Chương 22: Ăn Vụng 1
Mạnh Kim Ngọc mang theo sữa lúa mạch nguyên chất về đến nhà, lập tức kéo Thiện Thiện vào trong phòng, đóng cửa phòng thật chặt: “Thiện Thiện luyện tập thế nào? Có thể nói chuyện hay không ?”
Cô ta nhớ rõ, sau này lớn lên Thiện Thiện có thể nói.
Hơn nữa tương lai, đứa nhỏ này sẽ bộc lộ thiên phú kinh người ở các phương diện, vô cùng thông minh.
“A -- a --” Thiện Thiện ngồi thẳng tắp, nghiêm túc phát âm.
Mạnh Kim Ngọc rất có kiên nhẫn, từng chữ từng chữ một: “Dữu Dữu -- Dữu -- Dữu --”
Thiện Thiện nuốt nước miếng, sau đó tiếp tục luyện tập một lúc lâu, mãi cho đến khi Mạnh Kim Ngọc đã sắp buồn ngủ, khi cậu bé không hề nghĩ tới, phát ra được chữ “Dữu”.
“Con học được rồi! Thiện Thiện có thể nói!” Mạnh Kim Ngọc kinh ngạc vui mừng ôm chặt Thiện Thiện: “Con thật sự biết nói!”
Cả người Thiện Thiện đều mơ màng.
Thế nhưng cậu bé lại thật sự phát ra được âm tiết này!
Mạnh Kim Ngọc biết sẽ thành công, nhưng không nghĩ tới giây phút này đến nhanh chóng như thế, vui sướng trên đuôi lông mày cô ta, hăng hái khích lệ Khương Thiện một phen, khen cậu bé là đứa nhỏ thông minh nhất.
“Mẹ thưởng cho con, cho con sữa lúa mạch nguyên chất!”
Sữa lúa mạch nguyên chất vừa ngọt vừa thơm mát, Khương Thiện uống đầy miệng nhỏ, ɭϊếʍƈ môi mình.
Thật ngon.
Mạnh Kim Ngọc xoa đầu cậu bé: “Thiện Thiện luyện tập cho tốt, nhất định sẽ càng nói càng tốt. Đến lúc đó, chờ khi mẹ nói chuyện với con, con hãy kêu tên chị ba, cho chị một niềm vui bất ngờ, được không?”
Cô ta chưa từng sinh con nít, không biết trẻ con vài tuổi có thể nghe hiểu lời nói của mình hay không, cũng chỉ lặp lại nhấn mạnh, thử nghiệm nhiều hơn.
Đợi đến cuối cùng, chỉ cần cô ta gật đầu một cái, đứa nhỏ ngoan ngoãn phát ra tiếng, Mạnh Kim Ngọc mới hoàn toàn yên tâm.
Kế tiếp, sẽ chờ một thời cơ.
...
Vài ngày sau đó, Mạnh Kim Ngọc vẫn đều dạy Khương Thiện nói chuyện, chẳng qua chỉ dạy tên Dữu Dữu.
Sữa lúa mạch nguyên chất cũng cho bọn nhỏ uống không ít, chỉ không chia cho Dữu Dữu.
Cũng may Dữu Dữu sống cũng không thiệt, bởi vì mỗi sáng sớm, cô bé đều có thể ăn một quả trứng gà.
Lúc này, Dữu Dữu dùng thìa xúc một nửa trứng, ăn hết hơn một nửa, nói: “Giữ cho anh trai chị gái và em trai ăn.”
“Cũng không đủ, đây là mẹ đặc biệt giữ cho con đó.” Mạnh Kim Ngọc nhận lấy thìa, đút vào trong miệng Dữu Dữu: “Dữu Dữu, mẹ biết trong khoảng thời gian này bỏ bê con, nhưng thật ra mẹ vẫn rất thương yêu con, biết không?”
Trứng hấp trơn bóng chính là mỹ vị nhân gian, Dữu Dữu vừa ăn, vừa nhìn chằm chằm mẹ kế.
Bớt nói ra mấy lời đó đi!
...
Vào ban đêm, trong nhà chính lại là một trận tiếng cười hoan hô.
Dữu Dữu nằm ở trên giường trong phòng, đầu gối cánh tay, chân nhấc cao cao, yên lặng tự hỏi cuộc đời.
Trước kia, mẹ luôn rất vất vả.
Thật vất vả cũng không có cách nào làm cho anh trai chị gái kính trọng cô ấy, thật vất vả cũng không có cách nào làm cho bà nội và những người nhà khác thích cô ấy.
Nhưng hiện tại, mẹ kế không cần tốn nhiều sức, đã làm được toàn bộ.
Dữu Dữu lăn qua lộn lại, làm sao cũng không ngủ được, qua một hồi lâu, anh trai chị gái dẫn theo Thiện Thiện quay về phòng.
Khương Quả ghé vào trên giường, vươn tay ngoắc ngoắc Dữu Dữu trêu cằm cô bé, hỏi: “Sao Dữu Dữu không đến nhà chính cùng nhau chơi?”
Cằm của em gái mềm nhũn, có thể co dãn, Khương Quả càng chơi càng hăng say, chân nhỏ đong đưa khanh khách cười không ngừng.
“Chị ơi, bà ta không thích hợp, bà ta không phải mẹ.” Dữu Dữu buồn bã nói.
Khương Quả nhẹ nhàng gõ đầu Dữu Dữu: “Em nói mê sảng à, mẹ tốt như vậy, sửa váy cho chị mặc, rất dịu dàng, chị càng ngày càng thích mẹ.”
Dữu Dữu dùng sức lắc đầu: “Mẹ trước kia không như vậy.”
“Nhưng mẹ như bây giờ, không phải rất tốt sao?” Khương Quả nghiêm trang nói.
Dữu Dữu trợn tròn mắt: “Bà ta là giả!”
“Mẹ chỉ có một, Dữu Dữu đừng nói ngốc.” Khương Thành đi tắt đèn dầu: “Mẹ rất thương em, buổi sáng thức dậy, bọn chị quá lớn tiếng, mẹ còn sợ đánh thức em. Mẹ chăm sóc chúng ta rất vất vả, hiểu chuyện một chút, được không?”
Dữu Dữu không nói cho bọn họ hiểu được.
Cô bé lại nhìn về phía em trai, em trai như đang tự hỏi gì đó, con mắt trong suốt nhìn không ra cảm xúc.
Ngọn đèn bị tắt.
Ở trong một mảnh tối đen, tiểu bánh bao bỗng nhiên cảm thấy, có thể nào -- chỉ có cô bé nhớ rõ mẹ hay không.
...
Sáng sớm hôm sau, Dữu Dữu dụi mắt.
Khi cô bé đi ra, tự nhiên mà vậy đi đến trước bàn bát tiên.
Quả nhiên, dưới rổ có một quả trứng gà.
Nhưng mà, khi tay nhỏ của cô bé vừa muốn cầm quả trứng, bên tai vang lên một tiếng gầm.