Chương 17: Áy náy
Tiếng "tách" vang lên khi công tắc được bật, ánh đèn vàng ấm áp như lớp lụa mỏng phủ lên khắp căn phòng.
Quý Đạc đẩy cửa vào, quay đầu liếc nhìn đứa cháu luôn mím chặt môi phía sau: "Vào đi."
Giọng anh không lớn, nhưng Quý Trạch vẫn không dám trái lệnh, ngoan ngoãn bước vào và còn tự tay đóng cửa lại.
Nhưng vừa đóng cửa xong, anh ta không kìm được lên tiếng: "Chú nhỏ, chú không thể cưới cô ấy! Cháu chưa bao giờ có ý định đẩy cô ấy cho chú..."
"Những gì cháu đang nói, rốt cuộc là muốn thể hiện điều gì?" Quý Đạc lạnh lùng ngắt lời.
"Cháu, cháu muốn..." Quý Trạch lúng túng, ấp úng một lúc lâu rồi đột nhiên nghiến răng nói: "Cô ấy là do ông nội hứa gả cho cháu, cháu sẽ cưới. Chuyện này vốn không liên quan gì đến chú, chuyện của cháu, cháu sẽ tự giải quyết. Cháu không cần chú phải giúp cháu thu dọn mớ rắc rối này."
"Vậy sau đó thì sao? Người ngoài sẽ đồn rằng chú giành người yêu của cháu, hoặc chúng ta cùng thích một người, và chú nhường lại cho cháu?"
Quý Đạc chỉ cần một câu đã khiến Quý Trạch nghẹn lời, không biết nói gì.
"Cháu sẽ đi giải thích với họ, dù gì hai nhà cũng đã có hôn ước, đâu phải chuyện gì khó làm sáng tỏ..."
"Vậy nghĩa là chú có vấn đề về tác phong, không rõ ràng với người của cháu?"
Giọng Quý Đạc vẫn bình thản, nhưng từng lời anh nói như những cái tát giáng thẳng vào mặt Quý Trạch.
Khuôn mặt Quý Trạch từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, sau một lúc lâu mới lắp bắp: "cháu xin lỗi, thật sự cháu không có ý đẩy cô ấy cho chú."
"Giờ hôn ước đã đổ lên đầu chú, cháu mới cảm thấy có lỗi với chú. Trước đó thì sao? Cháu chưa từng nghĩ nếu cháu không cưới thì cô ấy sẽ ra sao? Ông nội cháu sẽ thế nào?"
Quý Trạch lại một lần nữa câm lặng.
Anh ta chưa từng nghĩ đến sao? Có lẽ không phải không nghĩ, mà là không quan tâm.
Tự dưng xuất hiện một cuộc hôn ước từ nhỏ, với một cô gái xa lạ mà anh ta chưa từng gặp mặt. Anh ta chỉ biết mình không muốn, còn những thứ khác thì mặc kệ.
Huống hồ anh ta nghĩ, dù không cưới thì vẫn có thể tìm cách bù đắp cho Lâm Kiều, anh ta chẳng thiếu gì để bù đắp...
Nghĩ đến đây, Quý Trạch đột nhiên nhận ra suy nghĩ của mình thật sự quá kiêu ngạo.
"Cháu có biết tại sao cô ấy phải một mình đến Yến Đô, muốn nhà chúng ta thực hiện hôn ước không? Cháu có biết tại sao ông nội dù biết cháu không đồng ý mà vẫn khăng khăng bắt cháu phải cưới cô ấy không? Cháu chẳng biết gì cả, thế mà dám tùy tiện quyết định?"
Ánh mắt Quý Đạc sâu thẳm nhìn anh ta, như có thể nhìn thấu tâm can anh ta: "Ích kỷ, kiêu căng, tự cho mình là đúng. Quý Trạch, đây là những gì gia đình đã dạy cháu sao?"
Quý Trạch không thể thốt nên lời.
Nếu là người khác, anh ta còn có thể cố gắng biện minh vài câu, nhưng đối diện với Quý Đạc thì không thể.
Huống chi, Quý Đạc luôn là người mà anh ta rất kính trọng không kém gì cha ruột mình. Lần này chú nhỏ đã bị liên lụy rất nhiều vì anh ta, nghe ông nội nói trước đó chuyện bên nhà họ Lâm cũng là do chú nhỏ giúp giải quyết...
Anh ta nợ chú nhỏ quá nhiều, dù có nói gì cũng không thể bù đắp được...
Quý Trạch cúi đầu, cảm giác hổ thẹn và hối hận khiến mắt anh ta hơi cay.
Đúng lúc này, một bàn tay với khớp xương mạnh mẽ vươn đến, "Được rồi, hút một điếu cho thoải mái đi."
Thấy anh ta ngơ ngác không nhận, Quý Đạc ném luôn điếu thuốc qua, sau đó tự mình châm một điếu rồi mở cửa sổ ra. "Chuyện cưới xin chú sẽ thay cháu lo liệu, chú sẽ cưới cô ấy. Cháu cứ coi như chuyện hôn ước này chưa từng xảy ra. Nói ra ngoài, không có lợi cho cháu hay cho cô ấy."
Quý Trạch không nói gì, cúi đầu châm thuốc, nhưng vì rít quá mạnh lập tức bị sặc đến ho khan lên.
Nhờ cơn ho này, một chút hơi nước tích tụ ở khóe mắt cuối cùng cũng lén lút trào ra. Quý Đạc nhìn ra ngoài cửa sổ không quay đầu lại, làm như không thấy, "Lần này coi như là một bài học. Sau này muốn làm gì thì nhớ suy nghĩ kỹ hậu quả trước đã."
Đứa cháu này vốn không phải người xấu, biết chịu khổ, có nghị lực, từng hai lần được chọn làm tấm gương trong đợt huấn luyện tân binh, chẳng thua kém ai. Nhưng trong thâm tâm vẫn còn chút bướng bỉnh, một khi muốn làm gì là nhất quyết phải làm bằng được.
Xuất thân và sự giáo dục đã cho nó quá nhiều tự tin, cũng khiến nó trở nên kiêu ngạo, không nhìn thấy nhiều thứ khác.
Cũng may nó còn biết cảm thấy hổ thẹn, biết hối lỗi, hy vọng bài học lần này sẽ khiến nó nhớ lâu hơn một chút.
Quý Đạc rít một hơi thuốc, chủ động chuyển chủ đề, "Nghe nói dạo này cháu đi lại nhiều với đám người Vu Tấn."
"À? Vâng, cháu chỉ ở với mấy đứa bạn từ nhỏ thôi." Quý Trạch vẫn còn chìm trong cảm xúc, phản ứng có phần chậm chạp.
Quý Đạc liếc anh ta một cái, "cháu định ra ngoài làm ăn, mẹ cháu chắc chắn sẽ không đồng ý. Trong nhà người có thể cản mẹ cháu chỉ có ông nội, nhưng với chuyện vừa xảy ra, ông nội cũng sẽ không nhọc lòng quản cháu nữa đâu."
Ý định vừa mới nhen nhóm, chưa kịp nói với ai trong nhà, Quý Trạch rất muốn hỏi: "Sao chú lại biết?" Edit: FB Frenalis
Nhưng trong nhà này, ngoài ông nội, người sâu không lường được nhất chính là Quý Đạc. Đôi khi đối diện với chú nhỏ, Quý Trạch còn cảm thấy bất an hơn khi đối diện với ông nội.
Nên việc chú nhỏ biết chuyện này cũng không phải quá bất ngờ, chỉ là anh ta rất nản với câu nói sau cùng.
Mẹ anh ta có tính toán gì, làm sao anh ta không hiểu?
Bố anh ta năng lực bình thường, hơn bốn mươi rồi mà còn không sánh nổi với đứa em trai kém mình cả chục tuổi. Mẹ anh ta chỉ có thể trông cậy vào anh ta, hy vọng anh ta có thể cố gắng hơn khi ông nội vẫn còn sống, tranh thủ làm nên điều gì đó vượt qua chú mình.
Còn nếu anh ta ra ngoài kinh doanh, mọi kỳ vọng đó sẽ tan biến, thậm chí còn bị những người trong giới cười nhạo. Mẹ anh ta nhìn có vẻ dịu dàng chu đáo, nhưng thực chất lại rất coi trọng những điều ấy. Nếu anh ta dám đề xuất, bà ta chắc chắn sẽ dùng mọi cách để cản trở. Mà người duy nhất trong nhà có thể áp chế mẹ anh ta và còn có tư tưởng cởi mở hơn chính là ông nội...
Một tay kẹp điếu thuốc, một tay Quý Trạch vuốt mặt một cái, giọng trầm xuống: "Để sau đi, bây giờ cháu cũng chẳng có tâm trạng nghĩ đến những chuyện đó."
Chuyện đã thành ra như vậy, nhà cửa chắc chắn sẽ nổi lên một trận bão tố, trong thời gian ngắn không thể nghĩ đến chuyện khác.
Cả hai đều im lặng. Hút xong điếu thuốc, đợi cho khói tan hết rồi cùng nhau quay trở lại nhà chính.
Lâm Kiều đã về phòng, những đồ đạc chuẩn bị cho lễ cưới cũng đã được dọn dẹp.
Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng khi không gặp Lâm Kiều, Quý Trạch vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Quý Đạc đã nói rằng cứ xem như chuyện hôn ước chưa bao giờ xảy ra, và Lâm Kiều cũng không biết người được hứa hôn ban đầu là ai, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Quý Trạch vẫn chưa thể bình tĩnh đối diện với cô.
Nhưng khi vừa thở phào xong, anh ta đã chú ý đến ông nội đang ngồi trên sofa.
Đèn lớn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn bàn nhỏ dịu nhẹ. Ông nội nhắm mắt, thân hình như chìm trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt hiện lên những nếp nhăn sâu sắc hơn sau khi lớp uy nghiêm đã tan biến.
Ông nội năm nay đã gần bảy mươi, vậy mà vẫn còn phải lo lắng, bận lòng vì chuyện của anh ta...
Quý Trạch chợt khựng lại, bỗng cảm thấy không dám tiến lên.
Ông cụ nghe thấy tiếng động, mở mắt ra trước, "Nói chuyện xong rồi?"
Chỉ trong tích tắc, sự mệt mỏi già nua đã biến mất, thay vào đó là sự tinh tường và nghiêm nghị quen thuộc trong ánh mắt.
Quý Trạch cúi đầu thấp xuống, "Cháu xin lỗi ông nội, là cháu đã làm phiền gia đình, làm phiền chú nhỏ."
"Không phải là chuyện của Kiều Kiều chứ?" Ông cụ Quý hừ lạnh một tiếng, "Biết rồi thì mau về đi, kẻo mẹ cháu lại đến đây tìm."
Thực ra, mọi chuyện đều do Diệp Mẫn Thục mà ra, với tính cách của ông cụ, không lẽ ông lại trút giận lên đầu cháu trai? Nhưng yêu thương quá sâu nên trách nhiệm cũng nặng nề. Nếu trước đó Quý Trạch không phản đối gay gắt, sự việc đã không đến nông nỗi này.
Ông cụ không thích cháu mình cứ một mực chống đối mà không hiểu vấn đề, không có chút trách nhiệm nào cần thiết.
Mãi đến khi bước ra khỏi nhà cũ một đoạn, gió đêm lạnh buốt thổi qua, cảm xúc phức tạp trong lòng Quý Trạch mới dần lắng lại.
Có vài chuyện, anh ta phải hỏi mẹ cho rõ ràng. Chuyện đã phát triển đến mức này, không biết mẹ có tham gia vào hay không. Nếu mẹ biết mà còn đồng tình, thì anh ta phải bàn bạc với bố, sau này không thể để mẹ quyết định mọi việc trong gia đình nữa.
Vừa bước vào sân, anh ta đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm trước cửa chính.
Quý Linh đang cầm một nhánh cây nhỏ vẽ vời gì đó trên mặt đất, chân mày và khoé miệng đều rũ xuống, rõ ràng là cô bé không vui.
"Sao em không vào nhà?" Quý Trạch khẽ dịu giọng hỏi.
Quý Linh ngước đầu lên nhìn anh rồi mím môi, vừa định nói gì đó thì trong nhà vang lên tiếng vỡ loảng xoảng.
Cô bé giật mình run rẩy, cúi đầu thật thấp, "Bố mẹ cãi nhau rồi."
Không cần cô bé nói, chỉ nghe tiếng thôi Quý Trạch cũng đã đoán ra.
Hơn nữa, anh ta còn biết rõ hơn cả Quý Linh. Cho dù bố mẹ đã hạ giọng, cố gắng không để lọt ra ngoài lời nào, anh ta vẫn có thể đoán được rằng có lẽ bố đã biết chuyện. Nếu không, người đàn ông vốn hiền lành như bố sao lại có thể đập vỡ đồ đạc.
"Anh." Quý Linh nhỏ giọng kéo kéo ống quần anh ta, "Bố mẹ sẽ không ly hôn chứ?"
Quý Trạch như bị kéo về hiện thực, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô bé, "Em biết ly hôn là gì mà nói lung tung hả?"
"Sao em lại không biết?" Quý Linh ôm đầu, mặt mày ấm ức, "Ở lớp của em, bố mẹ của Điền Tiểu Viện đã ly hôn rồi. Họ còn hỏi bạn ấy muốn ở với bố hay với mẹ. Điền Tiểu Viện buồn lắm, mẹ bạn ấy còn định chuyển trường cho bạn ấy."
Đến cả đứa trẻ thông minh như Quý Linh còn bắt đầu lo sợ bố mẹ ly hôn, đủ để thấy bầu không khí trong nhà gần đây tồi tệ đến mức nào.
Quý Trạch không muốn vào trong để nói đỡ cho Diệp Mẫn Thục, khiến chuyện này lại giống như những lần trước, lớn chuyện hóa nhỏ, nhỏ chuyện thành không. Anh ta cũng không muốn để em gái phải lo lắng, nên xoa đầu cô bé, "Em không phải muốn xem TV sao? Anh dẫn em đi xem phim."
"Thật hả?!" Quý Linh lập tức phấn khích, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ.
Quý Trạch dứt khoát kéo cô bé dậy, "Thật, bây giờ đi ngay, muộn sẽ không kịp xem suất cuối cùng đấy."
"Thế em được ăn kem không?"
"Muộn rồi, ăn kem đau bụng đấy, nhưng anh cho phép uống một chai nước ngọt."
"Anh, em chưa làm xong bài tập."
Lần này Quý Trạch khựng lại, "Vậy thì em về đi, anh trai em cũng không thích làm bài tập đâu."
Hai anh em vừa rời đi, cửa chính đột nhiên "rầm" một tiếng mở ra. Khuôn mặt Quý Quân nặng nề bước nhanh ra ngoài.
"Em thật không muốn đẩy cô ta cho chú hai, em nghĩ rằng bố mẹ sẽ không đồng ý!" Diệp Mẫn Thục ở phía sau bật khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào: "Em điên rồi mới nghĩ rằng cô gái nhỏ dưới hai mươi tuổi ấy sẽ là em dâu của em, sau này gặp mặt chẳng phải rất ngượng ngùng sao? Còn em trai anh nữa, em đã giới thiệu bao nhiêu cô gái, chú ấy chẳng thèm ngó tới. Bảo chú ấy cưới cô gái đó thì cưới ngay, chẳng lẽ chú ấy đã có gì đó với cô ta từ trước rồi..."
"Chú hai không hề xấu xa như cô nghĩ!"
Lửa giận vừa dịu đi một chút lại bùng lên. Quý Quân mạnh tay đóng sập cửa, không do dự mà bước thẳng đến cơ quan.
*****
Lâm Kiều gặp anh trai của chồng tương lai vào sáng hôm sau.
Quý Quân trông có vẻ ổn, râu và tóc đều được cắt tỉa cẩn thận, nhưng ánh mắt lại đỏ ngầu, rõ ràng là không ngủ ngon.
Lúc đó cả nhà họ Quý đang ăn sáng. Vì là ngày nghỉ nên Quý Đạc hiếm khi không ra ngoài từ sáng sớm. Từ Lệ vẫn đang trêu anh: "Nếu có thời gian thì dẫn Kiều Kiều đi dạo một chút đi, đừng để lúc nào cũng phải để mẹ dắt đi, làm như mẹ cưới vợ ấy."
Quý Đạc lặng lẽ lắng nghe, là người đầu tiên nhận ra sự có mặt của Quý Quân, "Anh cả đến rồi."
Biểu cảm của anh vẫn bình thường, thậm chí giọng chào hỏi cũng rất tự nhiên, nhưng bước chân của Quý Quân ở cửa lại có chút chần chừ, "Mọi người đang ăn sáng à?"
Ông cụ Quý nhìn ông ta một cái, không nói gì trước mặt Lâm Kiều.
Lâm Kiều cũng giả vờ không nhận ra sự khác lạ của Quý Quân, tự nhiên chào hỏi: "Chào buổi sáng, bác Quý."
Cô đã quen miệng gọi ông bà nội Quý, hai người họ cũng bảo rằng trước khi cưới không cần thay đổi cách xưng hô, nhưng Quý Quân nghe thế lại càng thấy không được tự nhiên. "Chào buổi sáng."
Từ Lệ có đôi mắt tinh ý, từ lâu đã nhận ra cổ áo sơ mi của ông ta có chút nhăn nhúm, chắc tối qua là không về nhà.
Diệp Mẫn Thục không phải là người hoàn hảo, nhưng việc chăm sóc chồng con thì luôn chu đáo cẩn thận. Chỉ cần Quý Quân ở nhà, áo sơ mi của ông ta luôn được là phẳng phiu, Quý Trạch khi còn nhỏ cho dù có nghịch ngợm đến mức nào thì đôi giày trắng anh ta đi cũng luôn được giặt sạch.
Nghĩ đến đứa trẻ này do chính tay mình nuôi nấng, dù hơi yếu đuối nhưng lòng không xấu, ít nhất chuyện này không thể là do nó làm ra. Nếu không phải vậy, sáng sớm nó sẽ không có mặt ở đây, Từ Lệ thở dài trong lòng: "Sáng sớm đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ăn chút gì đi."
Quý Quân không ngờ bà vẫn chịu nói chuyện với mình, cảm thấy càng thêm áy náy. "Con ăn rồi, ăn xong mới tới đây."
Thực ra ông ta chưa ăn gì cả.
Tối qua ông ta còn không ngủ nổi, tâm trạng đâu mà nghĩ đến ăn sáng?
Từ Lệ cũng đoán được điều đó, liền lấy cho ông ta một bát cháo. "Dù đã ăn rồi cũng ăn thêm chút, không chiếm nhiều chỗ đâu."
Rõ ràng Quý Quân có điều muốn nói, dù cảm thấy không thoải mái nhưng ông ta vẫn nhận bát và ngồi xuống.
Chỉ là tâm trí ông ta không ở việc ăn uống, tay cầm đũa mà mấy lần định nói lại thôi, nhìn về phía Lâm Kiều nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Kiều thấy thế, âm thầm ăn nhanh hơn.
Ông nội Quý nhíu mày: "Ăn cơm trước, muốn nói gì thì ăn xong rồi nói."
Quý Quân đành nuốt lời định nói trở lại.
Không khí trong phòng ăn trở nên ngột ngạt, vì thế tiếng đặt đũa của Quý Đạc vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Người đàn ông bình thản lau miệng, nhìn Lâm Kiều: "Nhà đã phân xong rồi, tôi sẽ dẫn cô đi xem."
"Nhà đã phân xong rồi?" Từ Lệ rõ ràng cũng mới nghe lần đầu.
Thấy Quý Đạc gật đầu, Lâm Kiều càng ăn nhanh hơn, nhưng người đàn ông đã đứng lên: "Ăn xong cháo là được, tôi dẫn cô ra ngoài ăn."