Chương 111-112
Tô Hiểu Mạn nhìn thấy vậy không nhịn được cảm thán: "Anh Lâm giỏi quá!! Mới qua một lúc mà đã bắt được người rồi".
Chị Thuận và Lâm Chi Động đều dùng ánh mắt phức tạp mà liếc cô một cái.
Tô Hiểu Mạn: “!!”
Tạ Minh Đồ lập tức lắc đầu: "Anh không động vào anh ta".
Tô Hiểu Mạn: "Tại sao em lại ngửi thấy mùi…?"
Lâm Chi Động sắp muốn nôn ra: "Anh ta xoa nước tiểu lên mặt".
Tô Hiểu Mạn: “!!!!!!”
Vương Đồng Tiền nằm trên mặt đất dãy dụa cũng không đứng dậy được, Lâm Chi Động tìm được một cái dây thừng trói anh ta lại, rửa sạch mặt mũi, bây giờ đã bắt được cả người và tang vật. Que diêm, rượu và vết lửa cháy còn sót lại, đều có thể chứng minh Vương Đồng Tiền có ý định phóng hoả, anh ta muốn cãi cũng không cãi được.
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ người trong thôn đều bị kinh động.
“Cái gì, đêm qua có người ở chúng ta trong thôn phóng hỏa?!!!”
"Cái gì, đêm hôm qua có người đến thôn chúng ta phóng hoả á?!!”
“Có người đến phóng hoả, đốt chỗ nào thế?”
"Quá độc ác!! Đây là liên quan đến mạng người đó!"
"Cuối cùng là thâm thù đại hận đến mức nào mới muốn phóng lửa đốt cả người cả nhà chứ".
Mọi người trong thôn ai nghe thấy chuyện này cũng sởn cả tóc gáy, tưởng tượng nếu hơn nửa đêm mà có người đến nhà mình phóng hoả, không có ai là không cảm thấy sợ hãi.
Quá ác độc!
Vương Đồng Tiền là một tên lưu manh vô lại, cũng là một kẻ không biết liêm sỉ, sau khi bị bắt tại trận anh ta ngay lập tức không do dự mà bán đứng người thuê: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi cũng chỉ vì một trăm đồng tiền thôi, người thật sự muốn phóng hoả là cậu ba nhà họ Kim đó".
Xảy ra chuyện như vậy, người trong thôn và cán bộ xã tổ chức một cuộc họp, mọi người cùng thương lượng xem chuyện này giải quyết như thế nào.
Tuy rằng là vì trả thù chị Thuận, nhưng mà Kim lão tam đốt chính là tài sản của thôn, nếu mà để gã phóng hỏa thành công thì còn gì để nói nữa.
“Phải xử lý thật nghiêm túc.
Nhà họ Kim bên kia lại không đồng ý: “Lỡ như bọn họ liên hợp lại để vu hãm Kim lão tam thì sao?”
“Chúng tôi đã tới công xã hỏi qua rồi, chính tay lão tam nhà các người mua rượu, chẳng lẽ lại còn định chống chế đấy à?”
“Tuyệt đối không thể buông tha cho gã ta dễ dàng được!”
“Người trong thôn phát sinh cãi vã ẩu đả là chuyện thường xuyên, vì củi đốt lửa, vì nước mà đánh nhau, cũng thấy rất nhiều vụ đánh nhau, quá lắm cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, nhìn lại chuyện này đi, phóng hỏa mà là việc nhỏ sao?”
“Hôm nay gã ta đốt nhà người khác thì ngày mai có thể đốt nhà anh, anh có nguyện ý bị người ta thiêu ch.ết hay không?”
….
Sau khi bàn bạc thương lượng xong, cán bộ thôn quyết định cho Kim lão tam và Vương Đồng Tiền đi giáo dục và lao động công ích, cho dù Tần Hậu Anh có kêu trời khóc đất cũng chẳng có ích lợi gì cả, hiện tại chồng mình bị đưa đi giáo dục lao động, con trai lại bị ngã vỡ đầu chảy máu, ả chỉ muốn cá ch.ết lưới rách với kẻ thù của mình.
Trưởng bối nhà họ Kim ngăn cản cô ta.
“Tần Hậu Anh, nếu cô còn dám gây chuyện thì cô cút về nhà mẹ đẻ cô luôn đi.”
“Tôi thay mặt cho Kim lão tam ly hôn với cô.”
“Không giữ bổn phận, gây tai họa cho gia đình, nhà họ Kim xui xẻo tám đời mới cưới về đứa con dâu như cô.”
…
Sau khi chuyện nhà họ Kim trôi đi không ai đồng tình với Tần Hậu Anh cả, đứa con trai của ả ta là Kim Gia Bảo cũng là đứa trẻ khiến người khác e ngại, mấy ngày nay cũng không thấy ra ngoài gây chuyện với nhà ai cả.
Chuyện không dính líu tới mạng người, người nhà họ Kim tự làm tự chịu, sự cố lớn này xảy ra thì nhanh mà lắng xuống cũng nhanh, trở thành câu chuyện tán gẫu của mọi người sau những buổi trà chiều.
Vì chuyện này mà chị Thuận sầu bạc mấy sợi tóc, Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh khuyên bảo chị vài câu.
“Chị Thuận, người sai ở đây không phải là chị.”
Chị Thuận thở dài một hơi: “Chị cũng muốn sửa lại tác phong làm việc, mấy tổ trong thôn không thể chênh lệch nhau quá lớn được, giúp họ không thể để họ lạc hậu, bằng không sẽ lại để lại mối họa về sau.”
Sau khi Tô Hiểu Mạn nghe xong thì lắc lắc đầu, nghĩ thầm ở trong xã hội như thế này, người nhà quê coi trọng mặt mũi hơn cả mạng sống, những cuộc phân tranh tới đỏ mắt là điều không thể tránh được.
Nhất định phải đề phòng một chút.
Cô bỗng nhớ tới Tạ Minh Đồ, may mắn là đối phương đã biết trước được chuyện này, bằng không sẽ có tổn thất rất lớn.
Đúng thật là Cẩu Tử có radar.
Vì cảm ơn anh mà chị Thuận đã tặng quà cảm ơn cho hai vợ chồng, vốn Tô Hiểu Mạn không muốn nhận đâu nhưng mà vẫn bị chị Thuận ép nhận lấy.
“Hai người nhận lấy đi, nếu mà bị đốt ấy thì đã bị hủy hết sạch rồi.”
“Tôi và vợ chồng hai người có duyên với nhau, đưa cho hai người cũng vừa khéo.”
“Số tơ tằm này tặng hai người để chúc hai vợ chồng bách niên hòa hợp.”
Tạ Minh Đồ nghe xong những lời này, trong lòng vô cùng vui mừng, Tạ Minh Đồ ôm đống chăn đệm tơ tằm này về tới nhà họ Chu, nhưng mà, vui quá hóa buồn, hiện tại nhiều thêm một cái chăn, Cô ra vẻ hào phóng mà đẩy chăn cho Tạ Minh Đồ còn bản thân mình thì kéo cái chăn bông của nhà họ Chu qua, “Đây là thứ chị Thuận dùng để cảm ơn anh, tối anh dùng nó đi.”
Trong lòng của Tạ Cẩu Tử đang nhỏ máu, chịu đựng đau lòng mà đẩy cái chăn tơ tằm trở về, nhẹ giọng nói: “Mạn Mạn dùng đi.”
Tô Hiểu Mạn không từ chối nữa, da mặt dày mà nhận cái chăn tơ tằm mềm mại rồi bao lấy thân thể của mình.
So sánh với những chiếc chăn bông dày thì tơ tằm mềm mại, nhẹ - khô ráo lại ấm áp đúng là thoải mái nhất.
Hiện tại cứ để cô hưởng thụ trước một chút.
Cô quay đầu lại nói với Tạ Minh Đồ: “Về sau em sẽ dệt cho anh một cái chăn tơ tằm nhé!”
Chuyện này cứ tính là nợ trước.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm chính mình khẳng định sẽ trả lại cho anh.
Tạ Minh Đồ nghiêng thân mình nằm ở trên giường, trên người đắp cái chăn bông lạnh như băng, hoàn toàn không có được an ủi, ngược lại càng thêm buồn bực.
ANh không cần Mạn Mạn làm nhiều chăn như vậy cho anh.
Tình nguyện chỉ có một cái chăn.
*
“Thu hoạch củ sen!! Thu hoạch củ sen!!”
“Năm nay được mùa!”
Lúc lên đường thu củ sen, cũng là thời điểm náo nhiệt trong thôn, giờ thôn hợp tác gieo trồng, thu hoạch cũng là toàn thôn cùng nhau thu hoạch, vô luận là thu hoạch sản phẩm nào đi chăng nữa, đều là những ngày tháng vui vẻ của mọi người.
Thu hái quả hồng, hái quả táo, thu hoạch củ sen, chia bí đỏ, ở ngày thu hoạch đó, mỗi người đều có thể ăn nhiều thêm một miếng.
Đám người Tô Hiểu Mạn đi theo người trong thôn đi đào củ sen, vào thời điểm này, là lúc động viên được toàn thôn, tất cả mọi người đều tới,lúc này bọ họ tới, Tô Hiểu Mạn, Triệu Thanh Thanh, Hà Lượng, Khương Yến Đường, ông Trần, Trương Lị Lị, Đường Kiến Cường mấy người đều tới cả, chỉ trừ bỏ một người là Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ giúp đỡ chạy xe vận chuyển ở trong huyện,chắc là muốn lấp đầy kim khố của mình, Tô Hiểu Mạn cũng không rõ ràng lắm trong khoảng thời gian này đến tột cùng anh kiếm lời bao nhiêu tiền.
“Cẩn thận con đỉa.”
Triệu Thanh Thanh xắn ống quần tới gần đầu gối, cũng xuống nước theo những người khác, sau khi đi ở trong nước vài bước thì anh phát hiện rằng xắn ống quần cũng chẳng có ích gì, còn không bằng nhụt luôn ống quần xuống.
“Có cá chạch, có cá, còn có cua, má tôi ơi!!”
“Không bắt được!”
“Đào được củ sen.”
“A a a!! Con đỉa con đỉa!!!”
Mấy ngày nay của Triệu Thanh Thanh trôi qua vô cùng tốt đẹp, cảm thấy so với cuộc sống sinh hoạt nhẹ nhàng ở đại đội Thanh Hà, thì mỗi ngày hái lá dâu cho tằm ăn cho cá ăn tuy rằng cũng rất mệt, lại thoải mái hơn nhiều so với làm việc đồng ruộng.
Cô ta rất hâm mộ các nữ thanh niên trí thức bên này, không cần làm cu li quá nhiều.
“Tên tiểu tử họ Tạ kia sao không tới đây?” Hà Lượng rất là tức giận bất bình, gã cũng muốn đi theo để chạy xe vận chuyển, nhưng mà người bên đó không thu nhận.
Hà Lượng không thể chịu đựng được chính mình bị một tên tiểu tử nghèo khinh thường, ở bên này biểu hiện còn tốt hơn cả gã về mọi mặt, hiện tại còn không phải tới đây đào củ sen, nhàn nhã nắm tay lái.
Gã ghét bỏ mà nhìn ruộng sen, thật sự không muốn đi xuống chút nào nên bắt đầu đi dạo ở xung quanh, nhặt một củ sen rửa sạch sẽ, cắn thử một miếng.
Khương Yến Đường vùi đầu làm việc, đem củ sen mới đào được chồng chất lên bờ ruộng, Trương Lị Lị đứng ở bờ ruộng hô lên với hắn: “ thanh niên trí thức Khương, anh muốn uống nước hay không?”
Khương Yến Đường lắc lắc đầu.