Chương 34: Minh oan
Vì quyền sở hữu chưa xác định, chiếc đồng hồ tạm thời vẫn để ở chỗ Lâm Kiều, cô vừa đẩy anh ra ngoài thì cũng tiện tay mang theo.
Quý Đạc liếc nhìn qua, "Em cần nó làm gì?"
Tiền trong nhà đều nằm trong tay Lâm Kiều, cô chưa bao giờ chủ động yêu cầu anh thứ gì, lần này đột nhiên nhắc đến, lại còn hạ giọng, chắc hẳn không phải vì cô.
"Không phải, em muốn kiểm tr.a xem nguồn gốc mua chiếc đồng hồ này từ đâu."
Đồng hồ trong thời đại này cũng là món đồ lớn, không chỉ cần tiền mà còn phải có phiếu mua. Hơn nữa, loại đồng hồ điện tử này lại rất hiếm. Trước khi kết hôn, cô và Từ Lệ đã dạo qua gần hết các cửa hàng ở Yến Đô mà vẫn không thấy, chắc hẳn không dễ mua. Số lượng bán ra chắc chắn không nhiều.
Chỉ cần có thể tìm ra nguồn gốc mua, rất có thể sẽ chứng minh được rằng mẹ của Lý Tiểu Thu đã mua nó, từ đó minh oan cho cô bé.
Cô đã hỏi kỹ Lý Tiểu Thu và nam sinh Phùng Tân lớp 10/5, cả hai chiếc đồng hồ đều là hàng mới mua gần đây, điều tr.a chắc cũng không quá khó.
Tất nhiên, những chuyện này không cần cho Lý Tiểu Thu biết, dù sao cũng chưa chắc chắn, mà với tính cách của cô bé, biết được chỉ thêm nặng lòng.
Kết quả, Quý Đạc chỉ cầm lên xem sơ qua rồi nói: "Đây là hàng lậu."
"Hàng lậu?" Điều này Lâm Kiều thực sự không ngờ.
"Ừ, trước đây anh thấy người ta cầm loại tương tự, không đáng bao nhiêu tiền."
Không ngờ lại không đáng tiền...
Lâm Kiều vốn nghĩ rằng đồng hồ cơ đắt hơn đồng hồ điện tử, vậy mà một chiếc đồng hồ điện tử lại bán đắt đến thế, tưởng là do thời đại, hóa ra là do kẻ buôn lậu lừa gạt.
Vậy thì chuyện này lại khó giải quyết rồi, ai dám công khai bán đồ lậu?
"Cứ cố gắng tìm thử đi, nếu không tìm được cũng không sao." Dù sao đây cũng là một manh mối, Lâm Kiều vẫn nhờ cậy anh.
Tiễn Quý Đạc đi xong, Lâm Kiều quay lại văn phòng, phát hiện Lý Tiểu Thu vẫn ngồi ngoan ngoãn ở vị trí như lúc cô rời đi, rõ ràng trong suốt thời gian cô vắng mặt, cô bé chưa động đũa lấy một lần.
Nghĩ lại lời của Quý Đạc khi nãy, cô giải thích: "Hôm nay anh ấy tâm trạng không tốt lắm."
Chứ bình thường là người đã làm chú rồi thì đâu có lý do gì để khiến một cô gái nhỏ đau lòng?
Lý Tiểu Thu không bận tâm, cúi đầu cầm áo kéo kéo, "Em biết, một nhà cô giáo Lâm đều là người tốt."
Giúp cô bé là do trách nhiệm của giáo viên, không muốn oan ức học sinh nào, vậy mà ngay cả Quý Đạc cũng thành người tốt trong mắt cô bé...
Lâm Kiều có chút bất đắc dĩ, "Ăn xong cơm, cô sẽ đi gửi điện báo cho nhà bà ngoại em. Chuyện này chắc chắn sẽ được làm rõ, em cứ yên tâm về lớp học đi."
*****
Không ngờ, vừa tới bưu điện, Lâm Kiều lại tình cờ gặp bố của Lý Tiểu Thu, thầy giáo Lý. Hai người vừa nhìn thấy nhau, đối phương lập tức lộ vẻ ngượng ngùng.
Đã đánh rồi, cũng đã cãi nhau rồi, giờ lại nhớ ra cần phải xác minh sao?
Thực ra dù Quý Đạc có lời khó nghe nhưng anh cũng không sai. Đàn ông gặp khó khăn bên ngoài, có thể về nhà phát cáu với vợ con sao? Mồm năm miệng mười lúc nào cũng nói khi đó không nên sinh con. Mẹ bỏ đi rồi đâu phải lỗi của con, chẳng phải càng nên đối xử tốt với con hơn sao?
Lâm Kiều không muốn nói nhiều với ông ta, chỉ gật đầu rồi vào trong gửi điện báo.
Chẳng biết ông ta có đáng tin không, nhưng trông chờ vào ông ta không bằng tự trông cậy vào mình, vào chiếc đồng hồ bị mất của lớp 10/5.
Thực ra nếu có thể báo công an, có khi còn dễ điều tr.a hơn.
Tuy nhiên, cũng chỉ là "nói không chừng". Nếu sự việc kéo dài quá lâu, dần dần sẽ không còn ai để ý nữa. Hơn nữa, trường học phần lớn là con cái của giáo viên và quân nhân, rõ ràng không muốn chuyện bị đẩy đi quá xa, thầy Lý lại càng không muốn.
Cứ để như vậy, thời gian càng kéo dài thì lại càng bất lợi cho Lý Tiểu Thu. Nếu đến cuối cùng sự việc bị lãng quên, Lý Tiểu Thu dù có muốn minh oan cũng chẳng có cách nào.
Buổi chiều, hiệu phó Tề cũng đã biết chuyện, ông gọi Lâm Kiều và thầy đến để hỏi rõ tình hình.
Sau khi hỏi xong, Lâm Kiều bước chậm lại một chút, chưa vội rời đi. Cô nói: "Em không phải đổ trách nhiệm, nhưng em vẫn nghĩ chuyện này nhiều khả năng xảy ra ở lớp 10/5. Chiếc đồng hồ bị mất sau tiết học đầu tiên, đến khi xong buổi tập thể dục giữa giờ, trước tiết thứ ba thì mới phát hiện không còn. Trong khoảng thời gian đó đã có một tiết học và một buổi thể dục giữa giờ, lớp 10/5 luôn có người ở trong lớp, sao lại có thể có người ngoài vào mà không ai biết?"
Hiệu phó Tề cũng có cùng suy nghĩ: "Tôi đã dặn thầy Tất kiểm tr.a lại rồi."
"Vậy có thể thông báo với học sinh rằng đã liên hệ được với mẹ của Lý Tiểu Thu, bà ấy sẽ sớm đến để làm chứng?" Lâm Kiều đề xuất.
Hiệu phó Tề nhìn cô một lúc, "Ý cô là?"
"Chúng ta có thể thử thăm dò," Lâm Kiều xác nhận suy đoán của ông ấy. "Giả sử Lý Tiểu Thu không phải người trộm đồ mà có kẻ khác, vậy bây giờ kẻ đó đang có tâm trạng gì? Nếu biết rằng Lý Tiểu Thu đã được minh oan, kẻ đó sẽ cảm thấy thế nào?"
Nếu biết có người đứng ra chịu trách nhiệm thay, kẻ trộm có thể vừa lo lắng vừa thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nếu biết Lý Tiểu Thu đã được giải oan, nỗi nhẹ nhõm đó sẽ biến thành hoảng loạn, và có thể kẻ đó sẽ để lộ điều gì đó trong lúc tâm trạng thay đổi bất ngờ.
"Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của em. Cũng có khả năng đồ chỉ bị rơi mất, không phải do ai lấy cắp."
Hiệu phó Tề trầm ngâm một lúc, rõ ràng đang cân nhắc tính khả thi của phương án này. "Vậy để tôi đích thân hỏi từng người một."
Thầy Tất tính cách quá rụt rè, nói chuyện không đi vào trọng tâm, lại không có nhiều uy tín trước học sinh. Để có thể làm gia tăng áp lực tâm lý, khiến kẻ tình nghi lộ sơ hở, tốt nhất là để hiệu phó Tề tự mình ra tay.
Sau khi đã có kế hoạch, hiệu phó Tề cũng thả lỏng đôi chút, nhìn Lâm Kiều hỏi: "Cô năm nay thật chỉ mới mười chín tuổi?"
Bên trong thì Lâm Kiều không phải vậy, nhưng cô đáp: "Hiệu phó hỏi vậy, em xem như thầy khen em trẻ, chứ không phải trách em là "trẻ trâu không biết sợ hổ", dám nói mọi thứ."
Thực ra, nếu cho hiệu phó Tề thêm thời gian, ông ấy chưa chắc không nghĩ ra, nhưng vào lúc này với Lý Tiểu Thu mà nói, không có gì quan trọng hơn thời gian.
Câu nói cuối cùng đó cũng khiến hiệu phó Tề mỉm cười, "Nhanh chóng điều tr.a đi, hy vọng sớm có kết quả."
*****
Từ buổi chiều hôm đó đến tiết tự học buổi tối, cả khối trung học đều tập trung điều tr.a vụ việc. Hiệu phó Tề đã đích thân gọi từng học sinh của lớp 10/5, lớp 10/4 và thậm chí là lớp 10/6 - là lớp học gần lớp 10/5 nhất, vào văn phòng để hỏi riêng. Bằng cách này, nếu ai đó biết điều gì cũng sẽ không ngại nói ra khi không có ai xung quanh.
Khi hỏi xong tất cả các lớp thì đã là sáng hôm sau. Hiệu phó Tề nói nhiều đến khản cả giọng, phải uống mấy cốc trà thanh nhiệt. "Cô hãy để ý mấy học sinh này, có vẻ chúng khá lo lắng."
Thực ra, sáng nay Lâm Kiều đã nhận được điện báo từ nhà bà ngoại của Lý Tiểu Thu, nhưng tin tức không khả quan lắm. Gia đình bà ngoại của cô bé dường như cũng không biết rõ địa chỉ chính xác của bà mẹ, chỉ nói sẽ cố gắng tìm, nhưng khi nào tìm được thì lại không thể đảm bảo.
Edit: FB Frenalis
Nhưng cả ngày hôm nay cô cũng không ngồi yên. "Em cũng có một danh sách, bao gồm những học sinh lớp 10/5 không tham gia tiết thể dục hôm đó và những học sinh của vài lớp khác không đi tập thể dục giữa giờ."
Khi đối chiếu hai danh sách, họ phát hiện có vài cái tên trùng khớp. Phạm vi nghi ngờ lại thu hẹp thêm chút nữa, và các giáo viên chủ nhiệm của các lớp liên quan cũng được huy động để cùng theo dõi.
Buổi trưa, Quý Đạc có việc không về, Lâm Kiều sau khi ăn xong vừa ngồi xuống văn phòng thì có người từ phòng bảo vệ đến thông báo có điện thoại cho cô.
Cô vội vàng đến nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng trầm ấm của Quý Đạc: "Đã tìm được người buôn hàng lậu rồi, nhưng không rõ có thông tin em cần hay không."
"Đã tìm được?" Lâm Kiều khá ngạc nhiên, "Sao anh tìm ra được?"
Người đàn ông này nhìn qua có vẻ là người tuân thủ pháp luật, chẳng lẽ anh cũng có quan hệ trong giới này?
"Bắt được." Quý Đạc trả lời ngắn gọn, "Anh đã cho người nối máy, có gì em cứ hỏi thẳng anh ta."
Hóa ra anh đã trực tiếp bắt tay vào việc bắt người buôn lậu...
Nhưng nghĩ kỹ lại, điều này thật ra rất hợp với phong cách làm việc của anh.
Lâm Kiều không còn thời gian suy nghĩ nhiều, đầu dây bên kia đã chuyển cho người khác. Cô lập tức tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi xem gần đây đã bán bao nhiêu chiếc đồng hồ điện tử và liệu có nhớ đã bán cho ai.
Người bên kia khá hợp tác, nhanh chóng nhớ lại theo mô tả của Lâm Kiều và nhắc đến một người: "Có phải người gầy, không cao lắm, bên lông mày trái có một chút bị gãy? Chỉ có một phụ nữ giọng miền Nam như vậy thôi. Lúc đó tôi còn tưởng cô ta là người trong nghề, đến để dò hỏi tin tức."
Nhà bà ngoại của Lý Tiểu Thu chuyển đến miền Bắc sau khi đất nước giải phóng, nhưng hồi nhỏ họ sống ở miền Nam nên vẫn giữ giọng miền Nam.
Lâm Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khi điện thoại được chuyển lại cho Quý Đạc, cô nói: "Những điều vừa nãy, anh bảo anh ta viết bản cung cho em được không?"
Với bản cung này, dù không liên hệ được với mẹ của Lý Tiểu Thu, cô bé cũng có thể được minh oan.
Quý Đạc chỉ "ừm" một tiếng, không hỏi thêm gì đã dập máy. Bên cạnh có tiếng cười: "Chúng ta bắt người chỉ để vợ anh hỏi có mấy câu thôi sao?"
Một người đàn ông trẻ cũng mặc đồng phục gõ gõ lên bàn, "Anh nghĩ xem, người ta cẩn thận đến vậy mà vẫn bị bắt, toàn là buôn lậu hàng lớn."
Cách đó không xa, một hàng những kẻ buôn lậu vừa bị bắt đang ngồi xổm cạnh tường, nghe thấy câu này cũng không nhịn được liếc nhìn về phía hai người đàn ông.
Khi đất nước mở cửa, tự nhiên có những người to gan, nhạy bén nhìn thấy cơ hội buôn lậu. Ở phía Nam là qua cảng, phía Bắc thì buôn qua biên giới với Nga, chỉ cần đi một chuyến là kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần. Những người này đều bị bắt sáng nay, trong đó có kẻ mà Lâm Kiều vừa thẩm vấn.
Trước ánh mắt của nhiều người, Quý Đạc vẫn bình thản: "Không phải tôi bảo các cậu bắt, các cậu vốn dĩ đã theo dõi họ từ trước rồi."
"Thôi được, anh gặp may đấy! Dù sao tôi cũng giúp vợ anh một việc, bao giờ cho cô ấy mời tôi ăn cơm đây?"
Để Lâm Kiều mời ăn cơm? Quý Đạc nhớ đến câu nói "ăn không ch.ết người" của cô, bèn không trả lời.
"Không phải chứ? Đến chuyện này cũng không đồng ý?" Người đàn ông trẻ kinh ngạc, "Anh cưới vợ à? Hay cưới bảo bối đấy?"
Cùng lúc đó, Lâm Kiều vừa dập điện thoại thì bắt gặp ánh mắt của Tề Hoài Văn ngoài cửa sổ.
Gương mặt thiếu niên bị nắng làm ửng đỏ, không biết đã nghe lén được bao lâu, ánh mắt điềm tĩnh không có biểu cảm, thoáng chốc khiến Lâm Kiều liên tưởng đến Quý Đạc.
Nhưng tuy cả hai đều ít nói, cảm giác mang lại không giống nhau. Quý Đạc thì luôn bình thản, dường như không điều gì có thể làm anh dao động. Còn sự lạnh lùng của cậu thiếu niên này giống như một sự phản kháng thầm lặng, dưới bề mặt bình yên là đầy rẫy gai nhọn.
Lâm Kiều bước ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn đồng hồ, hỏi: "Em sắp trễ học rồi đấy?"
Tề Hoài Văn không nói gì, cũng không như học sinh bình thường vội vàng chạy đến lớp khi được nhắc nhở. Cậu đi cạnh cô cách khoảng hai mét, lặng lẽ bước đi.
Khi gần đến tòa nhà giảng dạy, cậu đột ngột hỏi: "Giáo viên các cô đều có tinh thần cống hiến như vậy à?"
Câu hỏi không chỉ bất ngờ mà còn có chút mỉa mai, dù hôm qua chính Tề Hoài Văn đã đứng ra làm chứng cho Lý Tiểu Thu.
Lâm Kiều cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cậu nam sinh không nhìn cô, tự mình tiếp tục: "Thời gian, sức lực, thậm chí cả tiền bạc, tất cả đều có thể dành cho học sinh. Học sinh gặp chuyện còn lo hơn cả chuyện nhà mình. Giáo viên các cô ai cũng có tinh thần cống hiến như thế à? Rõ ràng gia đình học sinh còn giàu có hơn các cô."
Trong lời nói của cậu có sự bất mãn, dường như cậu không nói cho Lâm Kiều nghe mà là để nói cho một ai khác.
Lâm Kiều chợt nghĩ đến hiệu phó Tề, rồi dừng lại hỏi ngược cậu: "Em nghĩ rằng chuyện của Lý Tiểu Thu tôi không nên giúp?"
Nam sinh im lặng, ánh mắt rơi xuống mặt đất, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Kiều quyết định đứng lại đối mặt với cậu, "Trước tiên, số tiền gửi điện báo hôm qua, nhà trường đã hoàn trả cho cô. Thứ hai, cô nhờ chồng cô giúp đỡ cũng chỉ là thử xem sao. Anh ấy có khả năng thì giúp, không thì cô cũng không ép. Giáo viên chỉ là một nghề, làm giáo viên không có nghĩa là thánh nhân."
Thực ra, dù là giáo viên hay bác sĩ, khi tuyển dụng họ đều phải vượt qua kỳ thi về chuyên môn, chứ không phải về phẩm hạnh.
Sở dĩ có những yêu cầu về đạo đức nghề nghiệp là vì giáo viên chịu trách nhiệm dạy dỗ, bác sĩ cứu người, nên họ mang theo một hào quang tự nhiên và được kỳ vọng có phẩm chất đạo đức cao.
Nhưng nếu bỏ qua lớp hào quang đó, giáo viên và bác sĩ cũng chỉ là những người bình thường, mà con người thì ai cũng có hỷ nộ ái ố, có tốt có xấu. Có người giống như hiệu phó Tề và thầy Tiêu, dù đã đến tuổi nghỉ hưu, bệnh tim tái phát, nhưng vẫn kiên trì ở lại với nghề. Cũng có người như cô Trịnh chỉ làm cho qua chuyện.
"Cô giúp các em nâng cao thành tích vì cô nhận được tiền lương, và cô cần phải hoàn thành trách nhiệm của mình. Còn những thứ khác..." Lâm Kiều dừng lại, nhìn thẳng vào cậu nam sinh. "Có lẽ khi em đứng trên bục giảng, nhìn thấy những mầm non đang dần lớn lên, nhận ra rằng nhiều việc em làm sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chúng, em sẽ cẩn thận hơn và có trách nhiệm hơn. Chính cái cảm giác trách nhiệm đó là điều khiến chúng ta khác biệt với người khác."
Lần này, Tề Hoài Văn im lặng lâu hơn, không biết có nghe lọt tai hay không.
Chuông vào lớp sắp reo, xung quanh cũng chẳng còn mấy học sinh, Lâm Kiều định nhắc cậu quay lại lớp học, nhưng đột nhiên cô phát hiện điều gì đó trong tầm mắt, liền "suỵt" một tiếng.
Tề Hoài Văn định ngẩng lên thì bị Lâm Kiều kéo lại, cả hai nấp sau bức tường của tòa nhà giảng dạy.
Vừa trốn xong, cửa sổ của văn phòng bên cạnh mở toang ra, và một cái đầu ló ra ngoài – chính là hiệu phó Tề.
Cả ba người nhìn nhau, ngạc nhiên sững sờ, nhưng không ai nói lời nào. Cả sáu con mắt đều đổ dồn về phía nhà vệ sinh.
Rất nhanh sau đó, họ thấy một bóng người lén lút ngó nghiêng xung quanh, rồi bước vào phía sau nhà vệ sinh nam. Một lát sau, người đó lại đút tay vào túi, thong thả bước ra.
Không đợi ai nói gì, Tề Hoài Văn đã lao ra, Lâm Kiều theo sát phía sau, và cuối cùng là hiệu phó Tề. Ông trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, suýt chút nữa thì làm rơi mắt kính. Nhưng ông không có thời gian để quan tâm, chỉ lấy tay đỡ tạm rồi chạy theo phía sau. Đến khi đối phương phát hiện điều không ổn thì đã bị Tề Hoài Văn khống chế, tang vật hiện rõ rành rành.
Nhìn chiếc đồng hồ điện tử mà Tề Hoài Văn tìm thấy cùng khuôn mặt tái mét của cậu nam sinh, hiệu phó Tề thở dài một hơi, "Đưa bạn ấy vào văn phòng của bố đi."
Bố con đối đầu nhau đã lâu, nhưng hiếm khi lại cùng nhau hành động thế này. Nhưng Tề Hoài Văn vẫn liếc nhìn bố mình một cái, "Tim không tốt mà vẫn chạy à, ông không sợ ch.ết sao?"
Xem ra cuộc trò chuyện này không thể diễn ra êm đẹp được rồi, nhưng vào lúc này, Lâm Kiều và hiệu phó Tề cũng chẳng còn tâm trí đâu để đôi co. Mọi người nhanh chóng đưa cậu nam sinh vào văn phòng, không lâu sau Tiểu Phương cũng mang đến lời khai từ chỗ của Quý Đạc. Với lời khai này, mọi nghi ngờ về Lý Tiểu Thu về trộm đồng hồ đã được rửa sạch hoàn toàn.
Lâm Kiều không tham gia vào phần việc còn lại, chỉ biết rằng các tiết học chiều của thầy Tất đã bị hủy hết, và không lâu sau đó, phụ huynh của nam sinh ăn trộm cũng đã được mời đến trường. Phía hiệu phó Tề bên kia khá ồn ào. Cậu nam sinh giải thích rằng không định ăn trộm, chỉ vì không vừa mắt với việc Phùng Tân cứ khoe khoang nên định giấu đi để dọa cậu ấy một phen. Cậu ta giấu đồng hồ dưới mái ngói sau nhà vệ sinh, định sau đó sẽ trả lại, nhưng không ngờ mọi chuyện lại bị đẩy xa đến thế.
"Vậy khi Lý Tiểu Thu bị vu oan trộm đồ, sao em không trả lại ngay?"
Lâm Kiều tin rằng nam sinh này có ý định trả lại, nhưng việc cậu ta đã định trả lại từ lâu hay chỉ mới có ý định trả gần đây thì lại khó nói. Ngày hôm đó, khi Tề Hoài Văn bị bắt gặp chuyền sách cấm, đã có người lập tức nhét giấy vào tay Lâm Kiều để tránh cho cậu ấy bị vu oan. Vụ việc lần này là học sinh của Lâm Kiều bị oan, Lý Tiểu Thu còn bị tát một cái, nếu không có Lâm Kiều ngăn cản, có lẽ cô bé còn bị đánh nhiều hơn nữa. Vì thế, khi Lâm Kiều nói vậy, mọi người không ai phản đối.
Chắc chắn nam sinh đó sẽ bị xử phạt nặng. Tổ trưởng Cao ngồi trong văn phòng lắc đầu, "Em ấy làm thế để được gì chứ? Nhà em ấy điều kiện đâu có tệ."
Trường này ngoài con cái của giáo viên thì còn có con cái của các quân nhân. Mà gia đình có thể đi theo quân nhân đến đơn vị đóng quân, hoặc là cấp bậc rất cao, hoặc đã phục vụ lâu năm, điều kiện kinh tế đều không tồi.
Người ta thường nói "rượu no sinh ɖâʍ dục, đói rét sinh đạo tặc." Mặc dù điều kiện sống khắc nghiệt có thể khiến một số người từ bỏ đạo đức, nhưng Lâm Kiều không tin rằng vấn đề phẩm chất có thể hoàn toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh vật chất. "Dù sao thì sự thật cũng đã rõ ràng, chiếc đồng hồ cùng với danh dự, em có thể trả lại cho Lý Tiểu Thu rồi."
Cô mang chiếc đồng hồ đến lớp và trao lại cho Lý Tiểu Thu trước mặt cả lớp, "Từ giờ cứ đeo thoải mái, đồng hồ mẹ mua cho mà, đâu có gì phải xấu hổ."
Cô bé cúi đầu, mắt đỏ hoe, đôi đồng tử đen láy như vừa được gột rửa, "Cảm ơn cô ạ."
Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy đau lòng cho cô bé. Má cô bé vẫn chưa hết sưng, mà nhìn thái độ của bố cô bé, chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ xin lỗi. Thậm chí nếu mối quan hệ giữa bố mẹ cô bé không tồi tệ đến vậy, cô bé cũng sẽ không phải giấu giếm việc mình có chiếc đồng hồ, và suýt nữa bị vu oan là kẻ trộm.
Lâm Kiều xoa đầu cô bé, "Học hành chăm chỉ nhé. Cô nhớ em giỏi môn vật lý lắm, biết đâu sau này đồng hồ mọi người đeo, tivi mọi người xem, đều là do em nghiên cứu."
Lần này, Lý Tiểu Thu không chỉ đỏ mắt mà còn đỏ cả tai. Tuy nhiên, cô bé không xấu hổ tránh ánh mắt của Lâm Kiều, mà kiên định gật đầu nhìn cô.
Có lẽ chính sự tin tưởng và kỳ vọng như thế đã khiến Lâm Kiều trong quá trình làm việc hàng ngày, sinh ra thêm nhiều trách nhiệm hơn. Cô cho Lý Tiểu Thu về chỗ ngồi, đang định nói thêm vài điều, thì phía sau Quân Tử đã lên tiếng, "Em đã nói Lý Tiểu Thu không ăn trộm mà, thằng Phùng Tân đó nói khó nghe thế, bị đánh còn nhẹ."
Quân Tử không nói thì thôi, nhưng một khi đã nói, Lâm Kiều cũng sẽ yêu cầu Phùng Tân xin lỗi Lý Tiểu Thu. Nhưng cô còn chưa kịp đòi công bằng thì cậu ta đã tự mình đến xin lỗi rồi.
Lâm Kiều nhướng mày, "Đừng tưởng rằng vì Lý Tiểu Thu bị oan mà em có quyền đánh người. Mai nộp cho cô bản kiểm điểm một ngàn chữ."
Quân Tử: "..."
Mấy tiếng cười khúc khích vang lên từ những học sinh ngồi cuối lớp, ngay cả Tề Hoài Văn cũng không nhịn được mà khẽ cong môi.
Lâm Kiều nhìn thấy, lại nhớ đến lời cậu ấy nói lúc trước. Sau khi trở về văn phòng, cô thấy tổ trưởng Cao đang ngồi uống nước nghỉ ngơi, liền hỏi, "Trước đây hiệu phó Tề cũng quan tâm đến học sinh như thế sao?"
Tổ trưởng Cao tưởng cô đang nhắc đến vụ của Lý Tiểu Thu, "Chuyện này đã là gì, trước kia thầy Tề còn tốt với học sinh hơn nữa."
Quả nhiên Tề Hoài Văn đang nói về hiệu phó Tề. Lâm Kiều đặt đồ xuống bàn, rồi ngồi ngay ngắn lắng nghe, "Còn tốt hơn cả chuyện này sao? Kể em nghe xem."
"Chuyện thì nhiều lắm. Trước đây khi thầy Tề chưa lên làm hiệu phó, còn có phụ huynh học sinh gửi cả cờ thưởng đến văn phòng. Đặc biệt là có một cậu học sinh, hồi nhỏ bị sốt cao nhập viện, tiêm đến mức chân bên to bên nhỏ, đi khập khiễng, bị bắt nạt nhiều lắm."
"Thầy nói về Ngô Hải Dương à?" Giáo viên chủ nhiệm lớp 10/3 cũng biết chuyện này.
Tổ trưởng Cao gật đầu, "Đúng rồi, cậu ấy đấy. Hồi đó thầy Tề không ít lần vì cậu ấy mà lao tâm khổ tứ. Năm 1973, nghe nói sắp khôi phục kỳ thi đại học, thầy Tề còn kèm cặp cho cậu ấy rất lâu, chỉ hy vọng cậu ấy thi đỗ đại học. Chứ chân cậu ấy như vậy, không thể đi lính, làm việc khác cũng bất tiện."
Nếu không sống vào thời kỳ này, Lâm Kiều cũng không biết rằng kỳ thi đại học thực ra đã từng được khôi phục một lần vào năm 1973.
Chỉ có điều năm đó lại nổi lên phong trào "anh hùng bài thi trắng", làm tan nát ước mơ của bao người mong dùng điểm số để thay đổi cuộc đời. Cũng từ đó, mọi người hoàn toàn tin rằng học hành là vô ích.
"Vậy cậu ấy có thi đỗ không?" Lâm Kiều hỏi.
Lần này giáo viên chủ nhiệm lớp 10/3 trả lời cô, "Đỗ rồi, năm 1977 khi kỳ thi đại học khôi phục lần nữa, cậu ấy đã đỗ. hiệu phó Tề vui mừng mấy ngày liền."
"Đúng vậy." Tổ trưởng Cao cũng cảm thán, "Cả lứa học sinh cùng khóa ở trường chúng ta khi đó không có ai đỗ đại học, cậu ấy về quê mấy năm mà vẫn giữ được kiến thức, thật không dễ dàng."
Câu chuyện chưa dứt, thì phụ huynh của nam sinh kia đã ra về, còn nhà trường thì tạm thời tổ chức một cuộc họp toàn thể giáo viên.
Cuộc họp tất nhiên thảo luận về cách xử lý nam sinh đó, đồng thời cũng nhằm giáo dục mọi người, để mọi người có thể rút ra bài học, chú trọng hơn đến việc giáo dục phẩm hạnh cho học sinh.
*****
Về đến nhà, nhìn thấy Quý Đạc, Lâm Kiều mới nhớ ra hỏi về chuyện buổi chiều, "Anh bắt được người như thế nào? Quân đội cũng quản lý chuyện này sao?"
"Có một bạn học ở bộ phận liên quan, gần đây đang điều tr.a vụ này."
Nghe vậy, Lâm Kiều hiểu ra.
Sau bữa ăn tối, cô hỏi người đàn ông, "Chúng ta có nên mời họ một bữa cơm để cảm ơn không? Họ đã giúp đỡ chúng ta mà."
"Thứ bảy anh sẽ mời." Quý Đạc rõ ràng đã sắp xếp với người đó rồi, "Em đi cùng anh."
Thấy Lâm Kiều vẫn nghĩ đến việc cảm ơn đối phương, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức khẽ nhướng mày, "Sao em không cảm ơn anh?"
Điều này khiến Lâm Kiều ngẩn người.
Đúng vậy, sao cô không nghĩ đến việc cảm ơn anh nhỉ?
Có lẽ trong tiềm thức, cô cảm thấy với anh thì không cần phải khách sáo như vậy, không giống như khi mới quen biết, mỗi lần nhờ gì đều cảm thấy ngại phiền.
Đây có phải là do họ đã hợp tác lâu ngày, thân quen rồi không?
Lâm Kiều nghĩ một chút, liền đổi chỗ, ngồi hẳn lên đùi người đàn ông, tay cũng khoác lên vai anh, "Anh muốn em cảm ơn anh như thế nào?"
Đây là ban ngày, Quý Đạc lập tức nhíu mày, còn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Căn nhà của họ là độc lập, bên ngoài là vườn của gia đình, chỉ còn lại ánh hoàng hôn sắp lặn, không có ai khác.
Lâm Kiều không nhịn được cười, vừa định đứng dậy thì bị người ôm chặt lấy eo kéo lại.
Người đàn ông vẫn nhíu mày, nhìn kỹ thì trong ánh mắt anh còn có chút sửng sốt, rõ ràng cú kéo vừa rồi là phản ứng hoàn toàn theo bản năng.
Quý Đạc cũng nhận ra điều đó, nhưng đã kéo rồi thì không buông tay, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, "Chỉ có vậy mà không thành ý?"
Tin tức trên tivi vẫn đang phát, không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ lạ, ngay cả Lâm Kiều cũng cảm thấy tò mò không biết nếu cô không đứng dậy thì liệu giữa ban ngày ban mặt anh có thật sự làm gì không.
Vào lúc này, từ bên cạnh vọng lại giọng nói lớn của vợ lữ trưởng Lương, "Tiểu Quý! Có điện thoại của cậu kìa!"
Quý Đạc khựng lại, nhưng vẫn buông tay cô ra, đi sang nhà bên cạnh. Chẳng bao lâu, anh quay trở lại, "Anh có việc ra ngoài một chút."