Chương 219-220
ô Hiểu Mạn đã từng gặp qua đại thiếu gia thật sự nhà họ Tần, chủ nhân tương lai của gia tộc họ Tần, tên con riêng kia cũng không tung hoành được bao lâu, anh ta chỉ là kẻ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn mà thôi……Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Hiểu Mạn giật giật, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Minh Đồ ngồi đối diện mình, cô có chút ngạc nhiên.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô thoáng hiện lên một tia pháo hoa, cô cảm thấy đôi mắt đen láy sâu thẳm, sống mũi cao thẳng của Tạ Minh Đồ cùng với đại thiếu gia nhà họ Tần trong trí nhớ của cô trông thật là giống nhau.
Chẳng qua là một người mặc vest, đi giày da toát lên vẻ chững chạc, cử chỉ lộ ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, là một người quyền cao chức trọng thực sự….mà Tạ Cẩu Tử trước mặt cô còn chỉ là một cậu thiếu niên cao gầy mười tám mười chín tuổi ngây thơ, non nớt.
Sao bọn họ có thể lớn lên giống nhau được chứ?
Tô Hiểu Mạn bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình khiến cho vô cùng ngại ngùng, trong lòng cô thầm nghĩ chắc cô bị ảo giác rồi, bởi vì cô đã sớm không nhớ được hình dáng của vị đại thiếu gia nhà họ Tần này, một phần cũng là do lâu rồi không nhớ được, một phần là do khí thế của anh ta quá mạnh, Tô Hiểu Mạn cũng không dám nhìn thẳng anh ta.
Có lẽ do bây giờ cô đang sa vào tình yêu, nên nghĩ đến ai đều không tự giác tưởng tượng đến Tạ Cẩu Tử nhà cô.
Hơn nữa, dù cho hai người có trông giống nhau thật đi nữa, thì cũng đã là chuyện của kiếp trước rồi, những người của kiếp trước đó cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Cô bây giờ đã là Tô Hiểu Mạn của thập niên 70 rồi.
Nếu đến tương lai những năm của 2020, thì lúc đó cô cũng đã ở độ tuổi 60 rồi.
“Mạn Mạn, em sao thế?” Nhận thấy Tô Hiểu Mạn đang thất thần, Tạ Minh Đồ lo lắng hỏi.
Tô Hiểu Mạn nắm lấy tay anh, cào nhẹ mấy cái trong lòng bàn tay anh, nói: “Không có gì, em chỉ đột nhiên nhận ra bản thân rất thích anh đấy.”
Nếu không thì sao cô có thể nhớ kỹ từng đường nét trên khuôn mặt của Tạ Minh Đồ được chứ.
“Anh cũng thích Mạn Mạn!”
Sau khi đáp lại lời nói của cô, Tạ Cẩu Tử liền vươn người ôm cô vào lòng, cái tên đàn ông cao gầy này càng ngày càng mạnh mẽ, mỗi lần ôm cô vào lòng đều khiến cô muốn tránh mà không tránh được.
Chỉ đành để tên đàn ông này kích động ôm lấy cô.
May mắn Tạ Cẩu Tử nhà cô tạm thời vẫn chưa biết cách ôm cô quay vòng tròn, cũng không học được cách hôn sâu kiểu Pháp, anh Cẩu nhà cô bây giờ vẫn là một người đàn ông vô cùng ngây thơ.
Cũng chỉ biết gặm cắn môi của cô.
Cô cũng cắn môi của anh, thật ra thì Tô Hiểu Mạn muốn cho hai người bọn họ thêm một chút tình cảm lãng mạn, nhưng mà cô cũng là người vừa mới mất đi nụ hôn đầu không lâu trước đây, cũng không biết cách hôn, chỉ có thể thử ʍút̼ lưỡi của anh.
Sự thật chứng minh đây là hành động vô cùng sai lầm.
Mặc dù Tạ Cẩu Tử ngây thơ không hiểu gì nhưng năng lực suy một ra ba của anh vô cùng mạnh, đồng chí Tô Hiểu Mạn cảm thấy đầu lưỡi của cô sắp không còn là của cô nữa rồi.
Người bị hôn như cô chỉ có thể khổ sở bám lấy cơ thể anh.
Lúc bị buông ra cô cảm thấy bản thân như vừa mới ngồi trên thuyền cướp biển, đứng trên đất bằng mà lại cảm giác như đang trôi nổi vậy.
Cảm giác bị hôn lại mãnh liệt như vậy, Tô Hiểu Mạn chưa từng trải qua những việc như vậy cảm thấy vô cùng sợ hãi bước vào giai đoạn tiếp theo.
Vậy tạm thời dừng ở bước này thôi.
Nhìn bề ngoài, Tạ Minh Đồ trông có vẻ cao gầy, nhưng thực ra cơ thể của anh ấy vô cùng rắn chắc sức mạnh, thể lực và độ nhanh nhẹn của anh ấy cũng vượt trội hơn người bình thường rất nhiều.
Anh ấy quả thực có chút mạnh mẽ
—— “ Một tỷ ” lần.
Tô Hiểu Mạn tự nhận sức lực không bằng anh liền chuyển chủ đề: “Anh nghĩ như thế nào về nhà họ Khương?”
“Sao em cảm giác anh dường như không muốn cùng nhà họ Khương nhận nhau, anh không tò mò về bố mẹ ruột của mình sao?”
Dù cho bất cứ ai khi biết bản thân là một đứa trẻ bị đánh tráo, cũng sẽ cảm thấy tò mò về bố mẹ ruột của mình, nhưng cô nhìn bộ dáng của Tạ Minh Đồ, cảm thấy anh ấy dường như không có chút hứng thú nào với nhà họ Khương.
Tạ Minh Đồ lắc đầu, anh thực sự không có ý tưởng gì về nhà họ Khương, cũng không biết tình huống nhà họ như thế nào.
Trong nhà họ Khương có ba đứa con trai, một cô con gái, cũng chưa chắc đã để ý đến đứa con chưa từng gặp mặt như anh, huống chi còn có một cái Khương Yến Đường, nghe nói anh ta rất được người nhà họ Khương yêu quý.
Tạ Minh Đồ cũng không có ham muốn trở về nhà họ Khương, anh cũng không biết nếu mình trở về đấy sẽ nhận được loại tình thân như thế nào của gia đình đó.
Tô Hiểu Mạn thấy anh lắc đầu thì tò mò hỏi: “Vì sao?”
“Anh đã có một người mẹ rồi.” Tạ Minh Đồ chớp mắt nói: “Mẹ nói thích đứa con như anh, là người phù hợp để kết hôn với Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn: “…… Em cảm giác anh hình như rất muốn đến ở rể nhà em.”
Tạ Minh Đồ gật đầu, Tô Hiểu Mạn cười gõ đầu anh một cái: “Tiếc là anh vẫn chưa đủ tuổi, chỉ có thể làm người chồng nuôi từ bé.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Anh vô cùng chán ghét số tuổi bây giờ của mình, vì sao không thể lớn hơn hai tuổi nữa.
“Mạn Mạn, ở nông thôn những người đàn ông khác cũng tầm tuổi này kết hôn…..” Không phải tất cả mọi người kết hôn đều sẽ đi đăng ký, đặc biệt là ở nông thôn, mở tiệc rượu mời mọi người chính là đã kết hôn.
“Ừm, hử?” Tô Hiểu Mạn nhìn anh bằng ánh mắt nguy hiểm.
Tạ Minh Đồ thấy vậy, miễn cưỡng nói: “Anh sẽ đợi đến hai mươi tuổi để kết hôn với Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn bỗng nhiên cảm thấy có chút nguy hiểm, cô có thể tưởng tượng ra cảnh một năm sau cái tên Cẩu Tử này có lẽ sẽ trói cô lại vác đi đăng ký kết hôn.
Cô cũng không biết luôn để cho anh không được thỏa mãn như vậy đến tột cùng là tốt hay xấu nữa.
Đối với cô mà nói, chạy trốn là hành vi đáng xấu hổ nhưng có tác dụng là được.
Tạ Cẩu Tử cố gắng kìm chế thêm một chút nữa, nhẫn nhịn thêm một chút, nhưng mà cô sợ rằng anh sẽ nhịn không được mà biến thành biến thái mất, cũng sợ đến lúc anh ấy bùng nổ lên cô cũng không chịu nổi.
“Khụ khụ…..” Tô Hiểu Mạn ho khan vài tiếng, vẫn là nên nói chuyện nhà họ Khương đi, cũng không thể chuyện này không rõ ràng như vậy được: “Tạ Minh Đồ, anh nhất định phải quay về nhận người thân, anh phải lấy lại những gì vốn thuộc về mình.”
Nhất quyết không để Tôn Mai thực hiện được.
Bà ta dựa vào đâu mà nói là Tạ Minh Đồ muốn cướp đoạt thân phận của Khương Yến Đường, thật là buồn cười.
Tạ Cẩu Tử nhà cô chỉ có càng giỏi giang hơn so với Khương Yến Đường, dù có thân phận đó hay không, đều không ảnh hưởng gì đến sự ưu tú của anh.
“Được.” Tạ Minh Đồ nghiêm túc nhìn Tô Hiểu Mạn nói: “Mạn Mạn phải luôn ở bên cạnh anh nhé.”
Tô Hiểu Mạn ôm eo anh, hứa hẹn nói: “Em sẽ mãi ở bên cạnh anh.”
Chuyện Tôn Mai trộm tráo đổi trẻ con không chỉ khiến cho trong thôn ồn ào huyên náo mà tới tận trên đại đội cũng đều biết hết, cán bộ trong huyện cũng đều đã được nghe, dù sao thì thân phận của Khương Yến Đường vốn đã đặc thù rồi, người phía trên đều chiếu cố hắn.
Nếu Tôn Mai cố ý đánh tráo con cái nhà họ Khương, đó chính là trộm đánh tráo con của quân nhân.
Khương nhị ca Khương Lôi Ngạn ở quân khu Z biết tin tức này trước tiên, sau khi anh ta biết, mới ban đầu còn tưởng rằng bên kia nói giỡn với anh.
Khương Yến Đường không phải là em trai ruột của anh ta? Không phải con cái nhà họ Khương?
Năm đó con cái nhà họ Khương bọn họ bị người ta đánh tráo.
“Đúng vậy, chuyện chính là như vậy, thanh niên trí thức Khương lớn lên vô cùng giống anh em nhà họ Tạ, đứa bé kia nhà họ Tạ có đi làm một bản giám định huyết thống, bà già Tôn Mai kia cũng luôn miệng nói, năm đó cố ý giúp hắn ta cướp được một thân phận mới…”
“Có rất nhiều người làm chứng, còn có không ít thanh niên trí thức nhìn thấy.”
Trong đầu Khương Lôi Ngạn ong ong vang lên, người kia lúc thì nói Khương Yến Đường vô cùng giống với anh em nhà họ Tạ, lúc thì lại nói có nhiều người làm chứng, nghe được bà ta chính miệng thừa nhận mình tráo đổi hai đứa bé, hơn nữa người phụ nữ tên là Tôn Mai kia, còn đánh chửi đứa bé bị mình tráo đổi từ nhỏ tới lớn.