm giữa Lý Duy Sâm và bạn gái đột nhiên tiến rất nhanh, mỗi lần hội họp tôi đều nhận ra bọn họ càng ngày càng thân mật. Hai bàn tay quấn quít nắm chặt ở dưới bàn của họ, mày đưa mắt liếc khi nói chuyện cắn lỗ tai…… Cô gái ngọt ngào tươi cười hồn nhiên như vậy, cô đang sống trong một thế giới mộng ảo. Mỗi lần trên tay cô đều cầm một nhánh hoa hồng tươi tắn, màu sắc thắm sẫm càng làm tăng thêm vẻ đẹp của khuôn mặt ấy, Lý Duy Sâm từ trước cũng rất giỏi trong việc dùng hoa lấy lòng người đẹp.


Hắn không chỉ một lần mặt mày hớn hở khoe với chúng tôi: “Bạn gái của tao xinh đẹp nhất, đúng không?”


Mà tôi ngồi ở một bên mỉm cười, cũng cùng gật đầu với các anh em, chỉ là tôi không đành lòng nhìn khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc của cô. Kỳ thật khi đó cô rất động lòng người, tôi lại chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: “Chỉ mong hắn đối với cô là thật.”


Bản thân vốn hết sức giả nhân giả nghĩa, chắc rằng tôi cũng chẳng có tư cách mà nghi ngờ tình cảm giữa bọn họ? Càng không có tư cách giả bộ cao thượng vĩ đại mà tỏ ra thương hại, tôi mới là một kẻ thất bại nhất, hèn mọn nhất ở đây, tôi không thể làm một kẻ phá hoại giữa bọn họ, vì thế làm đồng phạm của hắn, cùng nhau lừa gạt cô bé hoàn toàn không biết gì kia. Bất quá, có lẽ…… Cứ như vậy tình yêu được những lời nói dối tô màu mới có thể mỹ mãn như thơ.


Vẫn là một người bạn của hắn, nhưng rốt cuộc không thể quay trở lại như hồi trung học được nữa, giống như ngày đó trên bàn cơm, trong cuộc vui đùa xuất hiện một loại ảo giác. Ngôn ngữ động tác tất cả đều không thay đổi, nhưng cũng chỉ còn vẻ ngoài ôn hòa như thế, trong trái tim chúng ta, đã là muôn vàn xa cách.


available on google playdownload on app store


Tôi từng nghĩ không biết làm như thế nào để quên hắn, nhưng đây là một việc vĩnh viễn không thể làm được, mỗi một mảnh ký ức đã từng yêu hắn đều tồn tại rất rõ rệt, trừ phi tôi có thể như nhân vật chính trong tiểu thuyết lúc nào cũng có thể “mất trí nhớ có lựa chọn”, cái loại hạnh phúc này quá hão huyền rồi, tôi không đợi được cái sự ngoài ý muốn hợp thời ấy.


Cho nên, tôi muốn tiêu tan một cách thực sự, thanh tỉnh xem xét hết tất cả những điều đáng hận đáng căm của hắn, để hoàn toàn thất vọng để hoàn toàn bình thản, đột ngột tỉnh lại từ cơn đau thấu tim, cười nhạo tình cảm đã từng ôm ấp thời niên thiếu. Trong những tiểu thuyết đã từng đọc qua, nhân vật tôi thích nhất chính là A Phi*, bởi vì tôi hy vọng có một ngày có thể giống anh ta “Đột nhiên nghĩ thông suốt”, đồng thời sẽ đầy hoang mang chất vấn chính mình: lúc trước mình sao lại có thể thích cái loại người này chứ?


* A Phi (阿飞): có thể chỉ tên một nhân vật nào đó, hoặc có thể là một danh từ chung chỉ lớp thanh niên sống phóng túng, bốc đồng trong xã hội Trung Hoa. Đạo diễn Vương Gia Vệ năm 1990 đã có một bộ phim « A Phi chính truyện ». Trong phim không hề có nhân vật vào tên A Phi, thật ra A Phi ở đây được dùng như một danh từ chung chỉ lớp thanh niên sống phóng túng, bốc đồng trong xã hội hiện thời. Hoàn cảnh trong truyện cũng đã là sau khi bộ phim này được phát hành.


Hy vọng này trở thành lý tưởng tối cao của tôi,  trên lý luận hoàn toàn có thể làm, đồng thời thực tiễn của tôi cũng rất đúng chỗ, tôi lần lượt hồi tưởng hắn đã đối nhân xử thế như thế nào, lừa gạt bạn gái của chính mình ra làm sao, chi tiết đã xảy ra trong hai đêm đó bị tôi lặp đi lặp lại. Mỗi một lần nhớ đến, đều gần như hít thở không thông, cũng phân tích rõ ràng hơn rằng hắn đối với mình chỉ có dục niệm – phệ cắn điên cuồng không thể gọi là hôn, sáp nhập thô bạo mà không lưu tình chút nào, ngoài hai chữ “Gợi cảm” không ngoại lệ, sau khi phát tiết lại vùi đầu ngủ như ch.ết…… Làm sao có thể tìm được một chút ôn tồn hay quý trọng? Tôi đối với hắn chỉ là một phương tiện thỏa mãn ȶìиɦ ɖu͙ƈ, không hơn, không hơn…… Thậm chí thời khắc buông tha tôi cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, khinh thường, lãnh khốc, tùy tiện, giống hệt như vứt bỏ một món đò chơi không biết nghe lời.


Hắn đã không còn là Lý Duy Sâm tôi đã từng yêu, chỉ là một khuôn mặt giống với trước kia, hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác rồi, tôi có cái gì không thể buông bỏ được cơ chứ? Tôi còn có lý do gì để tiếp tục cố chấp? Tôi chất vấn bản thân vô số lần, lại vẫn nhớ rõ những buổi hoàng hôn hắn và tôi cùng nhảy bên nhau, tay hắn vòng qua thắt lưng tôi, trong căn phòng được hoàng hôn bao phủ chậm rãi chuyển động, lướt đi trong giai điệu tôi nghe được nhịp tim hắn đập, cảm giác thấy dường như niềm hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.


Hắn thay đổi, lại vẫn giữ lại rất nhiều thói quen trước kia, câu cửa miệng của hắn, động tác nho nhỏ của hắn, màu hắn thích, đồ ăn vặt hắn ưa…… Tại sao không thể thay đổi cả đi? Toàn bộ đổi thành một người xa lạ mà tôi không biết? Nếu là như vậy, tôi có thể quay đầu, có thể xa lạ, thậm chí có thể đối xử với hắn càng thô bạo hơn, cho dù là cưỡng gian cũng chẳng sao, đến tận khi chán ghét thân thể hắn mới thôi. Tôi trong người cũng có một chút máu ȶìиɦ ɖu͙ƈ bạo lực, nhất là đối với con trai dáng người khá, điều này từ lúc trung học tôi đã phát hiện, mà hiện tại tôi sẽ không vì thế mà cảm thấy tội lỗi.


Tình yêu là sự trói buộc kinh khủng đến thế nào, nó áp chế dục vọng chân chính của tôi, trước mặt hắn tôi không dám hơi có chủ động, tôi sợ hãi bản chất của chính mình sẽ làm hắn chán ghét, oán hận, tôi vẫn đều buộc bản thân nhẫn nhịn tất cả những gì hắn làm, bởi vì tôi yêu, mà hắn vô cùng dễ dàng đem tình yêu của tôi biến thành một chữ: TIỆN.


Việc đáng xấu hổ nhất chính là nghe lén động tĩnh trong phòng của hắn cùng bạn gái, thế nhưng tôi cũng đã làm, ngay tại lần họi họp tất cả mọi người tại nhà Tiểu Xuyên đó.


Ngày đó chúng tôi dự định chơi ở nhà Tiểu Xuyên suốt cả ngày, thừa dịp người nhà hắn ra ngoài làm việc. Chúng tôi đều chơi ở trong phòng khách, chỉ có Lý Duy Sâm cùng bạn gái hắn là trốn vào phòng của Tiểu Xuyên, đang làm gì tự nhiên không cần nói cũng biết, tôi lại dựa vào việc đi WC tranh thủ nghe lén thật lâu.


Lời ngon tiếng ngọt của hắn từ cửa phòng truyền đến tai tôi, cô gái kia thẹn thùng nói “Đừng”, tiếng thở dốc quen thuộc kéo dài, vẻ mặt lúc này của hắn tôi so với ai khác đều rõ ràng hơn cả, hắn hết lần này đến lần khác chỉ là nói mấy câu thế này — “Em gợi cảm thật”, “Anh chịu không nổi ”, thật sự là vụng về hết mức, giống hệt những gì nói với tôi không khác gì, tôi cắn môi dưới đến mức sắp xuất huyết đồng thời cư nhiên có điểm muốn cười.


Sau đó có lẽ hắn làm động tác gì đó quá đáng, khiến cho cô gái khóc, hắn ảo não thở dài sau lại bắt đầu vỗ về, tôi nghe thế mới hiểu được hắn tìm tôi “chơi” còn vì một nguyên nhân khác — hắn cùng bạn gái còn dừng lại ở giai đoạn hai.


Tàn khốc? Buồn cười? Hay là bi thảm? Tôi rốt cuộc chỉ là một loại hàng thay thế, một nửa thay thế bạn gái hắn; một nửa bổ khuyết sự tiếc nuối của hắn với “bạn trai” trước kia…… Khuôn mặt này của tôi thật không hiểu là may mắn hay là đáng hận, nếu không hắn căn bản sẽ không nghĩ đến việc động vào tôi.


Hắn nói vài câu hay ho lại có thể trêu cho cô gái nở nụ cười, tôi cũng im ắng rời khỏi cánh cửa kia, khi trở lại phòng khách Tiểu Xuyên hỏi tôi: “Có nghe được cái gì không nên nghe hay không?”
“…… Ha ha, đương nhiên là có, thiếu nhi không nên biết, mày sang bên kia đứng đi!”


“…… Mày lại tổn hại tao! Tao không tha cho mày!”
Ngày Lý Duy Sâm đi chúng tôi một đám người đi tiễn, hắn với bạn gái cách cửa kính xe ôm hôn thật lâu, cô gái đó khóc lóc tỉ tê, ngay cả phấn son trên mặt cũng lấm lem, xem ra thật sự yêu hắn, hơn nữa còn yêu rất nhiều.


Chúng tôi đứng rất xa, không quấy rầy bọn họ lãng mạn hôn từ biệt, điếu thuốc trên tay tôi hút đến một nửa bọn họ mới hôn xong, đại khái chắc là hơn bốn phút. Tiểu Xuyên còn nhìn đồng hồ tính giờ, vừa xem vừa líu lưỡi: “Má của tôi ơi, phá kỷ lục rồi ……”


Tôi hỏi hắn “Kỷ lục của mày là bao nhiêu”, hắn nhìn tôi liếc mắt một cái, mặt đột nhiên đỏ lên, tôi lập tức nhận thấy được mình vừa phạm một sai lầm lớn, kỷ lục của hắn…… có thể chính là lần đó cùng với tôi. Để cứu chữa, tôi mau mau chuyển hướng đề tài, nói rất nhiều chuyện phiếm vô nghĩa, thật vất vả mới đợi cho sắc mặt hắn khôi phục bình thường mới cùng rời đi. (Bụi : không hiểu vào giây phút như thế sao pé Xuyên nhà ta vẫn có tâm trạng tính giờ nhỉ ? :-S)


Từ đó về sau có một ngày tôi đang ở trong nhà uống rượu một mình, Tiểu Xuyên đến tìm tôi, thấy một đống lớn vỏ bia với tàn thuốc thì hoảng sợ:“Cao Úc, mày không làm sao đấy chứ? Sao lại suy sút thế này?”


Đầu óc mông lung, tôi lặng lẽ cười một phen kéo hắn qua: “…… Tao hôm nay rất vui, hai huynh đệ chúng ta hảo hảo tâm sự……”
“Mày trông thế nào cũng không giống đang rất vui……”
“Đừng nói đâu đâu, tao một chút cũng không có……”


Ngày đó chúng tôi nói rất nhiều chuyện, thế nhưng tôi đều nhớ không rõ ràng, trong lúc nói chuyện Tiểu Xuyên dường như vẫn nhìn mặt tôi, còn sờ soạng trán tôi đo nhiệt độ. Tôi nói tôi không bệnh, hắn còn nói cả đống nào là “Chú ý thân thể” linh tinh, khiến tôi bực bội đứng lên mắng hắn vài câu, đó là mắng thật.


Đây là lần đầu tiên tôi mắng hắn thật, Tiểu Xuyên ủy khuất cúi đầu không cãi lại, nhưng lúc tôi kéo hắn thấy trong mắt hắn ươn ướt, tôi hối hận vô cùng, chỉ biết giở vài món võ an ủi vỗ về không học được bao nhiêu, không bao lâu Tiểu Xuyên lại hết sức vui vẻ tiếp tục nói chuyện phiếm.


Khi đó tôi thật sự rất có cảm giác tội lỗi, tôi không nên tức giận với Tiểu Xuyên, hắn đối tôi cho tới bây giờ đều là tốt không chỗ chê, cho dù ngày đó hôn cũng ôn nhu khiến người khác không thể kháng cự, lúc này tôi lại không đầu không đuôi mắng hắn, hắn căn bản không để trong lòng, tất cả những điều này làm cho tôi cảm thấy chính mình thật sự rất đáng ch.ết, Tiểu Xuyên là bằng hữu rất đáng để tôi trân trọng cả đời.


Tán gẫu đến tán gẫu đi, đề tài thực tự nhiên chuyển tới Lý Duy Sâm, hắn đi Tiểu Xuyên rất luyến tiếc, nhưng vừa nói đến Lý Duy Sâm tôi lại không nói nữa, Tiểu Xuyên lại lần nữa lo lắng.


Bỏ qua sự quan tâm quá mức của Tiểu Xuyên, tôi đột nhiên cảm động lòng tốt của hắn đối với tôi, vô thức muốn bại lộ ra sự yếu đuối của bản thân. Tôi tựa vào vai Tiểu Xuyên, cúi đầu nói ra tâm tình chân thật nhất của mình, tao mệt mỏi quá.


Trong chốc lát kia Tiểu Xuyên im lặng, không có phát ra thanh âm gì, tay hắn xuyên qua tóc của tôi còn trượt đến lưng, tôi tùy tiện thả lỏng thân thể nằm xuống. Hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể của hắn rất rõ ràng, không quá nhanh cũng không quá chậm, không quá cao cũng tuyệt không tính là thấp.


Buổi chiều đó, chúng tôi tựa vào nhau cùng tiến nhập mộng đẹp, lúc tỉnh lại khi đã là hơn bảy giờ tối.


Chúng tôi mỉm cười với nhau đứng dậy, Tiểu Xuyên cố chấp không làm một chút bữa tối cho tôi ăn không được, đồ ăn bưng lên hoàn toàn vô cùng thê thảm không dám nhìn, hương vị lại kém vô cùng, tôi cau mày ăn xong bữa, cũng không nỡ buông lời trừng phạt: “Tiểu Xuyên a, nếu mày là con gái, ai dám lấy mày người đó đoản mệnh!”


Tiểu Xuyên không biết vì cái gì mặt lại đỏ:“Dù sao…… cũng không phải mày!”
Sau Tết, Tiểu Xuyên và bạn gái cùng nhau lên đường, tôi là người duy nhất đi tiễn, bởi vì Tiểu Xuyên không nói cho những người khác thời gian cụ thể.


Trước mặt bạn gái, hắn nhìn tôi thật lâu có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, trong ánh mắt hơi có gì đó ái muội không rõ. Đương nhiên, tôi chỉ có thể nhắc hắn chăm chỉ học tập, đối tốt với bạn gái một chút, quay qua bạn gái hắn:“Nếu hắn không nghe thì lời cứ mạnh tay vào, đừng để hắn ra ngoài gây sự đấy!”


Những lời này của tôi khiến cho Tiểu Xuyên tận đến lúc xe đã mở cửa rồi còn oa oa kêu to: “…… Cao Úc! Mày hơi quá đáng rồi đó! Tao đâu còn là thằng nhãi ranh nữa!”


Không còn là nhãi ranh? A, hắn chỉ có tuổi cùng vẻ ngoài là trưởng thành, những cái khác thì …… vẫn dừng lại ở khoảng thời gian đẹp đẽ của thời trung học kia, tôi vì thế vui sướng cũng vì thế cảm khái, hắn ngoại trừ là bằng hữu cả đời của tôi, còn là người tôi muốn bảo vệ, sự hồn nhiên của hắn tôi vĩnh viễn cũng không mong muốn làm vấy bẩn, làm tổn hại. Nếu dùng cách nói buồn nôn một chút, tôi nghĩ tôi yêu hắn, chẳng qua kiểu yêu này rất đơn giản, rất ấm áp, không có giày vò cũng không có ưu sầu, càng không liên quan đến dục vọng.


Tháng 5 năm 1996, bố tôi tái hôn, đây là đại hỷ sự mấy năm gần đây gia đình tôi mới có, trước ngày kết hôn bố và tôi đã tâm tình thật nhiều.


Ngoại trừ tán thành ra, tôi không có ý kiến gì khác, phương diện chủ yếu chúng tôi bàn là về vấn đề nơi ở. Dì ấy cũng có chỗ ở của mình, muốn cùng bố sống cuộc sống riêng của hai người, lúc ông mở miệng nói với tôi hơi có chút áy náy, nói rằng hai năm nay đã để tôi sống một mình suốt đã không tốt lắm rồi vậy mà bây giờ lại…… tôi thực tự nhiên nói với ông rằng mình đã quen với cuộc sống bây giờ rồi, nếu lại theo chân bọn họ ở chung có lẽ sẽ chỉ thêm phiền toái, bố cảm động nói rằng tôi “hiểu chuyện”, tôi lại thực sự có chút ngượng ngùng – thuận tiện cho hai người họ cũng chỉ là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác xuất phát từ sự ích kỷ của tôi, tôi hy vọng giữ lại cho mình một khoảng trời tự do.


Trong phòng của tôi cất giấu một số đồ vật không thể để người khác, nhất là không thể để bố phát hiện ra, ví dụ như ảnh đàn ông đẹp trai vạm vỡ, vài tiểu thuyết hoặc đĩa phim đồng tính, mấy bài văn linh tinh vớ vẩn tôi tự viết…… Nếu như ngày nào đó không cẩn thận bị bố nhìn thấy, tôi làm thế nào có thể giải thích loại sở thích “kỳ quái” này?


Tôi thà chỉ được thỉnh thoảng mới gặp mặt bố, tình cảm giữa phụ tử cũng sẽ không bởi vậy mà bị ảnh hưởng, ông vĩnh viễn là bố của tôi, đây là huyết thống không thể bàn cãi, khoảng cách gần như không thành vấn đề, hơn là chúng tôi miễn cưỡng cùng sống với nhau.


Việc nối dõi tông đường lúc này tôi đại khái là không được rồi, cho nên tôi thật sự rất hy vọng dì ấy có thể sinh con trai cho bố, bố chẳng qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, dì cũng mới đầu ba mươi, trong lòng dì có lẽ cũng rất muốn cho tôi thêm một đứa em trai nhỉ? Xuất phát của tôi mặc dù có hơn một nửa là ích kỷ nhỏ nhen như vậy, nhưng tổng thể mà nói cũng là mục đích chung, trong ngày tân hôn của hai người tôi dùng nhỏ giọng chúc mừng bọn họ “Sớm sinh quý tử”, dì đỏ mặt mỉm cười, bố vẻ xấu hổ đầy trên mặt, nhưng vẫn nhìn ra được ông kỳ thật rất hạnh phúc.


Có lẽ là bởi vì đoạn thời gian kia tâm tình sáng sủa hơn một chút, bệnh mất ngủ của tôi cũng giảm bớt, dồn tâm tư vào học tập cũng là một phương pháp khôi phục tuy cũ nhưng hiệu quả, tôi liên tiếp dùng những thứ đó để đè nén bản thân mình, thế nhưng…… Hiệu quả vẫn chỉ như muối bỏ biển.


Lại nhận được điện thoại của Lý Duy Sâm, tôi vẫn đang cười cùng hắn nói chuyện phiếm, hắn ở đầu kia điện thoại cũng vẫn như trước trước, chẳng qua chúng tôi đều không đề cập đến điều gì ái muội, dường như tất thảy những điều này căn bản chưa bao giờ phát sinh.


Gần ngay cạnh bên hay cách xa vạn dặm cũng chỉ tại trong lòng, chúng tôi cười cười nháo nháo duy trì rất tốt, có lẽ hắn đối với tôi quả thật đã trở lại hình thức cư xử giữa những “bằng hữu”, bởi vì hắn vốn không để tâm. Nắm lấy dễ dàng, vứt bỏ cũng thoải mái vậy thôi, thoạt nhìn tôi cũng có thể dễ dàng làm được, có lẽ tôi trong mắt hắn chính là như vậy nhỉ, cũng chẳng khác gì hắn, sau khi chơi đùa đều tan thành mây khói, chẳng qua chỉ là một trò chơi hơi quá đáng giữa bằng hữu mà thôi.


Mỗi lần buông điện thoại, lời tôi nói đều không có một chút quyến luyến, thản nhiên một tiếng “Tao gác đây” là có thể chấm dứt, có đều sau đó tôi sẽ ngồi ngơ ngẩn trong chốc lát, ánh mắt trống trơn đầu óc cũng trống trơn, không nghĩ được điều gì thực tế, mỗi lần như thế đều ngồi đến mấy chục phút.


Yêu, là chuyện của một mình tôi, bất luận ai bên cạnh rời đi tôi cũng sẽ không níu giữ, tôi chỉ buông bỏ không tranh đoạt giành giật, bởi vì tôi tin sự thật sẽ không bởi vì tôi mà thay đổi điều gì. Tự tôn là thứ hoàn toàn vô dụng, nhưng lại điều quan trọng nhất đối với tôi, dưới đôi cánh của nó tôi mới có thể diễn xuất một vẻ lạnh lùng thật hoàn hảo.


Tôi chính là một con người méo mó như vậy – từ trước tới này vẫn thế, năm năm trước cho tới bây giờ còn có tương lai, tôi quyết sẽ không giả vờ thâm tình giả dạng đàn bà con gái bị ruồng rẫy thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, đến cuối cùng chỉ chừa một chút thương hại một đống ác cảm giống như một vở kịch tình ái nực cười, như vậy…… mới thực sự làm cho tôi chịu không nổi.


Cho nên, tôi hẳn là cái loại phiền toái dễ dàng giải quyết nhất, vô luận đối với mẹ hay là Lý Duy Sâm mà nói, ngay cả giải thích cùng khuyên nhủ đều có thể lược bỏ, một cái xoay người có thể phủi hoàn toàn, sự lạnh lùng hay bình thản của tôi khiến cho “áy náy” cái loại cảm xúc này cũng thành dư thừa — tuyệt tình nguyên bản là tôi, các ngươi cần gì thương tâm khổ não?


Tôi biến thái, không hoàn toàn bởi vì khuynh hướng tính dục của tôi, mà còn do tâm tình cổ quái lại cô đơn, cho dù tôi cũng tự mình biết bản thân không ốm mà rên. Tốt nhất bố vĩnh viễn cũng không nên thấy khía cạnh tâm lý u ám này của tôi, Tiểu Xuyên cũng vậy, tôi như thế không chỉ có thể làm tổn thương đến bản thân mà còn có thể làm tổn thương những người khác – những người thật sự đối tốt với tôi.


Ngoại trừ không thể để bố được ôm tôn tử, tôi cũng sẽ tận lực làm một đứa con hiếu thuận; ngoại trừ không thể cùng Tiểu Xuyên có quan hệ trên mức bạn bè, tôi cũng sẽ trở thành một người bạn thấu hiểu, biết cảm thông nhất của hắn, về phần Lý Duy Sâm, cũng làm bạn bè suốt đời, tôi sẽ làm được, hơn nữa còn có thể làm rất tốt, chẳng qua cũng chỉ là cái vỏ bọc ngụy trang trước mặt mọi người mà thôi.


Người bố mới kết hôn mua cho một món quà mà tôi đã ước ao từ rất lâu, cuộc sống của tôi từ đó lại có thêm một người bạn thân thiết. Khi đó 586 vẫn rất đắt, nhưng bố một chút cũng không do dự, tôi biết ông sợ tôi cô đơn. Nói thật, tôi quả thật rất cần nó, lý do chân chính cũng rất khó nói — tôi muốn ở nhà lên mạng, tìm kiếm nơi tôi có thể nói ra bí mật nội tâm. Trong trường học mặc dù có thể dùng máy tính, nhưng tôi không dám sưu tầm những thông tin cấm kỵ này, nhiều nhất là nghe nhạc hoặc xem tin tức một chút.


Thời điểm đó, phí vào mạng rất cao, tôi không muốn tốn nhiều tiền của bố, luôn lợi dụng thời gian ngắn ngủi thoáng tiếp xúc một chút thí dụ những từ như “gay”, “đồng tính”, “homo”…, cũng rất ít nói chuyện cùng người khác, tôi có lẽ sợ quá gần gũi với cái vòng luẩn quẩn không lành mạnh này, để tránh bản thân mình trở thành cái xác phóng đãng, càng không thể vãn hồi.


Ngẫu nhiên có bạn trên mạng nói muốn gặp mặt tôi, tôi chưa từng đồng ý, tôi nói bề ngoài của tôi rất xấu xí, tuổi tác cũng lớn, người cao mét sáu, khiến người bạn mạng kia sợ tới mức nhượng bộ lui binh. A, vòng luẩn quẩn này của chúng tôi kỳ thật cũng rất thực tế, điều bọn họ cảm thấy hứng thú nhất là dáng người diện mạo, cùng với cái đó to bao nhiêu, về phần phong độ nói năng, khí chất nội hàm…… thì cứ vất sang một bên đã, vẹn toàn đôi bên mới có thể nhắc đến chúng.


Tôi không phải không muốn cùng người khác làʍ ȶìиɦ, chẳng qua tôi cảm thấy bản thân khá không công bằng, không có chút tình cảm tôi tuyệt đối không thể nằm dưới thân người khác, chỉ ở trên lại có chút không hợp tình hợp lý, vạn nhất khuynh hướng bạo lực của tôi đúng lúc phát tác, vậy lại càng không được…… Cho nên quên hẳn đi là tốt hơn. Huống chi theo tôi thấy, lên giường cùng một người xa lạ cũng không thoải mái hơn so với tự an ủi là bao.


Phương thức liên lạc giữa Tiểu Xuyên và tôi lại nhiều hơn một dạng nữa, viết email. Hắn say mê tất cả những thứ gì mới lạ và thú vị, mỗi lần đều viết cả một đoạn dài những gì đã nhìn thấy nghe thấy trong ngày để làm tôi vui vẻ, hành văn trôi chảy, nhiệt tình cũng rất cao, tôi lần nào cũng viết mail trả lời lại, điện thoại thành ra càng ngày càng ít gọi.


Có lần Lý Duy Sâm gọi điện đến, oán giận nói lúc nào cũng thấy đường dây bận, tôi nói lên mạng mà, hắn lập tức cảm thấy rất hứng thú hỏi tôi là chuyện gì xảy ra thế, tôi nói một hai câu không thể nói rõ ràng được, hắn liền mè nheo rằng sau khi trở về tôi nhất định phải dạy cho hắn: “Hắc hắc, tao về sẽ đến tìm mày ngay đấy! Nhưng đừng có chạy mất đấy nha!”


Lần gặp hắn sau đó, cũng là lúc tôi sắp đi làm. Thân là một sinh viên không mấy nổi bật ở trường, nơi tôi đến thực tập là một tòa soạn không thể nói là có tiếng. Đi theo một cái gọi là phóng viên giàu kinh nghiệm, ngày ngày làm chút việc linh tinh, thái độ nhẫn nhục chịu đựng của tôi khiến cho hắn vô cùng “hài lòng”, đồng thời ưng thuận hứa hẹn với tôi: “Tôi sẽ nói với chủ biên, cậu làm việc rất tốt, có thể ở lại đây làm được!”


Tôi không để tâm, dù sao cũng là một công việc ăn không no nhưng đói cũng không ch.ết, lại có thể bớt được nỗi vất vả phải chạy ngược chạy xuôi xin xỏ các cơ quan. Nói đơn giản tôi cũng không có tham vọng gì đối với sự nghiệp của mình, làm cái gì cũng được, làm xong cái cần làm sao cho xứng với đồng lương mình nhận được là được.


Sau khi Lý Duy Sâm xuất ngũ người đầu tiên gặp chính là tôi, lúc ấy hắn vừa xuống xe, trong nhà lại không có người, bạn gái đi đón hắn không biết vì sao lại lỡ. Nhà ga cách nhà của tôi không xa, hắn liền đến thẳng nhà tôi, vừa khéo tôi cũng từ bên ngoài về.


Tôi nhìn thấy hắn vác một cái túi to đứng ngay trước cửa nhà mình, tóc vẫn ngắn ngun ngủn, da đen hơn, thoạt nhìn rất mệt mỏi, mặc một bộ quân trang còn chưa kịp thay.
Tôi đi đến nói ba chữ: “Trở về rồi?”
Hắn đáp lại tôi một chữ: “Ừ.”


Không có sự sợ hãi kinh hoàng như trong tưởng tượng, cũng không có nụ cười mỉm vô hại đã được chuẩn bị tốt, tôi cứ lặng lẽ mặt vô biểu tình như vậy mở cửa cho hắn.


Sau khi vào nhà, hắn nằm trên sô pha duỗi duỗi thắt lưng: “…… Ngồi xe lâu như vậy chưa chợp mắt tí nào, thật sự là mệt ch.ết.”


“Vậy ngủ đi.” Tôi đứng ở một bên, cách hắn xa hơi một chút — hắn lúc này không có những lời hay vẻ mặt quá nhiệt tình, tôi cũng không cần giả bộ một vẻ mặt giống hắn để ứng phó.


“Thế nhưng…… Bụng đói quá, nhà mày có cái gì ăn được hay không?” Có thể bụng hắn thực sự rất đói, lúc nói những lời này cứ trông mong ngước mắt nhìn tôi, nếu là trước kia tôi khẳng định sẽ bật cười ngay lập tức, hơn nữa không thể không trêu hắn vài câu, có điều hiện tại tôi không có tâm trạng này.


“…… Mày chờ một lát.” Từ khi sống một mình tới nay, tôi thường ăn ở trường hoặc tự mình làm, đương nhiên tay nghề của tôi không thể nói là rất tuyệt, chỉ biết có hai loại: Chiên cơm, nấu mì tôm, chẳng qua trong cơm chiên hoặc mì bình thường đều có thêm một số thức ăn phụ khá phong phú: Trứng chim, thịt băm nhỏ cùng một ít rau dưa gì đó, bỏ chúng vào cùng nhau không chỉ là vì ăn ngon, mà chủ yếu là vì chỉ phải rửa một cái bát.


Hắn hai ba miếng liền thanh toán hết chỗ cơm tôi chiên cho, miệng còn khen không ngớt: “Ăn ngon thật, tay nghề của mày rất khá a!”


“Đó là bởi vì mày đói đó thôi.” Tôi thường thường thản nhiên giải thích, đột nhiên nghĩ đến tôi đối với hắn có lẽ cũng chỉ như một bát cơm này — đói bụng, cho nên ăn ngon, lúc ăn no rồi thì cái gì cũng không phải. Cũng giống như khẩu vị hút thuốc của hắn — không có tiền, cho nên có cái gì hút cái đó, tôi lại là loại người không có tiền liền thà không hút còn hơn.


Sau khi thu dọn bát đĩa, tôi để hắn ngủ một lúc, thế nhưng hắn nhét no bụng rồi tinh thần cũng phấn chấn lên, không xem máy tính của tôi không được.


Tôi mở máy ra dạy hắn những thao tác cơ bản, tốc độ giảng rất nhanh, hắn học có chút theo không kịp: “Cao Úc, gấp gáp như vậy làm gì, ngày tháng về sau còn lâu còn dài mà!”
“Tao muốn để mày nhanh học được, sau này vào các quán internet ở ngoài chơi.”


“…… Ý mày là gì? Sợ tao chơi máy tính của mày à?”
“Tao sắp đi làm rồi, có rất nhiều việc, sợ sau này không có thời gian dạy mày.”
“Mày…… Được rồi, tao đi! Mày làm việc của mày đi!”


Tôi sợ cái câu “Ngày tháng về sau còn lâu còn dài”, tôi muốn cố gắng càng ít ở cạnh hắn càng tốt, ở cùng các bạn bè khác nữa đương nhiên không có việc gì, thế nhưng hiện tại ở cạnh nhau thế này mệt ch.ết đi, tôi đối với hắn vẫn chưa đạt tới mức vân đạm phong khinh.


Đơn giản mà nói tôi không muốn hận hắn, thầm nghĩ “Không yêu hắn”, đó mới là giải thoát đích thực, nhưng nếu hắn luôn lượn lờ một mình ở trước mắt tôi, vạn nhất ngày nào đó tôi hận hắn hoặc là bị những hành động từ trước của hắn mê hoặc, ngược lại sẽ lún càng sâu.


Tôi sợ tôi sẽ mềm lòng trước hắn, càng sợ sẽ mềm lòng với chính mình, trước những ảo tưởng tình yêu vẫn chưa chấm dứt đó.


Vì thế tôi ngữ khí đông cứng nói ra những lời này, hắn cũng rất cốt khí quay đầu bước đi, đương nhiên cũng không quên mang theo cái ba lô to đùng kia theo. Động tác đóng sầm cửa của hắn loảng xoảng hữu lực, khiến cho cánh cửa cũng coi như bền chắc kia phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.


Tôi ngồi lại đây, vẫn không biểu lộ gì, bắt đầu ngẩn người trước cái biểu tượng “WIN95”.


Đợi đến lúc Tiểu Xuyên trở về, tôi đã bắt đầu đi làm, tuy rằng cũng không thanh nhàn nhưng cũng may không phải làm chân chạy vặt nữa, có việc thì bận đến tối mắt tối mũi; không có việc thì có thể về nhà sớm. Ngày ngày đều viết bài, ngẫu nhiên thì đi phỏng vấn, dù sao ba tiếng đồng hồ sau khi không nhận bài viết mới cũng là thời gian của chính mình.


Gặp mặt Lý Duy Sâm không nhiều lắm, hắn vì chuyện lần đó cũng không quá để ý đến tôi, trước mặt bạn bè hắn chúng tôi thân thiết thật sự, không còn trong tầm mắt của mọi người hai bên liền không nói gì.


Đương nhiên, ngày ấy đi đón Tiểu Xuyên tất cả chúng tôi đều đi, hắn lần này cũng vẫn là cùng bạn gái trở về, hai người bọn họ đều là con một, trong nhà cũng đều gây áp lực “Thế nào cũng phải về nhà làm việc”, Tiểu Xuyên chỉ nói “Tao không ý kiến, dù sao cũng luyến tiếc chúng mày.”


Cơ quan hắn làm việc nhà cũng đã định sẵn, cùng bộ với bố. Tấm bằng kia của hắn căn bản chẳng liên quan gì đến tính chất công việc, hắn cũng không định làm trái ý bố mẹ, làm nhân viên công vụ là bước đầu tiên ông bố đã dọn sẵn ra cho hắn. Cá tính tên này kỳ thật không quá thích hợp theo chính trị, nhưng ai bảo ông bố lại là một người cưng con như trứng thế làm chi?


Thừa dịp vẫn rảnh rỗi, chưa phải đi làm chính thức, Tiểu Xuyên tận dụng tất cả thời gian cùng chúng tôi đi ăn chơi đàn đúm, những ngày này chúng tôi lần đến các chỗ ăn chơi, quán bar sàn nhảy trà thất cùng với vài trung tâm có vẻ náo nhiệt, vô luận nhã tục đều bị chúng tôi chơi hết sức thông thạo. Nhưng chúng tôi vẫn không ghét cái quán ăn nhỏ trước kia thường hay đi, thậm chí cảm thấy chỉ có chỗ đó mới là nơi tốt nhất, ông chủ cũng vẫn là ông bác trung niên trước đây, tên vài đứa chúng tôi ông bác vẫn có thể gọi ra rất rành mạch: “A, này không phải Tiểu Xuyên sao? Còn có mày, Cao Úc…… Cái tên tiểu tử đen thui kia chắc là Lý Duy Sâm rồi!”


“Trí nhớ bác tốt thật……” Tiểu Xuyên cười hì hì cùng ông bác kề vai sát cánh: “Chúng cháu đều rất nhớ bác!”
“Ha ha, vì cái miệng lẻo mép này của mày, hôm nay bác đãi khách!”


“Vậy cảm ơn bác trước nhé! Có điều để lần sau đi, về sau chúng cháu nghèo túng …… Sẽ tìm bác xin bữa cơm này!”
“Mày nếu nói như vậy…… Bữa cơm này bác là không có cơ hội mời rồi, chúng mày đều đã có tiền đồ cả rồi!”


Không khí giữa ba người dường như đang trở lại thời quá khứ, Tiểu Xuyên là đường tuyến giữa tôi và Lý Duy Sâm, gắn kết chặt chẽ ba chúng tôi lại với nhau, có rất nhiều lần Tiểu Xuyên cố ý không mang theo bạn gái, cũng không cho Lý Duy Sâm mang theo bạn gái mình, hắn nói đây chỉ thuộc về chúng tôi “MAN’STALK”. Quả thật, trong những cuộc nói chuyện trời cao biển rộng kia tôi cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí tạm thời quên rất nhiều chuyện: Công tác, tính hướng, còn có một Lý Duy Sâm đã rất xa vời kia, ngồi ở trước mặt bọn họ chỉ là hai người bạn tốt, quen thuộc tự nhiên lại thân mật.


Nhưng chỉ cần Tiểu Xuyên không rảnh, Lý Duy Sâm sẽ không một mình tìm tôi, tôi làm việc, chơi máy tính hoặc là ngủ; hắn bận cái gì tôi không biết, rời khỏi sự ràng buộc là Tiểu Xuyên, chúng tôi gần như không khi nào cùng xuất hiện.


Mõi lần trên bàn cơm hắn nói hiện giờ đang bận tìm việc, đơn vị lúc xuất ngũ được phân đến, hắn căn bản không muốn đi, tôi ch.ết tử tế không ch.ết đáp một câu ngang xương: “Hiện tại việc không phải dễ tìm, mày trước cứ chấp nhận đi làm đi.”


Sau khi hắn nghe xong thật lâu không lên tiếng, đợi đến lúc Tiểu Xuyên đi WC mới trừng tôi một cái: “Tao biết…… Mày xem không thường tao, tao cũng không cầu cạnh mày cái gì!”


Lần này đến phiên tôi nói không lên lời, chỉ biết châm một điếu thuốc dời tầm mắt, đồng thời ở trong lòng mắng bản thân mình thậm tệ: “Mày nói cái quỷ gì? Thật sự là nhiều chuyện!”


Sau khi trầm mặc vài phút, Tiểu Xuyên trở lại bàn, hỏi bọn tôi sau khi ăn cơm xong định đến chỗ nào chơi, Lý Duy Sâm tề mi lộng nhãn với hắn cười quái dị: “Tao có việc rồi!”
Tiểu Xuyên cùng tôi quay ra nhìn nhau “bừng tỉnh đại ngộ”: “Nga!…… Ấm bụng tư ɖâʍ dục a!”


Lý Duy Sâm đi làm “việc” của hắn, tôi và Tiểu Xuyên cùng nhau chơi bóng chày, uống chén cà phê, sau đó thì ai về nhà nấy.


Khoảng mười một giờ đêm đó, cổng nhà tôi bị đập thật ầm ĩ, tôi còn tưởng công việc có việc gì gấp vội vàng chạy ra mở cửa. Nhưng cửa vừa mở ra tôi liền ngây ngẩn cả người: Tới tìm tôi lại là Lý Duy Sâm.


Hắn cái gì cũng không nói, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo trực tiếp đi vào phòng của tôi, nhìn bộ dạng kia của hắn chắc chắn là uống rượu rồi, nhưng lại quá lượng.
Tôi nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn tiến lên đỡ hắn: “…… Mày uống bao nhiêu? Sao lại thành ra như vậy?”


“…… Không bao nhiêu……” Hắn giọng lè nhè trả lời, dùng sức túm tôi đến trước người: “…… Giường đâu?…… Giường ở đâu…… tao muốn ngủ……”
Tôi vất vả lắm mới đem hắn nằm “an ổn” trên giường, hỏi hắn:“Có muốn nôn không?”


“…… Không muốn…… Có vẻ vẫn chịu được……”


“Tao…… gọi bạn gái mày tới đón nhé.” tôi do dự một chút, cầm lấy điện thoại bên giường, cho dù đã rất khuya rồi, bắt bạn gái hắn ra ngoài không thích hợp lắm, nhưng không nghĩ ra được biện pháp xử lý nào khác với kẻ này.


Quả nhiên…… tay cầm điện thoại của tôi bị hắn bài khai: “…… Nhà cô ấy…… đóng cửa rồi ……”
“Vậy tao gọi Tiểu Xuyên đến.” tôi lại lần nữa bấm dãy số quen thuộc kia trên điện thoại, dù sao cũng không thể để hắn một mình ở chỗ này.


“Mày mẹ nó buông tay!” Hắn cơ hồ là nhảy dựng lên mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại đoạt, còn “phanh” một tiếng ném xuống chân giường: “Như vậy không thể gặp tao? Lão tử tao hôm nay không đi đó! Mày có thể làm gì chứ?”


Hắn say bí tỉ, ánh mắt thực hung mãnh, bộ dáng nhìn tôi hết sức giống cái loại trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả “Cừu nhân tương kiến, hai mắt đỏ rực.”
Tôi nhịn xuống buồn bực cùng tự giễu nói với mình: Hắn say, đừng so đo với hắn.


“Vậy mày ngủ đi, tao đi ra ngoài.” Tôi chầm chậm đứng lên, đặt điện thoại về đúng chỗ, chuẩn bị đến một gian phòng khác, nhắm mắt làm ngơ.


“Không được đi…… tao muốn ‘ngủ’ với mày!” Hắn cố ý nhấn mạnh một chữ kia, đồng thời ôm chặt lấy thắt lưng của tôi lôi đến trên giường.


Tôi lập tức quay người lại cho hắn một quyền, nhưng vẫn không đánh lại được kẻ đã say đến không sợ đau này, hắn ngay cả tiếng “đau” cũng chưa nói liền đem tôi đặt ở dưới thân loạn sờ loạn niết, lời nói trong miệng đứt quãng: “…… Trốn tao à…… Mẹ mày …… Cái thá gì…… Khinh thường tao…… thọc ch.ết mày đi…… Nhìn mày vẫn…… Túm không túm……”


Tôi đánh hắn ít nhất hơn mười cái, cũng đá hắn vài cái, nhưng quần áo trên người vẫn là càng ngày càng ít, khi tôi thật sự không đánh nổi nữa hắn đột nhiên bất động, tôi lắp bắp kinh hãi, đẩy đẩy hắn hỏi: “Mày không sao chứ?…… Lý Duy Sâm! Lý Duy Sâm!”


Không có phản ứng, hắn hình như là ngất …… Không, hắn là thật sự đang ngủ, hơi thở của hắn trở nên trầm thấp, kéo dài, hai mắt cũng nhắm, thoạt nhìn hoàn toàn không thấy được cái loại công kích như dã thú vừa rồi, mà tay hắn còn đặt ở trên lưng của tôi, quần dài của tôi đã bị kéo tới đầu gối. Trường hợp kỳ lạ này làm cho tôi ngây ngẩn cả một lúc, sau đó dụng lực đẩy hắn ra một bên, sửa lại quần áo mình cho chỉnh tề một chút.


Trước khi đi tôi còn chèn chăn cho hắn, hắn vô thức cầm lấy tay của tôi áp lên cái mặt vì say mà đỏ rực lên kia, có lẽ bởi vì tay tôi rất lạnh, cho nên áp vào khá thoải mái. Đôi môi cọ xát ở lưng bàn tay mềm mại lại nóng cháy, tôi trong lúc nhất thời hoảng hốt lên, nhưng cuối cùng tôi giãy ra khỏi hắn, hết sức nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng kia.


Một đêm đó tôi không thể nào đi vào giấc ngủ, vẫn thanh tỉnh trợn to hai mắt, phòng cách vách ngẫu nhiên truyền đến thanh âm mơ hồ, hắn giống như đang nói cái gì nói mớ, nội dung chắc là không liên quan đến tôi, cho dù có, có lẽ cũng không phải lời lẽ hay ho rồi.


Sáng sớm ngày hôm sau, tôi ăn mặc hết sức nghiêm kín qua bên hắn, hắn đã sớm tỉnh, nằm nửa người nhìn tôi đang ngồi xa xa ở mép giường, vẻ mặt cư nhiên rất yếu ớt cùng ủy khuất: “…… Mày sao cứ mãi không để ý tới tao? Tao đáng ghét đến vậy sao?”


Ánh mắt như vậy của hắn là thứ tôi sợ hãi nhất, thế nhưng chạy trốn không kịp nữa rồi, tôi trong nháy mắt trở về quãng thời gian thật lâu trước kia, lúc ấy hắn quấn quít lấy tôi bắt bồi hắn khiêu vũ, tim của tôi bị một loại ôn nhuyễn gì đó gắt gao nhéo, biết rõ như vậy không ổn cũng quản không được miệng mình: “…… tôi không có.”


“Vậy…… ngồi gần lại một chút đi.”
Tôi mất đi khả năng khống chế chính mình, cứ ngoan ngoãn như vậy dựa vào bên người hắn, Mắt hắn không chớp lấy một cái chăm chú nhìn tôi, ngón tay xoa khóe môi tôi: “Toàn thân mày trên dưới, nơi đẹp nhất chính là nơi này……”


Tôi gần như bắt đầu phát run, bởi vì tôi sợ hãi, tôi lại cảm thấy không thể tự khống chế mê muội, trơ mắt nhìn miệng hắn tiến lại nhưng chính là trốn không thoát, đây là lần đầu tiên hắn hôn tôi ôn nhu như thế. Đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ vờn qua môi răng của tôi, tôi ngơ ngẩn nhắm mắt lại, sau đó…… Chính là thời khắc kích động nhất từ khi tôi sinh tới nay, tim của tôi đập rất nhanh ngay cả chính mình đều e lệ, cách hắn hôn tôi không hề là cường ngạnh bá đạo, mà là hàm chứa ý tứ hàm xúc ȶìиɦ ɖu͙ƈ nồng đậm, tôi toàn thân như nhũn ra ngồi phịch ở trên người hắn không thể tiếp tục tự hỏi, phản ứng hạ thể cũng trực tiếp dị thường. Tôi cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến hôn sẽ có hiệu quả loại này, tựa hồ thần kinh ȶìиɦ ɖu͙ƈ toàn bộ đều chạy tới đầu lưỡi.


Trong hơi thở dồn dập hắn xoay người đem tôi đặt ở trên giường, luống cuống tay chân bỏ đi quần áo quanh thân hai chúng tôi, sau khi tôi trần như nhộng động tác của hắn lại trở nên cấp bách, chỉ thoáng do dự ngay tại giữa hai chân tôi chôn đầu xuống khẩu giao.


Tôi nằm mơ cũng chưa nghĩ đến hắn sẽ làm như vậy, gấp đến độ cả người liều mạng lui về phía sau, hắn giữ chặt lấy thắt lưng của tôi ngẩng đầu, khẩu khí không cho là đúng: “Trốn cái gì? Này thì có cái gì to tát đâu chứ ……”


Nói xong câu đó hắn tiếp tục vùi đầu làm, khoái cảm cuồn cuộn không dứt bắt được lý trí của tôi, tôi thật sự nhịn không được cúi đầu ưm hai tiếng, loại này thanh âm ngược lại như cổ vũ hắn, ngoài miệng ʍút̼ càng lúc càng dùng sức, tôi rốt cục nhỏ giọng rên rỉ: “…… Ư…… Dừng…… Dừng lại…… Đừng làm nữa ……”


Dưới loại kích thích siêu cường này, tôi không cần quá lâu liền đầu hàng, cũng may tôi đúng lúc đẩy đầu hắn ra, hắn hứng chất lỏng ở lòng bàn tay hướng nơi khác vẽ loạn, hai đùi tôi cũng bị hắn đè tới trước ngực. Tư thế này cực không thoải mái, không những thế hắn lập tức liền xông vào, tôi cực lực đè nén đau đớn, để cho hắn hưởng thụ thống khoái đầm đìa, nhưng hắn lại nói với tôi: “Sao không kêu ra tiếng, kêu đi ra a!”


Tóm lại tôi cùng hắn mức độ phối hợp trong phương diện này còn rất thấp, nguyên nhân xuất phát từ tôi căn bản chán ghét cái loại hành vi tiếp nhận này, tôi không thể nào cảm nhận được khoái hoạt bị làm được miêu tả như trong các đĩa G cùng tiểu thuyết, từ kinh nghiệm vài lần tôi đã trải qua, ngoại trừ đau đớn cùng khuất nhục, không còn cảm giác nào khác.


Một đêm không ngủ hơn nữa lại bị tiêu hao thể lực lợi hại như thế, chờ hắn làm xong tôi đã mệt đến không muốn nhúc nhích nữa, nhưng hắn chỉ nghỉ ngơi nửa giờ liền khôi phục tinh thần, lại phát huy kỹ thuật mè nheo bắt tôi dạy hắn lên mạng.


Tôi bất đắc dĩ ngồi dậy, lời hắn nói kế tiếp cũng kinh điển siêu cấp:
“Cao Úc, mau đứng lên dạy tao lên mạng!”
“…… tao mệt mỏi quá, để tao ngủ một lát được không……”
“Đứng lên thôi…… Đúng rồi, trên mạng có phim đen có thể xem phải không?”


“…… Mày nói cái gì?”
“Ha ha, đừng nói mày không muốn, khẳng định vụng trộm xem không ít!”
“……………………”
Tôi ước chừng nhìn hắn vài phút, thật đúng là nói không ra lời, dứt khoát quay đi kéo chăn lên, mặc hắn tự tiện.


Ở ngoài ổ chăn hắn ngồi ở bên người tôi thật lâu, cuối cùng bỏ lại cho tôi một câu: “…… Thần kinh”, liền “bình bịch bình bịch” đi mất, tôi vùi ở phía dưới chăn mắng chính mình thậm tệ: “Cao Úc, mày sao lại rẻ mạt như vậy!”






Truyện liên quan