Chương 101-102

Bởi vậy anh chán ghét những nơi nhiều người, lại thích một mình an tĩnh ở trên núi, bên tai nghe được âm thanh của tự nhiên.
Mà sau khi gặp gỡ cô, anh phát hiện cho dù là nơi nhiều người cũng chẳng quan trọng, hết thảy những tạp âm xung quanh đều không ảnh hưởng tới anh được.


Mạn Mạn làm anh cảm nhận được an tâm và vui vẻ.
Tạ Minh Đồ rũ mắt xuống, ánh mặt trời lặn rắc lên hàng mi anh một mảnh vàng rực, anh mềm giọng nói: “Mạn Mạn, hai ngày nay anh kiếm được một ít tiền.”


“Vậy anh cất giữ cho tốt.” Tô Hiểu Mạn cười cổ vũ anh, cô biết đối phương đi chạy xe vận chuyển giúp, còn biết sửa máy móc, đánh giá ngân khố của nhóc Cẩu Tử này lại nhiều thêm không ít.
Bất kỳ thời đại nào cũng vậy, người có năng lực có kỹ thuật đều sống tốt.


“Chờ lúc chở về, mua những thứ mà bản thân muốn mua,”
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng mà “ừ” một tiếng.


Tạ Minh Đồ cõng Tô Hiểu Mạn chậm rãi đi tới bên cạnh ba người Chu Hiểu Phượng, lúc này Dương Trường Quế đã xuống xe, Chu Hiểu Hồng mềm dọn ỏn ẻn mà kêu vài tiếng anh Trường Quế, làm Chu Hiểu Phượng ghê tởm hết sức, lúc này mới hé miệng nói một câu, sảng khoái hơn không ít.


“Chờ mấy ngày nữa anh Trường Quế và em gái Hiểu Phượng phải tổ chức tiệc mừng rồi, em nhất định là phải đến, bà người chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm thân thiết nhất, em tin rằng sau khi anh Trường Quế kết hôn cũng sẽ không quên tình nghĩa giữa chúng ta.”


available on google playdownload on app store


Chu Hiểu Phượng siết chặt nắm tay, Dương Trường Quế nắm lấy cổ tay của cô trấn an: “Chu Hiểu Hồng, chị là bà chị gái già của Hiểu Phượng, thì cũng là chị gái già của em, tiệc kết hôn của chúng em, hoan nghênh bà chị già tới dự.”


Câu “bà chị già” trong miệng hắn ở trong thôn này dùng để gọi những người phụ nữ lớn tuổi, Chu Hiểu Hồng là anh em nhà Chu Hiểu Phượng, gọi cô ta một tiếng bà chị già cũng không sai tí nào.
Nhưng mà nghe thấy thật “quê mùa” cũng gây “mất hứng”


Trước một câu “bà chị già” sau một câu bà chị già này, Chu Hiểu Hồng nghe được xong mặt tái mét, chỉ kém chỉ tận mặt nói tên cô ta bảo: “Bác gái, đừng có chặn đường, tôi và chị chẳng có tình nghĩa gì hết cả.”


Chu Hiểu Phượng phụt một tiếng bật cười, chồng hát vợ khen hay nói: “Chị già Hồng, tới lúc đó hoan nghênh chị tới tham gia tiệc rượu của chúng em.”
“Em yên tâm, nhất định chị sẽ tới.” Thấy bộ dáng đắc ý dào dạt của cô, Chu Hiểu Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.


“Anh Tạ cõng chị Hiểu Mạn tới rồi, chúng ta về cùng nhau đi, chị, chị muốn về cùng với chúng em không?”
Sắc mặt Chu Hiểu Hồng âm tình bất định, vừa định từ chối, lại không nhịn được bị Tạ Minh Đồ hấp dẫn tầm nhìn.


Trong lòng cô ta âm thầm suy đoán người này là ai? Từ khi nào trong thôn bọn họ có một người trẻ tuổi đẹp trai tới như vậy, lớn lên cao gầy, bộ dạng còn đẹp hơn vài phần so với con gái, nhìn tướng mạo không giống người nhà quê lắm, chẳng lẽ là thanh niên trí thức mới tới đây?


Nghe nói đám thanh niên trí thức mới tới đây đều chưa kết hôn…


Đôi mắt Chu Hiểu Hồng không chớp cái nào nhìn chằm chằm Tạ Minh Đồ, Tô Hiểu Mạn đã nhận thấy ánh mắt nóng rực kia của Chu Hiểu Hồng, trong lòng cực kì không thoải mái, ôm chặt cổ con chó to dưới thân, hai người dán nhau càng thêm chặt chẽ.
“Chúng ta đi thôi.”


Chu Hiểu Hồng biết Tô Hiểu Mạn đã kết hôn, cô ta đã nghe qua người trong thôn bàn luận, nói tướng mạo chồng cô không ra gặp người khác được, nhìn vẻ ngoài chính là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, trước kia cô ta còn ghen ghét Tô Hiểu Mạn xinh đẹp hơn mình, nhưng mà tưởng tượng cô phải lấy một bãi phân trâu, thì cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.


Hiện tại thấy Tô Hiểu Mạn nhờ cái chân bị thương của mình mà có thể thân mật gần gũi với một nam thanh niên trí thức, chỉ cảm thấy vô cùng khinh thường.
Nam thanh niên trí thức này phải xui xẻo lắm mới bị cô bám lấy.


Có nên tìm cơ hội tìm người chồng phân trâu kia của cô để nói chuyện hay không? Sau khi Chu Hiểu Hồng về đến nhà, lập tức lục tung tìm ra một bộ váy đỏ nhét đáy hòm, đây là bộ váy hai ba năm trước Chu Hiểu Hồng về nhà khóc lóc kiếm chuyện mới có được, ngày thường cô ta rất yêu quý chiếc váy đỏ này, rất ít khi mặc.


Lúc này cô ta thay váy đỏ, cầm làn váy xoay hai vòng ở trong phòng, vô cùng vừa lòng, trên mặt mang theo ba phần tươi cười.
Tuy rằng là quần áo cũ, vải dệt cũng cũi kĩ tối màu hơn nhưng mà so sánh với quần áo của những cô gái khác trong thôn mà nói, vẫn vô cùng đẹp đẽ.


Cô ta vuốt gương mặt của chính mình, mừng thầm: “Chỉ có người phụ nữ xinh đẹp như mình thì mặc váy đỏ mới đẹp.”
Những người khác không thể so bì được với cô ta.
Chu Hiểu Hồng tính toán mặc chiếc váy đỏ này để tham gia hôn lễ của Chu Hiểu Phượng.


Buồn Cười ch.ết người, vải đỏ của Chu Hiểu Phượng bị chính tay cô ấy cắt hỏng, còn không biết sẽ mặc tạm cái gì làm hỷ phục để kết hôn. Nghĩ tới gương mặt nhạt nhẽo bình thường kia của cô, Chu Hiểu Hồng vô cùng muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô khi nhìn thấy cô ta xuất hiện ở hôn lễ của mình.


Làm cô xấu hổ tới cúi đầu muốn chui xuống đất.
*


Ban đêm Tô Hiểu Mạn còn vội vã may váy cưới, ban ngày lúc dậy sớm, cô cũng sẽ làm khoảng một hai tiếng, lúc sau lại đi phòng nuôi tằm, trải qua mấy ngày bận rộn, bộ váy cưới đỏ này đã hoàn thành được hơn nửa, còn xong sớm hơn dự tính của cô.


Hoa thêu tinh mỹ ở vạt áo dưới ánh đèn ban đêm càng thêm tinh xảo xinh đẹp, nút áo xinh đẹp làm bằng hạt châu, phản xạ ra ánh sáng lóa mắt, hoa văn ở cổ tay áo cũng xong gần hết rồi, Tô Hiểu Mạn cắt đứt sợi chỉ trong tay, cầm lấy quần áo trong tay dơ lên trước mặt ngắm.


Cô phát hiện tay nghề thêu thùa của cô còn tốt hơn so với trước kia nhiều, chắc là do hiện giờ trong lòng cô nhẹ nhõm, không có quá nhiều chuyện để trong lòng, kim chỉ trong tay cũng càng tự nhiên linh động hơn.
Tay Tô Hiểu Mạn nhẹ nhàng lướt qua hoa văn thêu thùa, rất là thích,


“Tạ Minh Đồ, anh xem anh xem, có đẹp không?” Tô Hiểu Mạn cười rất xinh đẹp, cho người bên cạnh xem “thành quả lao động” của chính mình.


“Đẹp.” Tạ Minh Đồ ôn nhu nhìn cô, cho cô một cái đáp án xác định, tay anh không nhìn được mà đặt lên trên túi quần, trong túi là số phiếu anh vừa mới đổi.


Hôm nay anh lại đi tới xưởng quần áo, quả nhiên tới tìm người trong xưởng quần áo đổi phiếu vải là một lựa chọn sáng suốt, nếu tìm người bình thường, rất khó đổi được phiếu vải giá thấp, mà các công nhân viên chức trong xưởng quần áo có rất nhiều người thừa phiếu vải.


Tạ Minh Đồ tìm Dương Trường Quế hỏi tên địa chỉ, lại chờ thêm hai ngày nữa sẽ có một đám hàng hóa mới đến.


Tô Hiểu Mạn nhẹ nhàng thở nhẹ nhõm một hơi, sau khi giúp Chu Hiểu Phượng làm tốt áo cưới, cô lại bắt đầu giúp chị dâu họ của mình là Hứa Cần làm quần áo, vì làm quần áo mới mà Hứa Cần tích cóp được một chút phiếu vải, Tô Hiểu Mạn muốn giúp chị, kéo chị đi làm đổi ra một ít phiếu vải nữa.


Hứa Cần còn tưởng Tô Hiểu Mạn cũng muốn làm quần áo cho chính mình, hỏi cô có muốn cùng mua ít vải dệt hay không, Tô Hiểu Mạn từ chối.
Cô còn phải làm cho Tạ Minh Đồ một bộ quần áo.
Tô Hiểu Mạn liếc mắt nhìn Tạ Cẩu Tử một cái, quyết định trước tạm thời không nói cho anh nghe về việc này.
*


“Điều kiện thủy lợi bên chỗ chúng ta cũng có, cậu cả của cô vừa mới dẫn người xây xong đê chắn lũ, chắc chắn sau này sẽ được an lành, những ao cá bỏ hoang trong đội cũng có thể tận dụng được.”


“Không ra ngoài thì thôi, vừa mới ra khỏi thôn mới hiểu được cuộc sống của dân các nơi khác như thế nào.”
“Người dân bọn họ bên này sống rất tốt đấy! Nhìn xem, cả đám đều ăn đủ no mặc đủ ấm hết.”


Đứng ở dưới một gốc cây dâu, ông Trần không nhịn được mà cảm thán, trước đây ông sinh sống trong thôn nghèo, đời đời đều sống như vậy tới ch.ết, cũng không nghĩ cách thay đổi sao cho tốt, khuyên những người trẻ tuổi thì cũng là khuyên bọn họ có sống như vậy tới già, có khổ có mệt cả đời, cũng cứ trôi qua đi như vậy.






Truyện liên quan