Chương 62
Cố Chi Nghiên không ngăn cản nổi sự nhiệt tình của anh, cô cắn chặt môi, không để mình phát ra bất cứ âm thanh xấu hổ nào.
Nhưng cô càng như thế, thì người đàn ông kia lại càng không kìm chế được âm thanh ấy, anh cứ nắm lấy hông cô, máu nóng sôi trào, cứ liên tục nói những lời thô tục bên tai cô làm cô xấu hổ.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng tiếng khóc rên rỉ nỉ non của người phụ nữ cũng dần lắng xuống, gió đêm ấm áp, thổi tan đi những vết tích mập mờ trong phòng, ngọn đèn lại sáng lên.
Trần trụi. Đối diện nhau một cách trần tụi, Cố Chi Nghiên thấy làn da người đàn ông sáng lên, đường nét cơ ngực anh rõ nét, từng múi cơ bụng đồng đều, trông vô cùng săn chắc.
Như nhận ra điều gì, mặt cô đỏ ửng lên, kéo tấm chăn mỏng che đi cơ thể mình, cô hơi mím môi, đang định nói chuyện thì lại thấy cổ họng khản được không nói được.
Hàng mi dài cong vút hơi run rẩy, gương mặt dịu dàng đáng yêu vô cùng, An Tĩnh Nguyên thấy vậy đau lòng muốn ch.ết, anh đưa một tay qua kéo cô vào lòng mình:
"Còn đau không?”
Cố Chi Nghiên là một người vừa được sống lại, trải qua mấy việc này rồi cô cũng không muốn già mồm, nhưng trong chuyện này, cô cảm thấy hình như mình rất khác so với ký ức kiếp trước.
Kiếp trước tình cảm giữa cô và Triệu Khang Vân không ổn, anh ta rất ít khi chạm vào cô, lúc làm cũng chỉ làm qua loa, từ đầu tới cuối cô chẳng có cảm giác gì cả.
Nhưng bây giờ thì đau quá đi mất, cô không biết là mình nhớ nhầm hay là do kiếp trước Triệu Khang Vân bị yếu nữa, nói chung là bây giờ rất đau.
Cô nhắm hờ mắt, giọng nói khàn khàn đáp lại: "Đau chứ."
Tuy rằng An Tĩnh Nguyên liên tục kiềm chế ép mình phải cẩn thận một chút, nhưng lần đầu làm chuyện này, anh thật sự không thể kiềm chế như bình thường được.
Anh im lặng một lát, roi nghiêng đầu cắn tai cô, hỏi khẽ:
"Hay là anh xem thử xem?”
Cố Chi Nghiên hỏi lại trong vô thức: "Xem kiểu gì?"
An Tĩnh Nguyên nhếch môi, vô liêm sỉ đáp: "Em nhấc chân lên cho anh xem."
Dứt lời, Cố Chi Nghiên bừng tỉnh, cô trợn trừng mắt, sắc mặt tái hẳn đi, cô thẳng thừng quát: "An Tĩnh Nguyên, anh, anh mặt dày quá đó, sao tự dưng..."
Lại muốn làm thế?
Anh Tĩnh Nguyên bật cười, anh nghiêng đầu hôn lên môi cô, đáp lời:
"Chúng mình cũng đã làm chuyện đó rồi, em còn ngại cái gì?"
Cứ nghĩ tới việc để người đàn ông này rửa chỗ đó cho cô rồi còn bôi thuốc là Cố Chi Nghiên không thể nào chấp nhận nổi:
"Không được, kỳ cục quá."
An Tĩnh Nguyên không chịu từ bỏ: "Thật đó, từ nhỏ anh đã ăn đánh quen rồi, thuốc gì cần có cũng có đủ hết, thuốc giảm đau nhiều đếm không xuể, tắm cho em xong rồi bôi thuốc lên là được mà."
"Kể cả vậy em cũng không muốn."
Cố Chi Nghiêm hậm hực, rồi quay lưng với anh:
"Cứ để em một mình."
Cô quay người lại, bóng lưng ngọc ngà nhỏ nhắn hiện ra dưới mắt anh, như thể cố tình quyến rũ anh, máu trong người anh lại bắt đầu sôi lên.
Anh tuổi trẻ năng động, nhiệt huyết tràn đầy, ăn một lần sao mà no được, anh ôm lấy cô từ phía sau:
"Còn một cách giảm đau nữa đó, em muốn nghe không?”
Cố Chi Nghiên quay đầu trừng anh, nhìn đôi mắt gian xảo của anh là thấy chắc cũng chẳng phải cách gì hay ho.
Ngay sau đó, người đàn ông cúi xuống, cười bên tai cô:
"Thử thêm vài lần nữa là hết đau, không tin thì bây giờ chúng ta thử lần nữa xem."
Dứt lời, anh nhanh chóng dùng hành động thực tế để chứng minh lời mình nói, suốt cả đêm, tiếng kẽo kẹt trong phòng cứ vang lên mãi đến hơn nửa đêm mới ngừng.
Ngày hôm sau, khi Cố Chi Nghiên tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng, rèm cửa treo trong phòng là màu xanh nên cô không thể nhìn ánh nắng để đoán bây giờ là mấy giờ được.
Theo bản năng, cô chống người dậy, nhưng một cơn đau dữ dội không chịu nổi lập tức bao trùm lấy cô, cô lúng túng một hồi, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh hai người quấn lấy nhau mãi không dừng.
Mặt Cố Chi Nghiên như bốc hỏa, dù sao thì anh vẫn còn trẻ, nên thật sự cũng hơi hưng phấn thiếu kiềm chế, làm cô suýt thì không chịu đựng nổi.
Cô suy nghĩ một lát, chân lại mềm nhữn ra, cô ngồi trở lại giường, câm bộ đồ ngủ lên mặc vào.
Vừa thay quần áo xong thì cửa phòng mở ra, người đàn ông cầm theo một cái chậu đứng ở trước cửa.
"Em dậy rồi à?"
Sắc mặt người đàn ông vẫn như bình thường, bình tĩnh bước đến: "Bây giờ thấy thế nào?"
Cố Chi Nghiên biết anh đang hỏi gì, nhưng giờ là ban ngày, nhắc tới mấy chuyện này cũng khó tránh khỏi thẹn thùng:
"Vẫn ổn."