Chương 142
Nếu như đổi lại là kiếp trước, cố chắc chắn là hận, nhưng mà bây giờ, cô phải cảm ơn anh, nếu không phải là lúc đó anh không tới đón dâu, nói không chừng cô lại một lần nữa ga vào nhà họ Triệu rồi, lại phải sống một đời bận tâm.
Cô khẽ cười, nhìn người đàn ông, không trả lời, trực tiếp rời đi.
Ý nghĩa thực sự của lời xin lỗi nằm ở chỗ có thể bình tĩnh tiếp nhận sự phản kích từ những cảm xúc tiêu cực của đối phương, không chỉ nói xin lỗi liền muốn xóa hết vết tích của những sự việc trước đó, cô không hận anh, cũng có chút cảm ơn anh, nhưng cô cũng không muốn mở miệng nói tha thứ cho anh.
*
Hai ngày sau, An Tĩnh Nguyên sáng sớm liên trở về đại đội, anh ngồi trên xe hàng của Hạ Đại Lâm, lần trước lúc gọi điện thoại cho Cố Chi Nghiên liền nói với anh ong mật có thể thu hoạch rồi, anh ấy ở bên này cũng đã nói với Hạ Đại Lâm, năm nay trước tiên hợp tác với bọn họ, nếu như hợp tác thuận lợi thì sau này việc tiêu thụ sẽ giao cho công ty bọn họ phụ trách, như vậy cũng miễn cho anh tự mình đi tìm khách hàng.
Đến đại đội, bọn họ dừng xe ở bên đường, An Tĩnh Nguyên không vội vàng mà trở về nhà, đầu tiên dẫn theo Hạ Đại Lâm cùng mấy người công nhân lên núi đi lấy mật, mười mấy cái thùng đựng mật, bởi vì có nhiều người, bất quá nửa ngày mới chọn xong, đợi sau khi chất hết đồ đạc lên xe, anh mới dẫn theo đám Hạ Đại Lâm cùng trở vê nhà họ An.
Cố Chi Nghiên nhìn thấy bọn họ, sửng sốt không hiểu tại sao mấy người bọn họ lại đi cùng nhau, đợi người đàn ông nói hết sự việc cho cô, cô mới hồi phục tinh thần, An Tĩnh Nguyên muốn hợp tác với Hạ Đại Lâm, cô 100% tán thành, bây giờ cải cách vừa mới bắt đầu, xí nghiệp tư nhân không thể tránh việc bị cản trở, có xí nghiệp nhà nước làm chỗ dựa, bọn họ làm việc đương nhiên sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cố Chi Nghiên sớm đã thu dọn xong đồ đạc, đợi người đàn ông trở về đón bọn họ, một đám người sau khi ăn cơm ở nhà họ An trực tiếp mang theo bao lớn bao nhỏ chất lên xe, bởi vì trên xe có hai đứa trẻ, cho nên lái xe rất chậm, đợi đến lúc về đến nhà thuê trời đã tối rồi.
Nhà là nhà thuê, mặc dù chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, có chút nhỏ, nhưng mà trang trí vào cũng không tồi, có sân nhỏ riêng, có nhà vệ sinh sáng sủa, hơn nữa trong phòng đều lắp đèn.
Nhân lúc hai đứa trẻ còn chưa tỉnh dậy vì đói, Cố Chi Nghiên cùng An Tĩnh lấy hết đồ đạc mang theo từ nhà ra bố trí ổn thỏa, cũng may người đàn ông vốn đã gọi người tới quét dọn sạch sẽ, những món đồ cần mua đều mua rồi, bọn họ chỉ cần đặt đồ vật của mình vào là ổn, cho nên công việc rất nhanh liền xong rồi.
Sau khi làm xong, hai người đơn giản ăn bát mì, kết quá vừa mới ăn xong, hai đứa nhỏ liền tỉnh dậy, hai anh em vừa mở mắt ra liền bắt đầu rên rỉ khóc lóc, Cố Chi Nghiên nhìn thấy cảnh tượng này liền biết hai anh em đói rồi, vợ chồng hai người lại bận rộn một lúc, đến 11 giờ mới nằm xuống.
Ngồi xe cả nửa ngày, lại bận rộn đến tối muộn, Cố Chi Nghiên đã rất mệt, cô dựa vào người đàn ông muốn ngủ, nhưng mà người đàn ông dường như rất sung sức, anh lấy ra chiếc túi lớn mà mình đã sớm chuẩn bị, trực tiếp đưa qua.
- Nhìn xem?”
- "Đây là cái gì?"
Cố Chi Nghiên vừa nhận lấy vừa mở ra. An Tĩnh Nguyên cười cười.
- "Anh gần đây báo cáo công việc, xin chỉ thị của lãnh đạo."
Nghe những lời nói không liên quan của anh, Cố Chi Nghiên trừng mắt nhìn anh, sau đó mở túi ra, đổ đồ vật bên trong ra, có giấy phép kinh doanh của trang trại nuôi ong, hai cuốn sổ cái và khoản thanh toán từ Hạ Đại Lâm vào buổi chiều.
Đầu óc Cố Chi Nghiên thanh tỉnh lại một phần.
- "Cuối cùng giấy phép kinh doanh cũng được cấp rồi?"
- "Đúng rồi, một tháng mới được đó."