Chương 105-106
Mấy tổ nhở nuôi tằm này đều phân cao thấp sau lưng nhau, ai cũng không phục ai, đều hận chính mình không thể thu hoạch càng nhiều một năm chia lợi nhuận càng cao lên, trước đó tổ của chị Thuận được vị chí đứng đầu, Tần Hậu Anh xếp thứ hai, tổ của Chu Văn Văn là cuối cùng.
Nhà họ Chu nhiều của cải, cũng không để ý vị chí nhất hay nhì lắm, nhưng mà lần này lại có được tâm huyết của chị Thuận, nếu bọn họ nuôi dưỡng đám tằm này tốt, thì thế hệ tiếp theo, chị Thuận đã đáp ứng hỗ trợ chăm sóc cho tổ của bọn họ, nói không chừng sẽ vượt qua tổ của Tần Hậu Anh, bước lên vị trí thứ hai.
Chị Thuận nuôi dưỡng tỉ mỉ, càng dễ làm ra kén tằm chất lượng tốt.
càng là tơ tằm thượng đẳng thì giá bán càng cao, có những người nuôi tằm, thu hoạch kén tằm, tằm nhả tơ vừa mỏng vừa ít, tằm còn ch.ết ở bên trong, màu kén tằm bị vàng, đó chính là loại kén tằm kém nhất, bán không được tiền.
Chu Văn Văn không thể tốt được.
Tần Hậu Anh đỏ đôi mắt, chạy tới bên chỗ chị Thuận cãi nhau, yêu cầu ả ta cũng muốn có một loạt tằm mới được nuôi dưỡng chăm sóc tốt loại tốt.
Đối mặt với yêu cầu vô lí của Tần Hậu Anh, sao chị Thuận có thể đáp ứng ả ta được, chị cực khổ lắm mới nuôi ra được một đám tâm huyết như thế, chia cho tổ của Chu Văn Văn một phần cũng đã vô cùng đau lòng rồi, sao còn có khả năng chia cho Tần Hậu Anh nữa?
Huống hồ gì đối phương có thể so sánh được với “công phu sư tử ngoạm.”
hai người bắt đầu cãi nhau ở bên cạnh ruộng dâu, càng cãi càng nói ra những câu không lựa lời, Tần Hậu Anh trào phúng chị Thuận khắc chồng, nói chị là một kẻ tang môn tinh, gây tai họa cho cả nhà, gả cho ai là hại người đó.
“tên họ Từng nên trả người xui xẻo như chị trở về. Lần đầu là bị thương eo, lần tiếp theo nói không chừng khéo rớt đầu,”
“Phi, tai họa.” Con trai duy nhất của Tần Hậu Anh là Kim Gia Bảo đứng ở bên cạnh mẹ mình học theo, mở miệng mắng to một câu với chị Thuận, vừa mắng chị Thuận là tai họa còn nhổ một ngụm nước bọt vào chị.
Kim Gia Bảo mới mười tuổi, phía trên có hai người chị gái, nó là đứa con trai nhỏ nhất, Tần Hậu Anh ngàn sủng vạn sủng nó, hận không thể lúc nào cũng mang theo đứa con độc đinh này.
Kim Gia Bảo cũng bị ả ta cưng chiều tới hư đốn vô cùng, ở nhà vô pháp vô thiên, ở bên ngoài cũng là hỗn thế ma vương thích gây chuyện, cho dù mới có mười tuổi mà thôi, mẹ nó vẫn phải chạy theo sau để đút cơm cho nó ăn.
Trước khi chị Thuận lấy chồng về đây cũng từng có một đời chồng khác, mới cưới được có một năm thì người đàn ông kia bị bệnh rồi ch.ết, không bao lâu sau chị tái giá rồi tới nơi này ở, người chồng thứ hai tên là Tằng Thiếu Cường, thể chất của Tằng Thiếu Cường khỏe hơn nhiều so với chồng cũ của chị, hai người sống với nhau một đoạn thời gian tốt đẹp, nhưng mà sau khi kết hôn nửa năm, trong lúc Tằng Thiếu Cường sửa chữa bị thương ở eo, thân thể càng yếu dần đi, hiện giờ vẫn còn ốm đau nằm ở trên giường, mấy năm nay dựa vào bản lĩnh nuôi tằm của chị Thuận, cuộc sống của hai vợ chồng mới có thể miễn cưỡng mà trôi tiếp được.
Những việc này là cái rằm trong lòng chị thuận, Tần Hậu Anh làm trò trước mặt mọi người mà nhổ cây rằm này ra khiến máu chảy đầm đìa, chị Thuận máu dồn lên não, chỉ nghĩ tới gây gổ với người đàn bà trước mắt này tới người ch.ết ta sống.
“A phi, cô mới là kẻ lòng dạ đen tối, nuôi ra một con chó đầu không có suy nghĩ….”
Hai người lao vào đánh nhau.
“Đừng đừng đừng có đánh nữa, đều là người cũng thôn mà…”
“Người tới, ai lên đi! Đi lên giữ chặt họ lại!”
“Hòa khí sinh tài!”
….
Chủ nhiệm hội phụ nữ thu loa lại, tiến lên giữ chặt cánh tay chị Thuận, mấy bác gái chị gái khác thì ghìm chặt chị ba Kim.
Phụ nữ ở nông thôn đánh nhau, nếu không dùng móng tay cào thì sẽ nắm tóc nhau, lúc này đầu tóc hai người đều tán loạn, chị Thuận nhổ một ngụm nước bọt, tóc của chị bị đối phương cố tình kéo một nắm, đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Chị ba Kim cũng không khá hơn là bao, mặt bị cào ra vài vết máu, hai cánh tay bị mấy người phụ nữ kéo ra phía sau, mà ả ta vẫn còn dãy dụa kêu to: “Con chó Thuận, mày là kẻ khắc ch.ết cả nhà, tao muốn liều mạng với mày…”
“Buông mẹ tôi ra!”
“Kim Gia Bảo cháu muốn làm gì?”
“Tần Hậu Anh cô dạy dỗ thằng con trai của cô cho tốt!”Chủ tịch hội phụ nữ thét lên: "Điên hết cả rồi! Làm sao có thể cho trẻ con làm loạn như vậy! Nhất định phải phê bình"
Kim Gia Bảo tuy nhỏ tuổi nhưng sức lực lại rất lớn, một nhát cuốc đập mạnh xuống đất, đầu cuốc cắm sâu vào trong đất phát ra âm thanh vô cùng chói tai, nó cười hắc hắc, thấy dáng vẻ mấy người lớn bị hành động của mình dọa sợ thì vô cùng đắc ý.
Giây tiếp theo, khi nó muốn kéo cuốc lên, lại phát hiện ra cái cuốc đã bị kẹt chặt trên mặt đất, sức bình thường không thể nhấc lên được, vì vậy cả hai tay Kim Gia Bảo nắm lấy cán cuốc dùng toàn bộ sức của bản thân để kéo cuốc lên.
“Bang ——” một âm thanh chói tai vang lên.
Kim Gia Bảo không đứng vững mất đà lùi về phía sau, cái cuốc trong tay cũng theo đó bay về phía sau, nó không may vấp phải cục đá bị ngã ngồi trên đất, cái cuốc cũng theo đó tuột khỏi tay, đầu cuốc sắc nhọn “Bang——” một cái đập thẳng giữa trán thằng nhóc, máu lập tức chảy không ngừng.
Vụ tai nạn này khiến những người xung quanh vô cùng khiếp sợ.
Tần Hậu Anh gào khóc thét lên: “Gia Bảo, bảo bối của mẹ!!!!!!!!”
“Xảy ra chuyện rồi!! Xảy ra chuyện rồi!!!”
“Lần này muốn ch.ết người rồi!!!”
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh bế thằng bé lên, đưa đến bệnh viện xã!!”
Trong lúc nhất thời, những người xung quanh đều nhốn nháo cả lên, một người đàn ông vội bế Kim Gia Bảo lên chạy thẳng đến bệnh viện, thằng nhóc tự hào, kiêu ngạo trước đó đã ngăn cản cuộc cãi vã của mẹ nó với người khác bằng cái đầu bị vỡ của mình.
Những người đến sau xem cuộc vui không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có vết máu.
“Làm sao vậy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Hai người phụ nữ nhà họ Tằng gia và nhà họ Kim đánh nhau vỡ đầu à?”
“Ai đã xảy ra chuyện thế?”
“Là Kim Gia Bảo, đứa con trai bảo bối nhà họ Kim.”
“Hả? Sao lại độc ác như vậy, ngay cả trẻ con cũng không tha!?”
Là do Kim Gia Bảo tự mình lấy cuốc đập chính mình, mọi người phải về nhà dạy con nhà mình không được tùy tiện cầm cuốc, lưỡi hái, không cẩn thận khiến mình bị thương.
“Hả?!”
*
Kim Gia Bảo ở bệnh viện xã khâu vết thương, băng bó xử lý vết thương xong, bác sĩ y tá nói phải nằm viện một hai ngày để quan sát tình hình.
Tần Hậu Anh khóc, trên mặt tràn đầy nước mắt nước mũi, miệng không ngừng kêu rên: "Bảo bối của mẹ….. Bảo bối của mẹ……Bảo bối duy nhất của mẹ ơi……"
Nhớ tới việc trên đường đi, đứa con Kim Gia Bảo của mình chảy nhiều máu như vậy, Tần Hậu Anh chỉ cảm thấy vô số máu thịt trên người chính mình như bị người ta xẻo đi vậy, đau đến nỗi cô ta muốn hét toáng lên cho tất cả mọi người biết.
Chồng của cô Trương lão tam đang ngồi bên cạnh hút thuốc, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Hộ sĩ cau mày: “Đừng khóc nữa, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.”
“Bảo bối của mẹ……Bảo bối của mẹ….” Tần Hậu Anh như là không nghe thấy, vẫn thì thào nói.
Lão tam nhà họ Kim phun ra một làn khói: “Sao em lại đi cãi nhau với nhà họ Tằng.”
Không nhắc đến người nhà đó còn không sao, một khi nhắc đến đôi mắt Tần Hậu Anh đỏ ngầu, cô ta nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Con đàn bà khốn nạn đó, tất cả đều do con đàn bà đó làm hại, cô ta muốn giết bảo bối của em, bảo bối của mẹ, bảo con ơi, đều là lỗi của cô ta, em muốn cô ta trả giá bằng mạng sống, em muốn cô ta trả giá bằng mạng sống của mình….."
“Em muốn báo cáo với thư ký!! Em muốn báo cáo với thư ký!!”
Lão tam nhà họ Kim nói: “Vết thương trên đầu Gia Bảo không phải do cô ta gây ra, dù bây giờ em đi báo cáo với thư ký cũng không liên quan gì cô ta cả.”
Tần Hậu Anh khóc nói: “Oan uổng quá, Gia Bảo nhà chúng ta còn oan hơn cả Đậu Nga, Gia Bảo đáng thương của mẹ, chẳng lẽ cứ để mặc cho Gia Bảo của chúng ta bị thương vô ích sao?”
“Nhất định phải để con đàn bà thối tha kia phải trả giá thật đắt.”
“Lão họ Kim kia, nếu anh còn là bố của Gia Bảo thì nhanh đi tìm tên côn đồ đến đốt phòng nuôi tằm của con đàn bà chó Thuận kia đi, đốt hết chỗ tằm mà cô ta nuôi.” Giọng nói của Tần Hậu Anh càng thêm độc ác nói.
Lão tam nhà họ Kim do dự: “Phóng hỏa là phạm pháp, nếu bị bắt đó chính là…..”