Chương 145-146
Sau khi về tới nhà họ Tạ, Tôn Mai vẫn luôn lạnh mặt, bà ta nhìn gương mặt tuấn tú kia của Tạ Minh Đồ đều hận không thể lấy con dao nhỏ cắt lung tung vài đường.
Lúc này Tôn Mai cực kỳ mẫn cảm, sợ Tạ Minh Đồ sẽ gây ảnh hưởng tới tiền đồ của đứa con trai ruột Khương Yến Đường của mình.
Bà ta nghĩ đến, trong thôn cũng có người phát hiện ra được Khương Yến Đường lớn lên giống Tạ lão nhị nhà bà ta, vậy thì có thể có người phát hiện Tạ Minh Đồ lớn lên…
Sẽ không sẽ không, căn bản là không có người biết người nhà của Khương Yến Đường trông như thế nào hết, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Tôn Mai tâm thần không yên mà nghĩ tới những việc này, cân nhắc nên làm thế nào để Tạ Minh Đồ khôi phục bộ dáng như cũ, cho dù Hứa Diễm Lan có gọi bà ta, bà ta cũng chỉ tùy ý đáp vài tiếng.
Nhà lão đại và nhà lão tam đều tới đây, Tần Tú ANh dẫn theo hai đứa con trai và đứa con gái của mình tới đây, bên cạnh Cẩu Tử là đứa con gái cả Tạ Xuân Quyên và đứa con gái thứ hai Tạ Hạ Quyên.
Tạ Xuân Quyên vừa thấy được người thím nhỏ xinh đẹp của mình thì mặt mày hớn hở mà thò tới: “Thím nhỏ, thím về rồi!”
Tô Hiểu Mạn nhéo gương mặt nhỏ của con bé: “Đã về rồi, thím nhỏ mua cho các cháu một chút đồ này.”
Tô Hiểu Mạn lấy ra kem đánh răng, bàn chải đánh răng và kem dưỡng da mình mang về, cho các bạn nhỏ mỗi đứa một chút đường trái cây, mấy đứa nhỏ ăn đường vui mừng nhảy nhót xung quanh.
Cô đưa hai hộp kem dưỡng da cho chị dâu cả với chị dâu hai, tuy rằng miệng chị dâu cả liên tục nói rằng: “Mấy người nhà quê như chúng ta đâu cần bôi những thứ này…” nhưng lại vẫn vui vẻ mà nhận lấy lọ kem dưỡng da.
“còn có mấy cái bàn chải đánh răng này, là cho bọn nhỏ, chị cả chị ba, hai chị chia cho chúng nó mỗi đứa một cái.”
Bây giờ, người trong thôn không mấy quan tâm tới việc đánh răng của bọn nhỏ lắm, cũng tiếc tiền mua bàn chải đánh răng, mấy đứa trẻ con dùng chiếc bàn chải đánh loạn, hôm nó Tô Hiểu Mạn nhìn thấy hai đứa con trai nhà anh cả dùng chung một chiếc bàn chải để đánh răng, lông trên bàn chải đã rối tung, dùng tới trình độ mòn gần như không có tác dụng nữa mà vẫn chưa vứt bỏ.
Nghe nói chiếc bàn chải đánh răng đó vẫn là do nhà anh hai dùng xong thải lại cho nhà anh cả.
Tô Hiểu Mạn vừa đi ra khỏi thôn, nghĩ tới mấy đứa trẻ, thì cảm thấy phải đổi một cái bàn chải đánh răng mới cho bọn chúng, không vì cái gì khác, chỉ vì để trong lòng mình được thoải mái thanh thản.
Nếu không cô nhìn thấy rất cay mắt.
“Xuân Quyên tới đây, hai chiếc bàn chải đánh răng này cho cháu và em gái mỗi đứa một chiếc.”
Cô gái nhỏ cười để lộ ra hai hàm răng, vui vẻ mà cảm ơn: “Cảm ơn thím nhỏ.”
Hứa Diễm Lan thấy nhà lão nhị và nhà lão tam đều có quà, mà nhăn lại tới sắp kẹp ch.ết được con ruồi: “Vợ lão ngũ, của nhà tôi đâu? Diệu Tổ nhà ta chính là cháu cưng bảo bối của bà nội nó.”
“Không quên đâu, em đã chuẩn bị thứ khác.” Tô Hiểu Mạn cười một cái: “Chị hai, mấy thứ như kem đánh răng bàn chải đánh răng và kem dưỡng da này nhà chị vẫn thường xuyên dùng, cho nên em không mua cho chị những thứ này, mua về cũng dư thừa mà thôi.”
“Này, em mua cho chị chiếc khăn tay, rất xứng đôi với chị.” Tô Hiểu Mạn đưa chiếc khăn tay đã gập gọn gàng kia cho Hứa Diễm Lan.
Tuy rằng đã bắn dính chút mực nước rồi nhưng Tô Hiểu Mạn thêu một chút hình ở bên trên che lại chỗ dính mực nước, nên mặt ngoài cũng coi như một chiếc khăn tay không tệ lắm.
Hứa Diễm Lan vuốt chiếc khăn tay kia, xoa xoa, chất liệu không tồi chút nào, cô ta trừng mắt liếc Tô Hiểu Mạn một cái, cảm thấy vợ lão ngũ này vẫn còn biết nhìn lắm.
Tuy rằng được một chiếc khăn tay như vậy, nhưng mà Hứa Diễm Lan vẫn đỏ mắt với hộp kem dưỡng da trên tay vợ lão đại và vợ lão tam, nhìn nhãn hiệu và cách đóng gói này còn tốt hơn nhiều so với loại mà cô ta đang dùng.
Vợ lão ngũ đúng là không biết làm việc, đã chuẩn bị khăn tay cho cô ta chẳng lẽ lại không cho nhiều thêm được một hộp kem dưỡng da hay sao?
“Cháu trai thì em mua cho một cái túi đựng bút.” Tô Hiểu Mạn lấy ra một chiếc túi nhỏ màu xanh lam đưa cho Tạ Diệu Tổ.
“mấy đứa trẻ khác cũng có, nhưng mà chỉ có ba cái thôi, thôi thì như vậy, mỗi nhà một cái đi.” Lúc Tô Hiểu Mạn còn ở bên nhà họ Chu, mượn máy may bên đó dùng số vải vụn không dùng đến may thành ba cái túi đựng bút.
Cô xe đường chỉ tinh tế, trên túi đựng bút còn thêu vài con động vật nhỏ, còn tinh xảo xinh đẹp hơn nhiều so với đồ bán ở bên ngoài.
Tạ Diệu Tổ cầm túi đựng bút ở trong tay, nó luôn có thói quen độc chiếm đồ tốt nhất một mình, hiện tại thấy những nhà khác đều có cảm thấy có chút không được vừa lòng cho lắm.
“Cái túi đựng bút này thật xinh đẹp, em trai, cho em dùng đó.”
“Anh ơi, em không cần, anh dùng đi.”
“Em cầm đi.”
Nhà lão đại có ba đứa con, chỉ có một cái túi đựng bút, anh trai nhường cho em, em trai lại đẩy cho anh cuối cùng lại quyết định rằng để cho em gái mình dùng.
Tạ Diệu Tổ chép chép miệng, thấy mấy đứa trẻ nhà lão đại đẩy tới đẩy lui nhất thời lại cảm thấy chính mình là người “cao nhất”, cả người tràn đầy sự ưu việt hơn người.
Ông Tạ được một hộp thuốc lá và tẩu hút thuốc mới, vuốt lá cây thuốc lá, còn bỏ vào trong miệng nhai nhai, “Là cây thuốc lá ngon, rất biết chọn.”
Sau khi có thuốc lá, ông rất vừa lòng.
Chuẩn bị cho Tôn Mai là một hộp đồ hộp trái cây, Tô Hiểu Mạn nhìn thoáng qua Tạ Minh Đồ, đồ hộp là do anh chọn, Tôn Mai nhận lấy đồ hộp, cũng chưa nói rằng vui hay không vui mà đưa ngay cho đứa cháu trai mình cưng nhất là Tạ Diệu Tổ.
“Vợ lão nhị nói anh còn chạy xe vận chuyển, mua xong mấy thứ này còn thừa được bao nhiêu tiền?”
Tô Hiểu Mạn đứng bên cạnh nói: “Không có dư, mua mấy thứ này, còn mua cho Minh Đồ mấy bộ quần áo, mẹ, mẹ tính xem, không thừa được chút gì cả.”
Tôn Mai xem xét vài lượt trên mặt Tạ Minh Đồ, kỳ thật bà ta cũng đoán được trên người hai người này không còn được mấy đồng tiền, mua quần áo là tốn tiền nhất, bà ta liếc vài cái trên người Tô Hiểu Mạn, con bé họ Tô này trước kia suốt ngày quấn lấy Yến Đường nhà bà ta để lấy lòng thằng bé, này còn chưa tính, hiện tại thế mà còn bỏ được mua quần áo cho Tạ lão ngũ.
Vải dệt đều là vải mới, nó mà cũng xứng mặc quần áo mới?!
Tôn Mai lại đưa mắt cẩn thận nhìn lại, đều là loại nguyên liệu tốt, là hàng tốt trong xưởng quần áo của người ta, kiểu dáng cũng xinh đẹp, nói ít cũng phải mất mười mấy đồng tiền.
“Lão ngũ, mày mau cởi quần áo ra đi, mày mặc mấy bộ quần áo này giống bộ dáng gì, mặc cũng chỉ lãng phí thôi, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, không nghĩ tới anh trai mày chút nào hết à, mấy bộ quần áo này đều cho anh hai mày đi.”
“mấy bộ quần áo trên người mày, để lão nhị mặc sẽ tốt hơn.” Hiện tại Tôn Mai chỉ muốn lão ngũ khôi phục lại bộ dáng như xưa, đầu tóc rối như ổ gà với bộ râu xồm xoàm, ăn mặc mấy bộ quần áo cũ rách nát.
Trước kia ở nhà, tuy rằng Tạ Minh Đồ luôn cúi đầu buồn rầu không lên tiếng nhưng mà Tôn Mai bảo anh đi làm cái gì thì anh cũng sẽ thành thật đi làm cái đó, Tôn Mai đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến anh rồi.
Lại không nghĩ rằng hiện tại, Tạ Minh Đồ nghe xong lời bà ta nói, lại không dựa theo lời bà ta nói mà làm ngay.
“Đây là quần áo của tôi.”
“Phi! Đây là quần áo của mày? Mày đi ra ngoài một chuyến cánh cứng rồi có phải không? Cha hiền con hiếu, anh nhường em kính mày từng nghe qua chưa, mày là đứa không có giáo dưỡng, kiếm được chút tiền là chỉ biết cuỗm vào bản thân mình, ăn ngon mặc tốt, không nghĩ hiếu kính với anh trai ruột của mày, trong đầu anh rót toàn là phân, quá ích kỷ!”
Tô Hiểu Mạn nghe xong lời Tôn Mai nói, có chút buồn cười, nhưng cô còn hiểu hơn bất cứ ai khác loại logic kì cục này của Tôn Mai, Tô phu nhân đã coi con trai như mạng cũng từng đối xử với cô như thế này.
Giảng đạo lý với loại người này họ cũng không thông được, càng so đo với bà ta sẽ chỉ càng làm cho bản thân mình bực bội thêm, mà loại người này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ chờ tới khi người mà bà ta tâm tâm niệm niệm thọc cho bà ta một dao, tới lúc đó bà ta mới hối hận không kịp.