Chương 130
An Tĩnh Nguyên không giúp được gì, anh lại hỏi Cố Chi Nghiên:
"Bây giờ em còn đau không, có cần anh gọi bác sỹ cho em không?"
Cố Chi Nghiên cảm thấy ổn định, cũng không biết có phải do ngày hôm qua đau quá..., tuy rằng hôm nay vừa cử động đã đau, nhưng so với ngày hôm qua mà nói, hiện tại quả thực thoải mái hơn:
"Em không sao cả, kêu bác sỹ cũng vô dụng thôi."
An Tĩnh Nguyên kéo tay cô nắm thật chặt:
"Vất vả cho em rồi, chúng ta đã sinh một lần rồi."
Cố Chi Nghiên trừng mắt nhìn anh:
"Sinh một lần còn chưa đủ hả, anh còn muốn sinh mấy lần."
An Tĩnh Nguyên cười, tuy rằng không có con gái thật sự là đáng tiếc, nhưng tưởng tượng ngày hôm qua cô chịu khổ như vậy, chút tiếc nuối ấy cũng không còn:
"Không có, không sinh nữa, nói cái gì cũng không sinh nữa."
Vừa mới nói xong, Hầu Tú Anh đã đem cháo tới.
An Tĩnh Nguyên nhận cháo, múc một ít đưa đến bên miệng Cố Chi Nghiên:
An chút đi."
Cố Chi Nghiên cười thành tiếng, há miệng ăn, cô không nói nữa.
Ăn xong bữa sáng, Cố Chi Nghiên cho hai em bé ßú❤ một chút, hai em bé đói bụng nên ßú❤ ngay, ßú❤ xong thì ngủ, cũng không làm ồn, so với mấy em bé khác trong phòng bệnh thì ngoan hơn nhiều.
Bởi vì sinh đôi, vết rách lớn hơn so với người bình thường, Cố Chi Nghiên ở bệnh viện năm ngày.
Trong lúc này, người trong đội cũng đến bệnh viện thăm hỏi.
Tới ngày xuất viện, bác sỹ kiểm tr.a cho cô thấy không có việc gì, sau đó nhanh chóng ký giấy cho xuất viện.
Tuy rằng một lần sinh hai em bé nhưng bác sỹ cũng phải kinh ngạc về tốc độ phục hồi của cô.
Rốt cuộc cô vẫn còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh nên không lo chuyện phục hồi.
Thời điểm cô xuất viện, An Tĩnh Nguyên cầm tiền đi thanh toán.
Anh còn chưa đi tới cửa thu phí, thì một người đàn ông vì vội vàng nên tông trúng anh, hất bay đơn thuốc trong tay anh.
An Tĩnh Nguyên vốn dĩ có chút tức giận, ở bệnh viện mà chạy loạn như vậy cũng không sợ đụng phải phụ nữ đang mang thai hay sao.
Nhưng vừa ngước mắt lên thấy rõ người trước mặt chính là Triệu Khang Vân, lại là tình địch cũ, khóe miệng anh cười cười:
"Là anh à, sao cũng đến bệnh viện thế?"
Triệu Khang Vân lộ vẻ giật mình, hiển nhiên anh ta không ngờ mình lại ở cái nơi không hay ho này gặp phải An Tĩnh Nguyên. Còn chưa đáp lời thì người đàn ông đối diện cười nói:
“Anh tới lấy thuốc hả?"
Triệu Khang Vân không muốn trả lời anh, nhưng vì anh lớn tiếng hỏi, lại còn ra vẻ rất thân thiết với mình, anh ta chỉ có thể gật đầu:
"Ừm, tôi lấy thuốc."
An Tĩnh Nguyên hơi nhíu mày:
"Bây giờ mẹ anh thế nào rồi? Mấy ngày nay Chi Nghiên sinh em bé, chúng ta chưa thể trở về, nên không biết các người có chuyện gì."
Giữa hàng mi của anh mang ý cười, lời nói lại nghe như là quan tâm, nhưng thật sự Triệu Khang Vân biết, anh đang vui sướng khi người gặp họa.
Bây giờ trong đại đội ai chẳng biết Cố Chi Nghiên sinh hai em bé, trái lại nhà họ Triệu bọn họ đang rối loạn.
Mẹ anh ta thật sự là chưa khỏi bệnh.
Lần trước nằm viện, thật vất vả bệnh tình của bà ta mới có chuyển biến tốt đẹp.
Bác sỹ dặn dò về nhà nhất định đừng để kích động nhiều, tâm trạng phải được thả lỏng.
Nhưng bà ta lại làm ngược lại, y vào chuyện bị bệnh mà miệng lưỡi hỗn hào, này cũng không được kia cũng không được, cái gì cũng không được.
Khắp nhà đều chướng khí mù mịt, chuyện này không phải giả vờ...
Thật đúng là tự mình làm bản thân tức giận đến phát bệnh mà.
Tuy rằng Triệu Khang Vân rất bất mãn mọi chuyện, nhưng rốt cuộc đó là mẹ ruột của mình, anh ta không dám nói gì, chỉ có thể lại đưa bà ta đi nhập viện.
Ai biết lại đụng phải An Tĩnh Nguyên.
Anh ta hít một hơi dài cho bình tâm, hơi cong môi cười cười, cắn răng nói:
"Vẫn ổn, cám ơn anh đã quan tâm."
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy tình địch cũ, bên ngoài cười nhưng bên trong thì không cười, tâm trạng vô cùng thoải mái:
"Vậy đi, hôm nay bọn tôi xuất viện, nếu có rảnh, tối nay nhớ đến nhà chúng tôi ăn cơm, nhân tiện nhìn xem hai con trai của tôi."
Triệu Khang Vân nhìn khóe mắt anh lộ vẻ đắc ý, tức không thể xông lên đánh được, ai muốn đến nhà bọn họ ăn cơm, ai muốn nhìn con trai anh chứ, cầu xin cũng không đi:
"Để tôi xem đã, nếu rảnh tôi sẽ qua nhà."
"Được, vậy anh tính tiên chưa?"
An Tĩnh Nguyên lại hỏi:
"Cùng nhau xếp hàng chờ nhé?”
Khóe miệng của Triệu Khang Vân hơi giật giật, thanh toán xuất nhập viện đều ở cùng một chỗ, nếu ở chung với anh, không phải trong lòng coi như đã ch.ết sao?
"Không cần, tôi không tính tiền." Anh ta noi: “Tôi đi ngang qua nơi này, giờ đi ngay. Nói xong người đàn ông vội vã xoay người rời đi.