Chương 213-214
Chỉ là trùng họ mà thôi.
Dù lúc người đàn bà điên Tôn Mai xuất hiện trước mặt anh ta, Khương Yến Đường vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng vô lý.
“Mấy người đó muốn cướp đoạt thân phận của con, bọn chúng muốn cướp đoạt thân phận của con, con nhất định không thể để cho bọn chúng đạt được mục đích.”
Lúc này Tôn Mai đã có chút hoảng hốt, lời nói cũng không suy nghĩ mà thốt ra, trong đầu bà ta bây giờ không nghĩ ra bất kỳ cách giải quyết nào, phải làm thế nào đây? Tạ Minh Đồ đã biết bản thân không phải là con của nhà họ Tạ, nó còn biết việc mình với Khương Yến Đường bị tráo đổi, nó mới là con ruột của nhà họ Khương.
Tên Tạ Cẩu Tử khốn nạn đó nhất định là muốn cướp đoạt đi thân phận của con trai bà ta.
Bà nhất quyết không để nó thực hiện được.
Nhưng mà Tôn Mai bây giờ hoàn toàn không biết làm gì để ngăn cản sự việc này xảy ra, bởi vì quá nhiều người đến xem nhà bọn họ tách hộ khẩu, bà ta biết tin tức này không cần tuyên truyền, không đến một ngày, toàn bộ thôn, thậm chí cả đại đội, cả thị trấn huyện đều sẽ bàn tán về việc lạ này.
Quá nhiều người biết chuyện này.
Nó giống như một quả bom phát nổ trên mặt đất.
Tôn Mai trong cơn hoảng loạn vẫn nhớ thương ‘con trai’ của mình, bà ta cảm thấy cần thiết đem chuyện này nói cho đứa con trai Khương Yến Đường xuất sắc kia của mình trước, để cho nó sớm có chuẩn bị.
Nhất định không thể để Tạ Minh Đồ cướp đoạt thân phận của con trai bà ta.
Tô Mai lo lắng hoảng loạn chạy đến chỗ ở của các thanh niên trí thức tìm Khương Yến Đường, tiếp theo là lão nhị nhà họ Tạ cũng chạy đến đây, sau đó là toàn bộ thanh niên trí thức ở đó cũng chạy vào xem trò hay.
Bây giờ hầu như các thanh niên trí thức ở đây đều biết chuyện này, cho dù không biết thì lúc nhìn thấy Tô Mai và lão nhị nhà họ Tạ cũng sẽ biết chuyện này.
“Đó là Tôn Mai.”
"Người đứng chỗ kia chính là con thứ hai nhà họ Tạ."
Các thanh niên trí thức anh dựa tôi, tôi dựa anh tụm lại nói chuyện, mấy người cũng không tin lời đồn này nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, người nhà họ Tạ tìm đến tận đây, mấy người không muốn tin cũng phải tin.
Hay là người nhà họ Tạ đều bị điên hết rồi.
Lão nhị nhà họ Tạ cũng chạy đến chỗ ở của các thanh niên trí thức, nhìn thấy Khương Yến Đường, hai người đang đứng cạnh nhau.
"Ôi trời ơi —" Trong đám thanh niên trí thức bỗng truyền ra tiếng kêu sợ hãi.
“Thật sự quá giống!”
Hai người này không đứng cạnh nhau thì không sao, một khi đứng cạnh nhau, chỉ cần nhìn kỹ một chút khuôn mặt của hai người, có thể thấy được điểm giống nhau giữa cả hai, giống hệt như một cặp anh em, bởi vì trước đây khí chất và tính cách hai người khác nhau một trời một vực nên mới không ai để ý đến mà thôi.
Lúc này, trong lòng các thanh niên trí thức đều hiểu rõ, lời đồn Khương Yến Đường là con ruột nhà họ Tạ, tuyệt đối không phải không có căn cứ.
“Con không thể để bọn chúng cướp được thân phận của mình!” Tôn Mai vừa kéo tay áo của Khương Yến Đường vừa dặn dò anh ta, ngoài câu nói này, bà ta không nghĩ ra được cách nào khác nữa.
Bà ta chỉ biết, muốn nhanh chóng nói tin tức này cho con trai mình để nó mau nghĩ cách giải quyết, con trai bà ta bây giờ là con cháu của đại viện, nhất định sẽ có biện pháp phong tỏa tin tức này truyền ra ngoài.
Chỉ cần không để người nhà họ Khương biết chuyện này, thân phận của con trai bà ta nhất định sẽ không bị người khác cướp mất.
Những kẻ đáng ch.ết đó nhất định là ghen tị với thân phận của con trai bà ta, đúng vậy, nhất định là con đàn bà Tô Hiểu Mạn đó, là do cô ta muốn kết thân với người có địa vị cao, tất cả chuyện này đều do cô ta gây ra.
“Bà đang nói lung tung gì thế?” Nhìn người đàn bà điên trước mặt, đôi tay thô ráp đen sì đang kéo tay anh, Khương Yến Đường chỉ muốn đẩy bà ta ra.
Họ muốn cướp đoạt thân phận của con?
Ai cướp đoạt thân phận của ai?
Xung quanh càng ngày càng có nhiều người vây lại, trừ bỏ những thanh niên trí thức bị sự xuất hiện của Tôn Mai khiến cho kinh động, còn có người dân trong thôn nghe tin chạy đến, sau khi nghe được lời nói của Tô Mai, bọn họ lạnh nhạt quan sát từng nhân vật chính trong câu chuyện, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
Vẻ mặt của Khương Yến Đường tái mét, đã sắp không kiềm chế được sự lễ phép của mình, nhưng lúc anh ta quay qua nhìn khuôn mặt của lão nhị nhà họ Tạ, nhất thời cả người giống như rơi vào hầm băng.Lúc này anh ta không tự chủ nhớ đến khuôn mặt của Tạ Minh Đồ, lúc trước khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt đó liền có cảm giác quen thuộc kì lạ, nhưng không để ý lắm, bây giờ lại không dám tưởng tượng.
Vì sao anh ta lớn lên giống với lão nhị nhà họ Tạ, còn Tạ Minh Đồ ……
Cả người Khương Yến Đường cứng đờ quát hỏi: “Bà nói đoạt thân phận gì? Thân phận của ai?”
Nếu Tạ Minh Đồ mới là đứa trẻ bị tráo đổi, vậy thì thân phận con út nhà họ Khương chính là của anh ta, người bị cướp đoạt thân phận phải là anh ta, nhưng vì sao người đàn bà điên loạn trước mặt này vẫn có thể hét lên một cách hiển nhiên như vậy: “Con không thể để bọn họ cướp đoạt thân phận của mình.”
Như vậy thì có khác gì lời nói của bọn trộm cướp đầu đường xó chợ đâu, vừa ăn cướp cùa la làng đó là đồ của mình, oán trách người bị hại cướp đoạt đồ vật của hắn ta, quả thật là không biết xấu hổ mà?
Người đàn bà trơ trẽn này vậy mà lại là mẹ ruột của anh ta sao?”
“Nếu Tạ Minh Đồ mới là con ruột nhà họ Khương, vậy thì thân phận này vốn dĩ là của anh ta mới đúng.” Mặc dù Khương Yến Đường vẫn không muốn tin vào sự thật này, nhưng sợ Tôn Mai phát điên gây chuyện ồn ào hơn nên anh ta mới nói hùa theo lời bà ta.
Tạ Minh Đồ mới là con ruột của nhà họ Khương, đến tột cùng là ai đoạt ai thân phận?
“Thân phận này là mẹ giúp con giành lấy! Đã là của con thì không thể để cho người khác cướp mất.” Tôn Mai hoàn toàn không được học hành gì, từ nhỏ đã sống ở nông thôn, hoàn toàn không nói đạo lý là thứ gì cả, đạo lý mà bà ta hiểu được chỉ có ai mồm to, ai mạnh nhất thì là của người đó.
Bà ta đã quen với việc gây sự quấy rối như vậy, chỉ cần có lợi cho bản thân, sai đều có thể nói thành đúng, hơn nữa bà ta còn cho đó là điều đương nhiên.
Lần phân gia này của Tạ gia trở thành trò đùa, chuyện này kết thúc bằng một cái kết hoàn toàn bất ngờ.
Ở ngay lúc này, nhà họ Tạ phân gia đã không phải là sự việc mà mọi người chú ý tới, bây giờ việc bọn họ quan tâm nhất đều tập trung ở thân thế của lão ngũ Tạ gia, huống chi chuyện này còn liên quan đến Khương Yến Đường trong thôn bọn họ.
Nếu nói Tạ Minh Đồ không phải con trai của Tạ gia, mọi người trừ kinh ngạc cũng không còn điều gì khác nữa, nhưng chính là đổi con, người đổi còn chính là……
Chuyện như vậy đúng thật là chưa từng nghe thấy, làm người khó mà tin được trên đời còn có sự trùng hợp đến như thế.
Đối với Tạ gia mà nói là sét đánh ngang tai.
Đối với Tô gia cũng là một cú sốc.
Hôm nay, đến lúc con gái và con rể phân gia thì Liễu Thục Phượng mới biết được, hận không thể kêu con trai đi vào trong thành mua mấy cây pháo trở về đốt rồi đi dạo quanh thôn, thật may mắn đây là chuyện tốt.
Con gái và con rể của bà cuối cùng cũng muốn thoát khỏi gia đình thối nát đó, về sau bước đi trên con đường thoải mái trong tương lai.
Liễu Thục Phượng lúc trước cũng dặn dò, nói cho bọn họ phân gia lúc sau không cần ở tại Tạ gia mà dọn tới Tô gia nhà cũ, bà hôm kia mang theo Tô đại tẩu Dương Anh Tử đem cũ từ trong ra ngoài quét dọn một lần, chỉ còn chờ hai đứa con bảo bối của bà vào ở.
Lúc trước con gái gả chồng, chưa thu lễ hỏi, cũng không chuẩn bị của hồi môn, bây giờ Liễu Thục Phượng làm con trai bà đi đặt vài cái ngăn tủ mới cùng bàn ghế, trước tiên cùng nhau bỏ vào.
“Hiểu Mạn cùng Minh Đồ hai đứa tạm thời sống nơi này, cũng không ở được bao lâu nên chỉ chuẩn bị cho bọn nó hai cái phòng mới.”
Liễu Thục Phượng vui vui vẻ vẻ mà ca hát, chỉ cần có thể nghĩ đến những ngày của con gái con rể trong tương lai, con rể anh tuấn của bà lái máy kéo đi trên đường nhỏ trong thôn, con gái ngắt lá dưỡng tằm, sinh hoạt hai người đó chính là bên trong kịch hoàng mai: “Anh tới cày ruộng, em dệt vải, anh tới gánh nước, em tưới vườn.”
Lúc hát đến đoạn này, Liễu Thục Phượng cười hắc hắc, tiếp tục hát: “…… Từ đây không phải chịu cảnh nô lệ nữa rồi.”
Tô Quốc Đống từ bên người bà đi ngang qua, chỉ nghĩ che lại chính mình lỗ tai, ghét bỏ nói: “Hát cái gì mà hát, vui sướng đến như vậy.”
“Tôi hát chính là Ngưu Nam Chức Nữ.”
“Con gái bà phân gia, bà vui vẻ thành như vậy?” Tô Quốc Đống cảm thấy bà già Liễu Thục Phượng này rất kỳ quái.