Chương 7: Quê quán

"Tìm người nhà họ Quý sao?"
Lâm Thủ Nghĩa biến sắc, nhưng rất nhanh đã phủ định suy đoán này. "Không thể nào. Hai nhà chúng ta đã không liên lạc suốt hơn mười năm rồi."


Nghe vậy, Tôn Tú Chi cũng không dám chắc lắm: "Cũng đúng, lúc đó Tiểu Kiều còn nhỏ, căn bản không biết chuyện này. Cho dù bà cụ có nói với nó thì người nhà họ Quý cũng không muốn quan tâm đến nó, hồi đó ông cụ Quý...."
Câu nói còn chưa dứt, Lâm Thủ Nghĩa đã nhìn sang.


Tôn Tú Chi lập tức nuốt lời vào bụng, Lâm Vĩ nghe vậy không thể không thắc mắc: "Ông cụ Quý là ai?"


"Đừng hỏi ai là ai!" Tôn Tú Chi trừng mắt với con trai, rồi lại ngồi phịch xuống giường, "Biết trước con bé ch.ết tiệt này không chịu yên phận, thì đã nên khóa nó ở nhà. Chả trách nó vẻ ngoài hiền lành toàn là giả dối, chỉ cần có điều gì không vừa ý, là nó lại làm ra chuyện này."


Câu này bà ta đã nói đi nói lại nhiều lần, trong một ngày rưỡi tìm người, đã nghe những lời khó nghe hơn thế này.
Lâm Vĩ thấy hai vợ chồng mặt mày nhăn nhó, thử thăm dò mở miệng: "Nếu Tiểu Kiều không muốn, thì thôi cũng được."


"Nhà họ Mã đã đưa hết sính lễ rồi, mày bảo tao thôi sao?" Tôn Tú Chi suýt nữa nhảy dựng lên.
Thấy bà ta phản ứng mạnh mẽ, Lâm Vĩ hạ giọng: "Không được thì trả lại sính lễ, nhà mình không thiếu thứ đó."


available on google playdownload on app store


Anh ta nghĩ không thiếu, nhưng Tôn Tú Chi không nghĩ vậy: "Mày nói dễ quá, đó là vài trăm tiền sính lễ đó! Bây giờ quần áo đã mặc, thịt đã ăn, hồi định hôn đưa hai chai rượu cũng đã cho bố mày uống, giờ để tao lấy gì mà trả lại?"


Nghe Tôn Tú Chi nhắc đến rượu, Lâm Thủ Nghĩa khẽ ho, "Câu chuyện không phải thế, hai nhà đã định hôn thì không thể nói bỏ là bỏ. Hơn nữa, tiểu Kiều cũng quá bướng bỉnh rồi, tiểu Mã dù đã tái hôn nhưng điều kiện tốt, người cũng đẹp. Nếu nó theo tiểu Mã thì có thể đi thành phố hưởng phúc, còn hơn theo một người làm ruộng, làm sao có thể nói đi là đi?"


Thấy Lâm Vĩ còn định nói gì, Lâm Thủ Nghĩa có chút không kiên nhẫn, "Hôm nay mày bị sao vậy, toàn nói những chuyện vô nghĩa?"
Lâm Huệ nhỏ hơn Lâm Vĩ chỉ hai tuổi, đã đứng bên cạnh ngáp dài, "Đúng vậy, Lâm Kiều có phải là do anh cố ý để cho chị ta chạy trốn không?"


Cô ta đã tìm cả ngày, giờ chỉ cần nhắc đến Lâm Kiều là cảm thấy chán ghét.
"Tao có thể để nó chạy đi đâu?" Lâm Vĩ vội nhìn về phía hai vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa.
Lâm Thủ Nghĩa thì không nghĩ theo hướng đó, phất tay: "Được rồi, đã tìm cả ngày rồi, đi ngủ sớm đi."


Đuổi hai đứa trẻ về phòng, Tôn Tú Chi từ nồi đất lấy nước nóng lau người cho Lâm Thủ Nghĩa, "Vậy rốt cuộc chuyện này tính sao?"
Ngủ thì không thể, nếu không tìm được Lâm Kiều, bọn họ ai cũng đừng nghĩ đến việc chợp mắt.


Lâm Thủ Nghĩa nhíu mày suy nghĩ một hồi, "Nói với họ rằng tiểu Kiều bị cảm do dầm mưa, không thể cưới vào ngày mai, để họ chọn ngày khác."


Cưới hỏi là chuyện vui, ai lại muốn cưới một cô dâu ốm yếu về nhà, như vậy thật không may mắn. May mà hôm nay trời mưa, có thể lấy làm lý do, nhưng kéo dài một thời gian không thể kéo dài mãi mãi, vẫn phải nhanh chóng tìm Lâm Kiều về.


Tôn Tú Chi nghiến răng: "Được, mai tôi sẽ đi lên huyện, nói rõ ràng với họ."
Nhưng ngày đã được định, mời khách, làm món ăn, nhà họ Mã chắc chắn đã sắp xếp từ sớm. Đột nhiên mà nói hôn lễ không thể thành, đâu có dễ? Chưa kể có thể còn phải bồi thường một khoản cho họ.


Nghĩ lại, đều là lỗi của Lâm Kiều, Tôn Tú Chi tức không chịu nổi, "Khi nào con bé ch.ết tiệt này trở về, xem tôi xử lý nó như thế nào!"
Ngày hôm sau trời cuối cùng cũng quang đãng, Tôn Tú Chi ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị xuất phát, cố gắng chặn người lại trước khi nhà họ Mã đến đón dâu.


Không ngờ vừa ra khỏi cửa, đã thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ ở phía trước.


Mẹ của Lâm Kiều - Lưu Ngọc Lan không biết đã ra khỏi nhà từ lúc nào, giày và ống quần đều bẩn đất, đang đứng bên đường nói chuyện với người khác. Bà ấy có năm sáu phần giống Lâm Kiều, chỉ có đôi mắt rủ xuống thì dịu dàng ấm áp, lúc này trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.


Tôn Tú Chi lập tức cảm thấy lòng nặng trĩu, nhìn lại người đang nói chuyện với Lưu Ngọc Lan, mí mắt càng giật mạnh.


Cùng sống trong một làng, sao bà ta không nhận ra vợ của Triệu Tam - mẹ vợ cũ của Mã Tôn Lượng? Hồi đó khi chuyện của Tiểu Hạ nhà họ Triệu xảy ra, vợ Triệu Tam đã không ngừng chỉ trời mắng đất, chửi nhà họ Mã không ra gì.
Hai người này gặp nhau vào lúc này, thật không thể không nghĩ đến điều xấu.


Quả nhiên, vợ Triệu Tam liếc thấy bà ta, giọng nói càng lớn: "Mã Tôn Lượng có gì tốt? Là kẻ vô ơn bạc nghĩa! Nếu không có nhà chúng tôi giúp đỡ, nó chỉ là một trí thức trẻ, còn không biết cách cày đất sao mà ăn no? Nó thì hay rồi, vừa về thành phố liền bỏ cả vợ con, loại người như vậy mà để cho nhà nó có Tiểu Kiều, chẳng phải là khiến người ta thất vọng sao? Đã tiêm thuốc kích thích hai lần rồi."  Edit: FB Frenalis


Vài ngày trước, Lâm Kiều đúng là bị bệnh, trong làng chỉ có một trạm y tế, tin tức khó lòng giấu kín.
Nhưng chính vì cô bị bệnh nên Tôn Tú Chi mới không nghĩ đến việc cô còn có sức để chạy đi, và tìm được chỗ để trốn.


Kể từ hôm qua gặp Lâm Thủ Nghĩa, Lưu Ngọc Lan cứ cảm thấy lòng không yên, bình thường ai lại chạy dưới trời mưa hỏi xem có thấy Lâm Kiều không?


Một đêm không ngủ, trời vừa tờ mờ sáng, bà ấy đã từ nhà đi bộ gần ba mươi dặm trong bùn đất, nghe vợ Triệu Tam nói vậy mà mặt bà ấy cũng đỏ bừng, chạy vài bước tới trước mặt Tôn Tú Chi hỏi, "Tiểu Kiều đâu? Tiểu Kiều có phải là bị mất tích rồi không?"


Tôn Tú Chi sao có thể thừa nhận, trợn mắt nhìn vợ Triệu Tam một cái, "Tiểu Kiều đang ở nhà rất tốt, đừng nghe những lời nói bừa."


"Tôi nói bừa? Tôi còn cần phải nói bừa làm gì?" Vợ Triệu Tam đã tức đến mức cười châm chọc, "Chuyện này không chỉ mình tôi biết, không tin bà cứ ra ngoài hỏi bất kỳ ai trong làng, có phải bà cụ vừa mới mất, thì bà ta đã bán Tiểu Kiều rồi không?"


Có một số việc đã làm nhưng không thể nói ra, Tôn Tú Chi đang sốt ruột, bị chặn lại như vậy đã khiến tốc độ vốn không nhanh lại càng chậm, thấy xung quanh còn có người nghe ngóng, sắc mặt càng thêm khó coi, "Bà không phải là thấy người ta không lấy con gái của bà, không muốn thấy người khác sống tốt ở thành phố à? Theo tôi thấy, cũng là do Tiểu Hạ nhà bà không đúng, sinh liên tiếp hai đứa toàn là con gái. Bây giờ thành phố kiểm soát sinh sản gắt gao lắm, mỗi tháng đều phải kiểm tr.a kỳ kinh nguyệt, nếu sinh vượt thì ngay cả công việc cũng mất. Tiểu Hạ nhà cô sinh không ra con trai, lại không cho người ta tìm người khác sao?"


Câu này càng nói càng chạm đến nỗi đau, vợ của Triệu Tam đâu còn để tâm đến Lưu Ngọc Lan, lập tức cãi nhau với bà ta.
Lưu Ngọc Lan cũng không có tâm trạng để quan tâm họ cãi nhau hay không, trực tiếp đi vòng qua hai người vào trong sân.


Đúng lúc gặp phải cha con nhà họ Lâm ra xem tình hình, ánh mắt bà ấy lướt qua Lâm Thủ Nghi rõ ràng có sắc mặt không tốt, rồi hỏi Lâm Vĩ đang mặt mày không được thoải mái, "Đại Vĩ, con nói thật với bác gái, có phải Kiều Kiều đã mất tích rồi không?"


Khi Lưu Ngọc Lan tái hôn, Lâm Vĩ đã có trí nhớ, còn nhớ mỗi lần bà mua kẹo cho Lâm Kiều, đều sẽ mua cho mình một viên.


Thời đó, Tôn Tú Chi cứ liên tiếp mang thai, bận rộn chăm sóc đứa con trai nhỏ mới sinh mà sức khỏe đã kém, nên bỏ mặc bà nội trông coi mình. Nhìn Lưu Ngọc Lan, anh ta không khỏi nghĩ nếu bà ấy là mẹ mình, dù đã có con cái khác nhưng cũng sẽ không bỏ rơi mình chứ?


Sau đó em trai không nuôi nổi, mắc bệnh rồi mất, bố mẹ lại đưa anh ta về, thậm chí vì anh ta...
Lâm Vĩ cúi đầu, không dám nhìn đôi mắt đầy lo âu và khẩn thiết của bà ấy, "Kiều Kiều đã mất tích, sáng hôm kia đã không thấy rồi."


Lưu Ngọc Lan cảm thấy trước mắt tối sầm lại, suýt nữa không đứng vững được mà ngã xuống đất.


Tôn Tú Chi nhận ra đuổi theo vào trong sân, chạm mặt với đôi mắt đỏ ửng của bà ấy, "Trợ cấp liệt sĩ đã gửi cho các người rồi, mọi thứ đã đưa cho các người, các người làm chú thím mà lại đối xử với Kiều Kiều như vậy? Nếu nó có mệnh hệ gì, tôi, tôi cũng không muốn sống nữa!"


Nghe bà công khai nhắc đến cả trợ cấp liệt sĩ, Tôn Tú Chi tức giận, "Đứa trẻ là nhà chúng tôi nuôi lớn, không phải họ Lưu, cũng không phải họ Dương chồng sau của chị. Chị không nuôi không chăm sóc nó một ngày, có tư cách gì quản chuyện của nhà chúng tôi!"


"Tôi không nuôi à? Kiều Kiêu lớn như vậy, năm nào tôi cũng trợ cấp nuôi nó. Là các người không cho tôi gặp nó!"
*****


Sáng nay, người thân của người mà nhóm Lâm Kiều cứu rốt cuộc đã đến bệnh viện, trả lại khoản tiền thuốc men mà họ đã ứng ra, còn mang đến rất nhiều đồ ăn do gia đình họ làm. Mọi người vừa ăn vừa trên đường đi, không ngờ vừa đến đã nghe được những lời này, không khỏi ngẩn người.


Ký ức của nguyên thân về người mẹ này thực sự không nhiều, chút ít còn có sự bài xích. Mỗi lần nghĩ đến đều là những câu nói của Tôn Tú Chi như "Khóc gì mà khóc, mẹ mày sớm đã không cần mày rồi" "Mày còn không biết, mẹ mày lại sinh cho người khác một thằng mập nữa"...


Cô chưa bao giờ biết rằng, Lưu Ngọc Lan cũng đã từng cấp dưỡng cho cô.
Những người hàng xóm đứng gần đó xem náo nhiệt rõ ràng cũng là lần đầu nghe thấy điều này.
"Không phải nói rằng vợ của Thủ Nhân không chăm sóc con cái, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn sao?"


"Bà ta còn nói vợ của Thủ Nhân sớm đã quen biết người họ Dương rồi, bà cũng tin sao? Hai nhà cách nhau cả mấy chục dặm đấy."


"Đúng rồi, còn có Hoàng Lãi Tử thôn chúng ta. Dù cho Thủ Nhân thường xuyên ở trong quân đội, Ngọc Lan có thể nhìn trúng Hoàng Lãi Tử sao? Tôi thấy bà ta nhìn chướng mắt Ngọc Lan xinh đẹp, tính cách cũng tốt, ông bà cụ họ Lâm đều thích nên...."


Những lời này liên quan đến đời tư của nhà họ Lâm, Tiểu Phương cẩn thận nhìn sắc mặt của Lâm Kiều qua gương chiếu hậu, "Dừng lại ở đây à?"
Mặc dù Lâm Kiều không phải là nguyên thân, nhưng cũng thừa hưởng ký ức của nguyên thân, nói không tức giận thì không thể nào.


Bố mất sớm, mẹ tái hôn, trẻ con lúc này cần sự quan tâm của người khác nhất, thế mà Tôn Tú Chi lại cả ngày nói những điều này trước mặt cô. Lâm Kiều không phải người trực tiếp trải qua, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi bất lực của nguyên thân lúc đó.


Cô hiếm khi không có biểu cảm trên mặt, "Dừng lại ở đây đi, cảm ơn."
Vừa nói xong, không nhịn được cúi đầu hắt hơi.
Đây đã là cái thứ mười mấy kể từ  buổi sáng, Quý Đạc ngồi ở ghế trước quay đầu lại hỏi, "Cô bị cảm à?"


"Không sao, có lẽ sáng nay thời tiết hơi lạnh." Lâm Kiều xoa xoa cái mũi, Tiểu Phương vừa dừng lại liền mở cửa xe.


Thập niên 80 ở nông thôn, máy kéo còn là thứ hiếm, nói gì đến xe Jeep. Có người bận rộn xem náo nhiệt, cũng có người nghe thấy âm thanh tò mò quay lại, Lâm Kiều chấp nhận ánh mắt ngạc nhiên và nghi hoặc của họ, tiến lên đỡ Lưu Ngọc Lan đang run rẩy không ngừng.


Lưu Ngọc Lan bị nước mắt làm mờ, bà ấy ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, ánh mắt đầy hoài nghi hỏi, "Kiều Kiều?"
Đừng nói là bà ấy vừa mới nghĩ rằng đứa trẻ đã mất, ngay cả trước đây, Lâm Kiều cũng rất ít khi thân thiết với bà.


Những người khác cũng không ngờ sau hai ngày tìm kiếm, Lâm Kiều lại tự trở về. Đặc biệt là Lâm Vĩ, mở to đôi mắt phượng rất giống Lâm Kiều, buột miệng hỏi: "Sao chị lại về đây?"


Câu này rõ ràng không hợp lý, nhưng Tôn Tú Chi cũng không có tâm trạng để phân biệt, vừa phản ứng lại lập tức đến gần nắm lấy tay Lâm Kiều, "Con về đúng lúc lắm."


Bà ta nắm chặt tay Lâm Kiều, như thể sợ rằng cô lại chạy đi, kéo tay cô đi vào trong, "Đứa nhỏ này, bên ngoài trời không tốt còn chạy ra ngoài làm gì, có phải bị ướt hết rồi không? May hôm nay mưa đã ngừng, nếu không chú thím của con gấp ch.ết mất."


Như thể đang tìm lý do cho sự mất tích của Lâm Kiều hai ngày qua, nói một hồi, lại vô thức quay về chuyện hôn nhân với nhà họ Mã, "Đồ cưới đã chuẩn bị xong rồi, ngay trên giường đất trong phòng của thím. Con mau thay vào, lát nữa đám rước dâu sẽ đến."


Lâm Kiều đứng đó không nhúc nhích, Lưu Ngọc Lan lại nắm chặt tay Lâm Kiều, "Không được, con không thể đi!"


Lưu Ngọc Lan có vẻ ngoài rất hiền lành, nhưng lúc này nhìn Lâm Kiều, tay và mắt đều kiên định, "Nghe mẹ, loại người đó không thể cưới. Tiểu Hạ sinh cho nó hai đứa con, nó nói bỏ là bỏ, ngày mai cũng có thể nói không cần con thì không cần nữa."


Những câu này chỉ có mẹ ruột mới nói với cô, ít nhất Lâm Thủ Nghi và Tôn Tú Chi sẽ không nói như vậy.
Sắc mặt của Lâm Thủ Nghĩa thậm chí đã không thể dùng từ khó coi để miêu tả, "Chúng ta vào trong nói, có chuyện gì thì vào trong mà nói."


Tôn Tú Chi còn muốn chửi, nhưng thời gian rất gấp gáp, bên ngoài có nhiều người như vậy, bà  ta chỉ có thể cố gắng nặn ra nụ cười, "Chị dâu, chị nói gì vậy? Tôi và Thủ Nghĩa là chú thím của nó, có thể hại nó sao? Cậu Mã đó có công việc ở thành phố, còn chăm sóc cho Kiều Kiều, những thứ gửi đến đều là thứ tốt nhất, còn đặc biệt thuê xe nhỏ đến đón dâu."


Việc kết hôn bằng xe nhỏ đến đón cô dâu, đó chính là một nghi thức mà chỉ thành phố mới có.
Dù sao xe khách đều thuộc bến xe, không có chút quan hệ thì không biết tìm ai để thuê, ở nông thôn có một chiếc xe đạp đã là rất tốt rồi.


Tôn Tú Chi nói ra những điều này, một là để chứng minh mình không bạc đãi Lâm Kiều, hai là để thuyết phục cô, mong rằng cô sẽ nhanh chóng ngoan ngoãn gả đi. Nhưng Lâm Kiều từ trước đến nay luôn nghe lời, giờ lại không nhúc nhích, "Thím, hôn sự này thật sự không thể kết."


Tôn Tú Chi sửng sốt, ngay cả Lâm Thủ Nghĩa cũng nhăn mày lại, "Con có ý gì?"
Trong không khí yên tĩnh, những âm thanh khe khẽ từ bên ngoài sân bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.
"Xe này từ đâu ra? Nhìn biển số xe, có vẻ như không phải ở đây."


"Có vẻ như là xe của quân đội, cháu gái lão Lâm sao lại bước xuống từ xe đó?"
Xuống từ xe đó?


Mấy người đồng thời nhìn lại,  đúng lúc thấy Quý Đạc đang khép cửa xe phụ, lật cổ tay áo bước ra. Dù ống quần quân trang  còn tàn sót chút hỗn độn, nhưng anh vẫn giữ được dáng vẻ cao thẳng, khuôn mặt sắc nét toát lên khí thế mạnh mẽ.


Chiếc xe Jeep này hiếm thấy hơn nhiều so với xe khách, mà người này cũng không giống như sẽ xuất hiện ở con đường đất nông thôn.


Tôn Tú Chi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng ngay sau đó, Lâm Kiều đã chuyển cổ tay, đẩy bà ta ra. "Bà nội trước khi mất đã nói với con rằng, ông nội đã từng đính ước cho con một môn hôn sự. Con trở về lần này chính là để lấy hộ khẩu đi Yến Đô kết hôn."






Truyện liên quan