Chương 14: Thay thế
Lần đầu tiên Lâm Kiều gặp Từ Lệ, cô cảm thấy người phụ nữ này trông trẻ hơn so với tưởng tượng. Thực ra, cô không hề nhầm.
Từ Lệ kém ông cụ Quý gần mười tuổi. Bà là người vợ thứ hai mà ông cụ Quý cưới sau khi vợ đầu qua đời, nhờ sự giới thiệu của lãnh đạo.
Khi đó, ông cụ Quý đã có một vị trí nhất định trong quân đội, nhưng vì bị thương nên phải ở hậu phương điều trị. Từ Lệ là giáo viên trường trung học ở địa phương, do thiếu nhân viên y tế, bà đã giúp chăm sóc ông cụ Quý trong một thời gian, và từ đó hai người kết duyên.
Khi ấy, vợ ông cụ Quý đã mất được vài năm, ở nhà chỉ có Quý Quân và mẹ già của ông không ai chăm sóc. Ông có cảm tình với Từ Lệ nên nói thẳng ra luôn.
Lãnh đạo giúp mai mối, Từ Lệ không phản đối, thế là hôn sự thành.
Sau đó, ông cụ Quý khỏi bệnh và quay trở lại tiền tuyến, Từ Lệ ở lại hậu phương chăm sóc gia đình. Chính lúc đó, Quý Quân suýt gặp chuyện.
Vì tình hình nguy hiểm, sau này Từ Lệ không còn mang thai được nữa, mãi đến khi ngoài ba mươi mới may mắn sinh ra Quý Đạc.
Chính vì điều này mà Quý Quân luôn cảm thấy áy náy, trước sau đều rất kính trọng Từ Lệ. Những ai không biết chuyện sẽ không thể nhận ra ông ta không phải con ruột của bà. Đối với Quý Đạc, người em trai kém mình hơn mười tuổi, ông ta còn đối xử tốt hơn cả con trai ruột, điều này khiến Diệp Mẫn Thục luôn có ý kiến.
Giờ đây, thấy Quý Quân còn định vì Từ Lệ mà đánh mình, Diệp Mẫn Thục ôm mặt, nhào vào lòng Quý Quân.
"Anh đánh đi! Anh đánh đi! Lúc anh theo đuổi em ở đoàn văn công, những lời anh nói giờ quên hết rồi à?"
Diệp Mẫn Thục vốn xuất thân là diễn viên múa, dù sau này chuyển sang làm quản lý, nhưng vẫn giữ được thân hình thon thả. Bà ta va chạm nhẹ không đau, nhưng nước mắt bà ta rơi làm ngọn lửa giận dữ trong lòng Quý Quân dường như bị dội một gáo nước lạnh, tay ông ta không thể nào hạ xuống được.
Ai mà không từng có thời trẻ tình cảm mãnh liệt?
Diệp Mẫn Thục cũng là người mà ông ta từng ngày ngày đến đoàn văn công tặng quà, bất chấp áp lực từ gia đình để cưới về.
Lúc đó, ông cụ Quý không đồng ý, vì cảm thấy Diệp Mẫn Thục kiêu ngạo và tính toán, muốn nhờ Từ Lệ ở trường tìm cho ông ta một cô giáo.
Hai người sống với nhau đã hơn hai mươi năm, Diệp Mẫn Thục sao không biết cách nói thế nào cho chồng mềm lòng. Bà ta liền khóc: "Em biết, bố chồng luôn coi thường em, cho rằng người xuất thân từ đoàn văn công như bọn em chẳng khác gì diễn viên của xã hội cũ. Cũng tại em làm khổ anh, bao nhiêu năm qua chẳng giúp được gì. Em chỉ muốn tìm cho Tiểu Trạch một người tốt, chẳng qua là sợ nó đi vào vết xe đổ của chúng ta."
Những lời này khiến Quý Quân càng không thể đánh nổi, ông ta thở dài rồi nặng nề ngồi xuống ghế sofa.
Diệp Mẫn Thục cũng biết phải theo nước mà chèo, thấy vậy bèn ngồi xuống cạnh ông ta, chủ động nhận lỗi: "Chuyện này là lỗi của em. Nhưng em cũng không thật sự định đẩy cô ta về phía chú hai. Chỉ nghĩ rằng đằng nào cũng đã lan truyền tin đồn về phía chú hai rồi, sau này không thể nào gả cho Tiểu Trạch được nữa. Tất cả là do em, không liên quan gì đến anh. Đợi bố nguôi giận, em sẽ đến xin lỗi ông."
*****
"Giờ chuyện đồn ra ngoài như thế, e rằng hôn sự giữa Tiểu Trạch và Lâm Kiều khó mà thành được."
Từ khi con trai và con dâu rời đi, ông cụ Quý vẫn giữ im lặng, bỗng thốt lên một câu như vậy.
Nếu Tiểu Trạch thực sự cưới Lâm Kiều, tin đồn sẽ là cháu cướp vợ của chú, hay chú cướp vợ của cháu?
Chiêu của Diệp Mẫn Thục tuy không cao tay, nhưng lại hiệu quả. Ít nhất, dù ông cụ Quý có tức giận đến đâu, cũng không thể làm gì được chuyện hôn sự này.
Ông cầm tách trà lên định uống một ngụm, nhưng phát hiện trà đã nguội lạnh từ lâu, liền đặt lại trên bàn, nói: "Hồi đó tôi đã bảo nó tính toán quá nhiều, thằng cả không thể nào kìm được, nhưng lại không chịu nghe. Mấy năm nay, lúc nào cũng bị nó nắm trong lòng bàn tay."
Quý Quân không giống Quý Đạc, nói một cách tử tế thì là tính cách hòa nhã, mà nói thẳng ra thì là mềm yếu.
Ông cụ Quý không ngại con trai mình cưới một cô vợ mạnh mẽ, nhưng người vợ ấy phải có tấm lòng hiểu chuyện, đứng về phía gia đình họ. "Tôi thấy vợ thằng cả càng ngày càng tham vọng, dựa vào việc thằng cả không làm gì được nó, giờ đến cả thằng hai cũng bị nó tính kế."
Nói xong, nhưng đợi mãi không ai đáp lại. Edit: FB Frenalis
Ông cụ Quý không nhịn được nhìn sang Từ Lệ.
Từ Lệ vẫn không nói gì, chỉ cầm tách trà của ông, pha cho ông một tách trà khổ qua hạ hoả.
Rõ ràng bà đang giận.
Cũng phải thôi, bà chỉ có mỗi Quý Đạc là con trai, chẳng làm gì cả mà lại phải dọn dẹp bao nhiêu rắc rối cho gia đình thằng cả. Vậy mà họ không cảm kích, ngược lại còn đẩy người khác về phía con bà. Dù là người hiền lành đến đâu cũng phải tức giận.
Ông cụ Quý định nói vài câu xoa dịu, nhưng với tính cách cứng đầu của ông, bắt ông nịnh vợ còn khó hơn việc đâm ông vài nhát.
Nhưng đây không phải lúc để tranh cãi chuyện này. Ông cụ Quý suy nghĩ một lát rồi nói: "Bà nghĩ Lâm Kiều có biết người hứa hôn với con bé là Tiểu Trạch không?"
Sống với nhau bao năm, Từ Lệ sao không hiểu ý ông. Bà ngẩng đầu lên đầy ngạc nhiên: "Ông định..."
"Dù biết hay không, chỉ còn cách để con bé và thằng hai thành đôi thôi. Nếu không, với những lời đồn đại này, một khi hôn sự không thành, Lâm Kiều đã sống ở nhà chúng ta và từng đính hôn với nhà ta, sau này sẽ phải tránh mặt chúng ta. Con bé sống ở Yến Đô không quen biết ai, tránh thế nào được? Lúc đó, chúng ta chẳng còn là giúp người, mà là hại người."
Ông cụ Quý thở dài, đứng dậy tìm lại tờ hôn ước mà Quý Đạc vừa trả về, "Đúng lúc hai đứa nó tên cũng gần giống nhau, không cần phải đổi."
Nói đến đây, giọng ông có chút châm biếm, "Nếu hồi đó vẫn còn chuyện đính ước từ nhỏ, tôi đã nghi ngờ con vợ thằng cả lấy cớ Tiểu Trạch mệnh khuyết thủy, nhất quyết đặt tên cho nó như vậy, vì đã dự liệu trước có ngày này mà chuẩn bị sẵn."
Thông thường, tên của thế hệ bố mẹ có hai chữ, còn tên thế hệ con cháu có ba chữ, mà cái tên Quý Trạch lại quá giống với Quý Đạc.
Từ Lệ vẫn còn đang suy nghĩ về ý tưởng này, không nói gì.
Ông cụ Quý nhìn bà, giọng trở nên thận trọng: "Bà sẽ không để tâm việc Lâm Kiều xuất thân từ nông thôn đấy chứ?"
"Ông nói như thể ông không phải từ nông thôn ra vậy." Từ Lệ liếc ông một cái, rồi thở dài, "Nếu nói về con bé Lâm Kiều, tính cách tốt, học vấn cũng không kém, tôi chẳng có gì để phàn nàn. Tôi chỉ lo lắng thằng hai không đồng ý, còn bên phía con bé thì nhìn thái độ gần đây của nó với gia đình thằng cả, có lẽ nó không biết người mà mình đã hứa hôn là ai. Dù gì hồi đó hai đứa còn nhỏ, trong thư chúng ta cũng không nhắc rõ, nhưng lỡ như... Dù sao con bé và thằng hai cũng cách nhau một thế hệ."
"Thế hệ không phải vấn đề, hai gia đình chúng ta đâu thật sự có mối quan hệ huyết thống gì."
Nhưng đây thực sự là vấn đề, bởi vì Quý Đạc không dễ lay chuyển. Những lần trước ai giới thiệu người yêu cho anh, anh đều không buồn nhìn lấy, cứ như định sống độc thân cả đời vậy.
Ông cụ Quý nhức đầu, đưa tay bóp trán, "Chờ thằng hai về, tôi sẽ tự mình nói chuyện với nó."
Vừa nhắc đến Quý Đạc, ngoài cổng liền có tiếng động, anh bước nhanh vào trong, "Bố đã hoàn tất thủ tục xuất viện rồi sao?"
Hôm nay anh có việc bận nên không thể đến đón. Ông cụ Quý cũng cho rằng chút bệnh vặt không đáng làm phiền, nào ngờ anh vẫn quay về.
Ông cụ Quý nhìn con trai mình thêm một chút.
Diệp Mẫn Thục có gương mặt xinh đẹp, từng là mỹ nhân nổi bật trong đoàn văn công, nếu không thì cũng chẳng thể khiến Quý Quân say mê đến vậy. Quý Trạch thừa hưởng nhan sắc của mẹ, gương mặt rất ưa nhìn, nhưng theo ông cụ thì vẫn thiếu chút nét nam tính.
Còn Quý Đạc thì hoàn toàn hợp ý ông. Cao lớn, khôi ngô, phong thái mạnh mẽ, nhanh nhẹn của một quân nhân.
Họ đã không thích Lâm Kiều, thì chẳng cần phải cưới.
Ông cụ lạnh lùng nghĩ trong lòng, rồi giao nhiệm vụ cho con trai, "Bố có việc cần con, đi qua trường trung học gần đây tìm Lâm Kiều về."
"Dì Trương không có ở nhà sao?" Lần này Quý Đạc không vội đáp.
"Bố bảo con đi mà con còn không muốn à?" Ông cụ Quý lườm anh, "Dì Trương còn phải nấu cơm, làm sao mà có thời gian?"
Quý Đạc không phải không muốn đi, mà là mấy ngày nay anh đang cố tránh tiếp xúc nhiều với Lâm Kiều.
Dù gì cô ấy cũng là vợ sắp cưới của Quý Trạch. Trước kia bất đắc dĩ, chỉ có mình anh đi cùng với Lâm Kiều về quê, không chăm sóc cẩn thận để cô ấy bị ốm. Bây giờ thì khác, chuyện đêm đó dù chỉ là tai nạn, cũng phải cẩn thận giữ khoảng cách.
Nhưng dù sao ông cụ vừa xuất viện, tìm người cũng chẳng phải việc gì to tát, cuối cùng anh vẫn đi.
Trường không xa lắm, Quý Đạc cũng không gọi Tiểu Phương mà tự mình đi bộ. Sau một vòng quanh trường, anh không thấy Lâm Kiều đâu.
Lúc này trường trung học chưa tan học, cổng trường đóng chặt, chỉ có âm thanh phát ra từ chiếc radio trong phòng bảo vệ. Anh bước tới gõ cửa sổ, "Có thấy một cô gái tầm 1m65, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, ở đuôi mắt còn có một nốt ruồi không?"
Ang miêu tả rất chi tiết, gương mặt nghiêm nghị, bác bảo vệ còn tưởng là người đến thực hiện nhiệm vụ bắt người, vội gật đầu, "Có thấy chứ. Vừa nãy cô ấy còn loanh quanh ở đây, hỏi tôi trường có tuyển giáo viên dạy thay không, cần bằng cấp gì, có yêu cầu hộ khẩu địa phương không. Hỏi xong thì đi về phía trạm thu mua phế liệu gần đây. Đồng chí có cần tôi dẫn đường không?"
"Không cần, bác chỉ đường là được rồi."
Quý Đạc từ chối lòng nhiệt tình của bác bảo vệ, bác ấy có chút tiếc nuối, "Vậy đi thẳng con đường này, đến ngã rẽ thứ hai thì quẹo về hướng Bắc."
Trạm thu mua phế liệu thực ra là một ngôi nhà dân cải tạo lại, trong sân chất đầy phế liệu đủ loại. Khi Quý Đạc tới nơi, Lâm Kiều đang trả giá với chủ tiệm, "Rẻ hơn một chút đi, lúc anh thu về chỉ vài xu một cân, sao lại bán cho tôi giá cao thế?"
"Cô cũng biết tôi thu mua mà." Ông chủ trạm đã cạn lời, "Chưa bao giờ thấy ai đến trạm thu mua mua sách."
"Thì tôi mới tới đây mà. Nếu tôi đến sớm, anh đã gặp tôi rồi."
Chân Lâm Kiều đang chất đầy sách vở, toàn là sách giáo khoa trung học khổ 32 mà cô đã lọc ra từ đống phế liệu.
Quý Đạc thấy cô trả giá một lúc, cuối cùng cũng chốt với giá một hào một cuốn. Cô dùng dây thừng buộc thành hai chồng cao, anh bước đến cầm lấy một chồng, "Cần sách thì sao không nói với nhà?"
Lâm Kiều không ngờ lại gặp anh ở đây, cô ngẩn người, "Tôi rảnh rỗi đi dạo, thấy thì mua thôi."
Mấy ngày nay cô suy đi tính lại, quyết định kiếm một công việc nhàn rỗi để vừa làm vừa ôn thi, sau đó thi lại đại học.
Dù sao thời đại này, việc học vẫn có thể thay đổi số phận. Có bằng đại học thì sau này lựa chọn cũng nhiều hơn.
Nhưng dù cô có ký ức của thân thể này, kiến thức mà nguyên chủ đã học lại chẳng còn nhớ mấy, bản thân cô cũng quên gần hết những gì học ở trường trung học, nên phải ôn tập lại từ đầu.
Còn về việc tại sao không nói với ai...
Ông cụ Quý nằm viện, Từ Lệ phần lớn thời gian ở trong viện, mấy hôm nay Quý Đạc cũng đi sớm về khuya, cô tất nhiên không muốn làm phiền họ.
Cô cũng không định làm phiền họ, vì sách giáo khoa mới một bộ mấy đồng bạc, bốn học kỳ cô không có khả năng mua nổi, nhưng sách cũ thì vẫn có thể xoay xở. Thời này ai cũng túng thiếu, chẳng ai lại xa xỉ đến mức xé sách sau khi tốt nghiệp, nên cô tìm rất dễ.
Lâm Kiều cười cười, chuyển chủ đề, "Tôi mải chọn sách nên quên mất thời gian, ông cụ đã xuất viện rồi ạ?"
"Ừ, có việc nên bảo tôi đến tìm cô."
"Vậy phải nhanh thôi, đừng để ông đợi lâu."
Hai người cùng trở về nhà họ Quý, Lâm Kiều chỉ tay về phía nhà sau, "Tôi mang đồ vào, rửa tay rồi sẽ ra ngay."
Quý Đạc không nói gì, cùng cô mang sách vào phòng, đặt ở cửa.
Lâm Kiều vừa rửa tay xong, chuẩn bị ra ngoài thì Từ Lệ bước tới, nhìn Quý Đạc, "Bố tìm con đấy."
Lần này vừa tìm Lâm Kiều, lại vừa tìm Quý Đạc, không biết có chuyện gì xảy ra.
Quý Đạc gật đầu, nhanh chóng bước về phía nhà trên, Lâm Kiều cũng cảm nhận được có điều bất thường.
Quả nhiên, Từ Lệ không đi, bà đóng cửa lại rồi ngồi xuống đối diện với cô.
Như thể không biết phải bắt đầu thế nào, Từ Lệ nhìn Lâm Kiều một lúc lâu mà vẫn chưa sắp xếp được lời nói. Lâm Kiều không hối thúc, chỉ rót cho bà một tách trà.
Sự điềm tĩnh của cô lại khiến Từ Lệ là một người từng trải, cảm thấy mình như sống uổng phí bao nhiêu năm.
Bà thở ra một hơi dài, nhìn thẳng vào mắt Lâm Kiều, "Cháu đến đây cũng được một thời gian rồi, cảm thấy thằng hai nhà chúng ta thế nào?"