Chương 36
Nếu đã biết đáp án, vậy thì đánh cược để làm gì nữa?Nghe con gái mình nói rằng sẽ không đánh cược, Liễu Thục Phượng giống như là bị người ta hắt một chậu nước lạnh vào người, bất thình lình sửng sốt.
Bà vẫn luôn cảm thấy chính mình xem như người mẹ vợ rất tinh mắt rồi, tương kế tựu kế, nhìn thấy được một viên ngọc thô có thể mài dũa được, cảm thấy đó có thể là một người còn rể tốt.
Kết quả là con gái bà biểu hiện không có chút hứng thú nào cả.
“Mẹ, sao mẹ biết được Tạ Minh Đồ lớn lên đẹp ạ?” Tô Hiểu Mạn tò mò hỏi.
“Mẹ từng gặp nó khi còn nhỏ, chắc là khi còn nhỏ tầm như vậy đi, ở trong thôn như mấy đứa trẻ trong tranh tết ấy, mọi người đều nói chưa từng thấy đứa trẻ nào lớn lên đẹp như vậy, lúc ấy mẹ cảm thấy con mới là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong thôn mình, nhưng mà nó cũng chỉ kém hơn so với con có một chút xíu như vậy mà thôi.
”“Lúc trước khi nó đưa cha con về nhà, mẹ cũng cẩn thận đánh giá qua, ngũ quan đứa trẻ này lớn lên đoan chính, cái mũi như vậy đôi mắt như thế, sao mà có thể xấu được.
”“Khẳng định là nó lớn lên không kém đâu, nếu mà con không tin thì hai chúng ta đánh… đánh cược.
”“Mẹ, con không đánh cược với mẹ, chúng ta đi ăn cơm thôi.
”*Giữa trưa ăn cơm ở nhà họ Tô là ăn cơm tẻ với thịt thỏ, thịt thỏ hong gió, bị cắt thành từng miếng nhỏ, cho thêm dầu và ớt cay vào xào lên, cuối cùng rắc thêm ít hành, miễn bàn thơm như thế nào.
Đây là một con thỏ béo, lúc mới mang sang, da con thỏ vàng căng bóng, lúc nhai thử, có hơi mềm lại còn co giãn, trong vị cay mang theo mùi thơm, ăn với cơm đặc biệt tốn cơm.
Nồi nấu thỏ còn cho cơm tẻ vào trộm một lần, cơm dính vào mang theo mùi thịt mùi dầu, mới ngửi thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.
“Con thỏ này rất béo, Hiểu Mạn lấy ở đâu rồi làm ra con thỏ này?” Liễu Thục Phượng đang ăn một cách ngấu nghiến.
“Không biết, là Tạ Minh Đồ lấy ra cho con, nhà anh ấy không biết.
”“Mẹ đoán ngay được là như vậy mà, còn để lại nửa hơn, buổi tối cho cha con và các anh con ăn, làm cha con nếm thử đồ con rể hiếu kính.
” Liễu Thục Phượng cười với thâm ý khác.
Tô Hiểu Mạn cúi đầu ăn cơm, tạm thời không có giải thích gì với bà cả.
Ba người ăn sạch sẽ đồ ăn, tới cả ớt khô và gừng trong chén cũng ăn hết không còn một mảnh, Tô Hiểu Mạn ăn no căng bụng, đây cũng coi như là bữa cơm ăn ngon nhất từ sau khi cô tới cái niên đại này.
Thịt thỏ thật thơm!Tô Hiểu Mạn suy nghĩ cách để về sau chính bản thân mình lên núi bẫy thỏ.
Chị dâu Tô ăn tới mức cảm thấy mỹ mãn tâm tình cũng trở nên tốt hơn hẳn, vui vẻ hạnh phúc đi ra ngoài rửa chén.
“Này, chìa khóa nhà cũ cho con, còn có chìa khóa ngăn tủ, con muốn để cái gì thì cứ để trong ngăn tủ.
”Tô Hiểu Mạn nhận lấy chìa khóa, gật gật đầu.
“Chờ về sau tách khỏi nhà họ Tạ, hai đứa các con cũng có thể tạm thời chuyển về nhà cũ ở, về sau thì từ từ rồi xây nhà.
”Tô Hiểu Mạn: “! Mẹ, mẹ nghĩ xa quá rồi đó.
”“Không xa chút nào cả, con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên phải nghĩ xa cho con một chút.
” Liễu Thục Phượng cười vỗ nhẹ đầu con gái một chút.
“Hiện tại lấy chồng rồi, sau này không được lười biếng quá, phải thường xuyên tới trong đội bắt đầu làm việc, làm chút việc đơn giản kiếm sống, lấy vài cái công điểm, cậu cả của con sẽ giúp đỡ con.
”Cậu cả của Tô Hiểu Mạn tên Liễu Triệu Cường là trưởng đội sản xuất mới nhậm chức.
Nhắc tới anh trai của mình, Liễu Thục Phượng có hơi lo lắng: “Gần đây cậu con có hơi xúc động, anh ấy một lòng muốn dẫn mọi người tăng gia sản xuất, khiến cho cuộc sống của mọi người trở nên rực rỡ, lại muốn khai hoang thật nhiều, lại muốn mở rộng ao cá, làm trại chăn nuôi…”“Cậu con có phần tâm này là tốt, cũng có một bộ phận người khá đông muốn đi theo cậu con làm thử…” Nhưng cũng có rất nhiều người ngày thường luôn kéo dài công việc, được chăng hay chớ, Liễu Triệu Cường ông có nhiệt tình thế nào đi nữa, có người hưởng ứng lời kêu gọi của ông, nhưng mà tăng gia sản xuất, nhất thời cũng chưa thấy được hiệu quả, lượng công việc dày đặc sẽ khiến cho mọi người rất mệt, sợ nhất là mọi người nản lòng thoái chí, cuối cùng cũng chẳng làm được cái gì cả.
“Hiện tại trong đội thiếu người, con cũng phải giúp đỡ nhiều một chút, bắt đầu tử tế làm việc đi thôi.
”.