Chương 83: Mãn nguyện & hạnh phúc
Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Chuông vào học vang lên, vừa nói sắp bắt đầu thi, lập tức bọn nhỏ khẩn trương lên.
Hàn Thanh Bình và mấy thầy cô phát bài thi dựa vào phân chia các lớp, Tiểu Vượng là lớp một, Tam Vượng lớp hai, Mạch Tuệ và Nhị Vượng là lớp ba, Đại Vượng là lớp bốn —— nếu như bài thi qua được 50 điểm thì đúng như vậy.
Sau khi nhận được bài thi, Đại Vượng ổn định tinh thần trước, trong đầu nó lướt qua gương mặt Lâm Lam mỉm cười dửng dưng, dường như cô đang nói: “Con cả, không có gì phải sợ, nên học mẹ đều tổng kết cho con cả rồi, mẹ tin tưởng vào con!”
Nó ổn định tâm tình, sau đó cầm bút bắt đầu viết đáp án.
Bỗng nhiên Hàn Thanh Bình chuyên chú quan sát nó, liền nhìn thấy Đại Vượng ngồi thẳng tắp ở chỗ đó, rũ mắt nhìn bài thi, mặt không chút thay đổi, cũng không biết nó đang nghĩ gì.
Sẽ không phải không biết làm chứ? Chẳng lẽ cảm thấy bài thi khó quá nên tức giận?
Mặc dù bọn họ biết nghỉ hè Đại Vượng học rất chăm chỉ nhưng dù sao thời gian quá ngắn, chỉ có một tháng thì học được cái gì? Ít nhất cũng phải nửa năm.
Hai người trao đổi ánh mắt, Hàn Thanh Bình lén lút đi đến gần Đại Vượng, phát hiện Đại Vượng đã cầm bút máy viết vèo vèo.
Cho dù có làm được hay không, có thể viết chính là hiện tượng tốt, một chữ không viết, thế thì nói rõ là không biết làm đây.
Bởi vì bên trong ba gian nhà lớn có khá nhiều học sinh, cho nên khó tránh khỏi ồn ào, có học sinh lại kháng nghị.
Đại Vượng cũng không vì thế mà thay đổi, dù sao lúc ở nhà cho dù Tam Vượng ở bên ngoài la hét thì nó vẫn có thể đọc sách viết rào rào, bây giờ cũng không có áp lực gì.
Chờ Đại Vượng làm xong bài thi, tỏ ý với thầy muốn nộp bài thi.
Hàn Thanh Bình: “Bạn học Đại Vượng, phải kiểm tr.a thật kỹ.”
Đại Vượng: “Đã kiểm tr.a kỹ, không bỏ sót đâu ạ.”
Hàn Thanh Bình: tuổi còn nhỏ, mà đã hiểu thấu như vậy.
Anh nhìn vẫn chưa đến giờ, cầm bút đỏ thẳng tắp bắt đầu chấm bài, bởi vì đề bài mình vô cùng quen thuộc, Hàn Thanh Bình nhìn rất nhanh.
Ngữ văn là viết văn, có điều số chữ không nhiều lắm, chỉ cần ba trăm đến năm trăm chữ, hơn nữa nội dung vô cùng đơn giản, dù sao cũng chỉ là tiểu học mà thôi.
Rất nhanh đã có điểm số.
Hàn Thanh Bình có chút không dám tin, lại kiểm tr.a lại một lần, lại có thể là… 87 điểm? Đây là anh cảm thấy viết văn viết quá mức nghiêm túc nên cho điểm số bình thường đấy.
Cái này...... Có phải mình quá đồng tình với đứa bé này nên ra đề đơn giản hay không?
Đã nói năm mươi điểm là được, làm sao thi được 87 điểm rồi?
Mặc dù biết nghỉ hè Đại Vượng tiến bộ nhiều nhưng cũng không ngờ lại tốt như thế. Dù sao nó chỉ học xong lớp một, bây giờ thi chính là dề bài của lớp ba đấy.
Anh lại xem mấy bài của bọn trẻ năm lớp ba thi lên lớp bốn khác, nhìn một chút, thê thảm không nỡ nhìn mà!!!
Các em… những học sinh này vẫn đường đường chính chính học từ năm lớp một đi lên, còn không bằng bạn học Đại Vượng người ta chưa bao giờ đi học… các em..... Thật làm thầy tức ch.ết mà.
Thi xong ngữ văn rồi thi toán học, tốc độ làm bài của Đại Vượng càng nhanh.
Cuối cùng chấm điểm bài thi, toán học được 95 điểm.
Mấy thầy cô cũng nghi ngờ có phải ra đề bài dễ quá hay không, sau đó lại hoài nghi có phải Đại Vượng đoán đúng đề thi rồi không?
Bọn họ tò mò nhìn Đại Vượng, Đại Vượng vẫn như cũ không có vẻ mặt gì, thật giống như không có gì hơn cái này, không có chuyện gì lớn.
Các thầy cô liên tiếp gật đầu: “Đứa nhỏ này, bảo trì bình thản, là người làm được chuyện lớn.”
Đã chấm điểm xong, thầy giáo trả bài thi cho Đại Vượng: “Đem về cho mẹ em xem đi.”
Buổi sáng tết Trung thu thi, xế chiều được cho nghỉ.
Mạch Tuệ và Nhị Vượng rất quan tâm: “Anh cả, có qua không?”
Đại Vượng nhìn bọn nó: “Về nhà nói.”
Tam Vượng nghĩ muốn giành bài thi của Đại Vượng, nhưng căn bản không lấy được.
Bọn nhỏ dùng tốc độ nhanh hơn trước về nhà, Lâm Lam đã nấu xong cơm trưa.
Hôm nay là tết Trung thu, cô đi đến xã Cung Tiêu một chuyến, dùng phiếu vé của Hàn Thanh Tùng mua thịt, còn mua bánh Trung thu, quả táo, gạo nếp cùng với đường trắng để nấu ăn. Trong nhà trẻ con nhiều, cô thường xuyên nấu sơn tr.a táo đỏ, trà quả táo sơn tra, cho nên tiêu hao khá nhiều.
Lúc bọn nhỏ trở về, Lâm Lam đang vo viên. Một món là thịt viên chưng, mập ốm đan xen với thịt băm, đánh vào thêm một quả trứng gà, sau đó nêm gia vị thích hợp, muối, tương, dầu, đường trắng… rồi trộn đều lên. Sau đó dùng tay vo thành viên tròn, đặt ở trong mâm đến lúc nấu cơm thì đem đi chưng. Cô làm thêm một món khác là thịt viên rán, cắt mỏng hồ lô và cà rốt, đánh thêm trứng gà cộng thêm bột mì vừa phải, lấy đũa kẹp lấy bỏ vào trong dầu chiên giòn lên thành những viên tròn óng ánh vàng ươm.
Mặc dù phí dầu, nhưng dù sao cũng là tết Trung thu, cần phải có đặc thù của ngày lễ tết. Dù bình thường ăn tiết kiệm dầu một chút, cũng có thể tiết kiệm đến hôm nay để xa xỉ rồi.
“Woa, thơm quá thơm quá!” Bọn nhỏ vội vàng xông vào nhà, Tam Vượng kéo Tiểu Vượng xung trận dẫn đầu vào nhà, một trái một phải đứng bên cạnh nồi nhón chân nhìn vào bên trong.
Lâm Lam cho bọn nhỏ mấy viên thịt chiên rán ăn kèm với rau dưa, lại đưa trà cho bọn nhỏ uống, cô đưa Đại Vượng một ly trà sơn tr.a táo đỏ, cười híp mắt hỏi: “Thi được không con?”
Đại Vượng nhìn cô, trên mặt không vui không buồn, nhìn không ra thi có qua hay không qua.
Trong lòng Lâm Lam lộp bộp, ai cha, vẻ mặt con cả có cái gì không đúng đây, sao thấy giống như đau lòng, oan ức như vậy chứ?
Đây là thi không qua?
Cô thu liễm nụ cười: “Không có chuyện gì, thi không qua cũng không sao, dù sao học tập cũng không phải chỉ vì thi cử, các con học được những điều cần học là được. Sau này có thể viết cũng xem như mạnh hơn người ta rồi. Gà của chúng ta vẫn giết nha.”
Đại Vượng đưa bài thi cho cô, vẫn bình thường như cũ, nhưng Lam Lam nhìn vẫn cảm thấy vẻ mặt của nó vẫn có chút buồn thương à.
Cô nhận lấy bài thi, suy nghĩ không được năm mươi thì cũng phải bốn mươi điểm chứ. Cô cảm thấy bình thường Đại Vượng nắm giữ kiến thức khá vững, đoán chừng có thể được sáu mươi trở lên, không đến nổi năm mươi cũng không tới chứ.
Cô mở bài thi, thấy được điểm số chân chính, woa một tiếng kêu lên, ca ngợi nói: “Anh Đại Vượng, được lắm nha! Thật đúng là tấm gương cho em trai em gái, cho cha mẹ mặt mũi! Ừ, tốt lắm, cha mẹ vẻ vang vì con!”
Cô không chút keo kiệt dốc sức khen ngợi không ngừng.
Tam Vượng: “Ha ha, anh cả đỏ mặt rồi kìa.”
Quả nhiên, trên mặt màu lúa mạch của Đại Vượng hiện ra màu đỏ khả nghi.
Mạch Tuệ cười nói: “Anh cả, chúc mừng anh, có thể lên thẳng lớp bốn rồi!”
Nhị Vượng: “Anh cả, hơn một tháng cực khổ của anh cuối cũng đã nhận được hồi báo rồi, sau này nằm mơ cũng không cần viết viết nữa. Ha ha.” Một tháng thần kinh Đại Vượng căng thẳng lúc nào cũng làm bài làm bài, nên tối ngũ cũng nằm mơ nói mớ, thường xuyên giáo huấn đề bài rất hung ác.
Không sai, chính là giáo huấn mấy bài tập: “Tại sao mày lại khó như vậy! Có phải mày có bệnh hay không? Mày không thế lớn lên đơn giản một chút à?”
Ha ha.
Người khác không biết, Nhị Vượng lại biết, nó cũng chỉ lén lút nói cho Mạch Tuệ và Lâm Lam nghe. Cũng không dám nói cho Tam Vượng biết, nếu không cả thôn đều biết hết.
Tam Vượng vỗ vỗ tay: “Ngao ngao ngao, cuối cùng em có thể yên tâm gặm móng heo lớn rồi.”
Bởi vì gần đây Đại Vượng học tập căng thẳng, Tam Vượng ở nhà đều nhỏ giọng một chút, ngủ cũng phải cẩn thận từng ly từng tí đấy, cũng không dám thả lỏng gặm móng heo, bởi vì lúc nó gặm phải, anh cả có thể ác hơn trước đạp bay nó luôn.
Có một lần trực tiếp đạp tỉnh Tam Vượng, nó liền trách móc anh cả ngủ không đàng hoàng còn đạp nó, không biết lúc ngủ mình khiêu khích trước.
Lúc nó chỉ trích Đại Vượng, Đại Vượng trực tiếp đem bả vai của mình cho nó nhìn, trên đó còn dấu răng của nó đấy.
Lúc này Tam Vượng mới đàng hoàng lại, cười hì hì, đưa tay sờ sờ: “Anh cả, anh lớn lên thật rắn chắc, giống như cha chúng ta.” Vội vàng vuốt mông ngựa.
Tiểu Vượng cũng xem bài thi trên tay Lâm Lam: “Anh cả thật là lợi hại, con không được như thế.”
Lâm Lam sờ sờ đầu của bé: “Con vẫn còn nhỏ mà.”
Cô vỗ vỗ tay: “Các con, để ăn mừng anh cả của các con lên lớp đúng như ý muốn, chúng ta giết gà! Hôm nay các con có thể ăn gà, nên cảm ơn anh cả đấy!” Mặc dù vốn muốn giết gà, nhưng cô vẫn vui lòng nói dính ánh sáng của con cả, bọn nhỏ vui vẻ, Đại Vượng cũng vui vẻ.
Hàn Thanh Tùng mang về con gà mái kia, sau khi đến nhà đẻ được vài quả trứng, sau đó mỗi lần Lâm Lam đều nói không đẻ trứng thì giết làm thịt, bây giờ thật sự không đẻ trứng nữa. Gà không đẻ trứng, nuôi chỉ tốn lương thực, tự nhiên phải giết làm thịt ăn.
Ăn xong bữa cơm trưa liền giết gà, buồi chiều nhổ lông rồi đem đi hầm, đợi buổi tối Hàn Thanh Tùng trở về là có thể ăn.
“Woa woa woa, giết gà!” Con mắt Tam Vượng sáng nhất: “Anh hai, mau xem thực đơn! Có thịt gà ăn!” Nó vui vẻ ôm Tiểu Vượng xoay một vòng, sau đó lại để Tiểu Vượng xuống, quấn lấy Đại Vượng: “Anh cả, anh cả, chuyển bàn đu dây đi!”
Chuyển bàn đu dây chính là người lớn dùng hai cánh tay đan chéo để lên trên đỉnh đầu, để cho trẻ con ôm khuỷu tay, người lớn bắt đầu xoay vòng, có thể luân phiên xoay xoay đứa nhỏ.
Sức lực Đại Vượng vô cùng lớn, dù không như vậy, trực tiếp dùng tay cũng có thể xách nó lên xoay chuyển hơn mấy vòng, hai đứa em thật hưng phấn kêu to.
Tam Vượng hưng phấn, Tiểu Vượng thì có chút sợ.
Đại Vượng để hai đứa xuống, Tam Vượng lại bắt đầu xoay vòng quanh.
Tiểu Vượng cũng cảm thấy trước mắt trời đất như đảo ngược, bé giống như say rượu, cười ha ha: “Thật choáng váng.” Bịch đặt mông ngồi luôn xuống đất.
Nhị Vượng muốn qua đỡ.
Đại Vượng nói: “Không cần đỡ, sẽ tốt thôi.”
Đang chóng mặt mà cưỡng chế đỡ dậy cũng không có tác dụng, vẫn phải đợi cơn chóng mặt đi qua mới được.
Buổi trưa ăn đơn giản một chút, bánh bột ngô với dưa muối cùng thịt viên rán, ăn xong bữa cơm trưa, bọn nhỏ đi cắt cỏ trước.
Sau khi trở về, Lâm Lam bảo Đại Vượng cùng Nhị Vượng giết gà, hai người bọn họ giết gà, cô nấu nước nóng lột lông gà. Chuẩn bị xong xuôi lại chặt gà thành từng miếng lớn, nấu nước rồi ướp từng miếng gà thêm hành tây gừng tía tô… và các loại gia vị. Hầm gà cách thủy cô không dùng đại hồi vì ngại mùi vị quá nồng, canh súp sẽ ăn không ngon, mặt khác lại thêm chút nấm mộc nhĩ vào hầm trực tiếp luôn.
Đây là gà mái đã hơn hai năm, cần nhiều lửa để chưng. Có điều món hầm cách thủy này cần hai tiếng cũng đủ rồi.
Tiếp đó lấy thịt gà ra, trong nồi lại nấu thêm bánh bột ngô trộn với mì cơ bản cũng là bột ngô, hạt cao lương, mì tinh, có đôi khi thêm chút bột đậu hỗn hợp nữa. Lại hầm cách thủy tương với dưa muối, cà tốt tỏi giã trộn lẫn với nhau, như vậy nấu xong nồi này cũng hết lửa.
Một giờ sau không cần thêm có, chỉ cần than dưới đáy nồi cháy từ từ cũng đủ, như vậy đợi đến lúc Hàn Thanh Tùng trở về, vừa lúc có thể ăn nóng được rồi.
Lâm Lam vỗ tay: “Các con, hôm nay chúng ta phải tổ chức hội nghị hoan nghênh mới, chào mừng cục trưởng Hàn về nhà, chính thức báo cáo tin tức tốt của anh cả con với cha con!”
Cô chịu trách nhiệm tuyên truyền, thường xuyên để bọn nhỏ hỗ trợ diễn xuất, bọn nhỏ biết rõ tất tần tật sáo lộ của cô. Dù là Đại Vượng, cũng từng đi giúp Lâm Lam làm phông nền.
Bọn nhỏ rất phối hợp tập luyện, cho dù Đại Vượng không nhiệt tình nhưng cũng không cự tuyệt.
......
Đợi buổi tối Hàn Thanh Tùng trở về, phát hiện Lâm Lam dẫn bọn nhỏ lại làm chuyện trẻ con đây
Lâm Lam cùng năm đứa con, chia làm hai nhóm, hướng về phía Hàn Thanh Tùng cười khẽ khom người chào: “Cục trưởng Hàn vất vả, hoan nghênh cục trưởng Hàn về nhà.”
Hàn Thanh Tùng dừng xe đạp, không hiểu gì nhìn bọn họ: “Có việc?”
Lâm Lam lập tức chạy đến ôm cánh tay hắn: “Chuyện tốt, tin tức tốt.”
Lần đầu tiên con trai nghiêm túc làm một việc, thành công, đây đối với cô mà nói là chuyện lớn, tự nhiên muốn vô cùng thỏa đáng mà ăn mừng một phen.
Đây chính là nghi lễ xúc động trong cuộc sống.
Cô muốn cho Đại Vượng có một cảm giác tự hào vinh quang, cho nó biết, nó làm giỏi chuyện lớn, để cho nó cả đời đều nhớ đến mùa hè năm nay, nó và mẹ nó như thế nào cũng nhau cố gắng phấn đấu, hoàn thành một nhiệm vụ không thể tưởng tượng nổi. Sau này cho dù nó có làm cái gì, gặp phải việc gì khó khăn, nó cũng có thể nhớ đến mùa hè này, nhớ đến cuộc thi lần này, nhớ đến cha mẹ, em trai em gái, tự hào về nó như thế nào!
Cô ôm lấy cánh tay Hàn Thanh Tùng, dựa đầu vào đó, khẽ cười nói với Đại Vượng: “Có năng lực.”
Đại Vượng: “............”
Thật sự… Được rồi, không phải tán gẫu, nhưng… cũng cảm thấy ngượng ngùng nha.
Nó đứng nghiêm, nói với Hàn Thanh Tùng: “Cha, con được lên thẳng lớp bốn.”
Thật sao? Hàn Thanh Tùng không che dấu chút nào sự kinh ngạc của mình, nhìn chăm chú Đại Vượng: “Tốt lắm!”
Lần đầu tiên thấy Hàn Thanh Tùng lộ ra sự kinh ngạc và ánh mắt tán dương như thế, trong lòng Đại Vượng thật phấn chấn, khóe miệng cũng thoáng nhếch lên nhưng cố nhịn không lộ ra nụ cười.
Lâm Lam cười nói: “Con trai à, muốn cười cứ cười đi, tuổi còn trẻ đừng có cứng ngắc như bàn ăn.”
Khóe miệng Đại Vượng đang ẩn ý cười, đột nhiên biến mất, lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm lúc trước.
Lâm Lam: “......” Mẹ đây chưa hiểu con cả nhiều nên nịnh nọt không đúng. Vì đền bù, cô vội vàng nói: “Ha ha, đừng ngại ngùng mắc cỡ gì hết, con nhìn cha con này, mỗi ngày đều đen mặt, thật ra trong lòng cha con không phải như thế, cha con không chỉ muộn tao*… mà còn rất hài hước đấy.”
Muộn tao: ý chỉ người có bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng bên trong lại nhiệt tình như lửa.
Lúc này Lâm Lam không cẩn thận nói từ ngữ mà người nghe không hiểu.
Bọn họ sẽ không hiểu ý tổng thể của từ ‘muộn tao’ mà chỉ hiểu chữ ‘tao’ kia kìa, chính là phát tao mà mọi người vẫn thường hiểu.
Lâm Lam cảm nhận rõ ràng thân thể Hàn Thanh Tùng cứng ngắc, sau đó cảm thấy trên đỉnh đầu cục trưởng Hàn như bốc khói.
Lâm Lam: ha ha, tôi im miệng còn không được sao.
Tam Vượng: “Mẹ, cha con khai thế nào vậy mẹ?”
Lâm Lam: con mau câm miệng cho mẹ, mẹ gây ra chuyện rồi! Cẩn thận mẹ giận chó đánh mèo đấy!
Tiểu Vượng vội vàng xua tay: “Còn chưa kết thúc đây này. Tiếp tục!”
Sau khi anh cả báo cáo xong, tiếp đó bọn em trai em gái tỏ thái độ đây.
Cho nên Lâm Lam kéo tay Hàn Thanh Tùng tay, dùng điệu bộ kiểm duyệt bộ đội chạy một vòng, nói với bọn nhỏ một tiếng cũng không tệ.
Bọn nhỏ lập tức cảm ơn cha mẹ đã tin tưởng, sau này bọn nó sẽ càng thêm cố gắng học tập.
Tiểu Vượng lại lấy ra kèn ác-mô-ni-ca thổi một khúc, đẩy không khí lên cao trào, sau đó người một nhà rối rít chúc mừng Đại Vượng thuận lợi lên lớp.
Đây là suy nghĩ của Lâm Lam, thể hiện một nhà vợ chồng hòa thuận, cha hiền con hiếu vui vẻ hòa thuận, chỉ tiếc lại bị chính cô phá hỏng. Sau khi chúc mừng xong, lực chú ý của bọn nhỏ đều tập trung vào rốt cuộc cục trưởng Hàn về phương diện đó khai thế nào.
Lâm Lam: gậy ông đập lưng ông, chính là như vậy.
Tam Vượng nhỏ giọng thì thầm với Tiểu Vượng: “Cha khai lắm sao?”
Tiểu Vượng lắc đầu: “Không có, trên người cha rất dễ chịu, không khai. Trên người Tiểu Phú mới khai.”
Ba Vượng: “Tên đó vốn đi tiểu trên người.”
Hai người bọn họ đi hỏi Nhị Vượng và Mạch Tuệ: “Cha ở nơi nào có mùi khai?”
Nhị Vượng và Mạch Tuệ lớn hơn hai tuổi, năng lực liên tưởng cũng phong phú, lập tức nghĩ tới bên ngoài có mấy người đàn bà mắng chửi nhau: “Mày cái đồ gái điếm này, cả ngày mày không đứng đắn muốn dụ dỗ đàn ông!!”
Σ(⊙▽⊙”a
Có điều hình như có thể thay đổi, cả ngày muốn dụ dỗ đàn bà… mà người đó là mẹ của bọn họ.
Mạch Tuệ: “Các người không có phát hiện sao? Ánh mắt cha nhìn mẹ khác với ánh mắt nhìn chúng ta, đó chính là muốn dụ dỗ mẹ đấy, lẳng lơ với mẹ đấy.”
Mấy đứa nhỏ lập tức chấp nhận cách giải thích này, quả nhiên là cha lẳng lơ, mẹ nói không sai!
Hàn Thanh Tùng: anh mơ hồ cảm giác có người chửi bới anh.
Lâm Lam vội vàng siết chặc tay của anh an ủi anh, anh cầm tay cô không buông, dường như đòi hỏi ý muốn nào đó.
Lâm Lam không nhịn được cười, ra hiệu anh không nên hẹp hòi chứ sao.
Anh mượn ánh mắt ra hiệu nhìn cô, lập tức Lâm Lam hiểu ý của hắn, đơn giản chính là...... Khụ khụ, cục trưởng Hàn ở nhà chưa từng có chính sự!
Năm nay bởi vì phân nhà, cộng thêm lúc ăn tết chị dâu cả Hàn hất mâm, Hàn Thanh Hoa trở lại một chuyến rồi lại đi, không có thể ở lại qua Trung thu, bà Hàn không thoải mái, cho nên càng không gọi đến ăn cơm.
Các phòng cũng vui vẻ và được thanh tĩnh.
Lâm Lam tranh thủ gọi bọn nhỏ về mở tiệc ăn cơm, bởi vì không lạnh lắm nên đem cái bàn ra sân, ăn xơm xong còn có thể ngắm trăng.
Nhị Vượng lúc múc gà ra dĩa, còn cắt một chén rau thơm lớn bỏ vào. Hiện tại rau thơm không có phân hóa học, mùi thơm vô cùng nồng nặc, trộn rau trộn với thịt hầm rồi cho vào một nắm rau thơm, mùi vị cũng từ từ tăng lên.
Bọn nhỏ thích nhất ăn rau trộn cà chua nên cũng không thể thiếu món này, lại cắt thêm dưa leo nhúng giấm.
Người một nhà quây quần ngồi bên bàn ăn, cộng thêm gà hầm nấm đông cô rau thơm, quả thật thơm đến nổi người ta tưởng là mơ.
Tiểu Vượng bị mùi thơm của món gà hầm hun đến choáng váng mơ hồ, bé vừa muốn đứng lên lớn tiếng cảm thán chút gì đó, Tam Vượng lớn tiếng nói: “Em Tiểu Vượng, anh thay em cho.”
Nó cười hì hì, bưng chén lên: “A —— thịt nè, a —— cuộc sống tốt đẹp quá nha! A, ta yêu các người!” Sau đó ngồi xuống vùi đầu ăn cháo gà.
Tiểu Vượng nhìn nó, bé hết sức chân thành nói: “Anh ba, em không phải muốn như thế, em muốn hát bài con gà con.”
Tam Vượng nuốt cháo gà trong miệng xuống: “Có phải hay như vậy không? Anh học được của mẹ một câu, mọi người nghe một chút nha.”
Nó đằng hắng lấy giọng một cái, mở miệng hát: “Ta tin tưởng mi ta tin tưởng mi, ta đẻ trứng cho mi, nhưng tại sao mi lại phản bội ta, cục cục cục cục, mi làm tổn thương ta, còn cười nhạo ta, ta đẻ trứng cho mi, mi lại đem ta đi chưng thành một nồi ~~~”
“Ha ha ha...... Tam Vượng thúi, em đừng có ăn nữa!” Mạch Tuệ dậm chân cười đến đau bụng, Nhị Vượng cũng cười không ngừng, đem đầu gác lên vai Mạch Tuệ, cười đến sốc cả hông. Lâm Lam cũng cười một tay vịn cái bàn, một tay xoa bụng: “Anh Ba nhỏ lừa đảo, con… con muốn làm mọi người ch.ết cười để độc chiếm nồi gà này đúng không?”
Đại Vượng ngồi đối diện đã không nhịn được, khóe miệng đều toét ra để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, giơ tay lên gõ lên đầu Tam Vượng vẫn đang gặm thịt gà say sưa.
Nắm tay Hàn Thanh Tùng ngăn chặn ở môi, cười đến đầu vai run rẩy, ánh mắt đen láy nhìn Lâm Lam ngồi đối diện. Bộ dáng cô ôm bụng cười to, cùng bọn nhỏ độc nhất vô nhị, làm cho anh cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Tiểu Vượng còn nhỏ, có một số việc không hiểu, cho nên không hiểu sao anh ba nhỏ lại cười. Bé nhìn mọi người cười ngã trái ngã phải, anh ba nhỏ thì vùi đầu ăn ngon lành, bé lập tức nói: “Anh ba nhỏ, anh thật gian xảo, làm mọi người cười đến đau bụng, một mình anh ăn.”
Bé vội vàng gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén Lâm Lam: “Mẹ, con chiếm cho mẹ này.”
Lâm Lam gắp lại vào trong chén của bé: “Ngoan quá, mau ăn đi, vẫn còn một bồn lớn đây này, mẹ cũng có ăn.”
Lúc này gà khác hẳn gà tiêm hóc môn kích thích sau này, luộc ra một lớp dầu vàng óng, chẳng những thịt gà vô cùng ngon, da gà cũng vô cùng đàn hồi, từng miếng thịt hầm vừa cuộn lại, ăn vừa thơm lại vừa dòn, thật sự là mỹ vị.
Lâm Lam để bọn nhỏ cứ ăn thả ga, quanh năm suốt tháng chỉ có hai lần ăn gà, cô muốn cho bọn nhỏ ăn thỏa thích.
Bọn nhỏ mỗi người ăn đến bụng căng tròn, nhao nhao ôm bụng đi bộ quanh sân tiêu thực. Ăn quá no, Lâm Lam còn chuẩn bị bánh Trung thu, quả táo đều không có người đến ăn.
Trời mùa thu không dễ tìm ve với rùa, ngoại trừ nghe radio, cũng không có thú vị gì khác, Đại Vượng lên lớp được như ý nguyện cũng không còn tâm sự, liền dẫn em trai em gái đi đến đội sản xuất lột vỏ ngô kiếm công điểm.
Ban ngày tết Trung thu ngày ngắn, lúc ăn cơm trời còn sáng, chờ ăn xong đã ánh sáng đã mờ mờ rồi. Lâm Lam mở đèn bão lên, giắt trên khung cửa chiếu sáng cho Hàn Thanh Tùng.
Trên bàn, món ăn ăn không còn bao nhiêu, có điều thịt gà vẫn còn thừa lại một ít, Lâm Lam gắp vào trong chén bưng cho Hàn Thanh Tùng: “Anh ba ăn nhiều một chút, bồi bổ cho thật tốt.”
Hàn Thanh Tùng ra hiệu cô đến gần, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình để cô ngồi xuống đây.
Mười lăm trăng vừa sáng lại vừa tròn, lúc này còn chưa lên đến giữa bầu trời, treo trên ngọn cây ở phía đông, giống như thiếu nữ thẹn thùng đang rình xem thế giới con người.
Dưới ánh trang, gương mặt cô như phát ra ánh sáng thuần khiết, thấy vậy làm cho lòng của anh cũng nhộn nhào giống như ánh trăng.
Anh lặng lẽ nắm tay cô, lại vẫn như cũ đứng đắn ăn cơm. Nhớ lại tết trung thu năm ngoái, dường như cách rất xa.
Ăn cơm xong hai người dọn dẹp hết, chờ bọn nhỏ trở về, Lâm Lam bảo Mạch Tuệ cùng đi tắm với cô. Năm nay có phòng tắm, việc tắm rửa dễ dàng rất nhiều, sau khi ăn cơm tối rồi nấu nước, hai mẹ con cũng có thể đi tắm.
Trời lạnh Lâm Lam tắm cùng Mạch Tuệ, còn có thể chà xát đấm bóp lưng cho nhau, sau khi tắm xong thì lau khô người mặc áo sơ mi vào, rồi khoác thêm chiếc áo bông, một mạch xông vào giường gạch, lại gặm táo hoặc quả lựu, cũng rất thoải mái.
Lâm Lam tắm rửa xong liền lên giường, dùng khăn lau khô đầu tóc, lúc này không có máy sấy, tóc không nhanh khô được. Bình thường buổi trưa cô đều gội đầu, trời nóng hầm hập lập tức mát mẻ. Chẳng qua bây giờ là lúc thu hoạch vụ thu phải xuống ruộng, đi một chuyến đầu và mặt đầy đất, cho dù buổi sáng đã gội qua nhưng đến tối không gội lại thì vẫn ngứa ngáy khó chịu, cũng may cô giữ nguyên một đầu tóc ngắn.
Hàn Thanh Tùng tắm xong đi vào, tùy tiện lấy khăn lau lên tóc hai cái, tóc anh ngắn, trên người nhiệt độ cao, nên cũng nhanh khô.
Lâm Lam nằm ở trên đệm giường, đầu gối lên đùi hắn, để anh giúp lau khô tóc, chỉ c cho anh hỗ trợ xức đầu tóc, chỉ chốc lát cơn buồn ngủ đã dâng lên.
Vừa muốn ngủ, lại bị anh hôn tỉnh.
“Còn chưa lau khô, ngủ coi chừng bị cảm.” Từng ngón tay thon dài của anh chải tóc cho cô, mang đến cảm giác tê dại.
Bởi vì trên giường gạch đã được đốt nóng, hong đến mức Lâm Lam cũng nóng hầm hập, trong thân thể dâng lên luồng nhiệt khí, làm cho gương mặt tuyết trắng của cô dần trở nên xinh đẹp động lòng người.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô không chớp mắt.
Lâm Lam bị anh nhìn đến mắc cỡ, giận dỗi liếc hắn: “Vợ chồng già còn nhìn cái gì, cũng không phải là không biết.”
Anh đưa tay nắm lấy cằm của cô, không để cô tránh khỏi tầm mắt của mình: “Đẹp mắt, anh thích.” Giọng nói của anh càng trở nên trầm thấp từ tính, mang theo thật sâu khát vọng.
Lâm Lam cảm giác anh muốn hôn xuống, cười bám lấy bàn tay hắn: “Tránh ra, để em nhìn anh một chút.”
Hàn Thanh Tùng đã hôn lên môi của cô, khàn khàn nói: “Anh ngượng.”
Anh hôn xuống đáy tai của cô, bàn tay to không nhẹ không nặng vuốt ve sau lưng của cô, vết chai trong lồng bàn tay cọ xát da thịt của cô, như có dòng điện chạy qua, khiến cô khẽ run lên.
......
......
Qua mấy ngày, gió thu đến gần, Lâm Lam chuẩn bị tranh thủ may áo bông.
Sáng sớm này cô đối với việc Hàn Thanh Tùng thổi còi ra tập thể dục buổi sáng nói: “Trời lạnh, buổi sáng đừng đi bơi sớm quá, tránh đông lạnh bọn nhỏ.”
Hàn Thanh Tùng: “Tiểu Vượng miễn, ba thằng nhóc kia vẫn tiếp tục.” Không phải thích trời lạnh xuống nước sao, bây giờ trời còn chưa lạnh lắm mà.
Đại Vượng cũng không sao cả, Tam Vượng có chút kích động, sắc mặt Nhị Vượng đều thay đổi.
Má ơi, đây là mùa đông cũng bắt bọn nó xuống sông sao? Con ngỗng trắng đều bị đông lạnh run rẩy núp ở trong ổ rồi kìa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm Lam: Ba lừa đảo, con ăn gà còn đùa giỡn như vậy, mẹ quyết định phát giải thưởng Oscar tượng người bằng đồng nhỏ cho con.
Tam Vượng: Mẹ, đừng lừa con ngốc, nhà ai mà có tượng người bằng đồng, không bằng cho con mấy đồng mua kẹo đi?