Chương 10: Chương 10
----Cô bình tĩnh lại một lúc, cười nói: "Vậy được rồi, anh không tin em cũng không miễn cưỡng."Nghe vậy, An Tĩnh Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt.Cố Chi Nghiên lại nói: "Em không muốn gả cho Triệu Khang Vân.
Nếu như vậy, anh có thể giúp người giúp đến cùng, diễn trò làm bộ, có được không?"An Tĩnh Nguyên đứng ở chỗ đó, không nói gì.Cố Chi Nghiên nhìn anh rồi nói tiếp: “Của hồi môn còn phải mang vào, song cửa sổ em muốn dán lên, phòng của anh em cũng muốn sắp xếp lại.
Bên ngoài có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, vạn nhất không cẩn thận bị lộ tẩy, em không phải đã uổng công một chuyến rồi sao?"Người đàn ông trầm tư, một lúc sau mới nhướng mày: "Được, vậy anh ra ngoài thu xếp."Cố Chi Nghiên nhìn anh sải bước ra khỏi phòng, khóe môi cô nhếch lên.Bất kể An Tĩnh Nguyên hiện tại có suy nghĩ gì, nhưng vừa rồi anh đã cưới cô trước mặt mọi người, cho dù anh cho rằng đó là kế sách tạm thời, thì sau này cô cũng có thể diễn giả thành thật.Chẳng mấy chốc, đồ đạc lần lượt được chuyển vào phòng, đồ đạc mới được bổ sung lấp đầy căn phòng trống, chữ hỷ lớn được dán lại trên tường, trên giường cũng thay chăn ga gối đệm mới thành một đôi uyên ương đỏ rực, nhìn thế nào cũng có không khí vui mừng.Nghĩ đến về sau đây là nơi cô và An Tĩnh Nguyên sẽ cùng chung sống, tim Cố Chi Nghiên đập "thình thịch", trái tim nóng bỏng đến mức cả mặt cũng bắt đầu nóng lên.Cố Minh Kiệt mang theo của hồi môn cuối cùng đi vào, nhìn thấy em gái còn ngẩn người trong phòng, ho khan một tiếng, thấp giọng dặn dò cô:"Trước khi xuất phát, mẹ có nói với anh, em là nguyện ý gả, nhưng nhà họ An không biết sẽ nghĩ thế nào, đến cùng em cứ nói chuyện với Tĩnh Nguyên cho tốt, đừng dọa cậu ấy."Cố Chi Nghiên hoàn hồn, nghĩ đến bộ dạng thối tha vừa rồi của người đàn ông, trong lòng khó tránh khỏi mất mát, nhưng ở trước mặt anh trai, cô không muốn thể hiện quá nhiều.“Em đã biết, anh trai.” Cô nói xong liền mở ra một cái rương, bên trong là một ít thức ăn linh tinh như gà vịt thịt cá và trứng gà đỏ mang từ nhà họ Cố, “Trước không nói cái này, anh và em cùng đem mấy thứ này mang sang cho đoàn người ăn."Cố Minh Kiệt cũng không dám nói quá nhiều, tiện tay cầm đồ hốt rác đi ra ngoài, còn Cố Chi Nghiên cầm đồ vật đi theo sau anh cũng ra khỏi phòng.Tại nhà chính, mấy người đàn ông đưa hôn đang sôi nổi lôi kéo An Tĩnh Nguyên chơi đoán số, khi thấy cô đi ra, tiếng ồn ào đột ngột im bặt.Cố Chi Nghiên mỉm cười, bưng đồ đến, "Các người cứ tiếp tục đi, nơi này của tôi còn nhiều đồ ăn, ăn không hết thì đừng rời đi."Hà Lệ Xu nghe vậy vội ngăn cản, "Như vậy sao được, mấy thứ này con không phải còn muốn..."Cố Chi Nghiên nhanh chóng ngắt lời bà: "Mẹ, phòng bếp ở đâu, con làm chút canh cho mọi người được không?"Nếu vừa rồi người đàn ông đã thẳng thắn với cô rằng anh chỉ đang diễn trò, anh khẳng định cũng sẽ không gạt Hà Lệ Xu, cho nên cô biết Hà Lệ Xu muốn nói gì.Những thứ này vốn là đến nhà tân lang chia nhau hưởng lợi, hiện tại tân lang thay đổi, đồ vật tự nhiên không thể để cho người nhà họ Triệu ăn.Hà Lệ Xu nghe cô kêu mình là mẹ hết lần này tới lần khác, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào nên chỉ ngây người đứng đó.Nhà chính đột nhiên an tĩnh, bầu không khí bỗng chốc trở nên có chút quỷ dị, An Tĩnh Nguyên đang muốn nói chuyện, ngoài viện đột nhiên có người hô lớn——"Anh Nguyên! Anh Nguyên!"Mọi người theo tiếng nhìn qua, liền thấy một cậu bé mồ hôi nhễ nhại từ ngoài sân chạy vào, Cố Chi Nghiên biết cậu là cậu bé của đội, tên Thiết Cầu.Thiết Cầu bước vào nhà, nhìn An Tĩnh Nguyên rồi chỉ ra ngoài sân, "Cái kia.
cái kia…"An Tĩnh Nguyên vội vàng kéo một cái ghế qua cho cậu, "Em gấp cái gì? Hít một hơi rồi lại nói."Thiết Cầu đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển nói: "Cái kia, Triệu Khang Vân, anh ta đã trở lại!".